Fan nữ Cố Nghiên Thu cấp tốc ấn xóa ảnh Lâm Duyệt Vi và Thiệu Nhã Tư chụp chung, ưu nhã thong dong chuyển ảnh chỉ có mình Lâm Duyệt Vi vào một thư mục folder riêng, folder này được kẹp chung với những ảnh chụp tối hôm qua, cô nghĩ nghĩ, rồi khóa thư mục lại.
Lâm Chí ở phía sau nơm nớp lo sợ, lòng nữ nhân như kim đáy biển, trong trái tim của fan nữ...... anh từng được lãnh giáo từ chỗ bạn gái, đương nhiên không dám chọc Cố Nghiên Thu, trước mặt fan nữ trai thẳng không có nhân quyền.
Cố Nghiên Thu giơ tay nhìn đồng hồ, còn có mười lăm phút nữa thì đến, từ trong ba lô lấy ra một chiếc gương trang điểm mini, bàn tay thành lược, chải chải mái tóc dài, gọi Lâm Chí: "Báo hành trình hôm nay cho tôi nghe."
"Dạ." Lâm Chí nghe thấy giọng cô bình thường, như trút được gánh nặng, nói giữa trưa cùng giám đốc công ty nào ăn cơm, buổi chiều về công ty, buổi tối tiếp tục đi ra ngoài xã giao. Bây giờ đa số những lần đàm phán không phải ở bàn tiệc thì chính là ở tiệc trà, giữa trưa còn đỡ, chỉ hẹn một ông giám đốc học đòi văn vẻ, ở một hội sở tư nhân, buổi tối mới chính là tiệc rượu, bản công ty Thiên Thụy ngoại trừ Cố Nghiên Thu, còn có người của các phòng ban khác, cùng đối phương nói chuyện hợp tác.
Chức vị của Cố Nghiên Thu ở công ty tương đối thấp, trên bàn tiệc trừ việc phải uống phần mình, còn phải thay người khác mời rượu, mà phần việc này Lâm Chí lại không thay mặt nhận dùm được.
Nghĩ đến lại khiến cô phải xoa xoa ấn đường.
Tửu lượng của Cố Nghiên Thu có thể xem là tạm được, có thể uống, mặt không đỏ, có vẻ tựu lượng cao, nhưng chỉ có một mức độ nhất định, một khi vượt qua mức độ ấy, thì sẽ đau đầu, uống càng nhiều thì đầu càng đau nhức nghiêm trọng hơn.
"Lưu tổng, tôi thay Vương tổng kính ông một ly. Chúng ta cụng ly, ngài cứ tùy ý." Cố Nghiên Thu mặc một thân vest kiểu nữ màu xám đậm nâng cốc rượu, uống một hơi cạn sạch.
Cô là một giới nữ lưu, trong những trường hợp này rất dễ dàng chịu một ít đãi ngộ không công bằng, Cố Nghiên Thu đã sớm nghĩ kỹ tới phương pháp ứng đối, cũng may người tới bàn chuyện hôm nay với Vương tổng luôn là một người đứng đắn, tuy luôn dùng ánh mắt lộ liễu đánh giá cô, nhưng ông là một người đặc biệt cẩn thận, là khúc xương cứng không ai gặm nổi, tửu lượng thì lại càng khỏi phải bàn, một bàn mỗi người mời một ly, mọi người đã uống say ngất, mà ông vẫn bình thường, hai tay đáp trên đầu gối, cười ha ha mà nói: "Bây giờ người trẻ tuổi, không được a, nhớ năm đó Cố tổng của mọi người, à, chính là Cố Hòa ấy, có tửu lượng ngang tôi, đúng rồi, cậu ta còn chưa mời rượu tôi đấy, vậy thì cùng......"
Vị Lưu tổng ấy cười chỉ Cố Nghiên Thu, "Cùng cô uống đi, ông ta mời rượu đúng là giống cô như đúc, khom lưng uốn gối, kéo một đống người tới tiếp khách, bằng không uống bao nhiêu tôi cũng chấp hết, chậc."
Ý của ông có hơi xem thường, nhân tiện vũ nhục Cố Nghiên Thu một phen. Năm đó Cố Hòa chỉ là chủ quản của một công ty nhỏ, vì công việc làm ăn, chạy nghiệp vụ, đương nhiên sẽ tự tay làm lấy, bây giờ Cố Hòa đã là lão tổng của một tập đoàn, Lưu tổng lại vẫn là Lưu tổng, Cố Hòa hạ cố tới chẳng khác gì tự làm mất mặt mình.
Ông ta cậy già lên mặt, nói đến không chút cố kỵ nào, Cố Nghiên Thu cùng đi với mấy vị giám đốc trong công ty, các chủ quản đều hơi thay đổi sắc mặt. Tuy kinh tế của Thiên Thụy gần đây có hơi trượt dốc, nhưng báo cáo gởi đi vẫn rất đẹp mắt, há lại dễ dàng để vị Lưu tổng này đắn đo chọn lựa.
Thấy Lưu tổng nói chuyện khá quyết tâm, rõ ràng không muốn bàn tiếp, một chút đường sống cũng đều không lưu. Cũng không biết là do cổ phiếu trượt giá, hay vẫn do nguyên nhân khác. Môi Cố Nghiên Thu khẽ nhúc nhích, dừng một chút, nhìn về phía vị Vương tổng của công ty, ông ấy tựa hồ còn muốn tranh thủ một chút, nuốt cục tức này xuống, tính nói lời hay hống hai câu.
Lưu tổng thoải mái, lạnh lùng mà nói: "Thêm vào hợp đồng, 30% lợi nhuận." Ông hào phóng buông tay, "Nếu không thì không cần bàn nữa."
Vương tổng nói: "30% có vẻ hơi nhiều."
Lưu tổng nói: "Vậy thì thành ý của mấy người không đủ, còn tìm tôi làm gì, lãng phí thời gian."
Vương tổng bưng một cốc rượu trên bàn lên uống một ngụm, buông xuống, mọi người đều đứng lên lắc lư rời khỏi bao sương.
Sinh ý hôm nay đương nhiên đã bàn không thành, đối phương không có ý hợp tác, đưa ra điều kiện y như sư tử ngoạm mồi, người của Thiên Thụy không phải những kẻ ngu, tuyệt đối sẽ không chịu đồng ý. Hai má Vương tổng bị rượu huân đến đỏ hồng một mảnh, thoáng nhìn qua Cố Nghiên Thu ở bên cạnh, cô ngoại trừ uống rượu và tường trình báo cáo ra thì vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào, ông không biết Cố Nghiên Thu là người phương nào, nhưng rõ ràng là một giám đốc từ trên trời rớt xuống, lại còn họ Cố, trong lòng suy đoán có lẽ cô có quan hệ thân thích với Cố Hòa.
Vương tổng quay đầu hỏi: "Tiểu Cố, cô có cái nhìn thế nào?"
Cố Nghiên Thu bất thình lình bị điểm danh, tay rũ bên người khẽ nhúc nhích, khẽ cười lên, nói: "Miếu nhỏ thì gió to, ao cạn có nhiều rùa[1]."
[1] Miếu nhỏ thường bị gió lớn thổi, ao cạn thì có nhiều rùa lại sống, ý giống câu thành ngữ cạn tàu ráo máng được dùng để chỉ sự đối xử tàn tệ, không còn tình nghĩa giữa những con người với nhau.
Vương tổng cười to, nói: "Những lời này nghe thật hả giận."
Cố Nghiên Thu lại nói: "Bất quá kiến càng cũng có thể đốn cây, tôi muốn đi điều tra xem nhà dưới là ai."
Vương tổng chọn hạ mi, nói: "Tôi cũng đang muốn phái người đi tra, vậy cô đi đi."
Cố Nghiên Thu gật gật đầu.
Vương tổng cuối cùng lại nhìn cô một cái, đáy mắt hiện lên một tia tinh quang, cả đám người từ biệt trước cửa khách sạn, chờ mọi người rời đi, Lâm Chí bèn kêu tài xế lái xe tới, một tay muốn đỡ Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu lại xua xua tay cự tuyệt.
Tài xế đưa Cố Nghiên Thu về nhà, Lâm Chí không yên tâm, một đường theo tới chỗ ở, rồi mới tạm biệt trước cổng nhà cô, ngẩng đầu cảm khái căn biệt thự cao cấp này, đúng là tấc đất tấc vàng, phải là một người có rất nhiều tiền mới có thể mua nổi.
Cố Nghiên Thu đè đè huyệt Thái Dương, vội vàng vọt đi tắm rửa, rồi đổ nhào lên giường, nhưng ngày hôm sau cô lại tỉnh dậy trên ghế sô pha ở dưới lầu, cô mím môi, nhìn hoàn cảnh chung quanh một vòng, cảm giác đầu vẫn đau ê ẩm, thấy thời gian còn sớm, bèn dứt khoát nằm trên sô pha cuốn chăn ngủ tiếp.
Lúc sau mới tỉnh dậy phấn chấn mà đi làm.
Thư ký kể cho cô nghe về một sự kiện bát quái trong công ty, Cố Nghiên Thu ngồi sau bàn công tác, vừa uống cà phê vừa nghe, đại khái cũng có chút ấn tượng, bát quái trong công ty tuy rằng luôn đuổi hình bắt bóng, nhưng đôi khi lại có thể tạo nên tác dụng to lớn, Cố Nghiên Thu thừa dịp nghỉ ngơi, nghe Lâm Chí lẩm bẩm lải nhải ở bên tai một chút cũng rất tốt, như vậy sẽ có không khí sôi động.
Cậu ta là một đại nam nhân, cùng lắm thì chỉ có thể lải nhải một chút, vài việc vụn vặt nghe được thôi.
Cố Nghiên Thu: "Được rồi, đủ rồi."
Lâm Chí thấy cô không kiên nhẫn nghe xong, nên cũng ngoan ngoãn ngừng miệng: "Dạ."
Không phải anh thích lải nhải, mà vì đây là công việc đầu tiên của anh, Cố Nghiên Thu là vị sếp đầu tiên của anh, hơn nữa còn là một cô sếp cực tốt, Lâm Chí đối với những công việc Cố Nghiên Thu giao phó đặc biệt tận tâm tẫn trách, chuyện chỉ cần nói một câu anh hận không thể biến thành mười câu.
Tuy anh làm việc không được chu toàn có tầm nhìn như những người khác, nhưng mỗi câu mỗi chữ của Cố Nghiên Thu thì đều ghi nhớ trong lòng, khiến cô rất yên tâm.
Đặc biệt là niềm vui ngoài ý muốn...... bạn gái anh là một truy tinh cẩu, vừa hay truy Lâm Duyệt Vi, chưa từng đề cập tới tên một người nào khác.
Lâm Chí: "Tiểu Cố tổng, chỗ tôi có một tin dưa về Lâm Duyệt Vi chị có muốn ăn hay không?"
Cố Nghiên Thu: "Dưa?"
Lâm Chí ah xong, nói: "Chính là tin mới nhất ấy, cuối tuần này, các nữ sinh top 3 của tiết mục sẽ tới chỗ chúng ta chụp quảng cáo, thuận tiện tham gia hoạt động tuyên truyền của một nhãn hàng cao cấp, không xa, chỉ có hai mươi phút chạy xe từ nhà chị, sợ kẹt xe chúng ta có thể ngồi xe điện ngầm, chị muốn đi không ạ?"
Lâm Chí vì Cố Nghiên Thu kêu bạn gái tra kỹ lộ tuyến, có thể nói là vô cùng săn sóc.
Cố Nghiên Thu: "......"
Lâm Chí nhìn cô, chờ nghe cô quyết định.
Cố Nghiên Thu hỏi: "Hoạt động này có nhiều người không?"
Tâm Lâm Chí nói nhiều hay không trong lòng chị không đếm được sao? Trước đó đã đông như vậy, lần này là top 3 đấy, người nào cũng có nhân khí xuất chúng, khẳng định là chỉ có hơn chứ không kém.
Tròng mắt Lâm Chí xoay chuyển, nhìn cô muốn nói nhưng lại thôi.
Cố Nghiên Thu hiểu rõ, nhàn nhạt nói: "Không đi."
Lâm Chí dự liệu được, nói: "Dạ."
Cố Nghiên Thu mở cây bút máy cắm ở bên cạnh ra, rút một bản văn kiện, nghiêm túc mà xem: "Cậu ra ngoài công tác đi."
Lâm Chí thong thả lui ra ngoài.
Sau khi Lâm Chí ra ngoài, Cố Nghiên Thu mở máy tính trên bàn lên, trên thanh công cụ tìm kiếm tra công tác bên ngoài của Lâm Duyệt Vi lần này, cái gì cũng không kiếm ra, cô hoàn toàn không biết truy tinh, không biết chuyện này phải lên website chuyên về ngôi sao mới có thể kiếm ra.
Một giờ sau.
Lâm Chí nhận được tin nhắn từ Cố Nghiên Thu: 【 Cậu nói có lịch trình hoạt động phải không? Gởi qua cho tôi xem】
Lâm Chí chuyển tin từ khung chat của bạn gái sang, lại hỏi lần nữa: 【 chị muốn đi sao? 】
Cố Nghiên Thu: 【 không đi 】
Trả lời đến quyết tâm như vậy.
Lâm Chí không khỏi cảm thấy tiếc hận, anh còn muốn đi theo ngắm Lâm Duyệt Vi nữa, nhưng một mình anh đi thì tuyệt đối không thể cho Cố Nghiên Thu biết, nội tâm của mấy fan nữ rất nhỏ mọn.
Cuối tuần, Lâm Chí còn cho rằng đã hụt cơ hội ngắm thần tượng, nhàn hạ ở nhà, không ngờ lại bị bạn gái gọi điện thoại dựng dậy, anh đề xe máy hoảng hốt chạy tới dưới lầu nhà bạn gái, lấy làm lạ hỏi: "Em không phải Fan CP thôi sao? Lần này đâu có Thiệu Nhã Tư a~."
Bây giờ Thiệu Nhã Tư chỉ mới lọt vào top 10, lần trước năm mươi người bị đào thải hai mươi người, cô có kinh không hiểm mà vượt qua trót lọt.
Bạn gái hừ nhẹ nói: "Fan CP bọn em chia đều yêu thương lắm, mỗi người một phần, ít nói nhảm, chạy nhanh đi, chậm là không còn chỗ đâu."
Lâm Chí chịu thương chịu khó chở bạn gái tới hiện trường hoạt động, quả nhiên là biển người tấp nập, những tiếng thét chói tai và kêu gọi tên không ngừng vang lên, bạn gái oán giận Lâm Chí lề mề. Anh lại một mực dắt tay bạn gái, dặn dò nàng đừng đi lạc, dựa vào ưu thế chiều cao chen vào đám đông.
Lâm Chí vì che chở bạn gái, chen lấn đến sắp biến thành bánh kẹp, giữa tiếng oán than dậy đất chung quanh thật vất vả mới chen được lên hàng đầu, liếc mắt một cái đã thấy một bóng dáng quen thuộc phía trước.
Lâm đến: "!!!"
Nơi vị trí hoàng kim trước sân khấu, có một nữ nhân vóc người thon thả đang đứng, áo thun màu xám, áo khoác nhạt màu da, vành nón mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp, trên mũi đeo một cặp kính râm cơ hồ che khuất cả nửa khuôn mặt, khí chất xuất sắc, so với ba tiểu thần tượng tới hôm nay còn giống thần tượng hơn, không ít người còn cho rằng cô là vị minh tinh nào đó.
Cố Nghiên Thu không biết mình càng cố tình che giấu thì càng gây sự chú ý, cô tránh né những cái nhìn kỳ quái của những người bên cạnh, chuyên chú mà nhìn sân khấu tạm thời còn rỗng tuếch.
"Tiểu Cố tổng!!!" Lâm Chí nhảy dựng lên vẫy tay, giọng anh đột nhiên bị một trận tiếng thét của bầy người đột nhiên bộc phát nhấn chìm, trong khoảnh khắc không có còn dấu vết --
Hóa ra Lâm Duyệt Vi cùng hai tuyển thủ khác đã bước lên đài, mọi người dưới đài vội giơ tay vẫy gọi, cầm bảng đèn giơ cao, giống như đua nhau cao giọng kêu tên các thần tượng.
Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng nâng vành nón lên, lẳng lặng mà ngắm nhìn.