Lâm Thị Lang Cố

Chương 67: C67: Chương 067 - Chị Là Con Nít Ba Tuổi Hả Cố Nghiên Thu ?!




Lưu tiên sinh ngẩng đầu, ngẫu nhiên nhìn Cố Nghiên Thu ngồi ở băng ghế sau trong kính chiếu hậu.

Cố chủ yêu cầu phải bảo mật tin tức, đây là quy củ trong ngành. Tám tháng trước, Lưu tiên sinh nhận được lời thỉnh cầu của cô gái này, cô không cung cấp bất kỳ manh mối nào, chỉ mang tới một cái tên cùng một tấm hình cũ.

Sự thật chứng minh tên Cố Nghiên Thu cung cấp là giả, trong ba chữ chỉ đúng một chữ. Anh chỉ bằng vào bức ảnh duy nhất này, tìm khắp đại giang nam bắc, cuối cùng ở một huyện thành phía nam tìm được quê quán của người trong ảnh.

Cố Nghiên Thu ngụ tại một khách sạn được nhất trong huyện thành, địa phương này nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, cách chỗ bà ngoại -- nếu thật sự như vậy-- viện dưỡng lão khoảng hai mươi phút chạy xe, Lưu tiên sinh đưa cho cô một số ảnh chụp, do anh chụp được ở viện dưỡng lão.

Bà ngoại họ Cao, là một lão thái thái rất bình thường, dựa theo hình ảnh, năm nay bà hẳn đã hơn bảy mươi, tóc đã bạc trắng, tuổi già sức yếu, nếp nhăn trên mặt có thể kẹp chết con ruồi. Cố Nghiên Thu cố gắng tìm kiếm trên khuôn mặt bà những nét tượng tự mẹ cô, đáng tiếc không tìm thấy được gì.

Buổi tối cô gọi điện thoại cho Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi hỏi cô ở bên lão nhân gia thế nào, có chuẩn bị quà chưa, Cố Nghiên Thu bèn cùng nàng bàn về chuyện mua quà, lúc đó cô đang cầm ảnh chụp của Cao lão thái thái và mẹ cô để so sánh.

"Ngày mai nếu có thời gian cụ thể thì báo cho em biết, em tới sân bay đón chị." Lâm Duyệt Vi nói.

"Em không bận sao?" Cố Nghiên Thu tạm thời đè ảnh xuống, thu hồi tầm mắt.

"Chủ nhật mà, là ngày nghỉ của mọi người, em ở nhà nghiên cứu kịch bản, không tính là quá bận."

"Chị sẽ nói với em."

"Vậy nghỉ ngơi sớm."

"Em cũng vậy."

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Cúp điện thoại.

Càng tới gần chân tướng sự thật, Cố Nghiên Thu cho rằng mình sẽ càng khẩn trương, áp lực tâm lý càng lớn, cho nên buổi tối cô tự cố ý trói hai tay, kết quả sáng hôm sau tỉnh dậy, phát hiện tối hôm qua không xảy ra chuyện gì hết. Chân tướng sự thật bị chôn vùi lâu như thế, có lẽ cô đã không còn lo sợ nữa, mà là gấp đến không chờ nổi.

Lưu tiên sinh thức dậy sớm, Cố Nghiên Thu còn dậy sớm hơn anh, hai người ăn bữa sáng, rồi lập tức tới viện dưỡng lão.

Sau khi làm xong thủ tục, Lưu tiên sinh dẫn Cố Nghiên Thu tới gặp một nhân viên, là một người phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi, Cố Nghiên Thu cùng đối phương bắt tay: "Chủ nhiệm Phương."

Chủ nhiệm Phương đẩy đẩy gọng kính trên mũi, dùng tiếng phổ thông mang theo khẩu âm bản địa nói: "Cô là cháu gái bà Cao?"


Cố Nghiên Thu gật gật đầu.

Chủ nhiệm Phương nhìn Lưu tiên sinh bên cạnh, rồi dẫn cô đi về phía trước: "Cô đi theo tôi."

Chủ nhiệm Phương vừa đi vừa cùng cô nói chuyện, Cố Nghiên Thu cẩn thận nghe, có những từ đặc biệt thì cô không hiểu. Tiếng phổ thông của mẹ cô không mang theo kỳ khẩu âm gì, có lẽ vì nàng đã sống ở phương bắc trong một đoạn thời gian dài, nên giọng mang khẩu âm vùng Yến Ninh, điều này khiến việc tìm kiếm quê quán của nàng khó càng thêm khó.

Chủ nhiệm Phương nói, mấy năm trước Cao lão thái thái được một người đàn ông tráng niên đưa tới, lúc ấy chồng bà, cũng chính là ông ngoại của Cố Nghiên Thu đã sớm qua đời, tình trạng thân thể và tinh thần Cao lão thái thái lúc ấy đều không tốt lắm, chỉ sống dựa vào phí chu cấp thấp dành cho diện người nghèo từ chính phủ, sinh hoạt rất khó khăn.

Cố Nghiên Thu nghe xong thì nhíu mày.

Mẹ cô không giống một người con không hiếu thuận, sao lại để ba mẹ mình rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy?

Lưu tiên sinh từng đề cập với cô trong thư, nhưng đều là chút tin tức vụn vặt, tạm thời vẫn chưa có một manh mối mấu chốt nào có thể xâu chuỗi toàn bộ sự thật lại hoàn chỉnh.

Lưu tiên sinh hỏi: "Trước đó không phải cô từng nói cô Thẩm đã tới vài lần sao? Chính là người trong bức ảnh tôi đã cho cô xem, cô nói đã từng gặp cô ấy."

Mẹ Cố Nghiên Thu tên thật là Thẩm Hoài Du, chữ Du của viên ngọc quý, người đặt tên hy vọng nàng mang trong lòng một viên ngọc quý, có được phẩm đức tốt đẹp.

Cố Nghiên Thu bỗng chốc ngước mắt nhìn về phía Chủ nhiệm Phương.

Chủ nhiệm Phương gật đầu nói: "Phải, nàng từng tới, sau khi Cao lão thái thái vào viện khoảng một năm, cứ cách nửa năm nàng tới thăm một lần, lão thái thái đã lớn tuổi lại có bệnh Alzheimer (chứng mất trí nhớ người già), có đôi khi nhớ ra nàng có đôi khi không quen biết, mỗi lần tới nàng đều mang theo túi lớn túi nhỏ quà tặng, cũng chu cấp rất nhiều tiền, dặn dò chúng tôi chăm sóc tốt cho lão thái thái." Chủ nhiệm Phương xoa hai tay vào nhau, "thở dài" một tiếng, nói, "Chúng tôi là viện dưỡng lão công lập, cho dù nàng không nói, chúng tôi cũng đều đối xử bình đẳng."

Cố Nghiên Thu cười cười, không tỏ ý kiến.

Loại lời khách sáo này nghe một chút rồi coi như xong, các phong tục tập quán ở địa phương thế này cô còn không biết sao?

Cố Nghiên Thu đột nhiên híp híp mắt, hỏi: "Mỗi lần nàng tới, là đi một mình hay đi với ai?"

"Để tôi nhớ lại a." Chủ nhiệm Phương lộ ra thần sắc suy tư, nói, "Không phải tới một mình, bên cạnh nàng còn có một người đàn ông trung niên, nhưng ông ấy không bao giờ cùng nàng vào."

Cố Nghiên Thu lấy di động ra, từ thư mục ảnh tìm ra một tấm chụp, đưa điện thoại di động tới trước mặt Chủ nhiệm Phương.

Chủ nhiệm Phương xem xét một lát, khẳng định nói: "Chính là ông ta."

Cố Nghiên Thu cất di động lại.

Người theo mẹ cô tới là Cố Hòa, nhưng vì sao Cố Hòa lại không vào cùng?


Chủ nhiệm Phương dẫn cô vòng qua một chỗ rẽ, chỉ vào một lão thái thái đang ngồi trên xe lăn ngửa đầu phơi nắng phía trước, hơi hơi khom người nói: "Cố tiểu thư, người đó chính là Cao lão thái thái."

Cố Nghiên Thu vừa muốn đi về phía trước, Chủ nhiệm Phương đã gọi cô lại: "Đúng rồi ... Cố tiểu thư."

Cố Nghiên Thu: "Thế nào?"

Chủ nhiệm Phương do dự rồi nhắc nhở: "Trước đây, mỗi lần Cao lão thái thái gặp mẹ cô xong thì tâm tình đều không được tốt, hốc mắt có đôi khi còn đỏ hồng, tôi cảm thấy chuyện này không bình thường, mong cô cẩn thận một chút, lão thái thái sẽ động thủ."

Đuôi lông mày Cố Nghiên Thu khẽ nhíu, cảm ơn Chủ nhiệm Phương: "Tôi sẽ cẩn thận."

Chủ nhiệm Phương nhìn nhìn con đường vừa đi qua: "Vậy tôi......"

Cố Nghiên Thu làm tư thế mời: "Cô cứ tự nhiên."

Chủ nhiệm Phương nói: "Có việc gì cô cứ hô lớn một tiếng, tôi sẽ nghe thấy."

Cố Nghiên Thu gật gật đầu, Lưu tiên sinh đi theo Chủ nhiệm Phương cùng nhau rời khỏi.

Cố Nghiên Thu chậm rãi tiến lại gần bà lão đang cùng cô chảy chung một dòng máu trong huyết quản, Cao lão thái thái trông trẻ hơn trong hình một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi. Bà ngửa đầu, miệng khẽ nhếch, nếp nhăn trên mặt tràn ngập dáng vẻ già nua, nếu không phải ngực bà vẫn còn hơi hơi phập phồng, Cố Nghiên Thu còn tưởng bà đã......

Lão nhân gia sợ lạnh, chưa vào thu mà đã mặc hai ba lớp áo trên người, Cố Nghiên Thu nhìn nhìn quần áo, nhận ra là một nhãn hiệu nổi danh nào đó, viện dưỡng lão sẽ không xa xỉ đến mức mua quần áo hàng hiệu cho người già mặc, chỉ có thể do Thẩm Hoài Du mua cho bà.

Cố Nghiên Thu ngồi xổm xuống trước mặt Cao lão thái thái, chậm rãi cầm bàn tay gầy gò che kín bởi những đốt đồi mồi của đối phương, gân xanh trên mu bàn tay bà nổi lên rõ ràng theo từng nhịp thở, bà gục đầu xuống chăm chú nhìn cô.

Mặc dù trong mắt bà không có bất luận cảm xúc gì, chỉ đơn thuần nhìn cô, nhưng Cố Nghiên Thu lại thấy được một cảm giác thân quen từ đôi mắt ấy, đây có lẽ là tình thân giữa những người chảy chung một dòng máu.

"Bà ngoại." Thản nhiên sinh ra một lòng chua xót, hốc mắt Cố Nghiên Thu bắt đầu đỏ lên.

Cao lão thái thái nghiêng đầu, tầm mắt chỉ dừng lại trên mặt cô trong một cái chớp mắt, rồi nhìn về phía dây thường xuân cách đó không xa, tiếp tục ngẩn người.

"Bà ngoại, người còn nhớ Thẩm Hoài Du không?"

"......"

"Con là con gái của Thẩm Hoài Du, cháu gái của ngoại, ngoại nhìn con này."


"......"

Ngón tay Cao lão thái thái bị cô nắm giật giật, mặt Cố Nghiên Thu lộ vẻ mong đợi, Cao lão thái thái lại không chút lưu luyến mà rút tay ra, bà xoay chuyển xe lăn, tay đè nặng lên bánh xe, chậm rãi di chuyển về phía trước, run run rẩy rẩy mà kêu: "Tiểu Phương, tiểu Phương, tiểu Phương a......"

Tiểu phương là tên của một hộ lý, Chủ nhiệm Phương từng nói qua với Cố Nghiên Thu. Cố Nghiên Thu đè lên khóe mắt đã ướt tự lúc nào, một lần nữa đi đến trước mặt lão thái thái, cười nói: "Con chính là tiểu Phương, ngài muốn gì?"

"Ồn quá......" Lão thái thái chỉ có thể nói ra hai chữ ngắn gọn.

"Dạ, con sẽ kêu cô ấy không nói chuyện nữa."

Lão thái thái bèn tiếp tục phơi nắng, Cố Nghiên Thu ngồi xổm bên cạnh mát xa chân cho bà.

Chờ cảm xúc lão thái thái ổn định hơn một chút, khóe miệng đều lộ ra nụ cười an tường, có đôi khi còn thấp giọng trò chuyện cùng cô, tuy rằng chỉ những chữ rời rạc không thành câu. Cố Nghiên Thu bèn lấy ra tâm ảnh mẹ cô đã chuẩn bị từ sớm trong túi áo, đưa đến trước mặt lão thái thái, ôn nhu hỏi: "Bà ngoại, người nhận ra người này không?"

Cao lão thái thái cố sức mà nhận lấy tấm ảnh, cẩn thận quan sát.

Cố Nghiên Thu mím chặt cánh môi, chờ bà phản ứng.

***

Lưu tiên sinh đầu tiên nghe thấy tiếng la hét truyền đến từ hậu viện, anh vội chạy đi tìm Chủ nhiệm Phương, hai người cùng nhau chạy tới.

"Chủ nhiệm Phương!" Cố Nghiên Thu luôn luôn gặp biến không kinh sợ đang dùng tay che lấy một bên gương mặt, kinh hoảng thất thố mà kêu Chủ nhiệm Phương, còn vị Cao lão thái thái vốn luôn an an tĩnh tĩnh giờ phút này đã hoàn toàn thoát ra khỏi tầm kiểm soát, bà giống như bị trúng gió, một bên mặt cứng đờ, bên còn lại thì dữ tợn vặn vẹo đến cực hạn, không cách nào biểu đạt được rõ ràng, môi răng run run rẩy rẩy mà va chạm vào nhau, trong cổ họng phát ra những tiếng kêu giận dữ "A--" thất thanh, ngón tay khô gầy như que củi chỉ vào Cố Nghiên Thu, thân hình lay động, run rẩy như tàn đuốc trong đêm gió.

"Cút --" Bà cuồng loạn, "Mày cút đi--"

Giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài xuống từ hốc mắt khô cạn đã lâu của bà, khàn cả giọng hét: "CÚT --"

Cảm xúc của Cao lão thái thái đã mất khống chế, Chủ nhiệm Phương vội vàng tiến lên trấn an, lớn tiếng kêu hộ lý và bác sĩ, Lưu tiên sinh thì chỉ có thể bước tới lôi Cố Nghiên Thu đang cứng đờ tại chỗ nhanh chân rời khỏi nơi này.

"Cô không sao chứ?" Lưu tiên sinh nhìn thấy trên khuôn mặt trắng trẻo của cô hằn dấu năm ngón tay đỏ chót, lão thái thái này nửa thân thể cũng sắp xuống lỗ rồi, còn có thể đánh người thành như vậy, xem ra thật sự tức giận không nhẹ, đây rốt cuộc do thâm cừu đại hận gì.

"Không sao, cảm ơn." Cố Nghiên Thu nhận khăn lông ướt từ tay anh, ấn lên trên mặt, mu bàn tay hướng ra ngoài, vẫy về phía anh.

"Có gì thì cứ gọi tôi." Lưu tiên sinh mở cửa văn phòng Chủ nhiệm Phương, Cố Nghiên Thu tạm thời ở chỗ này nghỉ ngơi trong chốc lát.

Sau khi Lưu tiên sinh đi rồi, Cố Nghiên Thu giống như trong khoảnh khắc mất đi tất cả khí lực, vùi mặt vào lòng bàn tay của chính mình.

Lâm Duyệt Vi đang ở nhà đọc kịch bản, Giang Tùng Bích không bớt lo, khuyên nàng ra ngoài dùng cơm, Lâm Duyệt Vi phải tranh thủ thời gian, căn bản không muốn ra ngoài, Giang Tùng Bích lấy mỹ thực dụ hoặc, Lâm Duyệt Vi hoàn toàn không mắc lừa, nhưng nhờ vậy mà nàng biết ở đó có một quán ăn gia đình không tồi, tính đợi sau khi Cố Nghiên Thu trở về có thể dẫn cô đi nếm thử.

Nàng vốn muốn nhắn tin cho Cố Nghiên Thu, nhưng chưa chắc cô có thể trả lời, hơn nữa nàng muốn nghe giọng Cố Nghiên Thu hơn. Cố Nghiên Thu ở nhà người thân, phỏng chừng không có chuyện gì quan trọng, sẽ không quấy rầy làm phiền cô. Nàng đả thông tư tưởng của mình xong, rồi yên tâm thoải mái mà gọi điện thoại cho Cố Nghiên Thu.


Điện thoại reo tới hồi chuông cuối cùng sắp kết thúc mới có người bắt máy.

Lâm Duyệt Vi cao hứng phấn chấn mà cùng cô chia sẻ về mỹ thực, nhưng thái độ Cố Nghiên Thu lại lãnh đạm, chỉ nhẹ nhàng mà "Ừm" một tiếng.

"Chị làm sao vậy?" tiếu dung trên môi Lâm Duyệt Vi dần dần biến mất.

"Không có gì." Cố Nghiên Thu rút một tờ khăn giấy từ trên bàn, lau lau má.

"Cố Nghiên Thu."

"Thật sự không gì." Cố Nghiên Thu hít sâu một hơi, từ khi thành niên tới nay, cô tổng cộng chưa khóc quá ba lần, nhưng hai lần đều đụng phải Lâm Duyệt Vi, đây là do số mệnh sắp đặt sao.

"Chị có phải lại khóc không? Em đều nghe thấy được."

Cố Nghiên Thu: "......"

Cái gì mà lại khóc, nói giống như cô mít ướt lắm vậy, chẳng lẽ bây giờ hình tượng của cô trong lòng Lâm Duyệt Vi đã đổ vỡ tới vậy rồi sao? Cố Nghiên Thu tự động sản sinh ra một loại cảm giác như hình tượng bị tiêu tan.

Lâm Duyệt Vi lười nhiều lời cùng cô: "Gởi định vị cho em."

Cố Nghiên Thu: "Chị thật không sao, chỉ mới cùng một đám nhóc giỡn, bực mình."

Lâm Duyệt Vi: "Tức tới khóc?"

Cố Nghiên Thu: "Ừm."

"Hoặc là chị ba tuổi, hoặc là em ba tuổi, thì em tin lý do này của chị." Lâm Duyệt Vi dùng giọng điệu không cho từ chối nói, "Em cho chị ba giây, nói địa chỉ với em, nếu không em cùng chị tuyệt giao, không không không phải, câu này chị quên đi, ý em là, em sẽ giận chị vài hôm."

Toàn bộ khí thế của Lâm Duyệt Vi suy sụp trong nháy mắt, bỗng nhiên đề cao giọng mạnh mẽ uy hiếp, hung ác nói: "Còn nữa, buổi tối đừng hòng ngủ với em! Tự chị đi mà mộng du!"

Cố Nghiên Thu: "......"

Ba giây đồng hồ sau, Lâm Duyệt Vi nhận được tin nhắn Cố Nghiên Thu cấp báo địa chỉ.

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Duyệt Vi: Ý! Kế hoạch thành công!

Tuy rằng đánh mất tôn nghiêm Lâm công, nhưng là thuận lợi có được địa chỉ ~

Sau này tất cả đều chỉ liên quan tới cuộc sống của hai nhân vật chính, tôi đoán chắc mọi người đang lo lắng sẽ có ngược, thật không có, nguyên cái bánh ngọt, làm gì có ngược chứ.

Esley: Ừa không ngược cặp chính, ngược te tua mấy người khác thoai ~