Ngay lúc Thiện Sơ định đi tìm bá tước Grey, Thi Tiêu Nại lập tức nhíu mày, vẻ mặt không hài lòng: "Cậu muốn tìm hắn?"
"Phải, gặp ngài ấy." Thiện Sơ bình tĩnh thừa nhận, tựa như đây là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu¹.
¹ Tất nhiên + Có lẽ + Dĩ nhiên + Ngẫu thành.
Việc gì chắc chắn, không phải bàn cãi.
"Tìm hắn làm gì?" Thi Tiêu Nại lộ ra tính trẻ con, "Tôi đã cảnh cáo cậu, cách hắn xa một chút!"
Thiện Sơ lại nói: "Sao có thể tránh được? Ngài ấy là ông chủ của tôi, vừa nãy tôi còn giúp ngài ấy làm việc.
Chẳng lẽ không cần báo cáo công tác sao?"
"Hắn trả cậu nhiều hay ít, tôi cho gấp đôi!" Thiến niên vị thành niên Thi Tiêu Nại hùng hồn tuyên bố câu thoại bá đạo tổng tài.
Thiện Sơ bị hắn chọc cười: "Nhóc con, đi học cho giỏi, xài tiền của ba mẹ thì vẫn nên khiêm tốn."
Thi Tiêu Nại nghe được hai chữ "Nhóc con", lập tức biến thành mèo xù lông, tức tối la mắng: "Cậu đừng có xem thường người khác! Nhóc con quái gì...Làm sao, cậu, cậu thích cái tên lớn tuổi kia có đúng không?"
Thiện Sơ nghe mấy chữ "tên lớn tuổi", ánh mắt bỗng nhiên lóe lên: "Nhân cách kia hơn tuổi cậu?"
Sắc mặt Thi Tiêu Nại phiên bản ngu ngốc lập tức lộ vẻ hối hận "Má ơi tôi chỉ lỡ miệng chút, cậu có thể coi như tôi chưa nói gì".
Thiện Sơ quan sát Thi Tiêu Nại, ánh mắt sáng tỏ, như một vị thám tử phá giải quỷ kế: Cho nên đây không phải là "Thi Tiêu Nại ngốc nghếch" mà phải là "Thi Tiêu Nại vị thành niên".
Còn cái tên Thi Tiêu Nại kia, tương đối thông minh và phóng khoáng, vì tuổi tác hắn khá lớn, từng trải nhiều lần.
Vậy Thi Tiêu Nại cũng sống lại sao?
Thật kì lạ.
Nếu như nói Thi Tiêu Nại sống lại, tại sao cái "người chưa thành niên" này vẫn còn tồn tại?
Mà Thiện Sơ và bá tước Grey chỉ còn lại tính cách của "người trưởng thành", không hề hình thành đa nhân cách.
Thiện Sơ càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.
Thi Tiêu Nại lại cho là Thiện Sơ nắm giữ bí mật gì, bình tĩnh nhìn cậu, nửa ngày mới tiếp tục lầm bầm: "Cậu thích ông chú đó phải không?"
Thiện Sơ khôi phục tinh thần, duỗi tay xoa đầu Thi Tiêu Nại: "Bạn học nhỏ thật đáng yêu."
Rõ ràng Thiện Sơ thấp hơn Thi Tiêu, muốn chạm tóc hắn còn phải nhón chân lên, nhưng lại có một loại khí chất trưởng bối khó giải thích được.
Cảnh tượng này làm cho nhóc Thi rất khó chịu, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Thiện Sơ cười cười, quay đầu phát hiện một bóng người quen thuộc xẹt ngang hoa viên —— mũ che màu đen, mặt nạ màu trắng, chính là người mà Thi Tiêu Nại miêu tả.
Thiện Sơ dõi theo bóng hình chuyển động của hắn.
Lúc trước không chú ý nên không cảm thấy được, bây giờ cẩn thận quan sát, Thiện Sơ phát hiện chiều cao và dáng đi của người đàn ông này giống bá tước Grey như đúc.
"Thật sự là hắn..." Thiện Sơ lẩm bẩm.
Trấn an Thi Tiêu Nại hai câu, Thiện Sơ liền rời đi theo hướng bá tước Grey.
Chỉ thấy bá tước Grey đến cạnh tháp chuông trong một góc hoa viên.
Đó là một toà tháp chuông độc lập kiểu cũ, lẻ loi mà đứng trên bãi cỏ, cao chừng ba tầng lầu, kiến trúc bát giác lát đá hoa cương.
Trong màn đêm, tòa tháp chuông cũ kĩ có vẻ hơi âm u, thậm chí giống chỗ ở của phù thủy trong cổ tích thần thoại hắc ám.
Thiện Sơ không hề sợ sệt, theo đuôi bá tước Grey đẩy cửa kim loại, trước mặt cậu là một chiếc cầu thang lát đá hoa cương uốn lượn, trên vách tường cổ treo đèn led hiện đại, nhưng hình dạng đèn được tạo thành cây nến tràn ngập phong cách cổ, bởi vậy cũng không đến nỗi chẳng ra gì.
Nhưng loại đèn tường như vậy phát ra ánh sáng có hạn, chỉ có thể miễn cưỡng soi được hình dạng cầu thang mà thôi.
Thiện Sơ nương theo ánh đèn nhấc chân, từng bước một bước lên bậc thang.
Vách tường giao nhau, gấp khúc như tờ giấy, đi vài bước liền gặp ngã rẽ, vĩnh viễn không thể biết phía trước là cái gì.
Bây giờ Thiện Sơ mới cảm nhận một chút không khí khủng bố của toà tháp chuông cũ kĩ.
Cậu đi một lúc lâu, bắt đầu thở hổn hển, vẫn không thấy bóng người mặc áo choàng đen kia đâu.
Một suy nghĩ kỳ quái xông lên đầu: Mình thật sự vừa thấy bá tước Grey ư? Hay là gặp quỷ rồi?
Tức thì cậu liền nghĩ đến một số chuyện xưa quỷ dị: Cô hồn dã quỷ đọc được ý nghĩ nhớ nhung của người sống, ngụy trang thành người yêu đối phương, mê hoặc người sống bám theo vào tòa tháp, sau đó đẩy họ xuống lầu...!
Loại tình tiết đó cũng không khiến Thiện Sơ sợ hãi, ngược lại cậu còn bật cười.
Nội dung cũ rích rồi.
Thiện Sơ không sợ ma.
Cậu cho rằng trên thế giới này không tồn tại ma quỷ.
Coi như nếu thật sự có ma, cũng chẳng có gì phải sợ.
Dù sao, nếu ác quỷ hại chết mình, mình cũng sẽ biến thành ác quỷ đúng chứ?
Lúc đó mình trở thành đồng nghiệp của quỷ, mọi người ngang nhau.
Thiện Sơ khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên có tiếng vang giống vậy truyền đến từ một hướng khác.
Thiện Sơ tựa như có cảm giác quay đầu lại, phát hiện mình đã chạy lên lầu cao nhất của tháp, người phát ra tiếng cười là nam nhân mặc áo choàng đen.
Tấm áo choàng thùng thình che giấu vóc dáng chân dài vai rộng của hắn, mặt nạ trắng cũng che khuất dung mạo người nọ.
Bóng đen đứng ở đó, sau lưng là bầu trời đầy sao, dưới sàn lát phiến đá màu xám, nhìn giống như một linh hồn.
Thiện Sơ dựa vách tường, thử gọi: "Bá tước Grey?"
Đối phương không lên tiếng.
Thiện Sơ đi về phía trước, càng đến gần càng chắc chắn: "Ngài là bá tước Grey ư?"
Người đối diện vẫn không để ý tới cậu.
Thiện Sơ lớn gan lớn mật, duỗi tay chạm vào mặt nạ của hắn.
Người nọ không tránh không né.
Thiện Sơ đem mặt nạ trắng gỡ xuống, quả nhiên thấy được gương mặt tuấn tú đã lâu không gặp.
Thiện Sơ nở nụ cười chiến thắng: "Tôi biết ngay là ngài."
Grey bá cong môi: "Cậu thật sự nhận ra tôi sao?"
"Đương nhiên." Thiện Sơ mặt không đỏ, tim không đập nói, "Thật đấy.
Tôi liếc mắt một cái đã thấy ngài rất quen thuộc."
"Tên lừa đảo." Bá tước Grey bật cười.
Thiện Sơ thầm nghĩ: Bá tước Grey hóa trang đầy đủ đến vũ hội, cũng không chào hỏi cùng ai, phỏng chừng muốn giữ bí mật.
Nhưng hắn lại cố tình chào hỏi với Thi Tiêu Nại bình thường không hợp tính nhau, tại sao vậy chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, hẳn là bởi vì từ đầu đến cuối, Thiện Sơ không nhận ra bá tước Grey, cho nên hắn bắt đầu sốt ruột.
Nhưng sao bá tước Grey có thể gấp gáp?
Hắn là tên muộn tao.
Hắn không muốn chủ động phơi bày thân phận với Thiện Sơ, chỉ quanh co lòng vòng tìm kiếm Thi Tiêu Nại, thông qua Thi Tiêu Nại gửi lời nhắc nhở cho Thiện Sơ.
Đồng thời, hắn cố ý xuất hiện ở hoa viên, dẫn dắt Thiện Sơ đến gặp mình.
Ái chà, kịch bản của lão nam nhân muộn tao này có chút khô khan.
Thiện Sơ nghiêng đầu, lộ ra biểu tình ngây thơ mà thiếu niên nên có: "Sao ngài lại đến đây? Không phải đang ở nước ngoài ư?"
"Công việc đã xử lý xong, tới xem một chút." Bá tước Grey nói.
"Xem cái gì?" Thiện Sơ hỏi.
Bá tước Gey nói: "Nhìn xem có chuyện gì thú vị không."
Thiện Sơ nói: "Sớm biết ngài sẽ đến, tôi đã không thay ngài mua hàng hóa.
Cũng không biết có đúng ý không nữa."
Bá tước nói: "Tôi đã nói rồi, tùy cậu mua."
Thiện Sơ hỏi: "Vậy biểu hiện của tôi thế nào?"
"Chưa đủ tùy tiện." Bá tước Grey trả lời.
Thiện Sơ cười cười, đưa tay chạm vào áo choàng bá tước Grey: "Áo choàng này thật dày, chắc là rất ấm áp."
"Cậu lạnh không?" Bá tước Grey chợt hỏi.
Thiện Sơ sờ cánh tay, làm bộ lạnh lẽo: "Có một chút."
Thiện Sơ nghĩ, vào lúc này, nếu là một thân sĩ thì nên cởi áo khoác ra, khoát lên người mình nhỉ?
Nhưng bá tước Grey không làm như thế.
Bá tước Grey mở rộng áo choàng, sau đó kéo Thiện Sơ nép vào lồng ngực mình.
Một chiếc áo choàng rộng rãi, đồng thời phủ lên người hai thiếu niên.
Thân nhiệt ấm áp bên trong áo len, tỏa ra nhiệt độ nóng hổi.
Hai người mặt đối mặt ôm ấp nhau sau lớp áo choàng.
Thiện Sơ ngẩng đầu lên, nhìn thấy cằm bá tước Grey.
Đường cằm bá tước Grey rất dễ nhìn, thập phần tinh xảo, trắng như tuyết.
Thiện Sơ không nghĩ nhiều như thế, theo bản năng nhón chân lên, hé miệng, cắn cắn cằm bá tước Grey.
Bá tước Grey không ngờ rằng Thiện Sơ sẽ làm như vậy, hơi giật mình.
Ngay lúc răng Thiện Sơ chạm phải phần xương cứng dưới cằm bá tước Grey, cậu có chút hối hận rồi.
Cậu không thể hiểu mình đang làm gì.
Cậu tách miệng ra, thấy trên chiếc cằm trắng nõn của hắn có vài dấu răng nhợt nhạt.
Nhìn thấy cái này, Thiện Sơ có chút kì lạ mà cười rộ lên.
Vẻ mặt bá tước Grey vừa bất đắc dĩ, vừa dung túng, cúi đầu nhìn Thiện Sơ.
Thời điểm bá tước Grey cúi đầu, đường cằm trở nên không còn rõ ràng, lại càng khiến Thiện Sơ dồn lực chú ý vào đôi môi bá tước Grey, hai cánh môi mỏng manh hồng nhạt.
Thiện Sơ lần nữa thử nhón chân lên, dường như đang cố gắng chạm môi bá tước.
Nhưng cũng giống trước đây, Thiện Sơ không thật sự dán môi lên, duy trì một khoảng cách nhất định với hắn, một khoảng cách rất nhỏ.
Đây là là lần thứ ba Thiện Sơ làm như vậy rồi.
Lần đầu tiên ở ghế sofa nhà Diễm Diễm.
Lần thứ hai là tại hoa viên chỗ bá tước Grey.
Bây giờ là lần thứ ba.
Thiện Sơ áp sát, nhưng không hôn lên.
Mà bá tước Grey vẫn phản ứng như mọi khi, không nhúc nhích, tựa như muốn nói: Tôi cho phép cậu hôn tôi, nhưng cậu không thể hi vọng tôi hôn cậu.
Thái độ này khiến Thiện Sơ có chút mất hứng, cậu lui về sau, lần thứ hai kéo dài khoảng cách.
Khi Thiện Sơ rút lui, cậu cảm thấy phía sau bị nhấn giữ.
Cậu ngửa ra sau, phát hiện phần gáy cũng bị tay bá tước Grey giữ chặt.
Thiện Sơ bị ép duy trì tư thế ngẩng đầu.
Bá tước Grey nói: "Nhắm mắt lại."
Thiện Sơ như bị đầu độc, ngoan ngoãn nhắm chặt mắt.
Sau đó, một đôi môi ấm áp dán lên.
Bá tước Grey hôn cậu.
Không phải kiểu hôn như chuồn chuồn lướt, mà là kiểu hôn vừa chạm đã cháy.
Thiện Sơ nhắm mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, tất cả trước mắt đều đen kịt, nhưng tựa hồ cảm nhận được bầu trời đầy sao sau lưng bá tước Grey.
Môi răng quá mức triền miên, hô hấp nóng hổi.
Bá tước Grey hôn cậu rất sâu, giống như muốn hút lấy linh hồn cậu.
Thân thể Thiện Sơ mềm nhũn, miễn cưỡng dựa vào đôi tay nắm chặt eo và gáy cậu của bá tước Grey để chống đỡ.
Không biết bọn họ ở chỗ này hôn bao lâu.
Thiện Sơ cảm thấy, bọn họ có thể tiếp tục hôn, hôn đến bình minh.
Nhưng trong phút chốc, tiếng chuông vang dội vang đến như tiếng bom rơi.
Cả tòa tháp vì thế mà chấn động.
Thiện Sơ thức tỉnh mở mắt ra, bá tước cũng ngừng hôn, thân thể lui về phía sau.
Gió lạnh tràn vào làm áo choàng buông lỏng, khiến họ tỉnh táo mấy phần.
Tiếng chuông còn đang vang liên hồi, gõ một lúc mười hai lần.
Bá tước Grey hỏi: "Còn lạnh không?"
Thiện Sơ run lập cập, không biết nên nói gì.
Bá tước Grey cởi áo choàng, khoát lên bả vai Thiện Sơ: "Về thôi, muộn lắm rồi."
Ngữ khí hắn nhàn nhạt, tóc tai vẫn không hề loạn lên chút nào, nếu không phải áo sơ mi trên người hắn nhăn nhúm, Thiện Sơ hoàn toàn không nhận ra đối phương vừa hôn môi nồng nhiệt đến không cần hít thở.
So sánh với Thiện Sơ, mặt đỏ chân nhũn, hô hấp hỗn loạn, thật sự chật vật không ít.
Cậu khép chặt áo choàng, theo bá tước Grey bước xuống bậc thang.
Gió thổi đến từ phía sau, Thiện Sơ theo bản năng quay đầu lại nhìn, thu bầu trời tràn ngập ánh sao vào mắt.
Rất lâu sau đó, cũng trong một đêm sao trời rực rỡ, Thiện Sơ thắc mắc hỏi bá tước Grey: "Sao ngày hôm đó anh lại quyết định hôn em?"
Bá tước Grey trả lời: "Vì nếu anh không làm, em sẽ không hôn anh."
Thiện Sơ nhăn mũi như một chú mèo cáu kỉnh, nói: "Vậy sao hai lần trước anh không hôn em chứ?"
Bá tước Grey nhẹ nhàng xoa gáy bé mèo: "Nếu quá dễ dàng có được, em sẽ không còn hứng thú nữa."
Thiện Sơ suy nghĩ mãi, rốt cục cũng thông suốt một chuyện vẫn luôn không rõ ràng: "Cho nên...cho nên bắt đầu từ lúc ở phòng dương cầm, em ngã vào anh, anh ra sức tránh né, còn có lúc sau em thay Emily chuyển thư tình cho anh, anh xé nát trước mặt em...đều là cố ý? Anh dám play-hard-to-get?"²
² "Play hard to get" = tỏ ra khó khăn để ai đó thấy khó đạt được điều họ muốn (từ mình) -> bày tỏ sự không thích thú hoặc ngại ngùng trước một ai đó đang thể hiện ham muốn tình dục hoặc những thứ lãng mạn, đặc biệt là một phương tiện để làm bản thân hấp dẫn hơn với họ; làm kiêu, làm bộ làm tịch.
Bá tước Grey nở nụ cười: "Em biết em giống gì không?"
"Cái gì?" Thiện Sơ hơi tức giận.
Bá tước Grey nói tiếp: "Triết học gia Khổng Tử có câu Tiểu nhân khó nuôi —— Gần thì họ vô lễ, xa thì họ oán hận."
Cái gọi là tiểu nhân khó dạy bảo: Thân cận họ thì bị khinh nhờn, xa lánh họ thì thu về oán hận.
Để dụ dỗ được người như vậy, bá tước Grey nhất định phải nằm lòng duy trì khoảng cách và thân mật có chừng mực.
Khi Thiện Sơ mưu tính khiến bá tước Grey thần hồn điên đảo vì cậu, bá tước Grey cũng tương kế tựu kế để Thiện Sơ nhớ thương hắn.
Bọn họ của ngày trước, đến cùng ai là thợ săn, ai là cáo, còn chưa biết được.
_____^_^_____
Hun rồi.