Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 7: Chướng khí hoa đào




Edit: Wine

Pate: Nhiên Nhiên

Qua một canh giờ, trời đã tảng sáng, bến đò Vong Xuyên biến mất từng chút từng chút một, bọn họ lại trở về ngôi miếu đổ nát đêm qua. Ban ngày nhìn vào, mọi thứ ở đây chẳng có gì ngoài sự đổ nát, không chút tà môn quái khí, tuy nhiên Lâm Kỳ lại thấy những ngọn nến đỏ đặt trước tượng đều đã cháy hết, chỉ còn đọng lại một vệt sáp đỏ.

Sau khi xuống núi, Lâm Kỳ kể những chuyện đã xảy ra với tiểu thư cho Đỗ viên ngoại nghe.

Đỗ viên ngoại đau lòng đến mức bật khóc như một đứa trẻ, một đám người hầu vây quanh ông chuẩn bị tiến vào miếu cổ mang xác tiểu thư về.

Lâm Kỳ không đi cùng mà ngồi với Ân Vấn Thủy ở hậu viện để chờ bọn họ trở về.

Y lại nhìn tiểu cô nương kia, nhị tiểu thư Đỗ phủ, chỉ là lần này bên cạnh tiểu cô nương không có ai đi cùng.

Tiểu cô nương mặc áo khoác mùa xuân màu vàng bên dưới là lớp áo váy màu trắng, tóc vẫn dùng sợi dây đỏ xâu Phật châu búi thành hình nguyên bảo như cũ, nàng ngồi xổm dưới gốc hoa đào, cầm nhánh cây chọc bùn đất.

Lâm Kỳ thấy khá thú vị nên tiến đến, lên tiếng hỏi nàng: “Tiểu thư đào cái gì vậy?”

Đỗ nhị tiểu thư bị y làm hoảng sợ, nhánh cây trong tay rơi xuống, sau khi thấy rõ y thì ánh mắt lại trở nên lạnh nhạt. Nàng yên lặng nhặt nhánh cây lên xoay người, dùng ót trả lời Lâm Kỳ rồi tiếp tục đào.

Lâm Kỳ uể oải nói: “Ta giúp muội đào nhé?”

Đỗ nhị tiểu thư lạnh lùng cự tuyệt: “Ngươi tránh ra.”

Lâm Kỳ không quá khó xử đối với những cô nhóc nhỏ hơn y nhiều tuổi, y dứt khoát ngồi xuống ngay bên cạnh, tùy tiện nhặt một cành đào lên, đào cùng với nàng.

Đỗ nhị tiểu thư cảm thấy y thật phiền phức, tức giận nói: “Ngươi không được đào!”

Lâm Kỳ liếc nhìn nàng: “Muội nói không được là không được sao?” Kỳ thật có hơi giống như đang bắt nạt trẻ con, nhưng y luôn cảm thấy có thể sẽ hỏi ra được gì đó từ vị tiểu thư này.

Đỗ nhị tiểu thư tức giận, mắt đỏ hoe, sắc đỏ hiện lên trong mắt nàng khiến Lâm Kỳ đờ người.

Dáng vẻ Đỗ Nhược tiểu thư đỏ mắt không giống với những nữ nhi bình thường khi bị uất ức hay bắt nạt, người bình thường chỉ là hốc mắt đỏ lên, còn nàng là toàn bộ mắt đều đỏ, thậm chí cả đồng tử cũng chuyển đỏ.

Dù sao thì Lâm Kỳ cũng sợ ngây người.

Đỗ nhị tiểu thư ném chạc cây trong tay ra, đột nhiên nhào đến há miệng cắn lên cánh tay phải của Lâm Kỳ. Vết cắn này tàn nhẫn đến mức trực tiếp xuyên qua quần áo cắn vào thịt, cơ hồ chạm vào xương cốt, đau đến mức một người tu tiên như Lâm Kỳ cũng suýt rơi nước mắt.

Đậu má má má má má má! Mẹ nó đau quá! Đau quá!

Y vung tay áo, muốn vùng khỏi cô nhóc điên này, nhưng răng của Đỗ nhị tiểu thư cứ giống như mọc ra trong người y, không chút lay động.

Lâm Kỳ kêu to: “Mau nhả ra, mau nhả ra.”

Đỗ nhị tiểu thư nổi giận, mắt đỏ hoe rồi nhỏ máu, nàng gắt gao ôm lấy tay của Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ muốn khóc: “Ta sai rồi tổ tông, muội nhả ra đi tổ tông!”

Đỗ nhị tiểu thư không nghe.

“Ta không bao giờ bắt nạt muội nữa! Muội nói cái gì ta sẽ làm cái đó, muội nhả ra được không! Tổ tông! Đỗ tổ tông!”

“Ta đệt đệt đệt!”

“Mau nhả ra! Nếu không ta sẽ giận thật đó!”

“Ta muốn động thủ!”

“Đệt!”

“.....Ta xin muội đó, nhả ra đi tổ tông.”

Y sắp phát khóc.

Cuối cùng Ân Vấn Thủy vẫn phải ra tay, hắn thỏa thuận với tiểu cô nương mới cứu được cánh tay sắp tàn tật của y về.



Lâm Kỳ cũng đỏ mắt, vài giọt nước mắt đọng lại trên mi, y ôm tay phải, sợ tới mức cách xa người điên này ba mét. Ngọc quan vấn tóc, bạch y phất phơ, vốn dĩ là dáng dấp của một thiếu niên phong nhã, giờ phút này lại mang biểu cảm âm u uất ức, lông mi run run, giống như động vật nhỏ bị bắt nạt.

Ân Vấn Thủy nhìn qua, đột nhiên cúi đầu cười thầm.

Dáng vẻ uất ức khiến người nọ trở nên đẹp mắt hơn bình thường.

Bộ dáng bị người ta bắt nạt đến mức phát khóc thế này cũng thật xinh đẹp.

Một suy nghĩ đen tối xấu hổ không thể cho người khác biết vụt qua trong đầu hắn.

Vẻ mặt Ân Vấn Thủy trở nên lo lắng, sốt ruột hỏi: “Sư huynh, huynh còn ổn không?”

Lần này phong thái sư huynh ở trước mặt sư đệ gì đó Lâm Kỳ đã quên sạch, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không ổn một chút nào!”

Ân Vấn Thủy mỉm cười, Lâm Kỳ trừng mắt đáp lại hắn.

Hắn vội thu lại ý cười: “Để đệ xem giúp huynh.”

Đỗ nhị tiểu thư cứ như vậy bị ném sang một bên.

Lâm Kỳ ngồi trên bàn đá trong rừng đào, Ân Vấn Thủy vén tay áo Lâm Kỳ lên, máu tươi đã thấm vào áo trong, dấu răng vô cùng rõ ràng, mang theo một ít vải dệt dính vào trong da thịt. Ân Vấn Thủy không nghĩ y sẽ bị cắn đến mức tàn nhẫn thế này, hắn ngẩn người nghiêng đầu nhìn Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ cắn chặt răng, trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Xem ra thật sự rất đau.

Ân Vấn Thủy bỗng nhiên cúi người, đưa miệng đến chỗ vết thương, nhẹ nhàng thổi một hơi. Hơi thở hơi lạnh, Lâm Kỳ vốn đang hoảng sợ định hỏi hắn làm gì, nhưng xúc cảm lạnh lẽo lan ra trong nháy mắt, tác dụng gây tê vô cùng hiệu quả, cảm giác đau đớn vơi đi, lúc này y mới biết là Ân Vấn Thủy đang giúp mình giảm đau.

“Đệ giúp huynh băng bó, sư huynh kiên nhẫn một chút.”

Lâm Kỳ gật đầu.

Tay Ân Vấn Thủy thon dài, tinh tế như tay nữ nhi, nhẹ nhàng vén tay áo trong lên, miếng vải dính trong da thịt được lấy ra từ miệng vết thương, Ân Vấn Thủy lại nhẹ nhàng thổi một hơi vào nơi đó.

Lúc này toàn bộ năng lượng đều tập trung vào một vùng da đó nên khi chạm vào rất sống động, cảm giác tê dại từ da đầu lan ra, Lâm Kỳ thấy hơi mất tự nhiên. Y cứ nhìn trái liếc phải nhằm di dời sự chú ý, sau đó Ân Vấn Thủy cúi người, ánh mắt y chạm vào sườn mặt của người nọ, lông mi rất dài, nước da như ngọc, góc nhìn này còn thấy được cả nốt ruồi đa tình ở ngay khóe mắt, khiến cả người hắn đều trở nên dịu dàng hơn một phần.

Ân Vấn Thủy dùng vải bố trắng băng bó lại miệng vết thương.

Hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng tầm mắt của Lâm Kỳ.

Trong lúc buộc dây vải hắn vô cớ có một suy nghĩ, nếu lúc này hắn mạnh tay một chút, bóp nát xương cốt y, thì có phải vị Lâm sư huynh này sẽ lại khóc không? Giống như vừa rồi vậy, lông mi ẩm ướt run lên.

Suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua trong giây lát, hắn nhanh chóng giúp Lâm Kỳ băng bó xong, sau đó đứng dậy, cười nói: “Được rồi.”

Lâm Kỳ vô cùng cảm động: “Đa tạ Ân sư đệ.”

Ân Vấn Thủy xấu hổ cười cười: “Vừa nãy đệ còn tưởng là sư huynh đang chơi cùng Đỗ nhị tiểu thư nên mới không kịp trở tay, mong sư huynh đừng trách.”

“Hả?”

Lâm Kỳ còn chưa nghĩ tới chuyện này.

Ân Vấn Thủy thấy y hoang mang như vậy cũng chỉ cười không nói gì.


Sau khi xử lý vết thương, Lâm Kỳ bắt đầu tự hỏi về chuyện của Đỗ nhị tiểu thư. Toàn bộ đồng tử đỏ lên một cách quỷ dị như vậy khiến cho y cảm thấy, Đỗ nhị tiểu thư này e là đã nhập ma.

Ân Vấn Thủy tụ một tia linh lực, điểm vào giữa trán Đỗ nhị tiểu thư.

Ở giữa trán Đỗ nhị tiểu thư chậm rãi hiện lên tia hồng phấn, màu hồng nhạt lan ra rồi dần thành hình, lại là hình hoa đào.

“Là đào hoa chướng!”

Lâm Kỳ nhìn xung quanh, nơi này ngoại trừ màu sắc của hoa đào có hơi quỷ dị ra thì y thật sự không phát hiện ra yêu khí. E rằng trước đây từng có tiểu yêu quấy phá, nhưng bất kể thế nào thì Đỗ tiểu thư này tuyệt đối không được đến gần hoa đào nửa bước.

Lâm Kỳ cho nàng ăn một viên Tỉnh Mục Đan.

Đỗ nhị tiểu thư nhắm mắt lại thiếp đi, Lâm Kỳ gọi người tới ôm nàng về phòng.



Buổi chiều Đỗ viên ngoại đã trở về, vài vị thiếp thị khóc thút tha thút thít, đoàn người cũng vô cùng trầm mặc. Dọc đường đi, toàn bộ các bá tánh ở trấn Lạc Hà khe khẽ nói nhỏ, lúc đầu còn có chút thổn thức, nhưng lúc sau lại vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Bọn họ khiêng quan tài đi qua mấy lần.

Vẻ mặt của Đỗ viên ngoại cứ như đã già đi mười mấy tuổi.

Sau khi đến cảm tạ Lâm Kỳ và những người khác, ông lại vội vội vàng vàng đi chuẩn bị hậu sự cho con gái. Những thứ vàng bạc Lâm Kỳ đều cự tuyệt, bởi vì tiền tệ lưu hành trong giới tu tiên là linh thạch, những thứ này ở nơi đó chẳng khác gì phế vật.

Trước khi Đỗ viên ngoại rời đi, y nhấn mạnh: “Nếu có thể, hậu viện hoa đào kia nên dời đi.”

Đỗ viên ngoại lập tức dừng bước.

Ông có chút cứng ngắc xoay người lại cười, biểu cảm trên mặt hơi khó hiểu: “Làm sao vậy?”

Lâm Kỳ cẩn trọng chú ý vẻ mặt của ông, sau đó nói: “Trên người Đỗ nhị tiểu thư có chướng khí hoa đào, bọn ta đã cho tiểu thư ăn Tỉnh Mục Đan, nhưng vẫn không nên tiếp xúc hoa đào. Đương nhiên, nếu không muốn dời cây đi thì ngài có thể đổi nơi ở cho Đỗ nhị tiểu thư.”

Đỗ viên ngoại có vẻ nhẹ nhõm hơn.

Lâm Kỳ nhìn ông ta.

Vẻ mặt Đỗ viên ngoại đột nhiên trở nên thương cảm, cười khổ: “Hoa đào này là do thê tử đã qua đời của ta trồng khi chúng ta vừa thành thân. Đã qua nhiều năm rồi, thê tử rời đi, hai nữ nhi cũng gặp phải chuyện thế này.” Ông lẩm bẩm: “Cũng không biết đến lúc xuống dưới đó, nàng ấy có chịu nhìn mặt ta không.”

Đến cuối cùng Lâm Kỳ cũng chỉ có thể nói một câu: “Nén bi thương.”

Tang lễ của Đỗ tiểu thư được thu xếp nhanh chóng, không có tiệc rượu, chỉ thỉnh pháp sư siêu độ, ngày thứ hai đã lên đường an táng.

Vào ngày này, Đỗ nhị tiểu thư mặc đồ trắng thuần xuất hiện trước mặt Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ nhìn thấy nàng là cánh tay lại có cảm giác âm ỉ đau.

Đỗ nhị tiểu thư trông vẫn ngốc nghếch, nhưng không đến mức giống như chó điên mà cắn người. Trên đầu đeo những bông hoa màu trắng, nàng nhìn Lâm Kỳ, đôi mắt đen nhánh, trong suốt, ngây thơ không hiểu thế sự.

“Muội sao vậy?” Y duy trì khoảng cách trong vòng ba mét.

Đỗ Nhị tiểu thư há miệng thở dốc, nhưng một chữ cũng không nói ra.

Lâm Kỳ vẫn tiếp tục kiên nhẫn.

Đến cuối cùng nàng vẫn không nói tiếng nào mà xoay người rời đi. Bóng hình của nữ hài tử ngốc này vô duyên vô cớ khiến y có cảm giác trống rỗng và tuyệt vọng, lại phảng phất như có cuồng loạn hò hét bị che giấu trong nét trầm mặc.

Lâm Kỳ muốn hỏi rõ ràng lại bị Ân Vấn Thủy gọi lại.

“Sư huynh, chúng ta phải đi thôi.”

Y cũng hết cách, dù sao y cũng có một dự cảm rằng hiện tại sẽ chẳng thể hỏi ra được chuyện gì.

Trước khi rời khỏi Đỗ phủ hai người lại đi qua chỗ rừng đào thêm lần nữa.

Lâm Kỳ nói hết với hắn những nghi hoặc trong lòng: “Khi ta mới đến đã cảm thấy hoa đào này có tà tính, rất bất thường. Nhưng ta đã đào gốc cây, hái lá, chém cả thân cây, vẫn chẳng thấy chỗ nào kỳ quái cả.”

Ân Vấn Thủy cười: “Thế sao.”

Lâm Kỳ thấy bất thường, gật đầu: “Ừ, ta vẫn thấy hơi lo lắng.”

Hai người vừa vặn đi ngang qua một thân hoa đào đã ngã xuống, Ân Vấn Thủy tiện tay cầm lên một đóa hoa, hoa đào hồng nhạt dần nở rộ trên bàn tay hắn, vừa lúc ánh mặt trời rọi xuống, thanh y phấp phới, hắn cười rộ lên, mang theo cảm giác dịu dàng như nước.

“Nhưng thật ra đệ cảm thấy, hoa đào nơi này nở rất lộng lẫy.”

Hắn đưa hoa, cười nói: “Sư huynh, huynh không cảm thấy hoa này rất đẹp sao?”

Sâu trong rừng đào, hoa chẳng bằng người.

Lâm Kỳ nghĩ, không đẹp....còn không đẹp bằng ngươi.

Nhưng y lại chẳng nói một lời.