Lầm Tưởng Trưởng Công Chúa Là Thiếp Thất Mà Nuôi

Chương 93




Ôn Chước Cẩn trở về Vân Kinh thành, trước tiên đến Hầu phủ một chuyến.

Trong Hầu phủ, mọi người như đón Tết, ai nấy trên mặt đều nở nụ cười rạng rỡ, nói chuyện với Ôn Chước Cẩn bằng giọng điệu còn dịu dàng hơn khi Ôn Chước Cẩn có cậu ruột ở đây, thậm chí còn mang theo chút ý tứ nịnh bợ.

Việc Ôn Chước Cẩn sắp vào cung tham gia tuyển chọn khiến mọi người vô cùng phấn khởi.

Hầu phu nhân bề ngoài tươi cười, nhưng trong lòng lại phức tạp, hóa ra Ôn Chước Cẩn không chọn thế tử An Khánh Quận vương là vì đã nhắm được một lựa chọn tốt hơn.

Ôn Minh Hạc gọi riêng Ôn Chước Cẩn đến nói chuyện, dặn dò nàng một số việc, đồng thời thể hiện tình cảm phụ tử với nàng.

Đối với phủ Tĩnh An Hầu, một gia tộc quý tộc trung lưu ở Vân Kinh thành, đã có phần sa sút, thì chuyện này chẳng khác nào một niềm hỷ sự trọng đại. Từ đây, Tĩnh An Hầu phủ có thể vực dậy, thậm chí có khả năng vượt qua cả thời huy hoàng của tổ tiên.

"Trong cung đã phái một mụ mụ đến, mấy ngày tới con hãy ngoan ngoãn chuẩn bị, học thêm lễ nghi. Vào cung là việc tốt, nhưng cũng phải thận trọng hành xử, đừng để xảy ra sai sót. Có chuyện gì thì sai người đến tìm phụ thân." Ôn Minh Hạc cười ôn hòa, dáng vẻ tựa như một người cha tốt.

"Đa tạ phụ thân. Phụ thân, con gái sắp phải vào cung tham gia tuyển chọn, nhưng vẫn chưa có đầu diện hay y phục ra dáng. Con nghe nói trong Hầu phủ nhà ta có một bộ đầu diện bằng vàng ngọc truyền từ đời tổ tiên, không biết phụ thân có thể cho con gái mượn để dùng tạm không? Ngoài ra, chuyện thưởng phạt trong cung cũng cần thêm nhiều ngân lượng. Gần đây con đã dùng hết tiền để mua hương liệu, trong tay không còn lại bao nhiêu, không biết phụ thân có thể cho con chút bạc được không..." Ôn Chước Cẩn chớp chớp mắt, biểu cảm trông rất tội nghiệp.

Nhìn thấy mọi người trong Hầu phủ vui mừng đến vậy, Ôn Chước Cẩn lại cảm thấy không vui, chỉ có thể nghĩ cách xin thêm chút bạc để tự an ủi mình.

Có thêm bạc, biết đâu nàng có thể dùng để thu xếp khắp nơi trong cung, khiến bản thân bị loại khỏi danh sách tuyển chọn.

Cũng có thể mở rộng quy mô đội hộ vệ của mình, tiến về Nam Chúc phát triển việc kinh doanh, thậm chí dùng bạc để lặng lẽ hỗ trợ phản quân...

Tóm lại, bạc là thứ tốt, có bạc trong tay mới thấy an tâm, cũng có thể sớm ngày gặp lại mỹ nhân tỷ tỷ.

Ôn Minh Hạc nghe lời Ôn Chước Cẩn, cảm giác làm "người cha từ ái" vừa gầy dựng được một lát đã gần như sụp đổ.

Ông đã thấy rõ, đứa con gái này đúng là như rơi vào hố bạc rồi.

Nhưng với tình hình hiện tại, một khi nàng vào cung làm phi, lại có Thiên Huyền Cung đứng sau lưng, tương lai không chừng sẽ lên ngôi hoàng hậu, đến lúc đó quả là chuyện lớn.

"Ah Chước nói phải, ta sẽ chuẩn bị ngay cho con." Ôn Minh Hạc ngừng một lát, nét mặt có chút cứng ngắc nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường, mỉm cười đáp.

Ôn Chước Cẩn lập tức cảm tạ, thái độ ngoan ngoãn lễ phép.

Hầu phủ tuy có chút của cải tích lũy, nhưng qua mấy lần "vơ vét" của Ôn Chước Cẩn, phần còn lại không còn nhiều, chỉ có thể chờ cửa hàng và điền trang giao sổ sách thì mới có thêm.

Ôn Chước Cẩn cũng không để tâm nhiều, có thể lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.

Nàng ở Hầu phủ chưa đầy một canh giờ, chỉ chào hỏi qua loa với mụ mụ già từ trong cung đến rồi rời đi ngay.

Ôn Minh Hạc muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không quản được nàng.

Khi Ôn Chước Cẩn đến kiểm tra sổ sách và tình hình tại vài cửa hàng của mình, Vũ Nguyễn Hằng đã tìm đến nàng.

So với những người ở Hầu phủ đang vui mừng hớn hở, Vũ Nguyễn Hằng lại mang vẻ mặt lo lắng, đầy tâm sự.

"Ah Chước, chuyện ta từng nói, quả nhiên đã ứng nghiệm. Hiện tại muội định làm thế nào? Có định vào cung không?" Vũ Nguyễn Hằng hỏi.

"Chỉ đi cho có lệ thôi. Huynh biết rõ ta đã thành thân, sao có thể vào cung làm phi được?" Ôn Chước Cẩn đáp.

"Chuyện này đâu phải do muội nói mà được? Nếu Thiên Huyền Cung muốn muội vào cung làm phi, một khi muội không hoàn thành được mục đích của họ, sợ rằng phiền phức sẽ kéo dài không dứt. Hiện giờ phải nghĩ cách chu toàn mới được."

Ôn Chước Cẩn trầm ngâm một lúc, sau đó kể cho Vũ Nguyễn Hằng nghe mục đích của Thiên Huyền Cung khi ép nàng vào cung.

"Biểu ca, tình cảnh hiện tại của muội vô cùng phức tạp, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn đến họa diệt môn. Lần này vào cung, muội định đem toàn bộ kế hoạch của Thiên Huyền Cung nói cho bệ hạ, mượn tay bệ hạ xử lý Thiên Huyền Cung, xem có cơ hội nào để thoát thân hay không. Nếu vị hoàng đế đó ép muội phải làm phi tần của hắn, muội thà chết." Ôn Chước Cẩn nhìn thẳng vào mắt Vũ Nguyễn Hằng, giọng nói đầy kiên quyết.

Vũ Nguyễn Hằng nghe vậy liền sửng sốt, không ngờ Ôn Chước Cẩn lại có kế hoạch như vậy.

"Ah Chước, chuyện này quá nguy hiểm. Không bằng muội lập tức rời khỏi thành Vân Kinh, đi càng xa càng tốt. Những chuyện còn lại, cứ để ta lo." Vũ Nguyễn Hằng suy nghĩ một hồi rồi nói.

"Biểu ca, chưa thử sao biết chắc chắn sẽ thất bại? Nếu bây giờ muội bỏ đi, chắc chắn sẽ bị truy đuổi suốt đường, còn làm liên lụy đến huynh, cậu và mợ. Muội nói chuyện này cho huynh, chính là muốn huynh chuẩn bị sẵn sàng. Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, lập tức đoạn tuyệt quan hệ với muội, bảo vệ cậu, mợ và mấy biểu đệ, đừng để muội làm liên lụy đến mọi người. Nếu tình thế thật sự không thể cứu vãn, hãy trốn về phía Nam, muội đã mở cửa hàng ở đô thành Nam Chúc rồi. Tất nhiên, đó là tình huống xấu nhất. Hiện tại, muội vẫn còn cơ hội." Ôn Chước Cẩn mỉm cười nhìn Vũ Nguyễn Hằng, vẻ mặt nhẹ nhàng mà kiên định.

Nếu có thể tiếp tục ở lại thành Vân Kinh, Ôn Chước Cẩn tất nhiên sẵn lòng an cư tại đây.

Thiên Huyền Cung và hoàng đế vốn có mâu thuẫn, nếu có thể giúp hoàng đế diệt trừ Thiên Huyền Cung, sau đó dựa vào các công thức hương liệu liên quan đến bạc và ngựa mà đàm phán, nàng muốn thử xem hoàng đế có thể thông cảm mà buông tha cho mình hay không.

Nếu hoàng đế vẫn khăng khăng muốn nàng làm phi tần, thì nàng chỉ còn cách bỏ trốn.

Vũ Nguyễn Hằng nhìn Ôn Chước Cẩn, cảm nhận được ánh mắt sáng suốt và ý chí kiên định của nàng. Thậm chí, khí độ đó còn vượt xa những kẻ từng được ca tụng là trụ cột quốc gia mà hắn từng gặp.

"Biểu ca, những ngày này chúng ta cố gắng đừng gặp nhau nữa. Nếu có việc, ta sẽ cho người báo tin, vẫn là cửa hàng cũ mà chúng ta từng hẹn." Ôn Chước Cẩn dặn dò.

"Được." Vũ Nguyễn Hằng không nói thêm gì, chỉ gật đầu đáp ứng.

"À, còn một chuyện muốn hỏi huynh. Trước đây muội từng chuộc không ít người từ Giáo Phường Tư, không biết có từng chuộc một nữ nhân tên là Lưu Tố Nương không? Nàng ấy là phu nhân của Chu Hạo Đình, một vị Hàn Lâm học sĩ." Khi Vũ Nguyễn Hằng sắp rời đi, dường như nhớ ra điều gì, hắn quay lại hỏi Ôn Chước Cẩn.

"Hửm?" Ôn Chước Cẩn nghe lời của Vũ Nguyễn Hằng, hàng mày khẽ nhíu lại.

Vũ Nguyễn Hằng lặp lại câu hỏi lần nữa.

"Biểu ca, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?" Ôn Chước Cẩn ngừng một chút rồi lên tiếng, trong lòng nảy sinh một dự cảm chẳng lành.

Chẳng lẽ Chu Hạo Đình đã trở lại tìm người?

"Chuyện là thế này, gần đây bệ hạ đã ân xá cho một số quan viên thanh liêm từng bị lưu đày, trong đó có Chu Hạo Đình. Sau khi trở về thành Vân Kinh, hắn liền đi khắp nơi tìm phu nhân của mình. Nghe nói hai người tình nghĩa sâu đậm, dù bị lưu đày nhưng hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng về nàng ấy." Vũ Nguyễn Hằng giải thích.

Ôn Chước Cẩn nghe lời Vũ Nguyễn Hằng, ngón tay khẽ siết lại.

Nàng từ lâu đã muốn gặp vị Chu Hạo Đình kia để cho hắn một trận ra trò.

Chỉ là sau này mới biết, hương độc trên người mỹ nhân tỷ tỷ là do Giáng Tiêu hạ, còn gông xiềng cũng do Giáng Tiêu sắp đặt, hoàn toàn không liên quan đến Chu Hạo Đình.

Người của Giáng Tiêu có thể tìm đến Tiêu Hương Quán, thông qua bà chủ Lưỡng Nương để liên hệ với nàng, sau đó truy đuổi nàng, tất cả đều bởi thân phận của mỹ nhân tỷ tỷ.

Mỹ nhân tỷ tỷ chưa bao giờ phủ nhận thân phận đó.

Chỉ là...

Nếu mỹ nhân tỷ tỷ thực sự là Liễu Tố Nương, đã thành thân nhiều năm, vì sao lại vẫn là lần đầu tiên?

Chẳng lẽ vị Sở Hạp Đình kia có tật bệnh, chỉ là một kẻ hữu danh vô thực?

Hoặc cũng có thể, điều Thiên Huyền Cung muốn tìm không phải Lưu Tố Nương, mà chính là nữ tử bị nàng chuộc thân, người khi đó bị mù và mang xiềng xích?

Cũng có khả năng, vị Chu Hạo Đình này chỉ muốn dùng chuyện chuộc thân để dụ người từng cứu mỹ nhân tỷ tỷ ra, rồi từ đó bắt giữ mỹ nhân tỷ tỷ?

Bất luận là trường hợp nào, Ôn Chước Cẩn đương nhiên không thể thừa nhận.

"Biểu ca, muội không nhớ từng chuộc thân cho người như vậy. Huynh bảo hắn nhờ người đến nha môn điều tra thử xem. Hoặc cũng có thể vẽ một bức chân dung phu nhân của hắn, để muội xem có ấn tượng gì không." Ôn Chước Cẩn suy nghĩ một lúc rồi nói với Vũ Nguyễn Hằng.

"Được rồi, ta sẽ đi nói với hắn." Vũ Nguyễn Hằng gật đầu.

Ôn Chước Cẩn chờ Vũ Nguyễn Hằng rời đi, rồi trong phòng đi đi lại lại vài vòng, cuối cùng dừng lại và vỗ tay lên bàn.

Dù mỹ nhân tỷ tỷ là ai, nàng đã là người của nàng rồi, bất kể ai đến đòi, nàng cũng sẽ không nhường!

Hiện tại, chỉ có nàng mới biết được tung tích của mỹ nhân tỷ tỷ.

Chờ khi mọi việc ở đây xong xuôi, dù thành công hay thất bại, nàng nhất định sẽ tìm cách rời đi, đi tìm người.

Ôn Chước Cẩn tự nhắc mình phải bình tĩnh, xử lý xong công việc ở các tiệm, rồi mang theo thẻ tín vật đến một ngân hàng của Thiên Huyền Cung để rút tiền.

Dựa vào thẻ tín vật của đệ tử truyền nhân, có thể rút được tiền, Ôn Chước Cẩn đương nhiên không bỏ qua cơ hội này.

Buổi chiều, Ôn Chước Cẩn đến Ty Đô Lục.

Nhan Diên và Thiên Huyền Cung đều rất chú trọng đến việc nghiên cứu thuốc hương cho ngựa, Ôn Chước Cẩn cũng muốn dành thêm thời gian nghiên cứu lĩnh vực này.

Mấy ngày qua, ngoài nghiên cứu thần hương, nàng còn nghiên cứu các loại thuốc hương có thể ảnh hưởng đến ngựa Bắc Khiêng (Editor: có chương nào đó là "Bắc Khương" nhưng t quên sửa lại). Đến khi đến Vân Kinh, nàng sẽ đến Ty Đô Lục, nơi chăm sóc ngựa, để thử nghiệm.

Chỉ còn hai ngày nữa là phải vào cung, những nữ tử khác đang ở nhà chăm sóc, học tập nghi lễ trong cung.

Ngược lại, Ôn Chước Cẩn lại thường xuyên ra ngoài.

Trong thành Vân Kinh, có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo Ôn Chước Cẩn, nhưng nàng không mấy bận tâm.

Nàng phải bận rộn, nếu không, mỗi khi rảnh rỗi, nàng lại nhớ tới mỹ nhân tỷ, cảm thấy trong lòng như ngứa ngáy, khó chịu.

Sau đó, Ôn Chước Cẩn cứ mãi bận rộn, không có tin tức gì từ phía Vũ Nguyễn Hằng, nàng cũng không thể gửi tin cho hắn.

Chỉ đành chờ đợi sau khi cuộc tuyển tú kết thúc.

Rất nhanh, đến ngày tuyển tú, trời còn chưa sáng, Ôn Chước Cẩn đã sửa soạn xong, ngồi xe ngựa đến cửa thành hoàng cung, xuống xe và được một thái giám dẫn vào bắt đầu quy trình.

Trước đó, Ôn Chước Cẩn đã tìm hiểu kỹ về quy trình tuyển tú, những người có thể vào cung đều đã qua vòng sơ khảo và đã được ghi danh.

Khi Ôn Chước Cẩn đi theo thái giám vào cung, nàng gặp vài gương mặt quen thuộc.

Đều là những khách quen của tiệm nàng, còn có một vài cô gái cùng chơi đùa ngựa với nàng, trong số đó có huyện chủ Lâm Thục.

Huyện chủ Lâm Thục thấy Ôn Chước Cẩn thì khá nhiệt tình chào hỏi.

Nhìn vẻ ngây thơ, trong sáng của huyện chủ Lâm Thục, Ôn Chước Cẩn cảm thấy tâm trạng mình rất phức tạp.

Cuộc tuyển tú lần này được phát động bất ngờ, tất cả đều là những tiểu thư quý tộc nhà quan, mà chỉ riêng Ôn Chước Cẩn đã thấy hơn mười người.

Hoàng đế này, bản thân không có tiền, quốc khố đã trống rỗng, vậy mà vẫn muốn tìm nhiều cô gái như vậy vào cung làm phi!

Điều này khiến Ôn Chước Cẩn càng có ấn tượng xấu về vị hoàng đế này.

Vòng đầu tiên của việc vào cung là kiểm tra sức khỏe thể chất.

Ngoại hình,

Thân hình, sau đó sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe chi tiết.

Ôn Chước Cẩn đứng xếp hàng, rất nhanh đến lượt cô kiểm tra sức khỏe.

Theo như Ôn Chước Cẩn đã tìm hiểu, kiểm tra sức khỏe là để xem trên người có vết sẹo hay dị tật gì không, và kiểm tra xem có phải là trinh nữ hay không.

Vì vậy, trong quá trình kiểm tra, phải cởi hết quần áo.

Ôn Chước Cẩn có chút không thoải mái với loại kiểm tra này, nhưng đó là một phần trong quy trình, chỉ có thể cắn răng mà tiến vào.

Tuy nhiên, khi Ôn Chước Cẩn vào trong, không ai yêu cầu cô phải cởi đồ.

Một bà mụ trông nghiêm túc và đoan trang tiến đến trước mặt Ôn Chước Cẩn.

"Tiểu thư Ôn, lão nô nhận chỉ thị của Liền lão thái phi, sẽ không kiểm tra tiểu thư, tiểu thư chỉ cần đợi một lát, rồi có thể rời đi."

Sau khi hành lễ, bà mụ nhẹ nhàng nói.

"...Cảm ơn bà mụ." Ôn Chước Cẩn ngạc nhiên một chút, không ngờ lại nghe được những lời này.

Lão thái phi mà bà mụ nhắc đến, Ôn Chước Cẩn không quen biết, cũng không dùng tiền để hối lộ ai.

Vậy người này là đang tỏ ra thiện chí với mình, hay là được ai đó chỉ thị?

Ôn Chước Cẩn còn đang suy nghĩ, nếu phải kiểm tra, cô sẽ có lý do để khiến hoàng đế không thích mình.

Không ngờ bây giờ lại không cần kiểm tra.

"Vậy kết quả, có thể viết theo những gì tôi nói không?" Ôn Chước Cẩn nghĩ một lúc rồi hỏi bà mụ.

"Tiểu thư Ôn da thịt không tỳ vết, hoàn hảo không có chút khuyết điểm." Bà mụ đáp.

"Không không, tôi không phải ý này. Ý tôi là, liệu có thể viết điều ngược lại không?" Ôn Chước Cẩn nói.

Theo lời của lão mụ mụ, nếu cô hoàn hảo như vậy thì sao?

Đây là đang giúp cô hay hại cô đây?

"Cô Ôn đừng lo lắng, lão thái phi đã có sắp xếp rồi." Lão mụ mụ nói.

"Ý gì vậy?" Ôn Chước Cẩn ngỡ ngàng hỏi.

"Lão thái phi ý nói sẽ viết theo yêu cầu của cô Ôn, không để cô được chọn, cô có thể yên tâm." Lão mụ mụ nói.

Ôn Chước Cẩn mở lớn đôi mắt, có chuyện tốt thế này sao?

Lão thái phi rốt cuộc là nhân vật nào mà lại giúp đỡ cô như vậy?!!