Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 230: Sát phá thiên




Phía bên đoàn người kia cũng đã cắm trại khắp nơi nghỉ ngơi, nhưng lúc này truyền ra một tiếng nói âm lãnh, làm những binh lính phía dưới phải rùng mình một cái. 

- Cẩu hoàng đế, ngươi chạy cũng nhanh lắm, sắp chết đến nơi rồi mà mưu mẹo đủ đường, làm chúng ta phải loay hoay một phen, nhưng lần này bọn ta xem ngươi chạy được nữa hay không, có người ra giá cái đầu của ngươi tới năm ức kim tệ đấy, khà khà! 

Từ bóng đêm xuất hiện ra bốn thân ảnh mặc đồ đen, có mũ chùm đầu, xung quanh người bọn chúng phát ra những tia chân khí màu đen, nếu nhìn thật kỹ mới phát hiện được. 

Khí tức phát ra từ người của bốn tên hắc y nhân này không hề bình thường chút nào, kẻ thấp nhất trong đó cũng là Khí Tông sơ kỳ, mà cao nhất đã là Tiên Thiên đỉnh phong rồi. 

Mà bốn người đồng loạt ra tay, cho thấy người đứng phía sau lưng rất muốn trừ khử vị hoàng đế thất thời này. 

- Có thích khách, mau mau bảo vệ bệ hạ! 

Liễu Vô Ngàn bất chợt nghe được tiếng nói của những tên hắc y nhân kia thì liền bật dậy chạy lại hộ giá, tất cả binh lính liền cầm binh khí lên chạy lại gần, bao vây xung quanh chiếc xe ngựa, làm thành một vòng tròn che chắn lại. 

Tuy Liễu Vô Ngàn là cao thủ Khí Tông Cảnh đỉnh phong, nhưng đem so sánh với đám thích khách này xem ra cũng không là gì, nhưng tinh thần tử trung của hắn rất vững chắc, không bao giờ sợ hãi mà lùi bước. 

Giọng nói yếu ớt, tràn đầy tuyệt vọng của hoàng đế Vương Khải Hoàng truyền ra từ cổ xe ngựa, nói: 

- Xem ra lần này ta không thoát được thiên mệnh rồi, cứ mặc kệ ta, nàng cùng Huyên Nhi hãy mau rời đi, bọn chúng chỉ nhắm vào ta thôi! 

Kế bên hoàng đế chính là hoàng hậu Hàn Diệc Dao, nàng nghe được phu quân mình nói như vậy thì lắc đầu liên tục, kiên quyết nói: 

- Sống với nhau gần hết một kiếp người, tình nghĩa đâu phải nói buông bỏ là buông bỏ được, thiếp làm sao có thể trơ mắt nhìn chàng chết, nếu chết chúng ta cùng chết! Huyên Nhi con hãy rời khỏi đây đi, ta sẽ ở lại phụng bồi với cha con, hãy nhớ không cần trả thù cho chúng ta, chỉ cần con sống tốt thì chúng ta mới an tâm mà nhắm mắt! 

Hàn Diệc Dao cùng Vương Khải Hoàng gặp nhau từ lúc còn thấp hèn, về sau may mắn mới giành được giang sơn, nhưng nàng không quên những năm tháng cực khổ đó, tình nghĩa vợ chồng bấy lâu nay không dễ dàng gì phai nhạt, nhất là gặp tình cảnh nguy hiểm như thế này nên nàng sẽ không bao giờ buông tay hắn. 

- Không, không, con không muốn rời xa hai người, nếu hai người chết rồi thì con sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa? 

Vương Trữ Huyên nghe mẫu thân cùng cha của mình nói như vậy liền nàng lắc đầu liên tục, dụi vào ngực cha mình khóc, không muốn rời đi, chết sao? nàng không sợ chút nào cả! 

Nhưng lúc này, phía trên cành cây đại thụ, trong bốn tên sát thủ có một tên hắc y nhân lên tiếng, cười dâm đãng, nói: 

- Ha ha ha, hôm nay trong các ngươi không ai được đi cả! Công chúa, tối nay ta sẽ cho nàng sung sướng đến chết, khà khà! 

Hắn dám nói như vậy vì nhận được thông tin rằng tên hoàng đế này đã bị phá nát đan điền, mà người đi theo hắn cao nhất cũng chỉ là Khí Tông Cảnh, căn bản không làm khó được bọn họ. 

Mà vị công chúa kia lại rất xin đẹp nên hắn liền nảy sinh ý đồ đen tối, hắn muốn làm thì ai có thể ngăn cản được?

Tướng quân Liễu Vô Ngàn nghe mấy tên thích khách nhục mạ công chúa của mình thì khuôn mặt không khỏi biến sắc, quát lớn: 

- To gan, dám đến đây hành thích bệ hạ còn nhục mạ công chúa, đúng là đáng chết! 

- Ha ha, ta sẽ chóng mắt lên xem các ngươi làm sao bảo vệ được tên Hoàng Đế phế vật kia! 

Một tên hắc y nhân khác lên tiếng cười nhạo bán, chỉ một đám kiến mà cũng dám chống lại bọn ta sao. 

- Liều chết bảo vệ bệ hạ, cũng tiễn bắn! 

Mệnh lệnh vừa ra đám lính liền vương cung lên phía trên bắn liên tục, bốn tên hắc y nhân đều lách người né tránh một cánh dễ dàng, sau đó lao xuống phía dưới chém giết khiến máu tanh rơi đầy đất. 

- Nhanh đem bệ hạ chạy về phía trước, bọn ta ở lại phía sau đoạn hậu! 

Liễu Vô Ngàn thấy tìn hình không ổn liền lớn tiếng nói với đám binh lính, hiện tại hắn đã quyết định tử trung với vua của mình. 

Nghe tướng quân mình nói như vậy, đám binh lính không dám chậm trễ liền nhanh chóng đem chiếc xe ngựa chạy về phía đám người Tiểu Vũ đang ngồi. 

- Ha ha, các ngươi muốn chạy sao? Ta xem các ngươi đem tên cẩu hoàng đế đó chạy như thế nào! 

Khi xe ngựa đã cách Tiểu Vũ hơn hai mươi mét thì hắc y nhân Tiên Thiên đỉnh phong cười lớn, đánh một chưởng cách không xuống phía dưới xe ngựa, bàn tay chân khí màu đen liền đánh xe ngựa nổ tung thàn nhiều mảnh. 

Mười tên binh lính xung quanh liền bỏ mạng, không một chút khả năng chóng chọi lại, từ xe ngựa văng ra ba người, Hàn Diệc Dao cùng Vương Trữ Huyên thì lấy thân mình che chở cho Vương Khải Hoàng. 

Tuy có người che chắn cho mình nhưng Vương Khải Hoàng rơi xuống đất, vết thương cũ còn chưa lành mà bị đánh thêm phát nữa làm hắn phun ra một ngụm máu tươi. 

- Cha, người không sao chứ! 

Vương Trữ Huyên đở cha của mình lên, thấy cha mình phun ra một ngụm huyết lớn thì sắc mặt trở nên hoa dung thất sắc. 

- Ngươi có thể tha cho những người lính vô tội này với các nàng được không? Ta sẽ tự chặt đầu mình xuống đưa cho các ngươi! 

Vương Khải Hoàng yếu ớt cầu xin hắc y nhân tha cho vợ con cùng với binh lính của mình một mạng, cho dù bị nhục mạ thì đối với hắn cũng chả là gì chỉ cần đổi lấy an toàn cho mọi người là hắn đã mãn nguyện. 

- Tha? Hắc hắc, ngươi đang nằm mơ sao! đám binh lính này cũng sẽ chết hết, trước đó ta sẽ không giết ngươi, mà hành hạ người thân ngươi trước mặt ngươi, để bọn họ từ từ chết trước mặt ngươi, nghĩ đến được hàn hạ một tên hoàng đế cảm giác thật thoải mái, hắc hắc. 

Tiếng hắc y nhân Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong cười âm u nói, nhưng ánh mắt không khỏi nhìn vào bầu ngực của Vương Trữ Huyên cùng Hàn Diệc Dao một cách thèm thuồng.