Lâm Uyên Hành

Chương 23: Học vấn không đủ




Dịch giả: Tiêu Dao Miêu Các

Nhìn từ đằng xa, Tô Vân và bốn con hồ ly hệt như đang đứng trên mây, còn ở nơi xa hơn thì là bạch tượng chở thần nhân đang chạy như điên trên đám mây.

Trong tầng mây, sấm chớp ầm ầm nổ vang, từng tia sét liên tục đánh xuống.

Tiếng sấm không ngừng vang lên trong tầng mây.

Giao long đang ở thời khắc quan trọng nhất của độ kiếp, sấm sét gần như đánh xuống đợt này tới đợt khác, phóng tới Khe Rắn hệt như thủy triều.

Bên dưới tầng mây là vực sâu vạn trượng, nếu bất cẩn ngã xuống thì chắc chắn sẽ bị tan xương nát thịt!

Đừng nói là ngã xuống, cho dù chỉ liếc mắt nhìn qua thì cũng khiến người ta hoảng sợ, cơ bắp bủn rủn, gân cốt mỏi nhừ.

Thế mà trên trời cao này gió lại lạnh buốt xương, gió lớn rít gào không thổi thốc từ cùng một phía. Gió ở nơi đây khá kỳ quái, thường xuyên đổi hướng, kể cả bảo vật như Thần Tiên Tác thì cũng bị nó thổi cho rung rung như sóng gợn.

Tô Vân nghiêng người đứng trên dây thừng, một tay giơ ra phía trước, tay kia ở phía sau, thân thể nhấp nhô lên xuống theo Thần Tiên Tác.

Hắn nhìn không chớp mắt, tai không nghe xung quanh, làm như không nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm này, không nghe tiếng sấm đinh tai nhức óc, mà luôn nhìn chằm chằm vào hai chữ đang lao tới từ trong tầng mây.

Hai chữ kia biến thành thần nhân cưỡi voi xông tới không khiến hắn kinh ngạc chút nào, nhưng trái lại bốn con hồ ly phía sau thì hoảng sợ kêu lên.

Tính linh vốn đã rất kỳ quái. Hai chữ này trải qua lôi đình trong tầng mây làm suy yếu thì đã rách nát, không bằng với lúc trước nữa.

Muốn thành được tính linh thần thông là rất khó. Sau tầng thứ sáu công pháp Trúc Cơ thì mới có thể tiến vào cảnh giới Uẩn Linh. Người ở cảnh giới Uẩn Linh đã có thể được gọi là linh sĩ rồi. Nhưng cảnh giới Uẩn Linh này không phải là nhất định có thể tu luyện được tính linh thần thông, mà là quá trình dùng nguyên khí làm lớn mạnh tính linh, bồi đắp tính linh thần thông.

Chờ khi tu luyện tới cảnh giới Nguyên Động mới có thể sử dụng tính linh thần thông.

Cũng tức là nói giữa Tô Vân và nho sĩ Đồng Hiên này chênh nhau hẳn hai cảnh giới!

Cầu Thủy Kính còn từng nói với Tô Vân rằng cảnh giới khác nhau thì không có chung công pháp, không có bất cứ một loại công pháp nào có thể xuyên suốt tất cả các loại cảnh giới, cũng không có bất cứ loại công pháp nào có thể phù hợp sử dụng cho tất cả các cảnh giới!

Môn công pháp Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên này thì chỉ có thể sử dụng ở cảnh giới Dưỡng Khí này, sau khi tiến vào cảnh giới Nguyên Động là nhất định phải đổi sang công pháp thuộc cảnh giới Nguyên Động. Điều này cũng có nghĩa là sự chênh lệch về thực lực của các cảnh giới khác nhau có thể là một khoảng cách vĩnh viễn không thể vượt qua được!

Bạch tượng chở thần nhân vọt tới phía trước Tô Vân, phát ra một tiếng voi gầm, vẫn cực kỳ to rõ trong tiếng sấm. Con voi chạy chồm trên mây, lực lao tới phải nói không gì sánh bằng!

Tuy thân hình của thần nhân kia đã rách tung tóe, nhưng khí thế vẫn mênh mông, nương lực xông tới của bạch tượng mà vung phương thiên họa kích chém xuống Tô Vân!

Lực xông tới của bạch tượng, lại thêm sức mạnh của bản thân thần nhân khiến một kích này có thể trực tiếp chém Tô Vân thành hai nửa từ đầu tới gót chân.

"Có điều..."

Tia sáng bắn ra bốn phía từ trong đôi mắt Tô Vân, đẩy lùi bóng dáng thanh tiên kiếm trong hai tròng mắt hắn. Khí huyết của hắn sục sôi, trong lồng ngực vang lên tiếng rồng ngâm thật trầm.

Con giao long khí huyết vung hai chân trước khoát lên vai hắn, ngẩng cao đầu ở sau lưng hắn với độ cao chừng hơn hai thước. Râu rồng rủ xuống bên tai hắn, khe khẽ đung đưa theo gió, nó cũng ngửa đầu phát ra tiếng rồng ngâm trầm nặng.

Giờ phút này, khí thế của hắn trở nên lớn mạnh, dưới lớp y phục như có gió đang xoáy tròn, thổi phồng, làm cho lồng ngực hắn căng cứng, khiến tay áo và ống quần của hắn cũng phồng to lên.

"Hình như vị nho sĩ Đồng gia này, có học vấn không được tốt cho lắm!"

Tô Vân và con giao long khí huyết gần như đồng thời lao ra, nghênh đón phương thiên họa kích đang chém xuống. Khí huyết của hắn đã từ khí ngạc long biến thành khí giao long, ba mươi sáu tán thủ của sáu chiêu Ngạc Long Ngâm cũng theo đó mà biến hóa thành ba mươi sáu tán thủ của sáu chiêu Giao Long Ngâm.

Hắn vừa ra tay là đã tung ra tán thủ của Long Du Khúc Chiểu, cánh tay nghênh đón phương thiên họa kích, bàn tay thì đặt lên phương thiên họa kích. Tán thủ của Long Du Khúc Chiểu khiến cánh tay hắn mềm mại như giao long, quấn lấy phương thiên họa kích.

Cùng thời gian đó, con giao long khí huyết của hắn cũng quấn quanh phương thiên họa kích.

Một người và một rồng liên tục sử dụng tán thủ vô cùng mềm dẻo hòng đánh tan sức mạnh của bạch tượng và thần nhân.

Lực đánh tới của kim giáp thần nhân và bạch tượng gần như là nghiền ép tới, cho dù tán thủ Long Du Khúc Chiểu và giao long khí huyết cũng không thể hoàn toàn đánh tan được thứ sức mạnh kinh khủng này!

Dưới chân Tô Vân phát ra tiếng cọ xát, hắn bị sức mạnh của thần nhân và bạch tượng đẩy cho đôi chân trượt trên Thần Tiên Tác, bàn chân lập tức cảm giác được nhiệt độ do ma sát mang tới, đôi giày nóng lên như muốn bốc cháy vậy!

Cú chém này của thần nhân đã ép hắn phải lùi sau sáu bảy trượng. Bốn con hồ ly trên day thừng cũng nhanh chóng bỏ chạy.

Chỉ là tốc độ lùi ra sau của Tô Vân quá nhanh nên đã đánh văng bốn con hồ ly ra ngoài.

"Mạng ta thôi từ đây!"

Đám người Hoa Hồ vừa nghĩ tới đây, đột nhiên từng con lại ngồi lên trên dây thừng, cũng chính là Thần Tiên Tác đã tiếp được bọn họ.

Bốn con hồ ly sợ hãi vội vàng đứng lên, chỉ thấy Thần Tiên Tác từ từ bay trong tầng mây, vặn lại thành hình xoắn ốc với tất cả năm vòng rưỡi.

Bọn họ vừa đúng dừng ở vòng ngoài, mà Tô Vân và bạch tượng với thần nhân lúc này đang ở vòng trong.

"Ồ, hình như tên nho sĩ Đồng gia này, học vấn không tới nơi tới chốn rồi..."

Đôi mắt Hoa Hồ ngời sáng, hắn ta cũng nhìn ra vấn đề ẩn trong tính linh thần thông của nho sĩ Đồng Hiên, vội vàng nói: "Tiểu Nguyệt, Tiểu Phàm, Bất Bình! Chúng ta có thể hỗ trợ được!"

Bốn con hồ ly lập tức guồng chân lao thẳng tới bạch tượng.

Hoa Hồ quát to: "Lần này chúng ta chạy thẳng tới phần bụng dưới của nó! Chui vào dưới bụng, dùng Ngạc Long Ngâm xé nát bạch tượng!"

Ba tiểu hồ yêu cực kỳ hưng phấn.

Thần nhân kia không thể chém chết Tô Vân bằng đòn tấn công ban nãy, bèn dùng sức đưa phương thiên họa kích lên, khều cả Tô Vân và giao long khí huyết lên không trung. Họa kích xoay tròn, rung rung vang lên những tiếng xùy xùy, phá vỡ tán thủ Long Du Khúc Chiểu của Tô Vân, chấn cho giao long khí huyết phải buông lỏng ra.

Thanh họa kích kia thi triển ra đủ loại chiêu thức như múa may, đâm, chọc, quét, gọt, bổ, khều với khí thế sát phạt đầy nặng nề!

Cơ thể Tô Vân đang ở giữa không trung, lúc này hắn lại thi triển tán thủ Long Du Khúc Chiểu, không ngừng biến hóa vận dụng sáu loại tán thủ hệt như tung ra ngàn vạn chiêu thức, không quấn lên phương thiên họa kích, thì cũng bám lấy nó, hoặc là đứng trên nó.

Cùng lúc đó, giao long khí huyết nhào xuống, bạch tượng vung vòi, giao long tấn công, rồng với voi quần lấy nhau.

Thần nhân kia ngồi trên lưng voi mà có chút bất tiện, nên dứt khoát đứng dậy. Tô Vân nhân sơ hở ngay lúc nó đứng dậy, cũng tự hạ xuống lưng bạch tượng, lấn người tiếp cận tới cách thần nhân ba thước, khiến cho nó không thể phát huy được uy lực của phương thiên họa kích.

Phạm vi chiến đấu của phương thiên họa kích nằm trong khoảng từ bốn thước đến hai trượng, cầm phương thiên họa kích, địch tiếp cận bốn thước thì ta lùi một bước, có thể chém địch, nếu địch lùi hai trượng thì ta tiến lên một bước, có thể đâm địch.

Tô Vân dừng ở đúng khoảng cách ba thước, hoàn toàn không nằm trong phạm vi tấn công của phương thiên họa kích. Ngạc Long Ngâm của hắn hóa thành Giao Long Ngâm, ba mươi sáu tán thủ thiên biến vạn hóa hệt như giao long thần ma nhiều đầu nhiều đuôi nhiều vuốt, tấn công thần nhân kia như cuồng phong bão táp.

Thần nhân kia lùi rồi lại lùi ra sau, bỗng nhiên chân đạp hụt, tuột khỏi lưng voi, hai chân giẫm lên trên Thần Tiên Tác.

Nhưng đúng lúc này, bốn con hồ yêu chui qua dưới háng của nó, chui vào dưới bụng bạch tượng.

Tô Vân đuổi sát theo, khi người còn đang giữa không trung hắn tung chiêu Giao Long Bãi Vĩ, vung đùi phải quét tới.

Thần nhân kia nghiêng đầu, quay ngang phương thiên họa kích ra chặn lại. Cú quét chân này của Tô Vân đá mạnh lên cần của họa kích, hắn lập tức xoay người giữa không trung lại tung ra một chiêu Giao Long Bãi Vĩ tiếp, lần này chính là chân trái.

Đầu của thần nhân bị cú đá này làm cho lệch đi. Tô Vân rơi xuống, tay trái thi triển Giao Long Xuất Uyên, năm ngón tay xòe ra bắt lấy cần của phương thiên họa kích.

Phía sau hắn truyền tới tiếng rồng ngâm, con giao long khí huyết bỏ bạch tượng, dùng chiêu Giao Long Xuất Uyên cắn lấy đầu của thần nhân.

"Hôm nay ta đánh chữ Thần nhà ngươi thành chữ Giáp!" (Thần: 神 - Giáp 甲: Ý là cướp phương thiên họa kích (chữ Thị 礻)

Tô Vân và giao long khí huyết đồng thời phát lực, Tô Vân thì cướp lấy phương thiên họa kích, đổi sang tay kia đâm thẳng vào người bạch tượng, còn giao long thì táp vào đầu thần nhân.

Thần nhân kia nổ đùng một tiếng, hóa thành chữ "Giáp".

Cùng lúc đó, bốn con hồ yêu dưới người bạch tượng đều tự thi triển Ngạc Long Ngâm, đánh gãy bốn chân của bạch tượng. Bạch tượng nổ tung, biến thành chữ "Miễn". (Miễn - 免 trong Tượng 象)

Bởi vì trên mông còn bị chọc một cây thiên phương họa kích, đâm ra chữ "Miễn" này trở nên có chút chẳng ra ngô ra khoai.

Thần thông chất chứa trong hai chữ "Thần" và "Tượng" bị phá, biến thành hai chữ "Giáp" và "Miễn", ánh sáng trên hai chữ này dần tan đi, cuối cùng biến mất.

Tô Vân thở phào nhẹ nhõm, đang định nói thì Hoa Hồ đã nói tranh trước: "Vị nho sĩ Đồng gia này, học vấn không được rồi! Nhân văn chi nguyên, triệu tự thái cực, u tán thần minh, dịch tượng duy tiên. Lời này tới từ "Văn Tâm Điêu Long", Dã Hồ tiên sinh đã giảng qua rồi!"

Tô ân gật đầu, "Văn Tâm Điêu Long" là kinh điển của cựu thánh, mà thứ Dã Hồ tiên sinh giảng nhiều nhất chính là kinh điển cựu thánh.

Hắn và Hoa Hồ đều là học trò của Dã Hồ tiên sinh, Tô Vân học sáu năm, còn Hoa Hồ thì học được tròn bảy năm, bởi vậy có rất nhiều kinh điển cựu thánh bọn họ có thể thuộc làu làu.

Nhưng ba tiểu hồ ly mới học được một khoảng thời gian ngắn, không học được nhiều kinh điển cựu thánh, nên lúc này cả ba quay sang nhờ Tô Vân và Hoa Hồ giảng giải.

"Ý của những lời này là văn hóa con người đến từ giải thích Thái Cực, đại khái là trong âm thầm đã được thần minh trợ giúp, vì thế thánh nhân đã sử dụng từ "dịch" trong quái tượng để giải thích Thái Cực."

Tô Vân thử thu khí huyết của mình lại, rồi giải thích cho bọn họ nghe: "Thần minh trong đó là chỉ tổ tiên của con người, chứ thực sự không phải là thần được tính linh người biến thành sau khi chết, cũng không phải thần mà các tôn giáo sùng bái."

Hoa Hồ tiếp lời Tô Vân, tiếp tục giải thích: "Chữ Tượng trong "Dịch tượng duy tiên" cũng không phải là chỉ loại động vật là bạch tượng này, mà là quẻ tượng. Hiển nhiên nho sĩ Đồng gia đã hiểu sai ý của hai chữ này, biến chúng thành thần minh và bạch tượng."

Hiểu sai kinh điển, như vậy thì uy lực của tính linh thần thông sẽ sụt giảm cực nhiều, đồng thời sau này hắn ta cũng khó mà tiến lên cảnh giới cao hơn.

"Đây là hậu quả của việc không có thầy tốt."

Hoa Hồ bắt chước ngữ khí của Dã Hồ tiên sinh nói lời thấm thía: "Nếu hàm nghĩa của kinh điển bị hiểu sai và xuyên tạc, rất có thể sẽ làm trễ nải cả đời, bởi vậy việc có được một người thầy tốt là quan trọng nhất! Chúng ta rất may mắn vì có Dã Hồ tiên sinh và Thủy Kính tiên sinh dạy, đặt nền móng rất tốt."

Ba tiểu hồ yêu cái hiểu cái không.

Hồ Bất Bình nghi hoặc hỏi: "Dã Hồ tiên sinh lợi hại như vậy, vì sao còn bị người ta đánh chết?"