Làm Thế Nào Để Không Nhớ Hắn

Chương 16-2: Vào V, 3 hợp 1 (2)




Lục Duật Thành hơi hơi ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch rượu vang trong ly, nặng nề đặt ly chân dài lên bàn, chộp lấy chìa khóa xe cùng di động, liền ra khỏi cửa.

Thang máy hạ xuống, vừa đi vài bước, mi tâm hắn nhíu chặt, thầm mắng chính mình một câu, trời lạnh như vậy, hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen liền ra ngoài, lúc trở về, cho dù chưa chết vì đông lạnh, phỏng chừng cũng sẽ bị giày vò.

Do dự nửa giây, không trở về, dứt khoát đi về phía ô tô.

2 giờ sáng, nội thành Bắc Kinh rất yên tĩnh.

Vào giờ này, có thể đi với lái xe vượt quá tốc độ cho phép, nhưng hắn dường như đã mất đi cảm xúc mãnh liệt của tuổi trẻ.

Cũng có thể là do không có cô ở bên cạnh, nên chẳng có hứng thú với bất kỳ chuyện gì.

Hắn mở nhạc ở trong xe, vẫn là bài hát kia, câu đầu tiên chính là [Tôi ở bên trong đường vành đai, nhớ tới em...] Những buồn phiền nôn nóng ở trong lòng hắn liền tắt hẳn.

Sau khi mở nhạc hơn chục phút, hắn lấy di động ra, bấm ba số "110".

Nửa tiếng sau, hắn ngồi ở phòng trực ban của đội cảnh sát tuần tra như nguyện ý.

Cảnh sát trực ban vẫn nhìn hắn, lại nhìn bằng lái xe cùng chứng minh nhân dân một chút, mặc dù cảnh sát giao thông trẻ tuổi không quan tâm tới ngành giải trí, nhưng bạn gái thường xuyên nhắc tới, nói Lục Duật Thành là ông chủ trẻ tuổi đẹp trai nhất trong giới giải trí.

Lục Duật Thành thúc giục anh ta: "Anh nhớ nhanh chóng xử lý nhé, nên phạt tiền thì phạt tiền, nên tước bằng lái thì tước bằng lái, anh xử lý xong, tôi sẽ gọi điện thoại để người khác đưa tiền tới."

Hắn vỗ vỗ túi tiền của mình, nhún vai, ý tứ rất rõ ràng, một xu cũng không có.

Cảnh sát trực ban không biết phải nói gì, tự mình tố cáo bản thân điều khiển ô tô khi đang say, lại còn không mang tiền...

Lục Duật Thành đột nhiên cười hỏi: "Thứ này của các anh có thể thanh toán trực tuyến không?"

Lời nói lập tức xoay chuyển: "Cho dù nó có thể, tôi cũng không có tiền, tôi không thực hiện ràng buộc với thẻ ngân hàng."

Cảnh sát trực ban: "..."

Sau này, cảnh sát trực ban nói không có tiền thì ban ngày có thể quay lại để nộp, dù sao bằng lái xe cũng đã bị lấy, việc xử phạt đều được ghi lại ở trong hệ thống.

Nhưng Lục Duật Thành khăng khăng muốn nộp tiền ngay bây giờ, hắn gọi vào số di động của Tô Dương, nói với cảnh sát trực ban: "Lát nữa có người nghe, anh liền nói tình huống cụ thể một chút, đương nhiên, đừng nói là tôi tự mình báo cảnh sát, chỉ cần nói là say rượu lái xe, bây giờ đang ở chỗ cảnh sát giao thông. Cảm ơn."

Cảnh sát trực ban: "..."

Không đợi anh ta phản ứng, Lục Duật Thành đã nhét di động vào trong tay anh ta, cuộc gọi cũng đã được chuyển tiếp.

Một giọng nữ truyền đến: "Có chuyện gì?"

Lãnh lạnh nhạt đạm.

Cảnh sát giao thông trực ban nhìn ghi chú trên di động là "Kẻ ngốc nghếch", anh ta lập tức hiểu đây là chuyện gì, đại khái là hai người cãi nhau, người phụ nữ không để ý tới Lục Duật Thành.

Nếu là để giúp cho bọn họ xóa tan hiềm khích lúc trước, cũng là một lần làm chuyện tốt.

Cảnh sát giao thông trực ban nói sơ lược về tình huống, lại đưa di động cho Lục Duật Thành, Lục Duật Thành nhận lấy di động: "Này, Đồng Đồng."

Tô Dương: "Cậu gọi cú điện thoại này là có ý gì?"

Chỉ là muốn nghe thấy giọng nói của em mà thôi.

Lục Duật Thành dừng vài giây mới nói: "Đang nửa đêm, tôi không mang ví tiền, nghĩ tới nghĩ lui, bên kia của cậu đang là ban ngày, cũng không sẽ quấy rầy tới việc nghỉ ngơi của cậu, chuyển 2000 tệ cho tôi đi."

Giọng điệu của Tô Dương không phải kinh ngạc, mà là có chút không kiên nhẫn: "Trong thẻ ngân hàng của cậu, ngay cả 2000 tệ cũng không có?"

Lục Duật Thành: "Tôi không ràng buộc thẻ ngân hàng. Trong túi cũng không có nhiều tiền lẻ như vậy."

Tô Dương hừ lạnh một tiếng, lại hỏi: "Từ lúc nào thì chúng ta có thể nộp phạt trực tuyến rồi?"

Lục Duật Thành thiếu chút nữa bị hỏi khó, dừng hai giây mới nói: "Cũng không phải, cảnh sát trực ban có tiền mặt, tôi chuyển tiền cho anh ta, anh ta sẽ giúp tôi nộp phạt."

Tô Dương có chút trầm mặc, dường như không có gì khác để nói với hắn, cuối cùng nói: "Tôi sẽ lập tức chuyển tiền cho cậu."

Lục Duật Thành: "Cậu cũng không hỏi xem tình huống của tôi là gì sao?"

Bạn nhìn đi, cô ấy có bao nhiêu nhẫn tâm, hắn bị kiểm tra vì say rượu lái xe vào giữa đêm, cô lại chẳng quan tâm chút nào.

Tô Dương nói: "Nhất định là chẳng có việc gì, ăn nói rõ ràng, trật tự lưu loát, còn biết gọi điện thoại cho tôi để đòi tiền, cũng chẳng phải là bị bắt, chỉ bị phạt một khoản tiền, còn có thể có chuyện gì?"

Lục Duật Thành không tiếp tục lên tiếng, vị cảnh sát đứng dậy đi vệ sinh, chừa lại chút không gian riêng tư cho hắn.

Tô Dương thấy hắn không nói chuyện, liền bảo "Tôi treo máy đây."

"Cậu đang làm gì thế?" Lục Duật Thành rốt cuộc nhịn không được mà hỏi.

"Đang phơi nắng."

"Khi nào thì trở về?"

"Không biết."

Lục Duật Thành cũng không biết nên tán gẫu chuyện gì với cô, ngay cả những câu dặn dò cũng là dư thừa, cô chẳng hiếm lạ chút nào.

Sau này, Tô Dương chuyển 2300 tệ cho hắn, hắn đại khái hiểu, nhiều ra thêm 300 tệ là để cho hắn gọi xe taxi.

Hắn tìm lời để nói, hỏi một câu: [Tiền này dùng thế nào?]

Đợi bốn năm phút đồng hồ, cô cũng không trả lời hắn.

Có lẽ cô cảm thấy câu hỏi của hắn thật vô nghĩa.

Cảnh sát trực ban trở về, Lục Duật Thành nhìn chằm chằm vào số hiệu làm việc của anh ta, cảnh sát lập tức lĩnh hội: "Yên tâm, toàn bộ chuyện này đến đây liền kết thúc."

Lục Duật Thành nói lời cảm ơn một lần nữa, ra khỏi phòng trực ban.

Hắn không thể dùng ô tô, gọi điện thoại cho bạn tốt Diệp Đông.

Nửa tiếng sau, Diệp Đông mới đến.

Ngồi ở trên xe Diệp Đông, Lục Duật Thành liên tục hắt xì vài cái.

Diệp Đông liếc hắn: "Cậu đang diễn tuồng mới gì thế?"

Lục Duật Thành xoa xoa mũi: "Đột nhiên mắc bệnh thần kinh."

Diệp Đông cười: "Tôi cũng cảm thấy thế." Nhịn không được oán giận: "Tôi vừa mới về đến nhà sau khi tăng ca ở công ty, quần áo còn chưa kịp thay, cậu có biết hiện tại tôi mệt thế nào không?"

Lục Duật Thành mệt mỏi tựa lưng lên ghế, "Tập đoàn Mỹ Ngu của các cậu suốt ngày gấp gáp mò mẫm cái gì? Bận thành cái bộ dáng ma quỷ này, cũng chẳng thấy cậu kiếm được bao nhiêu tiền."

Diệp Đông: "..."

Bất mãn hừ lạnh một tiếng: "Cậu cho rằng tất cả mọi người liều mạng làm việc đều là vì kiếm tiền chắc?"

Lục Duật Thành khẽ cười một tiếng: "Đừng nói cho tôi biết, cậu làm thế là vì ôm ấp tình cảm, vì thực hiện giá trị của bản thân đấy nhé?"

Diệp Đông thở dài: "Cứ về nhà là phiền, bị con gái nhắc tới việc tái hôn cùng mẹ con bé."

Lục Duật Thành: "Người cuồng công việc như Giang Phàm, không đáng để nhắc đến."

Diệp Đông phản bác hắn: "Có phải là chỉ cần có liên quan tới Tưởng Bách Xuyên, cậu đều nhìn không được không?"

Lục Duật Thành không phủ nhận, chỉ nói: "Ở trong giới kinh doanh, Tưởng Bách Xuyên biến thái, bất cận nhân tình, cậu nói đi, người làm thư ký của cậu ta, có thể tốt hơn ở chỗ nào?"

Diệp Đông lắc đầu, không muốn nghĩ tới vợ cũ Giang Phàm, không tiếp tục đáp lời Lục Duật Thành, mà nói sang chuyện khác, "Tôi đã ký hợp đồng chụp ảnh cho trang bìa của tạp chí Mỹ Ngu ở sáu tháng cuối năm cùng Tô Dương rồi."

Lục Duật Thành "Ừ" một tiếng, lời cảm ơn còn chưa nói ra miệng, Diệp Đông tiếp tục: "Không phải là vì nể mặt cậu, là do tôi thưởng thức phong cách chụp ảnh của cô ấy."

Diệp Đông cố ý dừng lại, còn nói: "Nghe nói tính tình của cô ấy không nhỏ, khi tùy hứng thì mặt mũi người nào cũng không mua."

Ngày đó, tại nơi quay chụp, cô chẳng chụp ảnh, đi bệnh viện, trở về liền ồn ào không vui với Kiều Cẩn.

Mà sáu tháng cuối năm, trang bìa của tạp chí có một kỳ là An Ninh, hai người đều là kẻ có tính tình, gặp được người kia, sợ là sẽ có náo nhiệt.

Ánh mắt Diệp Đông lướt qua hắn một cái, "Tính tình hư hỏng như vậy, cũng không biết là do ai nuông chiều."

Lục Duật Thành tiếp nhận lời của Diệp Đông: "Trước đây bị tôi cùng Cố Hằng chiều đến hỏng rồi, lên trời xuống đất, tất cả đều dựa vào tính tình của mình." Chẳng cố kỵ tới cảm thụ của người bên cạnh chút nào.

Diệp Đông cố ý gây khó dễ cho hắn: "Nói không chừng là do Tưởng Bách Xuyên quá nuông chiều."

Sắc mặt Lục Duật Thành trầm xuống, Diệp Đông biết điều không nói thêm gì nữa.

Trong xe rơi vào sự yên lặng ngắn ngủi.

Sau lại bị Lục Duật Thành đánh vỡ, hắn hỏi Diệp Đông: "Có lúc nào trong nháy mắt, cậu đặc biệt muốn gọi điện thoại cho Giang Phàm, rồi lại không tìm thấy bất cứ lý do gì để gọi điện, bởi vì cô ấy đã không còn bất cứ quan hệ gì với cậu hay không."

Đáy mắt Diệp Đông dần dần sâu lại, nắm tay lái chặt hơn một chút, nửa phút trôi qua, anh cũng không trả lời vấn đề của Lục Duật Thành.

Lục Duật Thành cũng không trông chờ Diệp Đông sẽ nói cái gì, hắn bắt đầu lẩm bẩm: "Lúc nửa đêm, tôi đột nhiên muốn gọi cho Đồng Đồng, kỳ thực cũng không biết muốn nói với cô ấy cái gì, chính là..."

Hắn không nói gì thêm nữa, tựa lưng lên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chính là, nhớ cô.

Nhưng cô cũng đã là vợ của người khác.

Mà tại công viên trung ương New York, Tô Dương hắt hơi một cái, đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, không đến mức bị cảm đâu nhỉ.

Sau khi vừa chuyển tiền cho Lục Duật Thành, cô liền nhận được điện thoại của Tô Nịnh Nịnh, hỏi chuyện ảnh chụp trên weibo.

Cô cũng không giấu diếm, nói đăng ảnh chụp là để khiến Kiều Cẩn khó chịu.

Tô Nịnh Nịnh nói: "Chị đã ấn khen ngợi cho em rồi, còn hỏi em là khi nào sẽ cùng vung thức ăn cho chó và đăng ảnh chụp nữa đấy."

Cô:...

Tô Nịnh Nịnh: "Chị biết bây giờ em đã cảm kích tới mức không lời nào có thể diễn tả được rồi, không cần cảm ơn chị, hai ta là ai với ai chứ. Chị cúp máy đây, lập tức phải quay phim rồi."

Mãi cho tới khi điện thoại của Tô Nịnh Nịnh đã treo hơn nửa phút đồng hồ, Tô Dương mới chậm rãi hồi phục, cô nhanh chóng đăng nhập weibo, nhìn mấy vạn bình luận, cuối cùng cũng không dám xem lướt qua bình luận, yên lặng rời khỏi weibo.

Điện thoại của Tưởng Bách Xuyên tiến đến: "Em đang ở đâu thế?"

Tô Dương đón ánh mặt trời, híp híp mắt, được hỏi mà không đáp: "Hiện tại em đặc biệt muốn vai kề vai với ánh nắng."

Tưởng Bách Xuyên lại hỏi: "Đang ở công viên à?"

Tô Dương: "Ừ."

Trong giọng của Tưởng Bách Xuyên xen lẫn ý cười: "Đang úp mặt vào tường sám hối sao?"

Tô Dương cuộn tròn hai chân, đặt cằm lên đầu gối, "Ngược lại cũng không tới mức ấy."

Tạm ngừng, cô nói tiếp: "Chính là cảm thấy có thiếu sót, mới vài ngày thôi, em đã bỏ theo dõi Kiều Cẩn, chia sẻ ảnh của anh, một người lý trí như em, thế mà lại liên tiếp xử trí theo cảm tính, lại còn bất chấp hậu quả."

Tưởng Bách Xuyên lặng lặng nghe, đã thật lâu cô không nói với anh những lời ở trong lòng, đặc biệt là hai năm qua, khơi thông đã ít lại càng thêm ít, nên sẽ không cắt lời cô.

"Tưởng Bách Xuyên."

"Hửm?"

Tô Dương nghiêng đầu nhìn những đôi tình nhân với đủ loại màu da đang đi lại trong công viên, tùy ý, tươi đẹp, đàng hoàng, không hề kiêng dè, trước đây cô cũng đã từng như vậy.

"Sao không nói gì thế?" Tưởng Bách Xuyên đánh gãy sự trầm mặc ngắn ngủi.

Tô Dương hoàn hồn: "Em đã ngồi ở đây một tiếng, suy nghĩ rất nhiều. Trước đây Kiều Cẩn cũng... Khiêu khích em ngoài sáng trong tối, cho tới hiện tại, em đều không để trong lòng. Đương nhiên, một phần là vì bận tâm quan hệ nhiều đời của hai nhà, nhưng chủ yếu nhất là, em có tự tin, anh là của em, ai cũng không đoạt được."

Cô thở dài một hơi: "Nhưng một năm mới đây, chúng ta đều không gặp mặt nhau mấy tháng liền, có đôi khi, ngay cả một cuộc điện thoại anh cũng sẽ quên gọi cho em... Mỗi một ngày trôi qua, em liền già đi một chút, nhưng sức hấp dẫn của anh lại nhiều hơn một chút."

Đối với đàn ông cùng phụ nữ, thời gian chính là không công bằng như vậy.

"Tưởng Bách Xuyên, em phát hiện ra... Bây giờ em lại bắt đầu lo được lo mất, cũng trở nên hơi già mồm." Cô bất đắc dĩ cười cười: "Nói không chừng qua hai năm nữa, em liền bắt đầu trở nên ngang ngạnh."

Cô vẫn luôn cho rằng mình có thể lý trí tới già, không nghĩ bản thân lại kiểu cách một phen, vậy nên mới nói, phụ nữ... Có vô vàn xót xa.

Tưởng Bách Xuyên hỏi cô: "Sau khi nói ra trong lòng có thoải mái hơn chút nào không?"

Tô Dương cười: "Thoải mái hơn không ít."

Vẫn là anh hiểu cô nhất.

Tưởng Bách Xuyên: "Ngày mai thì sao?"

Tô Dương đáp: "Ngày mai lại tiếp tục làm một người cuồng công việc."

Chụp ảnh chính là một nửa linh hồn của cô, sao cô có thể chịu buông tha cho được, tuy rằng giữa cô cùng Tưởng Bách Xuyên còn phải tiếp tục đối mặt với thử thách xa cách trong thời gian dài cùng khoảng cách xa, nhưng cô chưa từng nghĩ tới việc buông bỏ sự nghiệp của mình.

Tình yêu, gia đình cùng sự nghiệp, lòng tham của cô đều muốn, nhưng lại không thể chiếm được, mâu thuẫn tới mức cô không muốn nghĩ sâu thêm.

Tô Dương không khỏi lo lắng: "Tưởng Bách Xuyên, chuyện ảnh chụp, trong nhà... Nhất định sẽ không hài lòng với em, em có nên..."

Tưởng Bách Xuyên đánh gãy lời cô: "Em không cần làm gì cả, anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện."

Tô Dương cắn môi, khúc mắc giữa cô và trưởng bối nhà họ Tưởng càng lúc càng lớn, nhưng chung quy tránh né cũng không phải cách hay, có lẽ chuyện ảnh chụp lần này, chính là một cơ hội giải quyết.

Đương nhiên, đây cũng có thể là một mối nguy cho tình cảm của cô và Tưởng Bách Xuyên.

Tưởng Bách Xuyên biết cô lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, liền nói sang chuyện khác, để cô chụp phong cảnh xung quanh rồi gửi cho anh.

Tô Dương hỏi: "Anh muốn tới tìm em à? Không phải hai ngày này anh bề bộn công việc sao?"

Tưởng Bách Xuyên khó có khi mang giọng điệu nửa đùa nửa thật: "Cũng không nhất định phải là đi tìm em, đừng quá tự tin như thế."

Tô Dương cười vài tiếng, trong lòng lập tức sáng sủa không ít, theo lời anh mà hỏi: "Thực sự không đến tìm em sao? Hửm?" Trong lời nói có ý cân dẫn người, lại càng như đang làm nũng.

Tưởng Bách Xuyên: "Liền xem biển hiện của em đi."

Khóe miệng Tô Dương mang ý cười, giọng nói cũng bắt đầu ôn hòa: "Xin hỏi Tưởng tổng, tôi phải làm gì, ngài mới bằng lòng tới tìm tôi?"

Tưởng Bách Xuyên không trả lời mà hỏi lại: "Có phải hai ngày nữa em sẽ làm rõ việc bức hình kia được chụp là để tuyên trình cho bộ phim hay không?"

Tô Dương cười: "Đúng là em có ý này, định qua mấy ngày nữa sẽ nói đây là tấm ảnh chụp cho áp phích tuyên truyền của "Những đêm không ngủ ở phố Wall"."

Vậy nên khi cô đăng tấm hình này mới nói là cho nhóm Tiểu Dương phúc lợi.

Tưởng Bách Xuyên không tiếp lời.

Trong điện thoại rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức chỉ có thể nghe được hô hấp của nhau.

Bên tai Tô Dương thường truyền đến âm thanh đùa giỡn huyên náo của cặp đôi cách đó không xa, có tiếng Anh mà cô nghe hiểu, cũng có tiếng Đức mà cô chỉ nghe hiểu vài từ, còn có loại ngôn ngữ mà cô nghe không ra.

Nghe hiểu, nghe không hiểu, nhưng cô có thể nghe được cùng một loại cảm xúc, chính là vui vẻ.

Tô Dương lại trêu ghẹo hỏi: "Thật sự muốn để em lên tiếng thừa nhận anh là người đàn ông của em sao?"

Sau một lát, trong điện thoại truyền tới âm thanh trầm thấp mà từ tính của Tưởng Bách Xuyên, "Ừ."

Sau đó, cả thế giới đều yên tĩnh, chỉ một chữ "Ừ" đơn giản, lại giống như vạn lời đường mật.

Tô Dương nắm chặt di động, cổ họng nhẹ nhàng chuyển động.

Hiện tại cô còn chưa tính toán gióng trống khua chiêng hạnh phúc của bọn họ, chỉ đơn giản dạy cho Kiều Cẩn một bài học là được.

Cho dù cô nhìn Kiều Cẩn không vừa mắt, cũng nên bận tâm giao tình giữa nhà họ Tưởng cùng nhà họ Kiều.

Nếu như ồn ào tới mức xa lạ, cuối cùng người khó xử bị kẹp ở giữa vẫn là Tưởng Bách Xuyên.

Cô nghĩ Tưởng Bách Xuyên chắc chắn hiểu ý mình.

Tô Dương cuối cùng nói một câu: "Bên anh hình như hơi ầm ĩ."

Tưởng Bách Xuyên đáp: "Anh sắp họp rồi."

Thì ra là đang ở trong phòng họp.

Tô Dương hơi hơi thất vọng nửa giây, nhưng cảm xúc sa sút chợt lóe lên rồi lướt qua, giọng của cô vẫn dịu dàng như trước: "Thế thì em liền chờ một chút vậy, anh đang bận mà."

Cuộc trò chuyện kết thúc, cô lơ đãng ngẩng đầu, ngây người.

Sau đó, bờ môi hơi cong, cười yếu ớt với người tới.

Tưởng Bách Xuyên đang chầm chậm bước về phía này, sắc mặt lành lạnh xa cách như trước.

Hôm nay anh mặc áo sơ mi sọc xanh biển đậm cùng áo gió đen, dáng người thon dài thẳng tắp, khiến người qua đường nhao nhao quay đầu ghé mắt.

Đợi anh đến gần, Tô Dương chỉ chỉ túi laptop của anh: "Anh mở hội nghị qua video sao?" Như thế không tốt lắm đâu.

Nếu quản lý cấp cao của công ty thấy anh đang ở công viên, trong lòng sẽ nghĩ gì?

Đối với người luôn luôn nghiêm túc tự hạn chế như anh, bày trận ở chỗ này rất không hợp thời.

"Không cần phải mở video, nói chuyện là được." Tưởng Bách Xuyên ngồi xuống bên cạnh cô, vừa rồi đi quá nhanh, hô hấp của anh vẫn còn hơi dồn dập không yên.

Rất nhanh liền mở laptop ra, đeo tai nghe, làm xong công tác chuẩn bị, anh nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là đến thời gian của hội nghị.

Lúc này Tưởng Bách Xuyên mới rảnh rang nhìn về phía Tô Dương, ánh mắt áy náy: "Vốn đã nói là sẽ đi dạo công viên với em, nhưng có tình huống khó giải quyết xảy ra trong một dự án thu mua, tối nay anh phải bay sang Đức."

Cho nên chỉ có thể lợi dụng thời gian họp, cùng cô ngồi trong công viên một chút.

Anh không nghĩ rằng Bàng Việt Hy sẽ liên kết với công ty quản lý tài sản Doãn Lâm, hơn nữa tình thế rất bắt buộc.

Xế chiều hôm nay, Bàng Việt Hy sẽ bay tới trụ sở chính của Laca ở Đức, muốn thắng được một chút hy vọng sống, anh nhất định cũng phải đi.

Tô Dương cầm tay anh, vuốt ve, vẫn nhìn anh, muốn hỏi một chút xem liệu cô có thể đi cùng với anh không, dù sao một tuần này cô cũng chẳng có chuyện gì, nhưng lời đến bên khóe miệng, cuối cùng lại nuốt xuống.

Vẫn là đừng cho anh thêm phiền toái thì hơn.

Tưởng Bách Xuyên nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, ánh mắt của cô, anh có thể xem hiểu tám chín phần.

Hỏi cô: "Mấy hôm nay em có công việc gì không?"

Tô Dương lắc đầu, trong mắt có sự mong đợi, nhưng cũng không ôm nhiều hy vọng.

Cô rất hiểu Tưởng Bách Xuyên, chưa bao giờ mang chuyện công việc ra làm trò đùa, dự án thu mua xuyên quốc gia, còn chưa nắm chắc, nhất định anh sẽ không mang cô đi.

Vừa bận lòng, lại vừa hao tâm tổn sức.

Nào biết, kế tiếp Tưởng Bách Xuyên lại nói: "Anh liền để thư ký Giang mua một vé cho em, sau khi dự án thu mua kết thúc, anh sẽ cùng em qua đi dạo ở thị trấn nhỏ bên kia."

Tô Dương nhìn anh, mấy giây sau mới hoàn hồn, chớp chớp mắt, vẫn cảm thấy không thể tin được.

Hỏi anh: "Sẽ không ảnh hưởng tới công việc của anh chứ."

"Sẽ không."

"Thật sao?"

Tưởng Bách Xuyên gật gật đầu.

Tô Dương dùng sức bấm một cái vào lòng bàn tay của anh, bộc lộ tâm tình kích động trong lời nói.

Sau đó cô ngồi xổm xuống, ổm cổ Tưởng Bách Xuyên, nhấn anh về phía mình, cô nói: "Qua hai ngày nữa em lại đăng thêm mấy ảnh chụp anh."

Nói xong, cô mở miệng, cắn môi dưới của anh, còn cố ý lôi kéo một cái.

Tưởng Bách Xuyên đau tới mức "Xuy" một tiếng, không khỏi nhíu mày một cái, nhưng vẫn để cô cắn hôn.