Lâm Thị Lang Cố

Chương 66: C66: Chương 066 - Nhẹ Nhàng Hôn Một Chút Rồi Bắt Người Về




Cố Nghiên Thu ở trên lầu chạy nước rút cự ly 100m như thi đấu giải điền kinh, cũng may cả tầng lầu nơi cô làm việc đã không còn một bóng người, không ai thấy được thân ảnh cô lao vụt qua trong bóng tối hành lang. Vừa ra khỏi cửa thang máy lầu một, cô lại quay về giám đốc Cố thể thể diện diện như mọi khi.

Bảo an ở đại sảnh lầu một vẫn còn làm việc, Cố Nghiên Thu nho nhã lễ độ mà gật đầu với hai người, người trước quầy lễ tân, nói: "Ngày mai gặp."

Vị bảo an này là người lần trước gọi báo cảnh sát lúc cô anh dũng bắt kẻ trộm, sau khi áp giải tên trộm vặn đến cục cảnh sát thì không còn "Ngẫu nhiên gặp được" cô nữa -- vì có đôi khi giờ thay ca không khớp, còn lại đại đa số thời gian Cố Nghiên Thu đều trực tiếp rời khỏi từ bãi đỗ xe ngầm, căn bản không thể gặp nhau.

Bảo an kêu cô lại, đặc biệt muốn nói cám ơn, Cố Nghiên Thu cùng người khách khí hai câu, vị bảo an này lại là người hay nói, cứ nói hoài nói mãi không xong, đề tài càng nói càng lan rộng ra, Cố Nghiên Thu nôn nóng trong lòng, trực tiếp chen vào: "Tôi...... Tôi đang vội."

Lúc này mới thuận lợi thoát khỏi vị bảo an nọ, cô nện bước vội vàng mà đẩy cửa xoay tròn.

"Đợi lâu." Cố Nghiên Thu nhận rõ bảng số xe, kéo cửa xe ra ngồi vào ghế phụ, "Phiền em."

"Không sao, em cũng vừa tới."

"Có phải em quên mình đã gọi điện thoại cho chị không? Mấy giờ em tới chẳng lẽ chị không biết." Cố Nghiên Thu cười nói.

Cố Nghiên Thu cúi đầu cài đai an toàn, vài lọn tóc rũ xuống để lộ vành tai tuyết trắng, trên mặt cô bao phủ bởi một màu hồng nhàn nhạt, không phải sinh ra bởi vì thẹn thùng, mà vì cô vận động mạnh nên làn da tự nhiên ửng hồng.

Lâm Duyệt Vi nghiêng đầu nhìn cô trong chốc lát, chờ cô đeo đai an toàn mới ngẩng đầu thu hồi tầm mắt.

"Cũng chỉ vài phút, chị xuống lầu còn không đến mười phút."

"Chị không có thói quen để người khác chờ."

"Do chị không thích chờ người khác à?"

"Còn phải xem là người nào." Cố Nghiên Thu điều chỉnh vị trí đai an toàn một chút, trầm ngâm một lát, rồi nói.

"......"

"Tỷ như giống em vậy, có thể chờ một chút."

"......"

Lâm Duyệt Vi nhíu nhíu mày, tay cầm lái, không biết nên trả lời ra sao, nàng luôn nhanh mồm dẻo miệng trước mặt Giang Tùng Bích bỗng chốc biến thành một kẻ ăn nói vụng về, ngay cả một câu đơn giản của Cố Nghiên Thu cũng không tiếp được.

"Em muốn ăn gì?" Cố Nghiên Thu hỏi nàng.

Lời này nàng hỏi mới đúng, Lâm Duyệt Vi hơi mỉm cười nói: "Nên để em hỏi chị mới phải?"

"Ai mời ai ăn cơm quan trọng vậy sao?"

"Cũng không phải, nhưng em không ăn khuya." Xe còn chưa khởi động, Lâm Duyệt Vi dùng khuỷu tay đè lên bánh lái, tay còn lại chống trên lưng ghế, mỉm cười hỏi cô, "Cho nên chị muốn ăn gì?"

Dưới ánh đèn ấm áp bao phủ hết thảy, trông nàng đẹp đến ưu việt.

"Vậy về nhà ăn đi, tùy tiện ăn chút mì, đi ra ngoài ăn cơm cũng phiền toái." Cố Nghiên Thu không thích ra ngoài ăn cơm cho lắm, nếu Lâm Duyệt Vi không thể cùng cô ăn, vậy thì quên đi.

"Vậy về nhà nha?" Lâm Duyệt Vi xác nhận thêm một lần.

"Về."

Lâm Duyệt Vi mở hướng dẫn trên điện thoại, Cố Nghiên Thu đang xuất thần, bỗng nghe thấy bên tai có giọng của Quách Đức Cương, lần này Lâm Duyệt Vi hoàn toàn không giống lần trước, dọc theo đường đi cứ mỉm cười suốt.

"Em thích Quách Đức Cương?" Cố Nghiên Thu nhịn không được hỏi.

"Cũng tạm." Lâm Duyệt Vi cân nhắc, đây không phải do lần trước chị mở trên xe sao?

"Ờh." Cố Nghiên Thu nghĩ: Vậy chính là thích, lần trước hẳn do tâm tình không tốt.


"Chị không thích à?" Lâm Duyệt Vi hỏi ngược lại, bản thân nàng thích nghe Tướng Thanh, nhưng luôn nghe ở nhà, bây giờ cũng có thể nghe, nhưng không yêu tha thiết đến mức phải nghe chung với hướng dẫn chỉ đường.

Mặc dù Cố Nghiên Thu thích nàng, nhưng cũng không muốn nói dối nàng, nhẹ giọng nói: "Chị cũng hay nghe thế này, nếu phải chọn gì để nghe, thì chị thích giọng của Lâm Chí Linh hơn."

"Vậy chị đổi thành Lâm Chí Linh đi."

"Hả?"

Lâm Duyệt Vi vẫn nhìn phía trước, hất cằm về phía di động, "Đổi thành Lâm Chí Linh, chị biết chỉnh không?"

"...... Biết." Cố Nghiên Thu có chút ngây người, cô cố rút hai lần mà giá đỡ điện thoại trên ô tô vẫn không lay chuyển, Lâm Duyệt Vi dùng một tay đỡ bánh lái ổn định, hơi hơi dịch sang bên phải, tay lơ đãng chạm phải mu bàn tay Cố Nghiên Thu, ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng mà nhấn một cái, thân máy điện thoại lập tức bắn ra khỏi khung.

Lâm Duyệt Vi nói: "Được rồi." Chợt bình thản ung dung mà rút tay về.

Ngón tay Cố Nghiên Thu bấu chặt vào lòng bàn tay, giật mình một lát, rồi thoát khỏi hướng dẫn chỉ đường, tùy chỉnh một chút, tận đến khi hệ thống nhắc nhở "Cài đặt nghe giọng Lâm Chí Linh thành công", ngón tay Cố Nghiên Thu mới đè lên ngón trỏ của chính mình, đặt điện thoại di động về chỗ cũ: "Xong rồi."

Giữa hai người chỉ còn lại giọng nói dịu dàng của chị Chí Linh trong suốt quãng đường về tới nhà.

Lâm Duyệt Vi ngồi trên sô pha tự mát xa chân, Cố Nghiên Thu ở phòng bếp tự chuẩn bị bữa tối, hai người mỗi người một phương, không ai dám quấy rầy ai.

Sau khi Cố Nghiên Thu dọn xong bàn ăn, Lâm Duyệt Vi mới phát hiện dạ dày sớm đã mất đi tri giác của nàng đang chậm rãi chuyển động, một ý niệm rõ ràng từ dạ dày trải qua tầng tầng lớp lớp trình tự phản ứng, chiếu rọi đến đại não -- đói.

Đúng là tạo nghiệp mà, vì sao vị đầu bếp lợi hại này, không phải, bạn cùng phòng của nàng.

Lâm Duyệt Vi chịu không nổi mùi hương này, đứng lên nói: "Em về phòng tắm rửa."

Cố Nghiên Thu trên người còn mang tạp dề, ngẩng đầu: "Hả?"

Lâm Duyệt Vi cách xa Cố Nghiên Thu vài mét, sải bước mà lên lầu, tốt xấu gì cũng không muốn cô nghe thấy tiếng bụng mình kêu vang.

Cố Nghiên Thu yên lặng mà ăn xong mỳ kéo -- không phải do cô làm, mà mua ở siêu thị, trong nhà còn rất nhiều, cô thỉnh thoảng sẽ ăn để đổi khẩu vị. Ăn đến một nửa, cô hơi hơi nheo mắt lại, hình như cô đã biết Lâm Duyệt Vi vì sao lại chạy trốn, ở trước mặt một người đang đói bụng mà ăn như vậy, không khỏi quá tàn nhẫn.

Cố Nghiên Thu bật cười, ăn một mình đúng là khác xa so với khi hai người cùng ăn, chỉ mới qua không đến một ngày, cô đã có chút hoài niệm bữa sáng hôm nay được cùng Lâm Duyệt Vi vui đùa, những minh tinh khác cũng không ăn khuya sao?

"Em đang giảm béo." Tắm xong Lâm Duyệt Vi ngồi ở trên giường, hai tay cầm tai nghe vừa tháo xuống, trả lời câu hỏi của Cố Nghiên Thu.

"Giảm béo?"

Cố Nghiên Thu lật chăn nhìn Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi cũng thuận theo kéo hết chăn xuống, đưa tay chân mảnh khảnh cho cô xem, Cố Nghiên Thu: "......" Đều gầy thành như vậy còn muốn giảm béo?

Lâm Duyệt Vi xem hiểu ánh mắt của cô, kéo chăn đắp lại lên người, nói: "Lên ống kính vẫn sẽ béo, em chỉ giảm chút thôi, không nhiều lắm."

"Em cao bao nhiêu?"

"Lần trước đo là 168, mang giày vào có thể hơn 170."

"Quá gầy sẽ không khỏe đâu?"

Lâm Duyệt Vi bèn triển lãm đường cong cơ bắp trên cánh tay, Cố Nghiên Thu không còn lời gì để nói, cô không có lập trường hay tư cách để nói, ngành nghề này cũng không giống đại đa số những ngành nghề khác.

"Hôm nay thử kính kết quả như thế nào?" Cố Nghiên Thu cầm lấy quyển sách của 《 Shakespeare 》trên tủ đầu giường, cả hai người trò chuyện về chủ đề này là dễ chịu nhất.

"Rất tốt, em đoán đạo diễn đã gọi điện thoại cho người đại diện của em rồi." Từ sau khi Lâm Duyệt Vi biết được thông tin thử kính, đã vì nhân vật này mà chuẩn bị trong một đoạn thời gian khá dài, nàng muốn đánh cuộc một phen, đạo diễn không thể không lay chuyển, chỉ cần ông ấy dao động, đi tìm Trần Huyên thì đã thành công một nửa.

"Người đại diện sẽ đổi người sao? Nếu muốn đổi cũng không cần cố tình chèn ép em."

"Em đoán không bao lâu nữa nhân vật này sẽ được thông báo, Phương Hiểu Hiểu của giải trí Trái Cây đóng vai nữ thứ số 2."

"Nếu thật nói như vậy......"


Lâm Duyệt Vi thở dài, nói: "Thì chị bị lỗ hơn một trăm vạn."

"Hơn một trăm vạn mua một nhân vật, chị không biết nên tính là lời hay lỗ? Nhưng chị cảm thấy hẳn là rất đáng đi?" Cố Nghiên Thu cười cười. Lâm Duyệt Vi chỉ không biết, trong lòng Cố Nghiên Thu chỉ nghĩ: Đừng nói một trăm vạn, cho dù là một ngàn vạn mua được một chút vui vẻ của Lâm Duyệt Vi, cũng rất đáng giá.

Lâm Duyệt Vi đáp: "Có đáng giá hay không còn phải xem ý nghĩa của nhân vật này, vạn nhất em không nổi, vậy thì không đáng giá."

"Sẽ không đâu." Cố Nghiên Thu không cần nghĩ ngợi nói.

Lâm Duyệt Vi nhìn cô, nói: "Có một việc em vẫn luôn thắc mắc, vì sao chị lại có lòng tin như vậy về em?" Lâm Duyệt Vi còn không dám nói mình nhất định thành công, chỉ có thể tận lực gia tăng khả năng thành công mà thôi, nhưng ngược lại Cố Nghiên Thu thì mỗi chữ một câu đều có thái độ rất chắc chắn .

Cố Nghiên Thu mỉm cười, nụ cười hòa cùng một chút nghịch ngợm, nói: "Vì chị tin tưởng em, đại khái do trực giác, chờ sau này em nổi, chị mời em về đóng quảng cáo cho công ty, em chiết khấu cho chị là được."

Lâm Duyệt Vi: ".................."

Cố Nghiên Thu còn có tính hài hước vậy à?

Thấy vẻ mặt nàng khó nói, Cố Nghiên Thu cười một lát, rồi nghiêm mặt nói: "Dân đầu tư như bọn chị, cũng phải biết gánh vác nguy hiểm thất bại, nhưng không phải lúc nào em cũng biết dự án mình đầu tư sẽ thất bại đi? Đương nhiên vẫn phải ôm quyết tâm tất thắng."

"Vạn nhất thất bại thì sao?"

"Do not, for one repulse, give up the purpose that you resolved to effect. (Đừng từ bỏ mục đích mà bạn quyết tâm nỗ lực chỉ vì một lần thất bại). Shakespeare nói, đừng vì một lần thất bại, mà từ bỏ quyết tâm muốn đạt thành mục đích. Thất bại cũng không sao, chị đương nhiên có thể gánh vác tổn thất. Hơn nữa chị cũng chưa đầu tư vào em bao nhiêu tiền, ba trăm vạn thôi mà." Cố Nghiên Thu chẳng hề để ý mà nhún vai.

Ba trăm vạn...... Thôi mà......

Trước khi vào giới giải trí, Lâm Duyệt Vi ở nhà làm Lâm đại tiểu thư, cũng có thể nhẹ nhàng nói ra những lời này, hiện tại ...... Chỉ có thể nhìn túi e thẹn. Nàng đột nhiên nảy sinh lòng hiếu kỳ, Cố Nghiên Thu rốt cuộc có bao nhiêu của cải, rõ ràng cô còn đang vì quyền kế thừa Cố gia mà phấn đấu, sao lại giống như lấy không hết dùng không cạn thế này.

Nhưng nàng ngẫm lại trong lòng, vấn đề này cũng không nên hỏi. Cho dù Cố Nghiên Thu có tài sản kếch xù nhưng vẫn muốn nắm chặt Cố gia không bỏ, thật ra rất dễ hiểu, Cố Hòa làm ra chuyện như vậy, phàm là người có chút tâm huyết, đều sẽ không chắp tay đứng nhìn nhường gia sản cho đứa con riêng. Đổi lại là Lâm Duyệt Vi, cho dù nàng có phải huỷ hoại Cố gia, cũng tuyệt đối không để cho người khác đụng đến một đồng một cắc nào.

Ý nghĩ này của nàng thật ra không khác gì Cố Nghiên Thu khi cô vừa về nước, ngay từ đầu Cố Nghiên Thu đã tính điều tra rõ ràng, nếu quả thật do đám người Hạ Tùng Quân và Cố Hòa hại chết mẹ cô, cô có đấu đến cùng với Cố Hòa cũng phải hủy hoại Cố gia, cô còn trẻ, trước sau gì cũng có thể Đông Sơn tái khởi [1]. Chỉ là sau đó sự tình phát triển vượt xa ngoài tầm kiểm soát của cô, nên mới chậm rãi gác lại kế hoạch ban đầu.

[1] thành ngữ "Đông Sơn tái khởi" hoặc "Đông Sơn phục khởi" được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp.

Tài sản riêng của Cố Nghiên Thu phần lớn là bất động sản, tiền tiết kiệm hoặc là trong ngân hàng nước ngoài, hoặc ở trên thị trường chứng khoán, vốn lưu động không nhiều lắm, lần trước cô còn dùng không ít tiền thuê công ty thuỷ quân giúp Lâm Duyệt Vi dẹp bỏ dư luận, ba trăm vạn này là toàn bộ số tiền cô có thể dùng trong thời điểm hiện tại.

Cố Nghiên Thu đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, em có công ty thuỷ quân chuyên nghiệp không? Việc này phải bảo mật, tuyệt đối không thể để người đại diện của em phát hiện."

Lâm Duyệt Vi trả lời: "Có a, lúc trước thi đấu em từng kêu Giang Tùng Bích mời, rất đáng tin cậy."

"Vậy thì tốt rồi." Cố Nghiên Thu cảm thấy chỗ lần trước cô thuê cũng không tồi, giá cả cũng hợp lý.

Lâm Duyệt Vi xem mặt đoán ý, ở trong lòng nhẹ nhàng mà hít vào một hơi, thầm nghĩ: Chẳng lẽ chị muốn đề cử cho em một công ty sao?

Sau đó lại thầm nghĩ, người như Cố Nghiên Thu hẳn sẽ không biết loại chuyện này, nên bèn gạt bỏ ý niệm.

Lâm Duyệt Vi nói: "Chị yên tâm, cho dù có hoài nghi em, cũng không có chứng cứ để chứng minh, đến lúc đó chị ấy không còn người để dùng, hoài nghi thì có ích lợi gì."

Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng mà "Ừm" một tiếng.

Những lời nên nói cũng đã nói xong, Lâm Duyệt Vi giơ giơ tai nghe trong tay mình, Cố Nghiên Thu gật gật đầu, cầm quyển sách của《 Shakespeare 》 tiếng Anh nguyên bản, nâng trên tay, kéo thẻ kẹp sách xuống, tiếp tục đọc từ chỗ lần trước đọc đến.

Lâm Duyệt Vi thì đang xem một số biểu diễn của danh gia trau dồi kinh nghiệm, thỉnh thoảng dừng lại suy tư, đặt bút viết lên bút ký.

Tiếng lật sách cùng tiếng bút máy nhẹ nhàng lướt trên mặt giấy đan vào nhau, khoảng cách giữa hai người đủ cho một người ngồi, không khí yên lặng tốt đẹp.

Cố Nghiên Thu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tủ đầu giường, đã 12 giờ, ngày mai cô còn phải dậy sớm, bèn cất sách vào chỗ cũ.

Lâm Duyệt Vi cảm thấy góc chăn khẽ động, nhìn thoáng qua bên cạnh, Cố Nghiên Thu đã nằm xuống, nàng tháo xuống một bên tai nghe, rũ rũ mí mắt, ôn hòa mà cười nói: "Ngủ ngon."


"Ngủ ngon." Cố Nghiên Thu nhắc nhở nói, "Khi nào ngủ nhớ bắt lấy tay chị."

"Không bắt được thì chị sẽ chạy sao?" Lâm Duyệt Vi khó được dịp trêu ghẹo cô.

"Ai biết được?" Cố Nghiên Thu cười rộ lên.

"Vậy em phải giữ thật chặt." Lâm Duyệt Vi cũng cười.

Cố Nghiên Thu giật mình, mắt không hề chớp mà nhìn nàng, Lâm Duyệt Vi đã dời đi tầm mắt, vỗ lên bờ vai cô cách một lớp chăn, "Chị mau ngủ đi, có chuyện gì em cũng sẽ bắt chị lại."

"Ngủ ngon."

Lâm Duyệt Vi mang đeo tai nghe vào.

Cố Nghiên Thu nhìn chằm chằm sườn mặt nàng một lát, khép mắt lại, nghiêng người nằm ngủ đối diện nàng.

Lâm Duyệt Vi đang nghe tới một đoạn rất quan trọng, diễn viên này cũng không phải xuất thân chính quy, hiện tại là khách quen của các liên hoan phim lớn, ôm không ít giải thưởng quốc tế và quốc nội, còn nói chính quy hay không, không quan trọng, có một số diễn viên không có xuất thân chính quy nhưng lại có tiềm năng phát triển mãnh liệt, đây mới là điều đáng quý. Nàng ngưng thần suy tư một lát, hạ bút như có thần, trang giấy rất mau ngập trong nét chữ của nàng, lật sang trang tiếp theo, đang muốn ngẩng đầu lên, bỗng cây bút trong tay nàng bất thình lình mà run lên.

Nàng ngồi thẳng dậy, chậm rãi cúi đầu nhìn về phía gương mặt đang dán lên eo nàng, hơn nữa một bàn tay còn đè trên đùi nàng, Cố Nghiên Thu vẫn đang ngủ say.

Lâm Duyệt Vi: "......"

Hóa ra là vậy, đêm qua lúc nàng đang ngủ bỗng có cảm giác bị một cổ sức mạnh đột kéo nàng vào lòng người ấy, hóa ra là do Cố Nghiên Thu sau khi ngủ say làm, có phải Cố Nghiên Thu có thói quen ôm gối ngủ không, tỷ như thú bông cỡ lớn hay gì đó đại loại, nên động tác ôm của cô mới thuần thục như vậy.

Lâm Duyệt Vi thấy đã khuya, bị Cố Nghiên Thu quấy rầy như vậy suy nghĩ của nàng cũng bị chặn đứng, bèn tắt đèn nằm xuống, tiên hạ thủ vi cường mà ôm Cố Nghiên Thu vào lòng.

Cố Nghiên Thu có thói quen ôm thú bông hay không Lâm Duyệt Vi không biết, nhưng nàng thì có, bây giờ trên giường trong nhà vẫn còn bày thú bông hình con thỏ, nên nàng ôm lấy Cố Nghiên Thu rất dễ dàng, Cố Nghiên Thu nói nàng gầy, vậy mà chính cô cũng không nặng hơn bao nhiêu, Lâm Duyệt Vi dùng cánh tay để Cố Nghiên Thu gối lên, rất nhanh chìm vào giấc ngủ say.

Không uổng công nàng ôm đến chặt như thế, giữa đêm Cố Nghiên Thu vừa cử động nàng đã phát hiện, Lâm Duyệt Vi mông lung mở bừng mắt, gọi cô hai tiếng cũng không nghe trả lời, Lâm Duyệt Vi biết chắc cô lại mộng du. Cố Nghiên Thu vẫn nằm trên giường không dậy, Lâm Duyệt Vi dứt khoát không buông cô ra, dùng tay khóa chặt cánh tay, chân đè lên mắt cá chân của Cố Nghiên Thu, chặt chẽ giam cầm cô trong địa bàn của mình, không ngừng ở bên tai gọi tên Cố Nghiên Thu.

Lâm Duyệt Vi còn ẩn dấu tư tâm, thừa dịp Cố Nghiên Thu mộng du không nghe thấy, gọi "Cố Nghiên Thu" "Cố đáng yêu" "Tiểu khả ái" "Pikachu" lung tung lên hết. Nàng vốn muốn gọi "Lão bà", nhưng lại nghĩ vạn nhất Cố Nghiên Thu bị đánh thức, nàng sẽ lâm vào hoàn cảnh xấu hổ nhất từ trước tới nay trong nhân sinh, thậm chí không có gì bì được, hai chữ này chạy tới đầu lưỡi nàng xoay vài vòng rồi bị nuốt trở vào.

Nói đến cũng lạ, lúc Cố Nghiên Thu dùng dây thừng cột chính mình thì giãy giụa đến trông rất hăng say, hiện tại bị Lâm Duyệt Vi ôm, ngược lại không giãy giụa gì, mà còn khá ngoan ngoãn. Lâm Duyệt Vi đoán chắc cô lại xem nàng thành mẹ, bà mẹ Duyệt Vi đành phải hôn "con gái ngoan" vài lần, dỗ con gái đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau vừa mở mắt ra, Cố Nghiên Thu đã cảm nhận được một làn hơi thở ấm áp chạm trên trán mình, tiếp theo thì cảm giác được cổ nhức mỏi, hình như do cả đêm chỉ duy trì một tư thế cứng đờ. Sau khi tầm mắt Cố Nghiên Thu trở nên rõ ràng, thấy rõ cảnh tượng trước mặt.

Cố Nghiên Thu: "......"

Tình huống hôm nay đã bị đảo ngược, e rằng còn thân cận hơn một chút, cả người cô đều bị Lâm Duyệt Vi ôm trong lòng không thể động đậy, mũi đối phương ngay trên trán cô, làn hơi ấm áp cũng đến từ chỗ này.

Cố Nghiên Thu vừa động, Lâm Duyệt Vi đã tỉnh, tối hôm qua nàng bị Cố Nghiên Thu náo loạn cả đêm nên không tỉnh dậy trước.

"Buổi sáng tốt lành." Lâm Duyệt Vi rút cánh tay dưới cổ Cố Nghiên Thu ra, thần thái tự nhiên mà nhét vào trong chăn, xem như sự tê mỏi do cả đêm bị Cố Nghiên Thu gối lên không hề tồn tại.

"Buổi sáng tốt lành."

"Tối hôm qua chị mộng du, nên em......" Lâm Duyệt Vi cúi đầu nhìn tư thế hiện tại của hai người, không cần nói cũng rõ.

"Cảm ơn." Cố Nghiên Thu hơi xấu hổ.

"Không cần khách khí, mấy giờ chị xuất phát?" Lâm Duyệt Vi nhớ rõ Cố Nghiên Thu nói thứ bảy phải đi xa nhà.

"vé máy bay 10 giờ."

Lâm Duyệt Vi tự nhiên xoay người nhìn tủ đầu giường, kéo ra khoảng cách giữa hai người, nói, "Đã 7 giờ rồi, chị nên ăn sáng còn xuất phát, cũng sắp tới giờ rồi."

"Ừm, chị đi rửa mặt."

"Lát nữa em đưa chị tới sân bay."

"...... Cảm ơn."

Toàn bộ quá trình Cố Nghiên Thu đều không nhìn thẳng vào mắt Lâm Duyệt Vi, cô đi ra ngoài xong thì nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Lâm Duyệt Vi ngồi dậy trên giường, cầm quyển sách《 Shakespeare 》 Cố Nghiên Thu để lại ở phòng mình, lật đến trang có thẻ kẹp sách kia, rồi cầm thẻ kẹp sách lên đến trước môi, nhẹ nhàng mà hôn một chút, rồi mới kẹp lại chỗ cũ.

Nấu cháo thì không kịp, Cố Nghiên Thu hỏi ý kiến Lâm Duyệt Vi, làm bữa sáng kiểu Tây, cô dùng chảo chiên trứng gà, Lâm Duyệt Vi dùng nồi hâm sữa bò, hai người hoàn thành cùng một lúc, bữa sáng giống nhau như đúc, mỗi người một phần. Trên bàn cơm hai người đều rất an tĩnh, an tĩnh kéo dài tận đến khi Lâm Duyệt Vi ngừng xe trước cổng phi trường.


"Trên đường chú ý an toàn, tới rồi gởi tin nhắn báo bình an cho em."

"Ừm." Cố Nghiên Thu đè tay trên chốt cửa xe.

"Bái bai."

"Tạm biệt."

"Tối mai chị muốn ăn gì?"

"Còn chưa tới buổi tối ngày mai mà."

"Chị có thể nghĩ trước."

"Ngày mai không nhất định có thể về đúng giờ, có về hay không chị sẽ báo với em."

"Ừm."

Lâm Duyệt Vi thật sự không biết nói gì hơn, xe phía trước đã đi rồi, xe phía sau đang thúc giục, nàng nói: "Hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại." Cố Nghiên Thu đẩy cửa xuống xe.

Lâm Duyệt Vi đánh xe rời khỏi sân bay.

Mới vừa đi được một đoạn, di động đã reo lên, Lâm Duyệt Vi nhìn lướt qua hiển thị điện báo, là Cố Nghiên Thu, nàng kết nối không dây.

"Tới nhanh vậy à?" Lâm Duyệt Vi mỉm cười nói.

"Hành lý vẫn còn trên xe em."

"......"

Lâm Duyệt Vi ở bên ngoài vòng một vòng lớn, gặp lại Cố Nghiên Thu lần nữa, Cố Nghiên Thu lấy vali hành lý xách tay từ cốp sau xe, vẫy tay với Lâm Duyệt Vi qua khung cửa sổ, rồi thật sự bước vào sân bay, bóng dáng cô hòa vào dòng người, sau đó Cố Nghiên Thu đương nhiên cũng không gọi điện thoại cho Lâm Duyệt Vi trong suốt đoạn đường về nhà.

Mãi cho đến buổi chiều một-hai giờ, Cố Nghiên Thu mới nhắn tin cho nàng, nói máy bay đã hạ cánh, cô đã gặp người thân ở đó, bảo nàng không cần lo lắng.

Lâm Duyệt Vi trả lời một câu "Được rồi, nhớ ăn cơm trưa".

Cố Nghiên Thu không nhắn trả lời.

Cố Nghiên Thu ngước mắt nhìn về phía "người thân" trước mặt, "người thân" này có vóc dáng cao một mét bảy, gật đầu nhìn cô, anh là một người đàn ông cao gầy nhưng rắn chắc, chỉ ngoài ba mươi tuổi, sau hơn nửa năm dãi nắng dầm mưa, làn da có hơi ngăm đen, trông còn chững chạc hơn lúc hai người mới gặp, nhưng đôi mắt vẫn mang thần thái sáng láng như xưa, anh vươn tay về phía Cố Nghiên Thu, "Cố tổng." Rồi nở nụ cười với hàm răng trắng bóng, "Không phụ phó thác."

Cố Nghiên Thu bắt lấy tay người đàn ông nọ, nói: "Vất vả rồi, Lưu tiên sinh."

Lưu tiên sinh là thám tử tư, việc Cố Nghiên Thu giao cho anh điều tra không phải khó nhất, nhưng lại khiến anh khổ nhất, nếu không phải thù lao của Cố Nghiên Thu cũng đủ phong phú, anh nhất định sẽ không nhận, anh vào Nam ra Bắc lâu như thế, cuối cùng cũng có chút tin tức.

Lưu tiên sinh muốn nhận hành lý từ tay Cố Nghiên Thu, nhưng Cố Nghiên Thu lại cự tuyệt hỗ trợ, Lưu tiên sinh cũng không ngại, cười dẫn đường cho cô, vừa đi vừa nói: "Quê quán của lệnh đường cách nơi này rất xa, từ sân bay đi ra ngoài còn phải ngồi một chuyến tàu, tôi đã mua chuyến sớm nhất, nhưng chuyến tàu rất ít, lúc đến nơi chắc cũng phải đêm khuya, chỉ có thể đi vào ngày mai."

"Không sao."

"Phụ thân của lệnh đường đã qua đời, bây giờ chỉ còn lại mẫu thân, hiện tại đang sống ở viện dưỡng lão trong huyện thành, tình trạng không được tốt, tôi không dám đả kích bà ấy, hết thảy đều phải chờ ngài tới."

"Tôi biết rồi, trong thư anh cũng đã nhắc tới."

"Hàng xóm trước đây tôi đã tìm được vài người, nếu ngài muốn gặp tôi có thể hẹn bọn họ ngày mai vào buổi chiều."

"Anh cứ an bài một chút đi."

Lưu tiên sinh đưa cô tới bãi đỗ xe, mở cốp sau, nhìn cô cất hành lý vào, kéo cửa sau xe ra, mời cô ngồi, rồi chạy tới ga tàu cao tốc.

Cố Nghiên Thu ngồi ở băng ghế phía sau, mở ví tiền, bên trong chỉ kẹp một bức ảnh, Cố Nghiên Thu dùng ngón tay chạm lên tấm ảnh đã ép plastic chống bụi, trong ảnh là một cô gái với đôi mắt phượng và vẻ đẹp bốn năm phần tương tự Cố Nghiên Thu, có lẽ nàng cũng đang ở một nơi rất xa, lặng im dõi theo cô.

Cố Nghiên Thu thôi lần Phật châu, gập năm ngón tay lại, dùng sức nắm chặt trong lòng bàn tay.

Tác giả có lời muốn nói:

Vì thí nghiệm độ chính xác hơi thở sẽ ở trên trán, vậy mũi rốt cuộc ở chỗ nào, nên tôi vừa cố ý dụ dỗ ôm bạn gái thử một chút, mọi người mau cảm ơn bạn gái của Thạch Lựu vì Thạch Lựu gõ chữ mà khuynh tình nỗ lực, còn phải cảm ơn Thạch Lựu nghiêm túc khảo chứng tư thế này thì môi sẽ rất gần, buổi tối Lâm tiểu thư chỉ cần cúi cằm một chút là có thể hôn người ta, đúng là Lâm tâm cơ.

Esley: Hmmm sắp ngược Cố tổng một tẹo rồi~