Làm Vạn Nhân Mê Trong Phim Kinh Dị

Chương 43: Bữa sáng




Thời điểm nghe thấy tiếng thét chói tai Tô Mẫn vẫn còn nằm trêи giường, mấy phút trước cậu bị nhắc nhở của rạp chiếu phim làm tỉnh lại.

Nhắc nhở lần này của rạp chiếu phim cũng không khác gì lúc trước: 【 khán giả Tô Mẫn, chúc mừng ngài thay đổi kịch bản thành công, xin mời không ngừng cố gắng, phần thưởng là cho ngài từ nhắc nhở mấu chốt, lần thứ nhất nhắc nhở là: Hành lang 】

Thật ra Tô Mẫn cũng đoán được một chút.

Tấm hình đêm nay của Tưởng Đào Chi đã tỏ rõ, thảm trải sàn trêи hành lang có vấn đề rất lớn, e rằng đó chính là thời điểm thích hợp để bắt đầu xảy ra sự kiện linh dị.

Tiếng thét chói tai đột nhiên xuất hiện, Tô Mẫn theo bản năng nhìn về phía ngoài phòng.

Âm thanh chỉ có ngắn ngủi một tiếng, sau đó yên tĩnh lại.

Cậu không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng mơ hồ đoán được, cậu dừng ở sau cửa, chờ một phút sau mới mở ra.

Ngoài cửa Lý Trì Ngư đang gõ cửa phòng Nhạc Lăng, còn không ngừng mà nhìn phía bên cạnh.

Lý Trì Ngư nói: "Tô Mẫn cậu dậy rồi à?"

Tô Mẫn hỏi: "Anh nghe được âm thanh nên đi ra ?"

Lý Trì Ngư buông tay ra, suy nghĩ một chút nói: "Đúng vậy, còn có những người khác cũng đi ra, họ cũng nghe được đến tiếng thét chói tai ban nãy."

Tô Mẫn thuận tầm mắt của anh nhìn sang.

Tầng bốn tổng cộng có mấy chục gian phòng, hiện tại gần một nửa trước cửa phòng đều có người, có khoảng hai, ba người cùng lúc.

Đúng lúc này, cửa phòng Nhạc Lăng mở ra.

Lý Trì Ngư liền vội vàng xoay đầu, "Nhạc Lăng, em không sao chứ?"

Nhạc Lăng hỏi ngược lại: "Tôi có thể có chuyện gì?"

Trêи người nàng vẫn còn mặc bộ quần áo lúc mới đến, tóc tai còn tốt, cũng không biết có ngủ không.

Tưởng Đào Chi cầm điện thoại di động ra ngoài, chen chúc tới.

Bên kia tập hợp mấy người nam nữ đều có, nãy giờ vẫn luôn nói chuyện, có nhìn sang đây, sau khi nhìn thấy khuôn mặt bọn họ thì lộ ra sắc mặt kinh ngạc .

Lý Trì Ngư nói: "Không nghĩ tới lại rất nhiều người."

Anh ta còn tưởng rằng gộp lại cũng chỉ có nhiêu đây người thôi, ai biết tầng này nhìn qua ít nhất cũng hai mươi người, cũng không biết nhiều người như vậy có gì xem.

Nhạc Lăng hai tay vòng qua ngực, nói với Lý Trì Ngư: "Nếu không có chuyện gì thì trở về phòng ngủ, đừng có ồn ào".

Thời điểm hai người nói chuyện, Tô Mẫn dùng di động chụp sàn nhà lại, thảm trải sàn trong bức ảnh cùng bên ngoài đều bằng phẳng, không biết là chụp không ra hay đã bình thường rồi.

Cậu cẩn thận cất điện thoại di động, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lúc này có hai nam nhân đột nhiên đi tới, cũng không thèm nhìn Lý Trì Ngư, mặt hướng Nhạc Lăng, mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là Lưu Huy Đạt, mọi người vừa nãy có nghe thấy —— "

Còn chưa nói xong, Nhạc Lăng đã trực tiếp đóng cửa lại.

Sắc mặt Lưu Huy Đạt lập tức thay đổi, dùng mũi thở mạnh một phát, tàn nhẫn trừng mắt Lý Trì Ngư đứng bên cạnh.

Sau đó bọn hắn bỏ đi, trở về phòng của mình.

Lý Trì Ngư một mặt khó hiểu, "Tên đó trừng anh làm gì?"

Tô Mẫn nói: "Có lẽ đố kị anh được đứng cạnh Nhạc Lăng."

Vừa nói như thế Lý Trì Ngư lập tức vui vẻ, anh dựa vào ở trêи cửa, nói: "Vậy để cho hắn trừng đi, dù sao cũng không mất miếng thịt."

Trêи hành lang nhiều người như vậy nhưng không ai nhìn thấy gì cả, từng người trở về gian phòng của mình, trong lúc nhất thời hành lang yên tĩnh lại.

Tưởng Đào Chi hỏi: "Mọi người nghe thấy âm thanh là nữ sao?"

Lý Trì Ngư gật đầu: "Đúng vậy."

Cho nên anh ta mới gõ cửa Nhạc Lăng, chỉ sợ khách sạn này có vấn đề gì.

Đang nói, cửa phòng Nhạc Lăng lại mở ra, nàng vẫn bộ dáng mới nãy, "Tiếng kêu ngay giữa hành lang, chắc chắn cô ta đã gặp phải chuyện gì hoảng sợ."

Tô Mẫn chỉ chỉ một chỗ phía trước, "Nhớ không lầm hẳn là nơi đó, trêи hành lang có thảm trải nền, tiếng bước chân chúng ta không nghe thấy, nhưng tiếng hét thì nghe được."

Ước lượng với chỗ đó, cũng không chênh lệch mấy.

Lý Trì Ngư hiếu kỳ nói: "Vậy cô ta vừa mở cửa liền gọi, hay là đứng trước cửa phòng người khác?"

Tưởng Đào Chi nói: "Anh hỏi cái này chúng tôi làm sao biết."

Nhạc Lăng chỉ chỉ hành lang, nói thẳng: "Lý Trì Ngư không có chuyện gì thì anh về ngủ đi, buổi tối đừng có gõ cửa."

Sau khi nàng đóng cửa lại ba người hai mặt nhìn nhau.

Đây là lần thứ nhất Tô Mẫn nhìn thấy nữ chính cao lãnh như vậy, có chút khó ở chung.

Lý Trì Ngư vung vung tay, "Anh đi ngủ."

Sau khi anh ta trở về phòng, Tô Mẫn chuyển hướng Tưởng Đào Chi, hỏi: "Có thể lấy điện thoại cô chụp lại chỗ đó không?"

Tưởng Đào Chi nói: "Được."

Nàng nhắm ngay vị trí lúc trước chụp lại, sau đó kinh ngạc, đưa cho Tô Mẫn xem, "Bên trêи bình thường."

Tô Mẫn nhận lấy điện thoại di động, bức ảnh hoàn toàn giống bên ngoài, dường như chỗ nhăn nheo lúc trước chưa từng tồn tại, không để lại chút dấu vết.

Trong lòng cậu nắm chắc rồi, nói: "Trở về ngủ đi."

Tưởng Đào Chi gật gật đầu, xoá bỏ bức ảnh, sau đó trở về phòng mình.

Trêи hành lang chỉ còn lại một mình Tô Mẫn, từ cuối hành lanh nhìn sang hoa văn trắng đen, trông cứ như ranh giới giao nhau giữa không gian.

Cậu quay người trở về phòng.

Cánh cửa vừa khép lại, ánh đèn trong hành lang cũng đồng thời tối đi.

Trong phòng Tô Mẫn vẫn để đèn, giờ khắc này nhìn qua còn có chút ấm áp, cậu mò trêи giường một hồi, chuẩn bị ngủ một giấc thật tốt.

Bởi vì theo thường lệ sau khi có chuyện xảy ra thì khoảng thời gian sau sẽ yên tĩnh lại.

Tô Mẫn cảm thấy cái này gọi là thời kì gió lặng, bộ phim kinh dị này cũng không phải chỉ xảy ra trong một đêm, cho nên chung quy lại vẫn phải có bước đệm.

Chỉ là cậu mới nằm lên giường, đồng thời cũng cảm giác được trong chăn lành lạnh, một cái tay đụng bờ vai cậu.

Tô Mẫn cứng đờ không nhúc nhích, mãi cho đến nửa phút sau cậu mới phục hồi tinh thần lại, nói: "Thẩm Túc!"

Cái chăn đang bằng phẳng bỗng phồng lên, Thẩm Túc hỏi: "Không ngủ sao?"

Tô Mẫn xuống giường, nhìn y chiếm cứ hơn nửa cái giường, cũng không hề có ý dời đi, "Ngươi định ngủ chỗ này?"

Thẩm Túc: "Không được sao?"

"Đương nhiên không được." Tô Mẫn bây giờ nhìn thấy y thì sẽ nhớ lại những chuyện xảy ra trong phim tình yêu.

Thẩm Túc vén chăn lên.

Nếu như nơi này có người khác, có lẽ bọn họ sẽ nhìn thấy cái chăn lúc này tự mình xốc lên một góc.

Tô Mẫn đứng ở bên giường.

Giằng co hồi lâu, cậu thực sự đuổi không được Thẩm Túc, chỉ có thể nằm ở bên giường, vươn mình đưa lưng về phía y, quyết định không thèm quan tâm y.

Một đêm không ngủ, đến bây giờ cơn buồn ngủ cũng vừa đến.

Tô Mẫn ngủ không bao lâu, Thẩm Túc liền chuyển động, cánh tay vòng qua bên hông cậu, từ phía sau ôm lấy, sau đó cũng không làm động tác nào nữa.

***

Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Mẫn tỉnh lại.

Cậu ngồi dậy trêи giường, xoay xoay cái cổ, phát hiện mình nằm giữa giường, còn Thẩm Túc không biết đã rời đi lúc nào.

Tô Mẫn sững sờ mấy phút mới vén chăn lên.

Cậu cũng không biết mình nên phản ứng thế nào, sau khi rửa mặt trong phòng tắm, cả người rốt cục thanh tỉnh không ít.

Mỗi gian phòng trong khách sạn đều có cửa sổ, sau khi mở rèm cửa ra, tia sáng bên ngoài lập tức tranh thủ chui vào, nhìn qua cũng rất an tĩnh.

Trong nhóm đã có tin tức.

Lý Trì Ngư: "Vừa nãy anh nghe người ta nói phía dưới có đồ ăn, mọi người muốn xuống ăn sáng không?"

Tưởng Đào Chi: "Ăn, phía dưới có cái gì?"

Lý Trì Ngư: "Không biết, chắc cũng ngon lắm."

Nhạc Lăng: "Mọi người cùng xuống."

Tô Mẫn trả lời một câu sau đó liền đi ra cửa, gõ gõ cửa phòng Lý Trì Ngư, sau đó Nhạc Lăng cùng Tưởng Đào Chi mới ra ngoài.

Chỗ ăn cơm ở dưới lầu, tin này là sau khi Lý Trì Ngư ra ngoài vào sáng sớm, nghe thấy có hai người đang nói chuyện nhắc tới.

Lúc bọn họ đi thang máy xuống cũng gặp những người khác, chỉ là tất cả mọi người không quen biết nhau, cho nên đều trầm mặc không nói.

Mãi cho đến khi xuống tầng một, mọi người mới lần lượt rời đi.

Lý Trì Ngư rốt cục mở miệng: "Ai nín chết anh rồi, bọn họ không nói lời nào cứ như người giả vậy, thật là đáng sợ."

Tô Mẫn nghĩ thầm bọn họ cũng không chắc có phải là người hay không.

Nếu so sánh giữa người giả với không phải người, thì độ kinh khủng cũng không khác mấy.

Ra khỏi hành lang là đến đại sảnh, trước sân khấu vẫn là nữ nhân tối hôm qua, khuôn mặt trắng bệch lạnh lẽo ngồi ở đó, không cảm xúc.

Không ít người đã xuống dưới, tụm năm tụm ba thành đội, có vài người sắc mặt rất khó coi, vài người thì vô cùng hưng phấn.

Một nam nhân đầu trọc nói: "Trong khách sạn này cái gì cũng không có, bây giờ tôi phải đi về đừng ai ngăn cản tôi, thà đi làm còn tốt hơn."

Người bên cạnh nói: "Anh muốn về thì về một mình đi."

Ngữ khí phảng phất như cười trêи sự đau khổ của người khác.

Tô Mẫn thấp giọng nói: "Chờ tí hẳn ăn, tôi cảm giác bọn họ gặp phải chuyện gì đó, trước tiên quan sát một chút."

Nam nhân đầu trọc kia đương nhiên bị chọc giận, trực tiếp từ trong đại sảnh khách sạn đi ra ngoài, không bao lâu đã đến cửa lớn.

Tất cả mọi người đứng ở cửa đại sảnh nhìn về phía đó.

Nam nhân đầu trọc đã trèo lên cửa sắt đi ra ngoài, tiếp tục đi về phía trước, sau đó trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe được vài tiếng thảo luận nhỏ.

Tô Mẫn không hiểu chuyện này là thế nào.

Liền ngay lúc này, Tưởng Đào Chi đột nhiên "A" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Mọi người xem, anh ta..."

Nàng còn chưa dứt lời, nơi cửa sắt lại xuất hiện thân hình nam nhân đầu trọc, hắn đang lao nhanh trở về, bò lên trêи cửa sắt muốn vào trong.

Tiếp theo đó cả người hắn từ trêи cửa sắt rơi xuống, ngã xuống đất, hắn lấy hai tay chống đỡ thân thể, còn không ngừng chạy vào đây.

Tô Mẫn vừa nhìn liền biết bên ngoài khẳng định xảy ra chuyện gì.

Cậu nhắc nhở: "Không có chuyện gì thì chúng ta đừng ra ngoài."

Nam nhân đầu trọc thoạt nhìn có thể lực rất tốt, kết quả sau khi ra ngoài cũng bị dọa trở về, không biết bên ngoài có thứ gì.

Khách sạn lục tục tụ tập gần tới hơn hai mươi người.

Lý Trì Ngư nói: "Hình như có một số người hôm qua chúng ta không thấy, hẳn là ở những tầng khác."

Nhạc Lăng mặt lạnh, nói: "Bên ngoài khách sạn không an toàn, bên trong cũng không an toàn, đều cẩn thận một chút."

Lý Trì Ngư nhỏ giọng nói: "Đều tại anh."

Tưởng Đào Chi an ủi: "Không ai trách anh."

Nhạc Lăng cũng hiếm thấy an ủi một chút, "Không ai trách anh."

Tô Mẫn đang muốn thuận thế an ủi đôi lời, thì thấy Lý Trì Ngư cả người như vừa được trọng sinh, cảnh "xuân" đầy mặt.

Tô Mẫn: "..."

Lý Trì Ngư hưng phấn nói: "Đi một chút đi, chúng ta đi ăn điểm tâm."

Đại sảnh khách sạn có đánh dấu, muốn đến phòng ăn phải đi vào bằng cửa khác, sau khi bọn họ tiến vào thì thấy một cái bàn dài, lúc này trêи bàn bày rất nhiều đồ ăn.

Không ít người đều ở nơi này, bên cạnh bàn dài là từng cái từng cái bàn tròn.

Tô Mẫn cũng không nghĩ tới lần này có nhiều người xem biểu diễn như vậy, liếc mắt nhìn qua tựa hồ cũng là người bình thường.

Lý Trì Ngư đã tràn đầy phấn khởi đi đến bàn dài.

Nói thật, Tô Mẫn có chút lo lắng sẽ thấy được cái gì không nên thấy, có thể khiến cậu không muốn ăn nữa.

Ví dụ như bụng cá có ngón tay, con mắt trong canh cá... Mấy hình ảnh đó cậu vẫn luôn nhớ đến giờ.

"Nôn!" Cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu thống khổ.

Tô Mẫn theo bản năng quay đầu đi xem.

Là một nam nhân ngồi chỗ đó, trước mặt hắn có một cái đĩa nhỏ, trêи đĩa nhỏ đặt một món ăn nhìn rất đẹp mắt, một cái nĩa đang quấn lấy phần rong biển ăn dỡ.

Lúc này nam nhân bụm mặt, đưa ngón tay vào trong miệng, móc ra từ trong họng cái gì đó màu đen, sau đó lại càng lôi càng dài.

Không tới thời gian một phút, hắn đã lôi ra được đầy cả một bàn, đè lên cả dĩa rong biển lúc trước.

Cứ như vậy, đồ trong miệng hắn cuồn cuộn không dứt.

Chờ thấy rõ đó là cái gì, cảm giác muốn ăn của Tô Mẫn cũng biến mất.