Lâm Thị Lang Cố

Chương 48: C48: Chương 048 - Mỹ Nhân Kế







"Cố Nghiên Thu đang ở đâu vậy dì?" Giang Tùng Bích hỏi bà Lâm.

Lâm Duyệt Vi: "Cậu hỏi làm gì?"

Giang Tùng Bích chặc lưỡi nói: "Mình hỏi cậu sao? Liên quan gì tới cậu, người ta với cậu có quan hệ gì chớ?"

Bà Lâm cũng hỏi: "Đúng vậy, con hỏi địa chỉ để làm gì?"

Giang Tùng Bích rút khăn giấy lau lau miệng, cười nói: "Không phải con hỏi chị ấy chỗ mua tôm hùm sao? Nghĩ tới cửa bái phỏng tương đối có thành ý." Nói đi nói lại cho tới tận bây giờ Giang Tùng Bích vẫn chưa biết Cố Nghiên Thu ở đâu, Lâm Duyệt Vi căn bản không cho cô biết, ngay cả tiểu khu cũng chưa từng nhắc qua. Giang Tùng Bích nghĩ đến đây thì nhìn Lâm Duyệt Vi thật sâu, cô hoài nghi Lâm Duyệt Vi đối người ta căn bản là nhất kiến chung tình, mãi cho đến hiện tại mới phát hiện ra hạt giống trong lòng mình, còn chết sống không chịu thừa nhận hạt giống ấy đã nẩy mầm, sao trước giờ cô chưa từng phát hiện ra nàng lại giống vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng như thế.

Giang Tùng Bích cố ý nói cho Lâm Duyệt Vi nghe: "Còn nữa, con cùng Cố Nghiên Thu tuổi không sai biệt lắm, nói không chừng còn có thể chơi thân với nhau, chị ấy mới về nước ít bạn bè, con lại thích kết giao bạn bè."

Bà Lâm chớp mắt, nhìn về phía Lâm Duyệt Vi.

Lâm Duyệt Vi vô tội mà nói: "Nhìn con làm gì? Mẹ tự quyết định đi." Ngàn vạn lần đừng cho nàng!

Bà Lâm nghĩ chỗ đó dù sao cũng là hôn phòng của Lâm Duyệt Vi, nên trưng cầu một chút ý kiến của nàng, lại thấy dáng vẻ nàng chẳng hề để ý, huống chi tiểu khu đó có an bảo rất tốt, Giang Tùng Bích lại càng không phải người xấu.

Bà Lâm cân nhắc một lúc rồi nói: "Nàng ở Ngự Lan Uyển số xx."

Lâm Duyệt Vi: "......"

"Cám ơn dì, con nhất định sẽ đúng giờ bái phỏng, liền đêm nay đi, nói không chừng còn có thể hẹn chị ấy dùng cơm chiều." Giang Tùng Bích ngọt ngào cười, tuy nói chuyện với bà Lâm, nhưng ánh mắt lại cứ nhìn về phía Lâm Duyệt Vi.

Bà Lâm nghe lời này có hơi quái quái, nhưng Giang Tùng Bích từ trước đến nay luôn có tính tình cởi mở, nên bà cũng không nghĩ nhiều. Giang Tùng Bích đối với sự uy hiếp chói lọi bắn ra từ phía Lâm Duyệt Vi xem như không thấy, hơn nữa còn dùng ánh mắt đáp trả sự ấu trĩ của nàng.

Bà Lâm cầm chén đũa dọn vào phòng bếp, Lâm Duyệt Vi từ trong ngăn tủ cầm ra một bộ trà cụ, ở ban công phòng khách bày một chiếc bàn nhỏ, không kinh gợn sóng pha trà.

Giang Tùng Bích ở bên cạnh nàng vòng tới vòng lui, nếu không phải Lâm Duyệt Vi biết cô căn bản không có hứng thú với trà đạo, còn tưởng rằng cô đang muốn bái sư. Cô chỉ đang muốn kích nàng nói chuyện, đào sẵn một con mương cho nàng nhảy xuống, Lâm Duyệt Vi càng không thèm để ý cô, tận lực làm lơ nàng, dùng nước đun sôi tráng cốc trà một lần.

Giang Tùng Bích càng hiểu nàng, Lâm Duyệt Vi càng bình tĩnh, càng chứng minh trong lòng nàng có quỷ.

Hai người nhất thời đều không nói chuyện.

Lâm Duyệt Vi nghe hương trà đã tới, bưng ly nhợt nhạt mà nhấp một ngụm, nhắc nhở cô một câu: "Còn không uống sẽ nguội đó."

Giang Tùng Bích thử thử độ ấm, uống một hơi cạn sạch.

Lâm Duyệt Vi nhàn nhạt mà liếc mắt một cái.


Phí phạm của trời.

Đây chính là Kim Tuấn Mi chính tông, không giống những loại trà mà nhà hàng bưng ra mời khách, mười tiệm thì có tới chín tiệm xài hàng giả.

Giang Tùng Bích uống xong còn đánh giá: "Chẳng ngon, có gì khác uống không, sữa bò cũng được."

Lâm Duyệt Vi nhấc chân muốn đạp: "Trong tủ lạnh, tự đi mà lấy."

Giang Tùng Bích cười ha ha chạy đi mất.

Lâm Duyệt Vi đặt di động ở trên bàn trà trong phòng khách, Giang Tùng Bích từ tủ lạnh cầm bình thức uống ra, lúc đi ngang qua, tiếng chuông di động điện báo vừa lúc vang lên, Giang Tùng Bích khom lưng cúi đầu nhìn, điện báo hiển thị: Da Tạp Thu (Pikachu).

Giang Tùng Bích: "???" Bệnh tâm thần à!

Lâm Duyệt Vi đương nhiên cũng nghe thấy tiếng chuông, "Ai vậy?"

Giang Tùng Bích nói: "Mười vạn Vôn[1]."

[1] Vôn (tiếng Anh: Volt, ký hiệu V) là đơn vị đo hiệu điện thế

Lâm Duyệt Vi phản ứng không kịp: "Hả?"

"Tự cậu ghi chú trong danh bạ này, không biết là ai." Giang Tùng Bích thuận tay đưa điện thoại cho nàng, Lâm Duyệt Vi vừa thấy điện báo hiện thị. Kế tiếp Giang Tùng Bích thấy trên mặt nàng hiển hiện tất cả biểu tình phức tạp mà không ngôn ngữ nào có thể hình dung được.

Lâm Duyệt Vi mất tự nhiên mà kéo khóe môi, nói: "Mình đi tiếp điện thoại."

Tiếp theo lén lút mà tiếp điện thoại, không nói chuyện, vào gian phòng cho khách dưới tầng một, đóng cửa lại.

Giang Tùng Bích: "???"

Vị mười vạn Vôn này, à không, Pikachu này không đơn giản a.

Lâm Duyệt Vi trượt vào phòng cho khách, kiểm tra khoá cửa xong, nói ra câu nói đầu tiên: "Àh, không phải, Cố tiểu thư, sao đột nhiên lại gọi điện thoại?"

"Không phải đã nói không kêu như vậy nữa sao?"

"Tạm thời còn chưa nghĩ ra tên thích hợp."

"Em về đến nhà lúc mấy giờ?" Cố Nghiên Thu không trả lời vấn đề đầu tiên nàng hỏi.

"Buổi sáng mười giờ." Lâm Duyệt Vi hỏi lại, "Còn chị?"


"11 giờ, có hơi kẹt xe."

"Àh."

Bây giờ Lâm Duyệt Vi vừa nghe thấy giọng cô thì chợt nhớ tới cái ôm tối hôm qua, vì sao Cố Nghiên Thu lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, "Chị......"

"Huh?"

"Không có gì." Lâm Duyệt Vi lắc đầu, tâm nói ai mà không có những lúc yếu lòng, tối hôm qua cô trở về khuya như vậy, rất có thể đã gặp phải chuyện gì đó, ôm một chút thì cứ ôm một chút, nàng miên man suy nghĩ như vậy chẳng khác nào có bệnh, cần phải trị gấp.

Lâm Duyệt Vi quyết định không cùng cô nói chuyện phiếm, trực tiếp hỏi lại: "Sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho em?"

Cố Nghiên Thu còn tưởng có thể cùng nàng nói thêm vài câu, ai biết Lâm Duyệt Vi căn bản không cho cô cơ hội, cô thở dài trong lòng, bày ra cái cớ đã sớm nghĩ xong: "Chị kêu người mang một số tôm hùm đất tới nhà em, dì nói tối hôm qua đã nhận được, hôm nay em về nhà, sẽ làm cho em ăn, nên chị muốn hỏi một chút xem vị như thế nào? Có cần mang tới thêm không? Bây giờ đang vào mùa, còn rất nhiều tôm hùm."

Lâm Duyệt Vi híp híp mắt.

Cố Nghiên Thu không phải rất bận sao? Sao bây giờ một chút chuyện nhỏ cũng gọi tới hỏi nàng, chỉ ăn tôm hùm thôi mà hận không thể một tay bao trọn, so với con rể của nhà bình thường còn để bụng hơn.

"Giữa trưa em có ăn, cũng không tệ lắm." Tròng mắt Lâm Duyệt Vi xoay chuyển, nói, "Giang Tùng Bích nói muốn ăn thêm một chút, còn nói muốn đích thân tìm chị hỏi, em nói không cần, như vậy rất phiền chị."

Nàng đã nói ra tới mức độ này rồi, mặc kệ Cố Nghiên Thu trả lời như thế nào, đáp ứng hay không đáp ứng, Lâm Duyệt Vi đều sẽ qua loa lấy lệ nói với Giang Tùng Bích, hơn nữa còn có thể ngăn cản lý do cô tìm tới chỗ Cố Nghiên Thu.

"Không phiền toái, địa chỉ em ấy ở đâu? Chị kêu người gửi đến." Việc lớn việc nhỏ Cố Nghiên Thu đều không thích quan hệ họ hàng, nhưng Giang Tùng Bích lại là khuê mật của Lâm Duyệt Vi, ý nghĩa đương nhiên không giống bình thường, nên cô cũng sảng khoái mà đáp ứng. Hơn nữa nếu cô không nhớ lầm, đây là lần đầu tiên Lâm Duyệt Vi chủ động ở trước mặt cô ám chỉ nhờ cô hỗ trợ, tuy không thể thấy biểu hiện của Lâm Duyệt Vi lúc này, nhưng Cố Nghiên Thu cao hứng còn không kịp, giọng lúc nói chuyện cũng không khỏi đề cao hơn mọi khi.

Lâm Duyệt Vi ở trong lòng thùng thùng gõ trống, sao lúc trước khi Cố Nghiên Thu còn cùng nàng nói chuyện phiếm vẫn hay bình bình đạm đạm, vừa nhắc tới đến Giang Tùng Bích thì giọng điệu bắt đầu thay đổi. Sẽ không thật như Giang Tùng Bích nói, hai người họ sớm muộn gì cũng có cái gì sao?

"Lâm...... Duyệt Vi?" Chữ "Vi" trong tên nàng là âm ngang, nhưng khi Cố Nghiên Thu kêu nàng lại mang theo một chút nghi hoặc, âm cuối hơi kéo cao một chút, giống như tiếng chuông gió treo ngoài hiên, trong trẻo và dễ nghe.

Lý trí Lâm Duyệt Vi bị gọi trở về, quả tim nơi ngực trái ngăn không được mà phát nóng phát ngứa lên, như vô tình bị một cọng lông vũ nhẹ nhàng lướt qua.

"Sao em lại không nói? Địa chỉ của Giang tiểu thư ở đâu?"

Kêu Giang Tùng Bích là Giang tiểu thư, mà lại kêu thẳng tên mình -- tuy rằng tên này do hai người vừa xác định thống nhất vào mấy hôm trước, nhưng Lâm Duyệt Vi vẫn thấy sự vừa lòng nhỏ nhoi, nói: "Chờ lát nữa em gởi địa chỉ qua cho chị."

"Ừm."

Lâm Duyệt Vi không còn lời gì để nói, Cố Nghiên Thu cũng không nhiều lời lắm, nhưng cả hai người đều không muốn cúp điện thoại.

"Em......"


"Em......"

Hai người trăm miệng một lời.

Lâm Duyệt Vi & Cố Nghiên Thu: "Em/chị nói trước."

Cố Nghiên Thu: "Em nói trước đi, chị nghe."

Lâm Duyệt Vi nói: "Có phải bây giờ chị chỉ ở một mình không? Trong nhà không mời dì giúp việc nào tới sao?"

Cố Nghiên Thu trả lời: "Đúng vậy, chị ở một mình." Cô nhấn mạnh hai chữ "Một mình", vi diệu mà tạm dừng vài giây, Lâm Duyệt Vi còn đang cân nhắc một chút xem vì sao cô lại tạm dừng ở chỗ đó, không thể chính xác mà cảm ứng lời mời gọi sâu kín của Cố Nghiên Thu.

"......" Cố Nghiên Thu không biết nàng rốt cuộc có hiểu ý cô muốn nói hay không, từ bỏ việc ám chỉ với nàng, tiếp theo nói, "Không có mời người giúp việc, cứ mỗi tuần tổng vệ sinh một lần, đây là thói quen ở nước ngoài của chị."

"Phòng ở sẽ không quá lớn sao?"

"Cũng tạm."

"Em cảm thấy vẫn là nên mời một dì giúp việc thì tốt nhất, ngày thường có thể giúp chị nấu cơm, đỡ phải tự mình xuống bếp."

"Cũng được." Cố Nghiên Thu hỏi nàng, "Em có người đề cử sao? Chị hơi bận, không có thời gian đi kiếm người."

Lâm Duyệt Vi không cần nghĩ ngợi nói: "Chị có thể kêu thư ký tuyển a."

Cố Nghiên Thu "Àh" một tiếng.

Lâm Duyệt Vi từ chữ "Àh" của cô nghe ra một tia u oán, không khỏi buồn cười. Lâm Duyệt Vi nói: "Vừa rồi chị muốn nói gì?"

Cố Nghiên Thu nói: "Chị......"

Đùng đùng đùng --

Giang Tùng Bích gõ cửa, lỗ tai dán ở trên ván cửa, nghe động tĩnh bên trong, bất thình lình cửa phòng bị kéo mở, khiến cô dúi vào ngực Lâm Duyệt Vi đang mang thần sắc mất vui. Giang Tùng Bích nhìn màn hình di động của nàng, đã kết thúc trò chuyện.

Giang Tùng Bích chỉ vào di động nói: "Pikachu kia có phải Cố Nghiên Thu hay không hả?"

"Không phải, đừng đoán mò."

"Không phải chị ấy mà cậu trốn vào trong phòng nói chuyện sao?"

"Là một nhân viên công tác của đài truyền hình, anh ta gọi điện thoại cho mình là bởi vì......" Lâm Duyệt Vi thấy ánh mắt chắc chắn của Giang Tùng Bích, biết cho dù mình có biện bạch cũng vô ích, thức thời mà từ bỏ cãi cọ, "đúng vậy."

Giang Tùng Bích hét lớn: "Cậu còn nói hai người không có gian tình! Hai người còn đặt biệt danh cho nhau, còn đặt tới dễ nghe như vậy!" Công lực đặt biệt hiệu của Lâm Duyệt Vi, cô không dám khen tặng, trước đây Giang Tùng Bích luôn tự nhận tên của mình mặc kệ có đọc trại đi như thế nào, đồng âm ra sao thì vẫn rất dễ nghe, kết quả Lâm Duyệt Vi đặt cô thành "Hành tây", đây là ngoại hiệu một người bình thường có thể đặt cho một thiếu nữ xinh đẹp như hoa sao? Kêu "Hành lá" còn dễ nghe hơn đó!

"Aizzzz, chúng ta không thể nói rõ." Lâm Duyệt Vi đau đầu mà xua xua tay.

"Không nói rõ ràng cũng phải nói."

Kết quả Giang Tùng Bích đại chiến với Lâm Duyệt Vi, khiến Lâm Duyệt Vi không chịu nổi quấy nhiễu, đáp ứng ba điều kiện của cô để chấm dứt cuộc nội chiến.


Cuối cùng ba Giang Tùng Bích từ nơi khác trở về, triệu hồi cô đi ăn cơm, bằng không Giang Tùng Bích còn có thể ở lại thêm một bữa cơm, cô ngồi vào chiếc Lamborghini, phất phất tay với Lâm Duyệt Vi, "Buổi tối mình nhất định sẽ đi tìm Cố Nghiên Thu, cậu cứ yên tâm đi nhé."

Lâm Duyệt Vi: "!!!"

Lâm Duyệt Vi: "Mình đưa địa chỉ của cậu cho chị ấy rồi, cậu còn đi tìm chị ấy làm gì?"

Giang Tùng Bích: "Tôm hùm chỉ là lấy cớ thui a ha ha, đêm nay mình sẽ ôm một bó hoa hồng đi tìm chị ấy, thật sự không được mình sẽ sử dụng mỹ nhân kế, chị mày xinh đẹp ngời ngời như thế lầy, đưa tới tận cửa, mình không tin chị ấy không động tâm."

Lâm Duyệt Vi: "Cậu dám à--"

Giang Tùng Bích tẹt bô ném khói xe vào mặt nàng, trong gió truyền đến tiếng cười kiêu ngạo của cô: "Cậu nhìn xem mình có dám hay không."

Lâm Duyệt Vi: "......"

Giang Tùng Bích tuyệt đối dám.

Buổi tối 9 giờ, Giang Tùng Bích vuốt bụng tròn vo xuống xe, lắc lư đi vào cửa lớn Giang trạch, bất thình lình thì dừng lại, ông Giang đi ở phía sau cô thiếu chút nữa đụng phải cô.

"Lại xảy ra chuyện gì? Lớn già cái đầu rồi còn lỗ mãng hấp tấp." Ông Giang nói cô.

"Nhớ tới một chuyện quan trọng." Ăn no tới nổi cái gì cũng quên mất, Giang Tùng Bích nhanh gọi điện thoại cho Lâm Duyệt Vi, gióng trống khua chiêng mà tuyên cáo nói: "Mình chuẩn bị xuất phát! Chờ mình chiến thắng trở về đi!"

Nói xong mặc kệ Lâm Duyệt Vi phản ứng ra sao, lập tức cúp điện thoại.

Ông Giang: "Con lại muốn xuất phát đi chỗ nào?"

Giang Tùng Bích: "Xuất phát vào trong nhà, đêm nay ăn muốn căng chết con."

Ông Giang cười sờ sờ đầu cô: "Đã kêu con đừng ăn nhiều như vậy, con một hai phải ăn."

Giang Tùng Bích cười thần bí: "Ba không biết rồi, con đây là đang ăn mừng trước."

***

"Chỉ coi TV với mẹ thôi, mà mông con như ngồi phải đinh vậy? Sao vậy ngồi không được à?" Bà Lâm nói với Lâm Duyệt Vi cả đêm không ngừng nghỉ cứ như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Lâm Duyệt Vi đột nhiên đứng lên, sải bước đi về phía huyền quan, xách túi cùng chìa khóa lên.

"Con lại muốn đi đâu?"

"Việc gấp, mẹ ngủ trước đi, không cần chờ con." Lâm Duyệt Vi đi gara lấy xe, một chân nhấn ga, động cơ nổ vang, thân xe giống như mũi tên rời cung bắn thẳng ra ngoài.

Tác giả có lời muốn nói:

Xem ra mỹ nhân kế chỉ có thể để Lâm tiểu thư tự mình xuất chiêu (*°°*)

Esley: ủa! nhưng mà tại sao lại là Pikachu?! ai giải thích hộ =)) Es còn tưởng là phật tổ cơ~ hay do Pikachu là Da Tạp Thu trong tiếng trung?!