Lâm Thị Lang Cố

Chương 119: C119: Chương 119 - "cậu Cảm Thấy Em Ấy Thật Sự Yêu Mình Sao?"




Lâm Duyệt Vi khẽ nhúc nhích, muốn đẩy cánh tay Cố Nghiên Thu đang khoác lên vai nàng, nhưng không thành công.

Xung quanh đều là người, nàng không muốn cùng Cố Nghiên Thu xung đột gây ra phiền toái không cần thiết, nhưng hành động bây giờ của Cố Nghiên Thu đã khiến những người khác hiểu lầm, nàng không phải đám con gái oanh oanh yến yến trên khán đài ban nãy muốn đến câu chú rể vàng.

Trần công tử thấy Cố Nghiên Thu ôm nàng đi, chỉ biết kinh ngạc nhìn nàng, hiển nhiên trong lòng anh ta, Lâm Duyệt Vi hẳn không phải người như vậy.

Muốn người khác tôn trọng mình, thì đầu tiên phải tôn trọng người khác, Cố Nghiên Thu rốt cuộc xem nàng là gì? Là sủng vật sao?

Sau ba lần chống cự, Lâm Duyệt Vi rốt cuộc tránh thoát được sự giam cầm của Cố Nghiên Thu, quay về vị trí cũ—— cũng chính là phía sau Trần công tử.

Cố Nghiên Thu híp híp mắt, mặt lạnh như sương.

Trần công tử tò mò khẽ nhướng mày nhìn Lâm Duyệt Vi: "Sao vậy?"

Lâm Duyệt Vi lắc đầu nói: "Không có gì."

Trần công tử nhìn thoáng qua Cố Nghiên Thu trong đám người, chân trái bước về phía trước, tay làm một động tác ngăn cản, bất động thanh sắc mà bảo vệ Lâm Duyệt Vi phía sau.

Nữ nhân nhu nhược luôn có thể kích động ý muốn bảo vệ của nam nhân, tuy Lâm Duyệt Vi thoạt nhìn cũng không nhu nhược lắm, nhưng tình huống hiện tại rõ ràng nàng đang bị "Người xấu" theo đuổi, Trần công tử rất vui lòng bày ra mị lực đầy nam tính của anh vào thời điểm này

Nói cho cùng Cố Nghiên Thu cũng không phải người trong giới của họ, cho dù có không ít sản phẩm trong nhà họ đều mang tên công ty nhà cô, thì vẫn phải cung cung kính kính gọi một tiếng Trần công tử, Trần công tử như lão đại ẩn hình ở đây, trên địa bàn của anh ta, vô luận là người nào, vật gì, đều phải hỏi qua ý kiến của anh.

Lâm Duyệt Vi vừa thấy thế cục này, đã biết là hỏng việc.

Nàng vốn không muốn Cố Nghiên Thu đối lập với Trần công tử, còn đặc biệt bởi vì nàng, lúc này nàng không khỏi âm thầm tự trách xúc động, tới đâu không tới, lại cố tình phải đến chỗ này.

Cố Nghiên Thu xanh cả mặt, đi về phía trước một bước, Trình Quy Diên kịp thời kéo tay cô lại, thấp giọng nói: "Cậu tính làm gì?"

"Cậu nói xem?" Cố Nghiên Thu rũ mắt, nói, "Buông mình ra."

Trình Quy Diên thấy tình trạng của cô, nào dám buông ra, nắm càng chặt hơn, lôi mạnh Cố Nghiên Thu ra khỏi phòng. Trên khán đài cuồng phong bay cuộn, Cố Nghiên Thu dùng một bàn tay vuốt mái tóc dài bị gió thổi loạn, tay còn lại dằn ra khỏi tay Trình Quy Diên, vẻ mặt phẫn nộ nói: "Cậu làm gì vậy?"

Trình Quy Diên chắn trước mặt cô: "Cậu hỏi mình làm gì? Cậu không được cho phép tự tiện chạy tới thì thôi đi, còn ở đó trình diễn tiết mục tổng tài bá đạo, có phải cậu bị ngáo đá rồi không?" Chình vì Cố Nghiên Thu là khuê mật của Trình Quy Diên, nếu đổi lại là người khác, cô chẳng những nhìn đối phương đâm đầu vào chỗ "Chết", còn muốn ở bên cạnh vì đối phương "Cơ trí" mà vỗ tay nữa đằng khác.

Cố Nghiên Thu trả lời lại một cách mỉa mai: "Cậu mới ngáo đá."

Lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú, Trình Quy Diên tức giận nói: "Được, mình ngáo đá, vậy cậu tiếp tục vào diễn đi, tốt nhất là ôm chặt Lâm Duyệt Vi trong lòng cậu, không cho ai liếc nhìn em ấy dù chỉ một lần, đi đi?" Cô tránh ra, đủ chỗ cho một người bước qua, cong môi nói tiếp, "Đi đi a."

Cố Nghiên Thu: "......"

Thật lâu sau, Cố Nghiên Thu mới ôm hai cánh tay, lưng dựa vào lan can, lý trí đã khôi phục lại một chút, nhưng mặt mày vẫn bực bội phiền muộn, không kiên nhẫn nói: "Vậy cậu nói xem phải làm sao bây giờ?"

Trình Quy Diên tránh mà không đáp, hất cằm, nói: "Cậu niệm thêm hai lần kinh đi."

Cố Nghiên Thu: "...... Không niệm."

Trình Quy Diên: "Vậy cậu cũng đừng mong mình nói gì hữu dụng."

Cố Nghiên Thu bất đắc dĩ nhắm mắt niệm kinh, mặt mày dần dần giãn ra, ngẫu nhiên mày cũng sẽ đột nhiên cau lại, tròng mắt trong mí mắt không ngừng chuyển động, hai tay nắm chặt Phật châu, phảng phất như sắp đứt cả dây.

Trình Quy Diên quan sát tới nhíu mày.

Cố Nghiên Thu chưa từng mất bình tĩnh như bây giờ, có vẻ còn tệ hại hơn cảm xúc của cô lần trước gặp ở trường tập bắn, Trình Quy Diên kinh hãi mà nhìn chằm chằm chuỗi Phật châu, sợ dây một nơi hạt một nẻo, vậy thì thật không có gì có thể trấn được Cố Nghiên Thu nữa.

Ba phút sau, Cố Nghiên Thu chậm rãi phun ra một ngụm khí, ánh mắt trong vắt mà nhìn Trình Quy Diên: "Bây giờ có thể nói rồi."

Trình Quy Diên không dám trì hoãn, nói thẳng: "Vừa rồi cậu làm vậy tạo thành bối rối rất lớn cho Lâm Duyệt Vi, cậu không phát hiện sự cân bằng giữ nàng và vị Trần công tử kia đã bị phá hỏng rồi sao?"

Vẻ mặt Cố Nghiên Thu lại muốn phát hỏa, nhưng vẫn cố nhịn xuống, nén giọng nói: "Cân bằng giữa mình và em ấy cũng bị phá hỏng, rõ ràng hôm nay em ấy gặp không ít bạn bè không đứng đắn, cậu xem vị Trần công tử kia, cứ nhìn chằm chằm em ấy ngay cả đôi mắt cũng sắp phóng ra lục quang."

Trình Quy Diên trầm mặt, quát lớn: "Nói cẩn thận."

Cố Nghiên Thu giật giật môi, khẽ hừ một tiếng, không thèm mở miệng nữa.

"Cái gì mà bạn bè không đứng đắn? Cậu không nên dùng thành kiến cá nhân xem người ta như nhị thế tổ không có việc gì làm chỉ biết chiêu mèo đùa chó chứ? Mình cũng quen biết một số người ở đó, có vài người cũng là người thừa kế tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Còn vị Trần công tử kia......"

Cố Nghiên Thu bỗng trừng mắt nhìn về phía cô.


Trình Quy Diên đúng lúc lượt bỏ tình địch giả tưởng của Cố Nghiên Thu: "Vậy nói Trâu Hằng đi, cậu ta đã tiếp nhận nghiệp vụ công ty của ba cậu ta, lúc còn học đại học ba cậu ta cho cậu ta hai trăm mấy triệu đầu tư điện ảnh, đầu tư vào năm sáu phim điện ảnh, tốt nghiệp đại học thu hồi hơn tám trăm triệu, cậu còn có thể nói người ta là nhị thế tổ chỉ biết chơi bời lêu lổng sao?"

"......"

Trình Quy Diên: "Còn cậu Cừu Viễn An không thích nói chuyện kia, ba cậu ta là đạo diễn Cừu nổi tiếng gần xa, bao nhiêu người muốn từ chỗ anh ta đạt được một vai diễn nhỏ. Ngoại trừ cô bé họ Khâu xx kia, tất cả những người khác đều không phải cây đèn cạn dầu, mình ngược lại cảm thấy bà xã cậu rất lợi hại, có thể dưới tình huống không lộ thân phận nhận thức những người này."

Trình Quy Diên: "Chiếu theo đạo lý này, mình cũng trong giới giải trí, sao cậu còn muốn kết bạn với một người không đứng đắn như mình hả?"

Cố Nghiên Thu sắp hít thở không thông: "Em ấy và người khác cùng nhau xã giao, vậy mình thì sao?"

Trình Quy Diên: "Cậu ngoan ngoãn ở phía sau vì nàng phất cờ hò reo cỗ vũ là được rồi, đừng hiểu lầm mọi chuyện, đừng nghĩ sai sự thật."

Cố Nghiên Thu nhíu mày, vừa muốn nói chuyện, di động trong túi đã rung lên, cô cúi đầu lấy điện thoại ra.

【 Hai chữ Mộc: Chị đi đâu vậy? Sao em không thấy chị 】

Trình Quy Diên nghiên đầu nhìn thoáng qua, cười cười: "Cậu xem, người ta không phải rất quan tâm cậu sao, tìm không thấy còn cố ý nhắn tin tới hỏi, ai nha ngược cẩu ngược cẩu chết đi được. Đừng luôn khẩn trương như vậy, cái gì thuộc về cậu thì chắc chắn sẽ là của cậu, có muốn cản cũng cản không được."

Cố Nghiên Thu rũ mắt, thấy không rõ biểu tình: "Nếu mình càng muốn cản thì sao?"

Trình Quy Diên: "Hả?"

Cố Nghiên Thu nhắn tin trả lời Lâm Duyệt Vi, nói: "Không có gì." Cô cất di động đi, "Vào trong thôi."

Dường như Lâm Duyệt Vi đã giải thích gì đó với Trần công tử, nên thái độ của anh ta đã không còn giương cung bạt kiếm với Cố Nghiên Thu nữa, vừa rồi còn chưa giới thiệu về nhau, bây giờ cả hai đều chủ động tiến lên giới thiệu một chút về mình, tươi cười đến như tắm mình trong gió xuân.

Cố Nghiên Thu bắt tay với Trần công tử, biểu tình trước sau đạm mạc như một, Trần công tử thấy cô không mấy nhiệt tình, nên cũng không nói nhiều, đi vội chuyện của anh ta.

Lâm Duyệt Vi kẹp trong thế khó xử giữa Cố Nghiên Thu cùng những người khác, quá thân mật thì sợ Cố Nghiên Thu ghen, Cố Nghiên Thu là bình dấm chua cực lớn, không thân mật cũng đều có thể xem thành thân mật, nhưng nếu cái gì cũng đều không làm, vậy chẳng phải nàng đi một chuyến này vô ích sao? Cuối tuần tới chơi nàng căn bản không biết cưỡi ngựa, nàng lại không phải rỗi rãnh đến hoảng.

Muốn nhắn tin với Cố Nghiên Thu, kêu cô về sớm một chứt. Nhưng Lâm Duyệt Vi biết, nàng mà dám nhắn những lời này, Cố Nghiên Thu chắc chắn sẽ bùng nổ.

Phiền thật.

Mày Lâm Duyệt Vi bất tri bất giác mà nhíu lại, trong sân không ai nhìn ra điều này, ngoại trừ Cố Nghiên Thu. Cố Nghiên Thu vừa thấy, bèn nói với Trình Quy Diên: "Cậu xem nàng căn bản không thích trường hợp này, vì sao phải miễn cưỡng chính mình chứ?"

Trình Quy Diên không muốn chen vào chuyện nhà người khác, nhưng không thể không quan tâm, bất đắc dĩ nói: "Cậu cũng không thích uống rượu, vì sao mỗi ngày đều phải ra ngoài cùng cả đám nam nhân uống rượu?"

"Mình vì công ty."

"Người ta cũng vì công tác."

"Mẹ em ấy nói đúng, em ấy không nên tham gia vào giới giải trí."

"Giới giải trí? Mình thấy được mà, rất có tính khiêu chiến." Trình Quy Diên so với Cố Nghiên Thu có cái nhìn thoáng hơn, nhẹ nhàng mà vừa ngáp vừa nói, "Còn cố ý tới chỗ này nữa, cậu không khỏi chuyện bé xé ra to đi." Còn không phải nói ra cửa cùng nhau đi chơi sao? Đi chơi kiểu này, thì vào bàn tiệc uống một ly rồi một ly rượu trắng còn khá hơn nhiều.

"Vạn nhất có người có ý xấu trong lòng thì sao?"

"Cậu cũng nói là vạn nhất, vậy khi cậu ra ngoài ăn cơm sao không thấy nàng lo lắng cậu sẽ gặp bất trắc chứ?"

"Vì sao?" Cố Nghiên Thu lẩm bẩm tự nói, vì sao, đúng vậy, vì sao chứ? Vì sao chỉ có mình cô ở đây một mình nơm nớp lo sợ, mà Lâm Duyệt Vi lại có thể dùng trăm phần trăm tín nhiệm với cô, thật sự do tín nhiệm hay là......

Mẹ cô cũng vậy, kết quả hóa ra bà căn bản không yêu cô, cô cũng bị lừa nhiều năm như vậy.

Trình Quy Diên sau một lúc lâu không nghe thấy cô đáp lại, cho rằng cô đã bỏ đi đâu mất, vừa quay đầu đã thấy Cố Nghiên Thu vẫn còn đứng đó, nhưng đôi mắt đã trở nên vô hồn, không biết đang suy nghĩ điều gì, Phật châu trong tay bị cô lần đến cực nhanh, tiếng từng hạt châu lộc cộc nhanh chóng va chạm vào nhau khiến người nghe phải sợ hãi.

Trình Quy Diên đẩy cánh tay cô: "Cậu đang suy nghĩ gì vậy?"

Cố Nghiên Thu hoàn hồn, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt, âm thanh phảng phất như truyền đến từ địa phương rất xa, sâu kín nói: "Không có gì."

Trình Quy Diên nhận thấy chuyện không ổn, muốn kéo cô ra khỏi tâm sự, nhưng kéo mãi không được, Trình Quy Diên dùng tới mười phần công lực, rốt cuộc túm được một chút tinh thần của Cố Nghiên Thu, thấp giọng cảnh giác nói: "Đang nghĩ gì vậy?"

Cố Nghiên Thu vẫn bày ra nụ cười thường trực, nói: "Mình muốn cưỡi ngựa."

Trình Quy Diên nghĩ tới nghĩ lui, lo âu bất an, vội đáp: "Cưỡi, chúng ta xuống phía dưới."

"Mình muốn cưỡi với em ấy." Cố Nghiên Thu chỉ chỉ Lâm Duyệt Vi trong đám người.


Trình Quy Diên: "Tổ tông của tôi ơi, cậu còn cảm thấy cậu gây chưa đủ loạn sao?"

Cố Nghiên Thu trầm mặc hai giây, tự giễu mà mỉm cười, gần như không thể nghe thấy mà nói: "Đúng vậy, mình chỉ biết gây thêm loạn."

Trình Quy Diên cảm thấy chỗ nào cũng đều không ổn, nhưng không thể phát hiện căn nguyên sự việc rốt cuộc là gì, Cố Nghiên Thu tựa hồ tự nói nhỏ một câu gì đó, nhưng cô không nghe thấy, chỉ đành lôi kéo Cố Nghiên Thu đi xuống phía dưới.

Lâm Duyệt Vi đang cùng một cô gái trẻ tuổi trò chuyện trước mặt, vị này chính là một nữ thanh niên văn nghệ, chỉ lẳng lặng ngồi một mình, Lâm Duyệt Vi vừa mở miệng cô ấy đã sâu kín nói một câu "Nhân sinh không có mục đích, chỉ là quá trình, cái gì gọi là mục đích cuối cùng chỉ là hư vô", Lâm Duyệt Vi nhướng mày, nói: "Zarathustra đã nói như thế[1]?" Đôi mắt cô gái nọ lập tức phát sáng, chủ động cùng nàng nói chuyện. Từ kỷ nguyên băng hà, nói tới triết học Hy Lạp cổ, tới học thuyết Pythagoras[2], rồi tới lão tử trong triết học Đông Phương, Vương Tiểu Ba thời hiện đại[3], Lâm Duyệt Vi còn không rành, cô gái này có xuất thân từ học viện triết học chính quy, đã có văn bằng thạc sĩ, đạo lý rõ ràng, cũng không chê loại nửa mùa như Lâm Duyệt Vi, ngược lại càng nói càng hợp nhau.

Tầm mắt Lâm Duyệt Vi ngẫu nhiên phóng tới giữa sân, phát hiện Cố Nghiên Thu lại biến mất.

Trong lòng nàng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành, lòng bàn tay đổ một chút mồ hôi, sau khi nhấp miếng nước nàng ngăn cản cô gái đang thao thao bất tuyệt trước mặt, nói mình có chút việc. Cô gái nọ lưu luyến mà bỏ dở, hai người thêm phương thức liên hệ, hẹn lần sau lại nói tiếp.

Lâm Duyệt Vi đã nhắn tin cho Cố Nghiên Thu nhưng không nhận được trả lời.

Tiếp sau lại nghe thấy bên ngoài có một trận hoan hô, nàng quay đầu nhìn sang, thấy người bên trên khán đài đang vẫy tay, "Mau tới đây xem, người trong sân là ai, wow, còn lợi hại hơn cả Trâu Hằng."

"Trời, ngay cả yên ngựa với bàn đạp mà cũng không mang, đây chẳng phải là không muốn sống nữa sao?"

"Chẳng may ngã xuống là toi luôn."

"Rốt cuộc là ai vậy?"

"Không biết a, cậu có biết không? Trong số chúng ta có người như vậy sao?"

Trực giác nói cho Lâm Duyệt Vi biết cô phải lên khán đài xem. Chỉ thấy giữa sân có một con ngựa lớn lông trắng như tuyết, bốn vó đang lao nhanh về phía trước, kéo theo bụi đất bay lả tả phía sau, giống như một vệt sáng màu trắng, trở thành sắc màu bắt mắt nhất giữa bãi đua ngựa.

Một tay Cố Nghiên Thu nắm chặt dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, cúi thấp người, điều khiển tuấn mã lướt qua từng chướng ngại vật.

Tây trang, giày bó, mũ cưỡi ngựa, vành nón đã che khuất một phần khuôn mặt, nhưng từ dáng người có thể nhìn ra là một nữ nhân. Nữ nhân eo thon chân dài, tư thế oai hùng mạnh mẽ, theo động tác tuấn mã vượt rào cản lúc lên lúc xuống, tựa như nước chảy mây trôi.

Theo phía sau có một đoàn người ngựa, liều mạng muốn đuổi kịp, nhưng càng đuổi càng xa.

Bóng dáng ưu nhã cao quý cưỡi ngựa cũng trông rất tuyệt trần, vượt qua chướng ngại vật cuối cùng, trực tiếp nhảy vọt lên trời cao mấy mét, khiến trái tim Lâm Duyệt Vi như muốn ngừng đập trong chớp mắt, con ngựa mang theo người trên lưng vững vàng rơi xuống đất, chạm tới chung điểm.

Cô gái kéo mạnh dây cương, khiến móng của con tuấn mã màu trắng giơ lên cao, cơ hồ tạo thành một góc chín mươi độ so với mặt đất, chân cô gái ấy dùng sức, nửa thân trên dựa sát, chặt chẽ mà cố định trên lưng ngựa. Con ngựa trắng buông móng trước xuống, đạp lên mặt đất, không ngừng thở hổn hển, mồ hôi trên lưng nó cũng đổ ra không ít, có lẽ đang chạy đến vui sướng tràn trề.

Cố Nghiên Thu chờ nó an tĩnh lại, giày ủng mới nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa, khiến vó ngựa chạy chậm lại, lớp lông trắng như tuyết lay động trong gió, cả hai chạy thêm một vòng quanh sân rồi cô mới xoay người xuống ngựa, dẫn nó về giao dây cương cho nhân viên công tác, tháo mũ xuống, để mái tóc đen nhánh buông xõa bên vai, cô khẽ vuốt tóc để lộ vầng trán đầy đặn, cùng một khuôn mặt xinh đẹp đến quá phận.

Trên khán đài tức khắc vang lên một trận kinh hô, lần này hoàn toàn không giống như vừa rồi Trâu Hằng được hò reo, mà đều xuất phát từ nội tâm.

"Đây không phải ...... người bạn do Quy Diên dẫn tới sao?"

"Tên là Cố gì đó."

"Chết tiệt, quá soái, có bạn trai chưa? Không ai được đoạt của tôi a."

"Thiếu bạn gái sao? Em có thể mà."

Không ai chú ý tới trên khán đài đã thiếu mất một người.

***

Đây không phải lần đầu Trình Quy Diên xem Cố Nghiên Thu cưỡi ngựa, mỗi một lần xem đều nhịn không được tim đập gia tốc. Đương nhiên, tim cô đập gia tốc không phải bởi vì cảm tình nào đó, mà do xuất phát từ thưởng thức với khẩn trương thuần túy. Mỗi khi Cố Nghiên Thu ở trên lưng ngựa so với khi xuống ngựa như hai con người hoàn toàn khác nhau, nếu nói ở bãi tập bắn cô còn có thể ngẫu nhiên khắc chế, thì tới trại nuôi ngựa lại hoàn toàn ngược lại như buông bỏ tất cả, có đôi khi sẽ thấy cô tận tình phóng ngựa rong ruổi trên sân tập, cuồng vọng kiêu ngạo mới là Cố Nghiên Thu chân chính, hay có thể nói, cả hai cá tính ấy đều tạo nên con người cô.

"Cảm ơn." Cố Nghiên Thu nhận khăn do Trình Quy Diên đã sớm chuẩn bị, lau chút mồ hôi trên trán, đi vào phòng thay quần áo.

Trình Quy Diên nhìn cô, rồi che tay lên ngực: "Vừa rồi làm mình sợ muốn chết."

"Phải không?" Cố Nghiên Thu không để bụng mà cười cười, "Hình như lần nào mình cũng đều hù chết cậu."

Trình Quy Diên: "Ha ha ha ha."


Cố Nghiên Thu cảm giác cả người đều bốc hơi nóng, thoải mái cực kỳ, cô duỗi eo, gọi nhân viên quản lý tới, "Con ngựa vừa rồi chưa có chủ nhân?"

"Chưa."

"Vậy tôi mua." Cố Nghiên Thu cảm giác cô với con ngựa ấy vô cùng có duyên, vừa rồi khi chọn lựa cả hai dường như đều nhìn trúng đối phương, tuy rằng nó không phải con ngựa thuần chủng, nhưng bản tính của nó cô rất thích.

Trình Quy Diên nói: "Mình đi trả tiền."

Cố Nghiên Thu cười nhìn Trình Quy Diên nói: "Làm gì? Chẳng lẽ một chút tiền đó mình không trả nổi sao?"

Trình Quy Diên nhìn về phía phía sau Cố Nghiên Thu, cười chớp chớp mắt.

Lâm Duyệt Vi đang đứng trước cửa phòng thay quần áo.

Cố Nghiên Thu sắc mặt hơi cứng đờ, rồi sau đó mới chậm rãi nở nụ cười, nhìn thoáng qua Trình Quy Diên, thấy Trình Quy Diên đang dùng ánh mắt quan sát đánh giá hai người, còn cố ý nói: "Ai nha, người nào đó có tiền mua ngựa cũng mua không nổi đâu."

Cố Nghiên Thu phì cười một tiếng.

Trình Quy Diên phủi tay, khoa trương nói: "Tuân lệnh, tiểu nhân lập tức biến."

Lúc đi ngang qua Lâm Duyệt Vi cô còn vỗ vỗ bả vai nàng, điên cuồng ám chỉ, thuận tiện đóng cửa lại.

Lâm Duyệt Vi đến gần Cố Nghiên Thu từng bước một, Cố Nghiên Thu không ngừng thiết nghĩ Lâm Duyệt Vi sẽ nói những gì, sẽ làm những gì, vừa rồi cô quả thật đã cố ý phô diễn kỹ thuật vì muốn Lâm Duyệt Vi để ý đến cô, cô không tin nàng không chịu xuống, hay còn cùng những người đó thao thao bất tuyệt.

Lâm Duyệt Vi sẽ khen cô sao? Sẽ nhiệt tình nhào tới, hay sẽ nhiệt tình hơn một chút.

Cố Nghiên Thu bất động thanh sắc nhìn quanh bốn phía, nghĩ: Chỗ này nên thiết kế rộng hơn một chút, tốt nhất nên cách âm, đáng tiếc không có.

Lâm Duyệt Vi càng tới gần cô, thì biểu tình trên mặt nàng càng lạnh, Cố Nghiên Thu cũng phải nghiêm túc theo, đứng thẳng dậy hỏi: "Làm sao vậy?"

"Khi xuống dưới sao không nói với em?" Lâm Duyệt Vi thốt lên một cách lạnh lùng.

Kỳ thật Lâm Duyệt Vi không muốn nói câu này, ít ra thì câu đầu tiên nàng nghĩ tới không phải câu này, nàng nhìn Cố Nghiên Thu chạy xong một vòng, mà cảm tưởng như trái tim sắp nhảy đến cổ họng, lúc nàng chạy xuống cầu thang thiếu chút nữa còn té ngã, may mà Cố Nghiên Thu không sao. Chờ đến khi nhìn thấy Cố Nghiên Thu bình an không có việc gì, trái tim nàng mới dần bình tĩnh trở lại, nhưng khi lời vọt tới bên miệng cũng chỉ dư lại một câu nói như hưng sư vấn tội.

Nếu Cố Nghiên Thu thông minh hơn một chút, cô sẽ đoán ra đây là một loại quan tâm khác của tình lữ, càng yêu lại càng oán trách, không cần hai câu, chỉ cần một câu lời hay thì có thể dỗ dành người yêu. Nhưng do cô quá cuồng vọng cũng quá kiêu ngạo nên chỉ nhìn thấy sự phẫn nộ của Lâm Duyệt Vi, từ lúc cô đến đây tới bây giờ, Lâm Duyệt Vi đã từng cho cô chút hoà nhã nào chưa? Không hề.

Tới giờ phút này cô có thể không nổi giận sao?

"Khi em cùng vị tiểu thư cột tóc đuôi ngựa nói chuyện cũng không nói với chị." Cố Nghiên Thu lựa dùng cứng chọi cứng mà đáp trả.

Lâm Duyệt Vi suy tư một phen, ai là tiểu thư cột tóc đuôi ngựa, mới nghĩ ra là ám chỉ cô gái ham mê triết học, nói: "Chẳng lẽ chị không có mắt, không nhìn thấy sao? Hơn nữa đó là nữ mà."

"Nữ thì sao? Bây giờ hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hóa. Trước khi hợp pháp, nữ thích nữ cũng không hề ít."

"Sao lại nói đến chuyện này, chẳng lẽ ai cũng thích em à?"

"Vị Trần công tử kia thì thích em, chị nhìn ra."

"......"

"Cột đuôi ngựa thì không biết, qua mấy ngày có lẽ sẽ thích em."

"......"

"Còn có......" Cố Nghiên Thu muốn nhắc tới Khuất Tuyết Tùng, nhưng người này có lực sát thương quá lớn, cô sợ sẽ mất đi khống chế, cô tự nhận mình rất biết chừng mực mà dừng đúng lúc, sau đó ngước mắt yên lặng nhìn Lâm Duyệt Vi, vẻ mặt như viết mấy chữ lớn "Em nói xem chị có nói đúng hay không đi".

"Còn gì nữa, chị nói cho hết luôn đi." Lâm Duyệt Vi giận quá thành cười, nàng rốt cuộc muốn biết Cố Nghiên Thu còn có thể khiến nàng giận tới mức độ nào nữa.

"Vì sao Trâu Hằng lại mời em, hai cuối tuần vừa rồi em đều chạy quảng cáo, sao lại quá trùng hợp, em vừa rảnh cậu ta liền gọi đến đúng lúc. Chị đều thấy hết, cậu ta có một đống hồng nhan tri kỷ, nói không chừng cũng muốn biến em thành một trong số đó."

"Được, tiếp tục." Lâm Duyệt Vi mỉm cười nhưng đáy mắt lại chẳng mang chút ý cười nào.

"Còn có mấy người không nhớ kỹ tên, chị cảm thấy em tốt nhất nên tránh xa một chút."

"Rồi. Vậy chị kể một chút đặc điểm đi." Lâm Duyệt Vi làm như thật mà lấy di động ra, click mở bản ghi nhớ, dáng vẻ nghiêm túc ghi lại bút ký.

"Mặc áo màu xanh, vóc dáng cao, trên mũi có nốt ruồi."

"Kha xx, nhớ kỹ."

"Còn có người cao ráo đứng cạnh em, mặc áo hồng phấn......"

"Mã xx, nhớ rồi."

"Còn có......"

"Nhớ rồi." Lâm Duyệt Vi cúi đầu đánh chữ, âm thanh bàn phím mau đến làm người khác hoài nghi.


Cố Nghiên Thu liếm liếm cánh môi khô ráo, nhìn nàng đánh chữ, nói: "Hết rồi, tạm thời chỉ có mấy người đó."

Lâm Duyệt Vi giơ điện thoại di động của mình lên trước mắt Cố Nghiên Thu, bản ghi nhớ rõ ràng không có gì, nàng giữ phiếm xóa hết một chuỗi ký tự đánh loạn, xóa hết trước mặt Cố Nghiên Thu không chừa một chữ.

Cố Nghiên Thu nhíu mày nói: "Em rốt cuộc có ý gì?"

"Chị đoán xem em có ý gì?" Lâm Duyệt Vi mỉm cười, một bàn tay câu lấy cổ, kề sát lại gần, cánh môi dán hơi thở ấm nóng lên tai Cố Nghiên Thu, lời nói lại không ôn tồn mà lạnh băng đến thấu xương, "Bằng không chị đi mua dây xích chó, xích em lại bên cạnh chị luôn đi."

Cố Nghiên Thu: "Chị không có ý này."

Lâm Duyệt Vi: "Vậy chị có ý gì?"

Cố Nghiên Thu: "Chị......"

Lâm Duyệt Vi kiên nhẫn dịu giọng nhỏ nhẹ mà nói: "Chị nói, em nghe."

Tay Cố Nghiên Thu đặt ở sau lưng bất chợt nắm thành quyền: "Vì muốn tốt cho em, vốn dĩ em không cần phải xuất hiện ở đây, đại đa số bọn họ đều khinh thường em."

"Người khinh thường em nhất không phải bọn họ, mà là chị." Lâm Duyệt Vi nhìn cô, nghĩ nghĩ rồi bổ sung, "Nếu đây là ý nghĩ chân thật của chị. Vậy em còn có việc, phải đi trước."

"Đứng lại!" Cố Nghiên Thu gọi nàng lại.

Lâm Duyệt Vi đi về phía trước hai bước, rồi dừng lại, quay đầu nói: "Àh, còn nữa, không biết em đã nói với chị hay chưa, nhưng em ghét nhất người khác dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với em."

Trọng điểm hoàn toàn bị Cố Nghiên Thu quên mất: "Chị là người khác à?"

Lâm Duyệt Vi cắn răng cười lạnh: "Đúng là không thể nói lý."

Cửa phòng chợt bị đóng mạnh.

Cố Nghiên Thu dùng sức ném mạnh khăn lông về phía cửa.

Trình Quy Diên kí xong hợp đồng, xem đồng hồ, cố ý vào chậm hơn mười phút, giơ tay tính gõ cửa phòng thay quần áo, lại phát hiện cửa chỉ được khép hờ, âm thầm nghĩ hai người này cũng quá bất cẩn rồi, cô vẫn gõ gõ cửa, chờ đến khi bên trong truyền đến tiếng trả lời, mới thật cẩn thận mà đẩy cửa đi vào.

Chỉ có mình Cố Nghiên Thu ở bên trong, quần áo chỉnh tề, Trình Quy Diên nhìn nhìn ra bên ngoài, nói: "Đi rồi à?"

Cố Nghiên Thu thấp giọng "Ừm" một tiếng, giống như không cao hứng.

Trong lòng Trình Quy Diên bỗng hiện lên một dự cảm chẳng lành: "Cãi nhau?"

Cố Nghiên Thu nói: "Không có." Dựa theo sự đối chọi gay gắt của hai người lần trước, người nào cũng muốn rống lớn tiếng hơn người kia, còn cúp điện thoại ngang, thì lần này không được tính là cãi nhau. Ngay cả nói chuyện nàng cũng lười nói với cô, nhiều nhất chỉ xem như...... Xem như là gì đây?

Không biết nữa, đầu óc cô bây giờ quá loạn.

Hình như cô lại làm hỏng việc.

Trình Quy Diên: "Không cãi nhau, bộ dáng cậu là sao?" Cô đột nhiên thú vị dạt dào mà nhướng mày, "Chẳng lẽ hai người ở đây làm gì đó, nên cậu cần thời gian bình tĩnh lại?"

Cố Nghiên Thu nhắc khóe môi, miễn cưỡng mỉm cười.

Trình Quy Diên vừa thấy, đã biết không ổn.

"Ngựa của mình mua xong rồi sao?" Cố Nghiên Thu không muốn nhắc tới, nói sang chuyện khác.

"Mua xong rồi."

"Mình muốn đi cưỡi ngựa."

"Lại đi?"

"Đi."

Cố Nghiên Thu mang mũ cùng bao tay trắng, hít sâu một ngụm, sải bước đi ra ngoài, khi đi tới cửa đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, Trình Quy Diên bị ánh mắt đột nhiên chuyển đau thương của cô làm cho sửng sốt.

Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng hỏi: "Cậu cảm thấy em ấy thật sự yêu mình sao?"

Tác giả có lời muốn nói:

Trình bị oan: Không thể trả lời không thể trả lời

Vợ-vợ son hay thích tự làm khổ mình, lần này Cố tổng phải tự xử rồi~

[1]Zarathustra đã nói như thế (tiếng Đức: Also sprach Zarathustra), là một tác phẩm của triết gia người Đức Friedrich Nietzsche, gồm có bốn phần được viết giữa năm 1883 và năm 1885. Phần lớn cuốn sách trình bày các ý niệm về "Vĩnh cửu Luân hồi", những ẩn ngữ xoay quanh "cái chết của Chúa", và lời "tiên tri" về Siêu nhân, một ý tưởng được giới thiệu lần đầu trong cuốn Die fröhliche Wissenschaft (tạm dịch là "Tri thức hân hoan").

[2]Pythagoras (tiếng Hy Lạp: Πυθαγόρας; sinh khoảng năm 580 đến 572 TCN - mất khoảng năm 500 đến 490 TCN) là một nhà triết học người Hy Lạp và là người sáng lập ra phong trào tín ngưỡng có tên học thuyết Pythagoras. Ông thường được biết đến như một nhà khoa học và toán học vĩ đại. Trong tiếng Việt, tên của ông thường được phiên âm từ tiếng Pháp (Pythagore) thành Pi-ta-go.

[3]Vương Tiểu Ba là nhà văn của dòng văn học ngoại biên Trung Quốc đương đại. Sáng tác của ông giàu sức tưởng tượng, đôi phần hoang đường. Với giọng văn giễu cợt, ông hài hước tái hiện hiện thực đời sống xã hội , thông qua đó thể hiện tham vọng quyền lực và khát khao dục vọng. Điểm đặc biệt của ông là thẳng thắn viết về tình yêu và tình dục nam nữ, thẳng thắn khẳng định vị trí đặc biệt của tình dục trong đời sống tinh thần con người. Sau khi ông mất, tác phẩm của ông càng trở nên nổi tiếng hơn, thực sự tạo nên một cơn sốt khắp Trung Quốc, ảnh hưởng rất nhiều đến những người viết văn trẻ. Tác phẩm tiêu biểu: Thời Hoàng Kim, Thời Bạc Trắng, Thời Đồng Đen