Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 202: Linh tiên thảo




Nơi đây có bán hầu như đầy đủ các thứ như: đan dược, binh khí, phù văn, phù lục,... Nói chung hầu như không thiếu thứ gì. 

- Nơi này thật tuyệt, phải như mình có thể xây được một cái thành như thế này thì tốt quá rồi! 

Mỉm cười nhẹ, gã đi long nhong xung quanh xem xét mọi thứ, nhưng những linh dược hắn muốn tìm thì không thấy ai bán cả, chưa chán nãn, hắn vẫn đi tiếp về phía trước, dù sao thì nơi này vẫn còn dài, hắn còn chưa đi hết một phần ba của nó nữa. 

Đang đi hóng hớt tùm lun thì có một thanh niên vóc dáng không cao, gầy gò, mắt lóe tia sáng lanh lợi đến gần Tiểu Vũ nói: 

- Vị công tử này lần đầu tiên đến phía tây thành phải không? Có gì cần cứ tìm ta, chỉ cần cho ít phí là được! 

Tiểu Vũ đánh giá thanh niên này, trường sam trên người đã cũ, tuổi chừng mười bảy, mười tám. Nhưng mắt lấm la lấm lét nhìn sao cũng giống như là tên lừa gạt. 

Thanh niên vỗ bộ ngực gầy nói: 

- Công tử, ta tên Từ Trần, không phải người xấu, cũng không phải là ăn cướp. Ta là địa đầu xà ở đây, vạn sự thông. Lần đầu công tử đến phía tây thành, có chuyện gì cứ tìm ta. Ta chỉ kiếm miếng cơm ăn manh áo, công tử cứ tin tưởng ta. 

Tiểu Vũ nói: 

- Từ Trần, cái tên rất đặc biệt! 

Tiểu Vũ nhìn thanh niên gầy gò, thực lực chỉ cỡ Tụ Khí tầng bảy, nhìn hắn ăn bận như vậy trong lòng gã cũng có chút thương cảm. 

Từ Trần gãi đầu, cười nói: 

- Tên là do phụ mẫu đặt cho, ta cũng đành chịu! 

Từ Trần tiếp tục bảo: 

- Chắc lần đầu tiên công tử đến phía tây thành? Ta thấy vừa rồi công tử cứ đi tìm loay hoay mà không được nên công tử có gì cần ta hỗ trợ cứ nói. 

Tiểu Vũ nghe vậy thì hỏi: 

- Ngươi biết có chỗ nào bán dược liệu không? Dẫn ta đi, nếu vừa lòng sẽ thưởng cho ngươi. 

Trong chỗ này có địa đầu xà trợ giúp thì đỡ tốn thời gian hơn nên hắn cũng muốn nhờ một chút. 

Mắt Từ Trần sáng rực dẫn Tiểu Vũ đi tới trước: 

- Chỗ bán dược liệu? Công tử tìm đúng người rồi! Cái khác ta không dám nói chứ một tiểu tổng quản chợ phía tây thành là biểu đệ của nhi tử của bằng hữu của mẫu thân ta. Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ, nếu công tử nhìn thấy dược liệu nào thích hợp ta có thể giảm giá cho công tử! 

Tiểu Vũ cười trừ, thanh niên này thật giỏi nói khoác nhưng hắn cũng không nói ra, dù sao tên thanh niên này phải nói để kiếm miếng cơm manh áo mà. 

Tiểu Vũ theo Từ Trần đi qua mấy chục sạp bán đồ. Theo như Từ Trần nói thì nơi đó không có náo nhiệt như nơi này. 

Đi theo Từ Trần một lát thì hắn đến một nơi, nơi này vẫn còn trong phía tây thành, nhưng mà lượt người đi đến nơi này khá ít, ven đường mọi người cũng trải thảm mà bán đồ nhưng toàn là dược liệu hoặc là đan dược. 

Hắn thấy nơi này chỉ kéo dài chừng mười sạp bán hàng là hết rồi, nhưng nhìn chung vẫn nhiều nơi bán dược liệu hơn chỗ lúc đầu hắn đi. 

Nhìn mọi người bán đồ ở nơi này, hắn hơi ngạc nhiên hỏi: 

- Nơi này tại sao chỉ tập trung những người buôn bán dược liệu mà không có thứ khác? 

- Vì những người nơi này không thích ồn ào như những người trẻ chúng ta, bọn họ đi ra xa một chút để cho thoải mái, nơi đây chính là nơi giao dịch dược liệu khá lớn chỉ thua Luyện Đan Các một chút mà thôi! 

Từ Trần nhanh chóng nói cho hắn biết nguyên nhân. 

Tiểu Vũ gật đầu, ánh mắt phóng ra xung quanh tìm kiếm dược liệu mà mình cần, đi qua sạp thứ nhất, hắn cũng chỉ thấy những dược liệu bình thường, chỉ cần đi vào sơn mạch là có thể tùy tiện hái được. 

Mà những chủ sạp hàng nơi này cũng không quan tâm lắm, chỉ ngồi thản nhiên, ai muốn dòm ngó gì đó thì dòm cũng không có mời chào như những người lúc trước. 

Đi qua đi lại, đi tới đi lui mấy sạp bán đồ hắn vẫn chưa tìm thấy thứ mình cần, hắn lắc đầu chán nãn, tiếp tục đi về những sạp phía trước để xem xét, nhưng vẫn không có kết quả. 

- Chỉ còn lại một sạp cuối cùng, nếu như không có xem như ta xui xẻo! 

Tiểu Vũ thầm nói, tiến về sạp hàng cuối cùng, chỉ thấy nơi đó có một lão già tóc bạc phơ, râu dài hai tất, mặc đồ màu trắng trông rất nho nhã, cũng có phần giống sư phụ hắn. 

Mà trên thảm có bán khá nhiều đan dược như Tụ Khí Đan, Hồi Khí Đan,... với một ít linh dược, nhưng có một cây linh dược khiến hắn chú ý tới, một tia sáng theo ánh mắt hắn sẹt ra, đúng là nơi này có bán những thứ hắn cần, nhưng số lượng rất ít, gã liền ngồi xổm xuống cầm một cây linh dược lên xem.

- Lão tiên sinh, cho ta hỏi Linh Tiên Thảo này bán như nào? 

Hắn đi cả buổi cũng chỉ thấy có duy nhất nơi lão già này bán Linh Tiên Thảo mà hắn đang cần nên không khách khí ngồi xuống mà hỏi. 

Lão ta mở hai mắt ra, ngẩng đầu lên, lười nhác liếc mắt nhìn Tiểu Vũ một cái rồi nhàn nhạt nói: 

- Không đắt, không đắt, một cây chỉ tám mươi nghìn kim tệ thôi, muốn bao nhiêu thì tự ngươi chọn đi! 

- Nhưng ta cần tới một trăm cây Linh Tiên Thảo, không biết lão tiên sinh có thể cung cấp được không?

Câu nói của Tiểu Vũ khiến ông lão cùng gã chỉ đường đều ngẩn ra không khỏi nhìn gã chằm chằm.