Làm Thế Nào Để Ngăn Nam Chính Mất Kiểm Soát

Chương 83: Ngoại truyện 4: Hoá ra là vì mất trí nhớ




Cuối cùng, Erik đã biết được tên của người phụ nữ — Bạc Lỵ.

Trên bản nhạc của anh, cái tên này được viết khắp nơi.

Hầu hết các bài nhạc đều có dòng chữ “Tặng Bạc Lỵ” ở đầu.

Chữ này dường như là một dạng văn tự, mỗi ký hiệu không thể hiện cách phát âm cụ thể, chỉ có thể đoán nghĩa dựa trên hình dạng và bố cục của các ký hiệu.

Erik thông thạo hơn mười ngôn ngữ khác nhau, nhưng chưa từng tiếp xúc với ngôn ngữ này.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy hai chữ “Bạc Lỵ”, anh biết đó là tên của người phụ nữ kia.

Như một phản xạ có điều kiện, một bản năng sinh lý.

Trước đây anh đã viết tên cô bao nhiêu lần ở đáy lòng… đến mức ngay cả khi mất trí nhớ vẫn nhận ra được tên cô?

Erik có chút khinh bỉ bản thân trước đây.

Anh không biết mình và Bạc Lỵ đã trải qua những gì, nhưng dù là gì thì cũng không nên đánh mất bản thân vì một người khác.

Trước kia, anh rõ ràng đã hy sinh cá tính của mình để được ở bên Bạc Lỵ, không chỉ mặc những bộ quần áo không phù hợp, mà những bản nhạc anh viết cũng khó hiểu.

Erik lạnh lùng lật xem xong cả quyển nhạc.

Chắc chắn trước đây anh đã giả vờ rất dịu dàng trước mặt Bạc Lỵ, nếu không cô sẽ không tự nhiên sai anh đi nấu ăn, cũng không thể bình thản nhìn thấy con dao trong tay anh vào ban đêm.

Nhưng mối quan hệ dựa trên sự dối trá này làm sao có thể kéo dài?

Bạc Lỵ quá nhát gan, chỉ cần một buổi trưa không tìm thấy anh đã sợ hãi đến vậy… Nếu biết anh là một tên quái vật lạnh lùng, không cảm xúc, giết người không chút do dự, liệu cô có bỏ chạy ngay trong đêm?

Erik đóng quyển nhạc lại, ném sang một bên.

Anh sẽ chờ cho cảm xúc kỳ lạ này đối với Bạc Lỵ biến mất, rồi sẽ rời khỏi đây.

Không còn cách nào, chỉ cần cơ thể này vẫn còn cảm xúc với Bạc Lỵ, anh sẽ không thể rời xa cô.

Chỉ cần không nhìn thấy cô trong vài tiếng, anh đã trở nên bất an, thở hổn hển, như đang điêu đứng vì một cơn nghiện nào đó.

Bạc Lỵ nhận thấy Erik đã trở nên khác thường.

Cả buổi chiều, anh không còn chủ động nói chuyện, cũng không chủ động cọ sát với cô nữa — trước kia, chỉ cần cô nhìn một cái, anh sẽ đến, chôn mặt vào cổ cô, hít hà mùi hương trên da thịt cô.

Đôi khi, chỉ cần cô nói chuyện bình thường, anh cũng sẽ bất ngờ đưa tay ra, nắm lấy cằm cô, cúi đầu xuống hôn cô. Bây giờ, anh lại cố gắng tránh tiếp xúc cơ thể với cô, thậm chí còn ít khi nhìn thẳng vào mắt cô.

Thật kỳ lạ.

Tối đó, sau khi tắm xong, Bạc Lỵ nằm trên giường đọc sách đến 12 giờ khuya mà vẫn không thấy Erik vào phòng.

Cô chỉ còn cách rời giường, dạo quanh biệt thự một vòng, cuối cùng tìm thấy anh ở phòng nhạc cụ.

Phòng nhạc cụ do anh tự tay thiết kế, có tường cách âm, ngay cả khi biểu diễn trong đó, bên ngoài cũng không nghe thấy một chút tiếng động.

Vì thế, khi Bạc Lỵ đẩy cửa, cô bị tiếng đàn piano náo loạn, điên cuồng trong phòng làm giật mình.

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh chơi đàn với nhiều cảm xúc như vậy, dường như đang nén một sự kích động kinh khủng, buộc phải dùng âm nhạc để xả ra.

Bạc Lỵ hơi nghi ngờ, tiến lại gần.

Dường như Erik nghe thấy tiếng bước chân của cô, nhưng anh không quay lại, cứ tiếp tục chơi, chỉ là âm thanh càng trở nên bồn chồn, kịch liệt, thậm chí có vài nốt nhạc kêu lên thật thảm thiết, như một cơ thể co giật khi lên cơn sốt.

Bạc Lỵ không ngắt lời anh, ngồi xuống bên cạnh.

Lúc này, âm thanh lại dịu lại.

Dù vẫn là giai điệu như trước, nhưng tiếng đàn đã từ dữ dội như cơn bão chuyển thành cơn mưa phùn nhẹ nhàng, cơn điên dại chứa trong các nốt nhạc cũng biến mất.

Khi bản nhạc kết thúc, Erik hơi quay đầu nhìn Bạc Lỵ, dường như đang chờ cô nói lý do đến.

Trong bóng tối, vẻ mặt anh mơ hồ khó nhìn, hơi thở rất nặng nề.

Chính điều này khiến Bạc Lỵ cảm thấy rất kỳ lạ.

Không hiểu sao anh lại trở nên im lặng như trước kia.

Tuy nhiên, ngay cả khi không có ánh sáng, cô vẫn cảm nhận được, ánh mắt anh nhìn cô đầy khát khao.

Bạc Lỵ không hiểu anh đang nghĩ gì.

“Sao chưa đi ngủ?” Cô suy nghĩ một chút, cười hỏi: “Hay là muốn em ru ngủ cho anh?”

Erik không nói gì.

Bạc Lỵ cảm thấy không chịu nổi không gian tối tăm yên lặng này, bèn bật đèn bằng điện thoại.

Ngay khi ánh sáng bật lên, Erik hơi nheo mắt, có vẻ hơi ngạc nhiên.

Bạc Lỵ không biết anh đang ngạc nhiên về cái gì, ứng dụng này cô cũng đã cài trên điện thoại của anh.

Nhưng rất nhanh, anh rũ mắt xuống, giơ bàn tay đeo găng đen ra, đưa cho cô một bản nhạc.

Bạc Lỵ hơi ngạc nhiên, nhận lấy xem, đó là bản nhạc của một bài hát.

Cô lẩm bẩm hát mấy câu, nhận ra đây có lẽ là một đoạn aria trong vở opera nào đó, toàn bộ bài hát có âm vực khá cao, không phù hợp với giọng của cô.

Bạc Lỵ hỏi: “Sao vậy?”

Giọng nói của Erik không hé lộ bất kỳ cảm xúc nào: “Hãy hát cho tôi nghe.”

Bạc Lỵ càng thêm ngạc nhiên: “Em?”

Đêm khuya thế này, hát cái gì vậy.

“Ngoài cô ra, còn ai nữa?” Anh nói.

Bạc Lỵ sững người, càng cảm thấy anh rất không bình thường.

Erik không thể nào lại dùng giọng điệu lạnh lùng, vội vã như thế với cô.

Trừ phi… là những ngày mới quen nhau.

Giọng điệu của anh lạnh lùng và mạnh mẽ đến mức khiến giọng điệu của cô cũng không còn dịu dàng: “Em không biết hát opera, không thể hát được bài này.”

Anh hỏi: “Vậy cô hát gì được?”

Nếu như câu trước chỉ khiến cô cảm thấy khó chịu thì câu này lại ẩn chứa ý nghĩa khinh thường, trực tiếp khiêu khích cô.

Bạc Lỵ hoàn toàn không hiểu gì, liếc qua điện thoại xem giờ, đứng dậy: “Đã khuya rồi, anh muốn ngủ thì ngủ.”

Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh bằng giọng điệu này, cô tưởng anh sẽ nắm tay cô, xin lỗi, giải thích lý do tại sao cư xử lạ như vậy.

Nhưng không ngờ, anh chỉ nhìn cô một cái, rồi lại dời mắt đi.

Bạc Lỵ không muốn nói gì với anh nữa, quay lưng bước ra khỏi phòng nhạc.

Cho đến khi cánh cửa phòng nhạc đóng lại, Erik mới có thể hít thở dễ dàng.

… Bạc Lỵ quá nguy hiểm.

Anh hoàn toàn không thể cưỡng lại sự gần gũi của cô. 

Cô dường như có ảnh hưởng chí mạng lên anh — khi không gặp được cô, anh bực bội đến mức muốn giết người, thậm chí không thể đàn bình thường. 

Gặp được cô rồi, ảnh hưởng của cô lại khiến anh cảm thấy bất an — tất cả những cảm xúc bực bội đột nhiên tan biến. 

Ảnh hưởng mạnh đến mức đó giống như một cái dây cương siết chặt cổ, hạn chế từng cử động của anh. Anh hoàn toàn theo bản năng mà chống lại nó.

Cũng chính lúc này, anh phát hiện ra, trước kia dù đã viết rất nhiều bản nhạc bày tỏ tình yêu, nhưng lại rất ít khi viết những bài hát cần phải hát. 

Điều này cho thấy, rất có thể Bạc Lỵ không biết hát, hoặc nói đúng hơn là không giỏi hát. 

Có lẽ, anh nghe giọng hát của cô sẽ tỉnh táo lại. 

Tuy nhiên, khi cô thực sự rời khỏi phòng nhạc, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác bỏng rát — cảm giác tội lỗi. 

Tại sao anh lại cảm thấy tội lỗi? Đây đã là thái độ ôn hòa nhất của anh đối với một người tầm thường, nhưng cơ thể này vẫn cảm thấy không nên đối xử với cô như vậy.

Trước kia anh quả là bị sắc đẹp làm cho mê muội. Erik trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng cơn đau khó tả vẫn cứ dồn ứ trong ngực, không thể xua đi.



Trở về phòng ngủ, Bạc Ly bình tĩnh lại. 

Cô luôn giữ được sự ổn định về cảm xúc, rất ít khi thực sự nổi giận, nếu không thì cũng sẽ không ở bên Erik.

Cô rót một ly nước lạnh, uống hai ngụm, từ từ thoát ra khỏi sự tức giận và khó hiểu. 

Trước hết, điều cần phải xác định là thái độ của Erik đối với cô rất khác thường. 

Ánh mắt anh không hề thay đổi, lời nói và hành động vẫn như cũ — tại sao chỉ riêng thái độ đối với cô lại thay đổi? 

Nhớ lại tối qua anh dùng dao gọi cô dậy, trưa nay cô về, anh đeo mặt nạ, không báo trước đẩy cô vào tường… và, lúc nãy đàn, tay anh lại đeo găng tay da màu đen, khuy áo sơ mi cũng cài kín mít. 

Kể từ khi họ kết hôn, anh chỉ đeo găng tay da đen khi cố tình quyến rũ cô. Và thường là sau khi ném cô lên giường, anh mới đeo găng tay da đen trước mặt cô, nhìn xuống cô từ trên cao. 

Vậy… đã xảy ra chuyện gì… anh lại bắt đầu đeo mặt nạ và găng tay như trước?

Lúc này, Bạc Lỵ nhớ ra, khi họ vừa trở về hiện đại, Erik thỉnh thoảng sẽ quên mình đang ở đâu, thậm chí còn tưởng mình vẫn đang ở Nhà hát Opera Paris đợi cô về. 

Trong đầu cô nảy ra một phỏng đoán không thể tin nổi — không phải là anh bị mất trí nhớ chứ?

Nếu là mất trí nhớ, thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích được. 

Nếu là mất trí nhớ thì tất cả đều có thể giải thích được. Ví dụ như tại sao anh lại đeo mặt nạ vào giữa đêm, tại sao lại dùng dao kề vào má cô đánh thức cô; tại sao sáng hôm sau khi cô thức dậy lại không tìm thấy anh; và tại sao thái độ của anh đối với cô lại thô lỗ như vậy, sau khi bị cô hôn, tại sao lại nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp như vậy… Hóa ra là mất trí nhớ.

Bạc Lỵ có chút buồn cười lẫn tức giận. 

Chẳng trách thái độ của anh lạnh lùng như vậy, dù sao khi họ mới gặp nhau, anh hoàn toàn là một con thú không có tính người. 

Lúc đó, những hành động thô bạo của anh đối với cô không chỉ là nắm chặt cổ tay cô, hay đẩy mạnh cô — anh đã suýt giết cô không chỉ một lần.

Erik lại trở lại dáng vẻ nguy hiểm ban đầu, Bạc Lỵ mơ hồ cảm thấy có chút… kích thích. 

Cô không biết mình có quá lạc quan không, nhưng phản ứng đầu tiên của cô thực sự là — anh yêu cô đến khi mức mất trí nhớ, trở lại Erik ban đầu, cũng không nỡ ra tay mạnh với cô? 

Nghĩ đến đây, Bạc Lỵ đột nhiên muốn trêu chọc Erik. 

Nhưng nghĩ đến câu nói của anh, cô vẫn quyết định chiến tranh lạnh với anh hai ngày. 

Cái gì mà “Vậy cô hát gì được”? 

Anh hoàn toàn quên mất, mối quan hệ giữa họ không phải là cô dựa vào giọng hát để làm anh vui lòng, mà ngược lại anh dùng mọi thủ đoạn để dụ dỗ cô nhiều hơn.