Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 295: Thượng phẩm linh khí




- Cuối cùng cũng thành công đột phá Trúc Cơ trung kỳ, bây giờ cho dù có gặp võ giả Vương Cấp trung kỳ thì ta cũng có thể đập hắn một trận ra trò! 

Hai mắt chợt mở ra, một ánh điện theo trong mắt hắn tóa ra bên ngoài, khóe miệng nhếch lên, cười nửa miệng. 

Chíp chíp! 

Lúc hắn mở mắt ra làm mấy chú chim non đang làm tổ trên đầu hắn hoảng sợ vì mẹ của chúng chưa về. 

Trần Vũ nhẹ nhàng gỡ cái ổ chim trên đầu mình đặt xuống mặt đá, nên đã làm kinh động đến mấy con chim non bên trong, làm chúng nó không khỏi sợ hãi kiêu lên vài tiếng. 

Ngự Phong Thuật nhích nhẹ một cái, tức khắc lướt tới mặt bờ, hắn bối hai tay vào sau đi dạo xung quanh một chút cho thư giản đầu óc. 

Phành! 

Lúc này Trần Vũ cảm nhận được một trận uy áp không hề nhẹ đang đánh sang hướng mình, ma khí vô cùng nặng, làm đất cát bay rối mù, không cần nghĩ hắn cũng biết nguyên nhân. 

- Cuối cùng hắn cũng đã đột phá! 

Cười nhẹ một tiếng, hắn cũng không muốn đi làm phiền Tiểu Vũ, vì sau khi đột phá ai cũng cần một chút thời gian để củng cố lại tu vi của mình, còn thời gian dài hay ngắn là tùy vào mỗi người. 

Cho nên hắn muốn tiến đến khu dược điền của mình để chăm sóc cho đám linh dược! 

Khi đã tiến lên khi dược điền trên hòn đảo lơ lửng của Cơ Nguyệt. 

Phóng mắt nhìn xung quanh, nơi này đã trồng lại khá nhiều linh dược mới, cũng nhờ lần trước nên hắn biết cách chiết cây hoặc nhân giống chúng ra, nếu không cho dù có thật nhiều linh dược thì sử dụng một lúc cũng hết mà thôi. 

Khu dược điền này đã rộng lớn hơn trước rất nhiều, nó có diện tích hơn 50 thước vuông, phía trên mấy cành linh dược tích đầy sương sớm, từ mặt đất cách lên trên tầm một thước thì có nhiều sương mù nhàn nhạt che lại. 

Trong sương mù đó không phải là sương mù bình thường mà sương mù đó là do Linh Lộ hóa thành, nó sẽ tích tụ lên thân linh dược, giúp cho linh dược sinh trưởng tốt hơn bình thường. 

Đặc biệt nơi này có khí hậu rất ôn hòa, không quá nóng cũng không quá lạnh, trừ một số nơi đặc biệt vì có một số ít linh dược cần điều kiện khắc nghiệt như Hắc Linh Quả vậy. 

Lần trước Hắc Linh Quả được hắn dời vào đây, hiện tại vẫn sinh sống bình thường, hơn nữa còn có dấu hiệu sinh trưởng ra thêm mấy dây con, kết thêm không ít quả non màu xanh đậm, hiện tại to cũng chỉ bằng đầu ngón út. 

Thấy linh dược của mình trồng đã phát triển rất tốt, nhất là mấy cây nhân sâm và linh chi. Bọn chúng đều có tuổi đời hơn ngàn năm cả, nếu mà lấy luyện đan thì khỏi phải nói, làm tâm tình hắn cành trở nên thoải mái. 

- Không khí nơi này thật thoải mái! 

Trần Vũ bối hai tay sau lưng, thản nhiên đi theo lói mòn, ngắm linh dược một chút, tuy trong đây không phải hoàn toàn là linh dược quý nhưng mà cũng là công sức mà hắn và vợ mình gầy dựng lên. 

Phải mất đến một khắc đồng hồ (15’) thì hắn mới đi dạo hết dược điền của chính mình, khi đã quan sát xong thì gã tiến đến một chiếc ghế lắc lư bằng tre nằm xuống, hai chân nhún nhún nhè nhẹ làm chiếc ghế đung đưa. 

Hai mắt thì nhắm lại dưỡng thần, hít thở bầu không khí trong lành nơi này, xung quanh có nhiều tiếng chim hót liên tục, quả thật không khác gì mấy tới Tiên cảnh tại trần thế, làm cho tinh thần của hắn nhanh chóng đạt tới đỉnh phong, vô cùng thư giản. 

Đến gần nửa ngày, Trần Vũ mở hai mắt ra, khóe miệng cười một cái, tự nói với mình: 

- Phi Kiếm của ta luyện tới hiện nay cũng chưa có nâng cấp gì, hiện tại ta đã là Trúc Cơ trung kỳ rồi thì cũng nên nâng cấp nó lên, cho vừa tay với mình. 

Đi tìm một nơi thoáng đãng, hắn lấy thanh Phi Kiếm màu mè hoa lá hẹ của mình ra, cầm Phi Kiếm trên tay nhìn nhìn vuốt vuốt một chút hắn bắt đầu đem nó tế luyện.

Thiên Đạo Chi Hỏa bùng cháy, ngọn lửa màu trắng nhàn nhạt nhanh chóng thiêu đốt thanh Phi Kiếm, chưa đến ba khắc đồng hồ sau thì Phi Kiếm mới có dấu hiệu đỏ lên. 

Thêm một khắc sau đó thì Phi Kiếm dần nóng chảy ra thành một loại dung dịch kim loại sền sệt màu đỏ trông như dung nham làm các trận pháp phù văn bên trên cũng bị trôi mất. 

- Vẫn chưa tốt lắm, lần này ta phải biến nó thành thượng phẩm Linh Khí mới được! 

Cảm thấy độ tinh khiết của tinh kim chưa tốt lắm, nên hắn muốn cho thêm Thiên Đạo Chi Hỏa cháy mạnh thêm, đồng thời cũng làm hắn hao thêm linh lực. 

Xèo! Xèo! Xẹt! Xẹt! 

Mấy tiếng kêu truyền từ dũng dung nham tinh kim truyền ra, làm không ít mạt tinh kim chứa nhiều tạp chất rơi xuống, chưa đầy một khắc sau thì dưới chân đám dung dịch tinh kim đã có một núi tạp chất nho nhỏ. 

- Đến lúc khắc lại phù văn rồi! 

Tinh thần lực khống chế dung dịch tinh kim sền sệt kia bay lơ lửng trên không, sau đó theo tinh thần lực bắt đầu ngưng hình lại, dần dần thành một thanh Phi Kiếm dài hai thước, dày một tất tay, hình dạng vẫn giống như trước, màu mè hoa lá hẹ. 

Phi Kiếm không ngừng xoay tròn trên không, sau đó hắn đánh vào đó một đạo pháp ấn, sau đó bắt đầu khắc lên mấy cái trận văn, nhằm giúp gia trì thêm độ cứng cũng như tốc độ truyền pháp lực vào thân kiếm. 

Chuyện này không thể trải qua nhanh chóng được, Trần Vũ phải mất một canh giờ mới khắc xong Huyết Khế Linh Văn, Ý Niệm Văn, Cố Văn,... 

Khi đã khắc xong cả đám trận văn, hắn khắc thêm hai chữ “Trần Vũ” lên thân kiếm. 

- Phù! 

Trần Vũ thở ra một hơi mệt nhọc, một cái phất tay liền có một luồng gió tươi mát thổi qua Phi Kiếm, nhanh chóng làm nhiệt độ của nó giảm xuống. 

Vẫy tay một cái, thanh Phi Kiếm màu xanh lóe sáng hiện ra trước mặt Trần Vũ. Hắn khẽ đưa ngón trỏ lên, ngưng kết thủ ấn sau đó ngón tay phải khẽ nhỏ một giọt máu tươi lên trên thân kiếm màu xanh đó. 

Bỗng dưng quang mang của thanh trường kiếm trở nên đại thịnh, không ngừng cấp tốc xoay tròn, từng chuỗi lưu quang lóe lên. 

Khuôn mặt của Trần Vũ liền nở ra một nụ cười, thủ ân trong tay của hắn lại biến đổi, một vòng cung xẹt qua sau đó rơi vào trong tay của Trần Vũ. 

- Ha ha, cuối cùng cũng đã luyện thành thượng phẩm Linh Khí! 

Trần Vũ vuốt ve thanh kiếm màu xanh, có thanh kiếm này từ nay về sau hắn cũng an toàn hơn. 

Đánh vào thân kiếm một chỉ, Phi Kiếm liền biến lớn biến nhỏ theo ý của hắn, làm hắn rất hài lòng. 

- Đi! 

Kẽ quát nhỏ một tiếng, Phi Kiếm như có linh tính nhanh chóng đâm thẳng vào tảng đá, nhưng không có làm tan nát tảng đá mà chỉ để lại một cái lỗ nhỏ trên đó, chứng tỏ Phi Kiếm rất sắc bén mới có thể làm được như vậy, chứ không là tảng đá đã vỡ vụn rồi. 

Trần Vũ ngoắc tay thì Phi Kiếm lập tức bay xung quanh hắn một vòng sau đó biến nhỏ lại còn chừng ngón út thì rơi hẳn vào lòng bàn tay hắn. 

- Kiếm ơi là kiếm, về sau ta xem ngươi như cánh tay phải đắc lực của ta rồi! 

Vuốt ve một chút, liền thu nó vào trong túi trữ vật, chỉ cần có nguy hiểm là hắn sẽ phóng xuất Phi Kiếm ra lấy mạng đối phương.