Làm Thế Nào Để Cuộc Sống Trở Nên Khó Khăn Hơn - Xa Li Tửu

Chương 82




Không biết liệu những lời thuyết giáo của Cố Quyết có tác dụng hay không, tóm lại Bổn Bổn bị lừa dối một hồi, cuối cùng cũng không nhìn chằm chằm vào ảnh chụp của mình nữa, miệng ngậm cá uốn éo đi ra khỏi phòng ngủ.

Theo như lời Cố Quyết, Bổn Bổn chính là một con trạch miêu, nói là được ra ngoài đơn giản chỉ là từ phòng này sang phòng khác, hoặc đi dạo trong sân biệt thự mà thôi.

Đời này Bổn Bổn cũng chưa gặp được mấy con mèo cái, càng miễn bàn tới chuyện yêu đương.

Hơn nữa lúc trước Bổn Bổn cũng được đưa đi triệt sản để tránh khó chịu trong kỳ động dục, cho nên đại khái nó cũng không biết tình yêu là gì. Bởi vì không có biện pháp tìm hiểu sâu nên chỉ chơi cùng các món đồ chơi thôi nó cũng rất vui vẻ rồi.

Hôn lễ được tổ chức sau 2 tuần chụp ảnh cưới.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Có thể là do những cảm xúc kích động nhất đã được dùng hết vào năm trước rồi, ví dụ như cuộc gặp mặt đầu tiên của hai người, ví dụ như lời tỏ tình của Cố Quyết, lại ví dụ như lời cầu hôn, ngày lãnh chứng …… Đối mặt với hôn lễ sắp đến, Nguyễn An An phát hiện thế nhưng nội tâm của cô gần như không có gì dao động.

Cố Quyết cũng vậy.

Hay có thể nói, Cố Quyết chính là kiểu người nhìn quen sóng to gió lớn trong cuộc đời nên hầu như bất cứ thời điểm nào cũng không thể làm anh dao động.

Cho nên mỗi lần Lâm Dao và Cố phu nhân thảo luận chi tiết hôn lễ khí thế ngất trời, ngược lại quay sang hỏi hai đương sự có cảm tưởng gì, bọn họ đều nhất trí trả lời——

“Tùy tiện.”

“Con thế nào cũng được.”

“……”

Vì thế thành công thu lại bốn ánh mắt xem thường của hai đại mỹ nữ.

Từ địa điểm đến phong cách trang trí, lễ phục, toàn bộ những thứ đó Nguyễn An An đều không nhúng tay vào, cô chỉ phụ trách ngẫu nhiên trả lời một tiếng khi Lâm Dao và Cố phu nhân đồng thời lưỡng lự. Ví dụ như “Khăn trải bàn dùng màu trắng hay màu hồng” hay vấn đề như “Phù dâu phù rể đã chọn được chưa”.

Phần còn lại khá dễ dàng, mọi thứ đều được diễn ra suôn sẻ và hài hòa, chẳng qua chuyện phù dâu phù rể…… Thật sự có chút bất hòa.

Lâm Dao và Cố phu nhân muốn tám người, chính là mỗi nhà 4 người.

Bạn bè của Nguyễn An An rất ít, nhưng cô đếm một lượt, thật sự có thể gom đủ bốn người.

—— Khương Di, Ân Viện, cô bạn nửa đường thay đổi Hạ Mông, cộng thêm người luôn nỗ lực tuyên truyền, fan couple đời đầu - Thu Nghiên.

Cố Quyết bên kia kỳ thật cũng dễ dàng, anh mở miệng đọc ra tên 3 đứa con trai trong nhóm chat và Cố Minh.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ này.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Về phía Nguyễn An An, Ân Viện tỏ vẻ có Tiết Chiêu thì không có cô.

Cố Quyết bên này, Cố Minh tỏ vẻ em trai kết hôn, anh trai chưa lập gia đình đã đủ mất mặt rồi, anh không muốn làm phù rể gia tăng cảm giác sỉ nhục.

……

Tất cả đều không phải vô cớ gây rối, ngược lại nói có sách mách có chứng, khiến người nghe không có cách nào phản bác.

Thẳng thắn mà nói, tình cảm giữa Tiết Chiêu và Cố Quyết chắc hẳn sẽ không ít hơn so với cô và Ân Viện, cho nên Nguyễn An An cũng không yêu cầu Cố Quyết mấy vấn đề đại loại như đừng để Tiết Chiêu làm phù rể. Trước tiên cô đi thăm dò điểm mấu chốt của Ân Viện, ý đồ thuyết phục ——

Nguyễn An An An Nguyễn: 【 Bảo bối, đây là đại sự cả đời của tớ…… Tiết Chiêu sao, anh ta chỉ là người họ Tiết tên Chiêu người qua đường Giáp, không cùng đẳng cấp với cậu……】

Ân Viện không hôn nhân: 【 Có anh ta thì không có tớ. 】

Nguyễn An An An Nguyễn: 【 Tớ bảo đảm sẽ không sắp xếp cho anh ta và cậu mặt đối mặt, cậu đại nhân đại lượng, trong bụng Tể tướng ……】

Ân Viện không nhân duyên: 【 Có anh ta thì không có tớ. 】

“……”

Cho dù cô có thuyết phục như thế nào thì Ân Viện cũng không nhận nhượng.

Sau đó cô và Khương Di phân tích một phen, đoán chừng là lúc trước thời điểm kết hôn với Chiêu Chiêu Mộ Mộ trong trò chơi, không cẩn thận động chân tình……

Rốt cuộc trước đó Ân Viện từng nói qua: “Yêu đương qua mạng, là người hay quỷ cũng không biết, người nào động chân tình không phải là đồ ngu ngốc sao?”

Ban đầu lúc mới biết 【 Chiêu Chiêu Mộ Mộ 】, Nguyễn An An và Khương Di đều hoài nghi không biết có phải cùng chữ “Chiêu” này nên Ân Viện mới lựa chọn hay không, nhưng Ân Viện vẫn khinh thường: “Tiết Chiêu? Hai người các cậu thôi đi, tớ nhất định không có khả năng treo cổ trên cùng một thân cây.”

—— Hiện tại cô ấy không chỉ động chân tình.

—— Hơn nữa còn treo cổ trên cùng một thân cây.

Có thể không tức giận sao?

Phân tích qua phân tích lại đều vô cùng tức giận.

Nhưng lần này Nguyễn An An không trách Tiết Chiêu, bởi vì Ân Viện là người động tâm trước, luôn miệng nói ai động tâm kẻ đó là người ngu thế nhưng cô ấy vẫn tự mình đâm đầu vào rọ. Hai người này, cách một sợi dây mạng, biển người mênh mang, muôn vàn cư dân mạng, cuối cùng vẫn va phải nhau —— Nguyễn An An và Khương Di đều nhịn không được cảm khái, không bằng cặp đôi oan gia này thật sự ở bên nhau đi.

Ngoài ra, Nguyễn An An đã từng nhìn thấy Tiết Chiêu tới tìm Cố Quyết uống rượu, kết quả uống đến say mèm. Anh ta thần trí không rõ, còn vỗ vỗ Bổn Bổn “Ân Viện ơi Ân Viện, sao em lại biến thành mèo rồi?”

“……”

“Nhưng em biến thành mèo cũng đẹp.”

“…………w”

Không riêng chỉ cô và Cố Quyết mà ngay cả Bổn Bổn cũng cảm thấy hết chỗ nói.

Cuối cùng trước khi rời đi Cố Quyết gõ đầu anh ta nói “Cậu, đêm nay gọi điện thoại nói rõ với Ân Viện, nếu cô ấy vẫn không đồng ý cùng nhau tham dự, vậy vị trí phù rể vinh quang này có thể sẽ tuột khỏi tay cậu rồi.”

Bạn thân của vợ và đứa con trai nhặt được, vẫn nên hy sinh con trai đi.

Vốn dĩ Nguyễn An An cho rằng Cố Quyết chỉ thuận miệng nói vậy, không nghĩ tới buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Ân Viện thật sự gửi tin nhắn WeChat tới.

——【 Mặc kệ Tiết Chiêu đi, lời nói lúc trước của tớ không tính. 】

Cho dù Nguyễn An An và Khương Di ép hỏi như thế nào, đối với chuyển biến lớn như vậy nhưng Ân Viện không hề nhắc tới nửa chữ nguyên nhân.

Tóm lại, đủ loại dấu hiệu cho thấy, ngoài mặt là kiểu kịch bản tình chàng ý thiếp vô tình, nhưng trên thực tế dường như còn một số bí mật nhỏ khác.

……

Vốn dĩ Nguyễn An An cảm thấy giữa Ân Viện và Cố Minh thì khẳng định là Ân Viện khó đối phó hơn, Cố đại công tử thoạt nhìn có chút khờ.

Không nghĩ tới, lúc này Cố cộc lốc lại tương đối ngoan cố.

“Sẽ không, anh không đời nào đi làm phù rể cho em trai.” Cố Minh nói “Em dâu, có lẽ em không hiểu, nhưng anh quá hiểu rõ Cố Quyết. Anh, anh trai hơn nó 4 tuổi, đến nay chưa lập gia đình, nó đã trong tối ngoài sáng trào phúng anh bao nhiêu lần, hiện tại không những anh chưa lập gia đình mà còn làm phù rể cho nó —— ha hả.”

Công lực miệng lưỡi của Nguyễn An An không đủ, cuối cùng không nói lại Cố Minh, chỉ đành phải từ bỏ như vậy, cả người lâm vào một vòng phiền muộn mới.

Cô gọi điện thoại càu nhàu với Khương Di “A, phù dâu đã đủ, nhưng nhân số phù rể vẫn thiếu, Cố Quyết nói bạn học cao trung của anh không dễ liên lạc, đám anh em kia tranh sủng, ai cũng cảm thấy người kia không xứng, lần đó nghe bọn họ nói chuyện điện thoại, đầu muốn phình to……”

Giống một đám trẻ con tranh sủng tranh công, cái gì mà “Lúc ấy Cố ca dẫn đầu đi đánh nhau, tôi là phó thủ!” “Cố gia được tuyển chọn làm nhân vật phong vân, là tôi bầu cho cậu ấy 100 phiếu!” “Năm đó thời điểm Cố ca đánh nhau, tôi chính là cây gậy của cậu ấy!!!”…… Tất cả đều nhao nhao tranh công.

Khi Nguyễn An An đang oán giận, Khương Di đột nhiên đề nghị: “Nếu không, để Nghiên Nghiên làm đi?”

“……?” Nguyễn An An không kịp phản ứng: “ ‘Nghiên Nghiên’…… Là ai?”

Khương Di: “Nguyễn Nghiên, em họ cậu.”

“???” Trong nháy mắt cả người nổi một tầng da gà, Nguyễn An An lập tức trừng lớn mắt, “Không phải, Nghiên Nghiên cái gì chứ? Hai người ở bên nhau sao????”

“Không không không! Không ở bên nhau đâu!” Khương Di lập tức phủ nhận, rồi sau đó cũng ý thức được nói lỡ lời, có chút ngượng ngùng “Tớ chỉ quen miệng gọi tên nhân vật trong trò chơi thôi……cậu đừng nghĩ nhiều.”

“…………”

Mẹ nó, mỗi một từ cậu nói đều làm tớ nghĩ nhiều đấy.

Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn An An gửi hai tin nhắn trong nhóm chat.

Nguyễn An An An Nguyễn: 【Tiểu thuyết ngôn tình 《 Chú sói nhỏ đẹp trai và chị gái trí thức Honey Crazy Love 》 nữ chính: Khương Di; nam chính: Nguyễn Nghiên 】

Nguyễn An An An Nguyễn: 【Tiểu thuyết ngôn tình《 Thiếu niên cộc lốc mắc bệnh trung nhị và mỹ nữ lạnh lùng xinh đẹp, gương vỡ lại lành 》 nữ chính: Ân Viện; nam chính: Tiết Chiêu 】

Khương Di không ăn gừng: 【………… Tớ sẽ nỗ lực. / thẹn thùng 】

Ân Viện không hôn nhân: 【 Chuyện của tớ không phải tiểu thuyết ngôn tình, không có couple, cảm ơn. 】

Mặc kệ nói như thế nào, đề nghị của Khương Di cũng đích thực cho cô một gợi ý.

Người thân của nhà gái làm phù rể cho nhà trai cũng không phải chuyện gì kiêng kị, Cố Quyết cũng đã sớm biết thằng nhóc mỗi ngày tìm anh PK là Nguyễn Nghiên, nghe vậy cũng không có ý kiến gì “Nếu cậu ấy đồng ý, thì quyết định vậy đi.”

Về phần Nguyễn Nghiên có đồng ý hay không……

Nguyễn An An chỉ cần thả ra hai câu, chắc chắn Nguyễn Nghiên sẽ cam tâm tình nguyện làm phù rể.

—— “Khương Di là phù dâu.”

—— “Suy xét đến việc có lẽ em không chú ý đến tin tức bát quái, hiện tại chị trực tiếp nói cho em biết, Đông Sát Tây Cố chính là anh rể em, Cố gia nhị công tử Cố Quyết, mà 《 Lục giới 》 cũng chính là sản phẩm của anh ấy, em xác định không làm phù rể cho anh ấy?”

Đem Đông Sát Tây Cố là thần tượng cũng là mục tiêu nỗ lực của người nào đó: “……………… Được, em đi.”

Vì thế, trải qua một làn sóng thay đổi và lựa chọn, cuối cùng dàn phù dâu phù rể cũng được quyết định 

Ngày tổ chức hôn lễ.

Từ sáng sớm Nguyễn An An đã bắt đầu thay đồ, trang điểm, quy trình trước đó được thực hiện một cách nhanh chóng, xuất phát từ biệt thự Lâm gia đến khách sạn Li Giang nơi tổ chức tiệc cưới.

Họ hàng của Cố gia và Lâm gia có rất nhiều người, Nguyễn gia có ông bà nội và ba mẹ Nguyễn Nghiên.

Nguyễn An An yêu ai yêu cả đường đi —— ví dụ như: có thể cô thích Bổn Bổn nên thích luôn cả ba Bổn Bổn.

Nhưng trái lại, sẽ không ghét ai ghét cả tông chi họ hàng —— mặc kệ bọn họ là thân nhân của ai, chỉ cần thật lòng đối xử tốt với cô, như vậy là đủ rồi.

Lần này không chỉ mời người trong giới, mà còn có một số bạn học ở đại học C.

Thu Nghiên đổi sang trang phục phù dâu xong liền lập tức đi tiếp đón mấy bạn học, mấy người ríu rít hồi lâu, rồi sau đó Thu Nghiên đưa mấy nữ sinh đến hậu trường tìm Cố Quyết, hỏi: “Cố Thần! Trên diễn đàn có rất nhiều bạn học không thể tới, bọn họ nói muốn xem phát sóng trực tiếp hiện trường! Có thể để các cô ấy cầm di động ghi hình hoặc phát sóng trực tiếp cho những người khác ở trường học xem không?”

Loại chuyện này…… tất nhiên Cố Quyết sẽ đồng ý: “Đương nhiên có thể.”

“Các cậu lại đây.” Anh đưa mấy người đi tìm vị trí nhiếp ảnh tốt nhất, cuối cùng ngừng ở phía trước sân khấu chính “Đứng ở chỗ này đi.”

Mấy nữ sinh còn chưa nói lời nào, người quay phim với các thiết bị ghi hình chuyên nghiệp đã trợn tròn mắt: “Cố thiếu, tôi muốn đặt thiết bị ở nơi này, ngài xem nếu không đổi lại một chút……?”

“……”

Nhưng mà Cố Quyết gần như không hề do dự, lập tức trả lời “Vậy anh nhường chỗ cho bọn họ đi, mấy đồ vật ghi hình kia dịch sang một chút cũng không sao.”

Camera: “?”

Cố Quyết dặn dò mấy nữ sinh: “Nơi này đèn sân khấu có thể chiếu đến, nhớ rõ đừng run tay, quay chụp cẩn thận, sau khi hôn lễ kết thúc tôi sẽ lên diễn đàn kiểm tra.”

“Tuân mệnh!”

……

Đoạn này được Thu Nghiên thuật lại trong phòng trang điểm cô dâu, Nguyễn An An nhịn không được cắn răng, Khương Di và Ân Viện, bao gồm một phòng đầy các cô gái đều cười nghiêng ngả.

Khách khứa đến đông đủ, theo đúng thủ tục, mở lớn của phòng tiệc rộng mở. Thời điểm Nguyễn An An kéo tay Thẩm Nguyên đi về phía Cố Quyết cũng không có cảnh tượng cha con cầm tay hai mắt đẫm lệ như trong TV.

Kỳ thật trong khoảng thời gian này, Nguyễn An An và người ba mới ở chung rất khá, có thể nhìn ra được ông đang nỗ lực thích ứng với cô và người chồng rất biết nói chuyện kia của cô.

Không phải không có tình cảm, chủ yếu…… khí chất của Thẩm Nguyên rất không thích hợp với loại kịch bản ôn nhu này. Thời điểm không có biểu cảm gì trên mặt, có vẻ thần bí sâu không lường được, cho dù Nguyễn An An muốn diễn cũng nặn không ra nước mắt.

Nguyễn An An không khóc, Cố Quyết không khóc, ngược lại khi cô và Cố Quyết dắt tay nhau đứng trên sân khấu, dưới sân khấu lại truyền đến tiếng nức nở cực kỳ rõ ràng.

Người dẫn chương trình chú ý tới người khóc thành tiếng nọ, anh ta lập tức xuống dưới sân khấu phỏng vấn Thu Nghiên: “Cô gái này, tại sao lại khóc thương tâm như vậy? Có thể chia sẻ với chúng tôi không?”

Thu Nghiên gạt nước mắt, khóc không thành tiếng: “Ô ô ô…… Tôi…… Cách…… Tôi rốt cuộc couple của chúng tôi cũng kết hôn, tôi còn làm phù dâu, tôi vui quá……”

May mắn thay lớp trang điểm của cô ấy không bị nhòe, nhìn như vậy cũng chỉ thấy chóp mũi vành mắt hồng hồng rất khả ái.

Chuyện ủng hộ couple đối với người trẻ tuổi mà nói một chút cũng không xa lạ, lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay cùng tiếng cười sảng khoái, người dẫn chương trình một lần nữa trở lại sân khấu.

Bước kế tiếp, anh ta nói hai câu, rồi sau đó để cô dâu chú rể trao đổi nhẫn cưới.

Nhưng luôn có người không tuân theo kịch bản.

Cố Quyết……

Cố Quyết đoạt lấy microphone của người dẫn chương trình.

Mặc dù là người dẫn chương trình chuyên nghiệp, nhưng cũng chưa từng có tình huống “Chú rể cướp microphone ” cho nên anh ta bỗng chốc ngây ngốc đứng tại chỗ.

Mãi cho đến khi Lâm Dao – người lên kế hoạch cho toàn bộ lễ cưới ngồi dưới sân khấu vẫy tay với vẻ mặt bất đắc dĩ, lúc này anh ta mới an tâm, lui lại mấy bước nhường sân khấu cho đôi tân nhân.

Cố Quyết tự nhiên hào phóng, cầm microphone, còn tự giới thiệu một chút: “Chào mọi người, hôm nay tôi là chú rể, Cố Quyết.”

“Anh muốn làm gì……” Dưới sân khấu bắt đầu có người ồn ào, Nguyễn An An cảnh giác muốn đoạt lại microphone trong tay anh “Anh muốn làm gì? Cố Quyết anh đừng xằng bậy ——”

Cố Quyết thân cao chân dài, đương nhiên sẽ không bị cô kiềm chế, vừa trốn còn vừa nói giỡn: “Mọi người xem, vợ tôi lại bắt đầu ngăn cản……”

Nguyễn An An không đoạt được, chỉ phải trơ mắt nhìn anh bắt đầu luyên thuyên: “Bạn bè quen thuộc chắc hẳn sẽ đoán được kế tiếp tôi muốn nói gì……” Cố Quyết dừng một chút “Nhưng vẫn có nhiều người không biết, cho nên các cậu coi như đang ôn tập đi, cảm ơn vì đã phối hợp.”

“……”

“Bạn bè quen thuộc” ——đại đa số phù dâu phù rể đều đồng loạt trợn trắng mắt.

Người trẻ tuổi dưới sân khấu ồn ào, người lớn che mặt, Cố Khải Trung bắt đầu tức giận, Lâm Tùng Bách trừng mắt.

“Kỳ thật cũng không có gì đặc biệt, tôi chỉ muốn mượn cơ hội này…… nói cho mọi người biết, tôi và vợ tôi đã trải qua những gì mới có ngày hôm nay.”

Cố Quyết mở đầu, rồi sau đó từ từ kể ra.

“Nói văn vẻ thì quá đạo đức giả, thời điểm tôi đi học, sáng tác của người Trung Quốc cũng là một luồng ý thức, muốn văn vẻ cũng không làm được…… Cho nên, trực tiếp nghĩ đến đâu nói tới đó sẽ tốt hơn.”

“Lại nói tiếp, kỳ thật cả hai chúng tôi đều còn trẻ, hơn hai mươi tuổi, nhưng tôi cẩn thận phân tính một chút, tôi thích vợ tôi…… thế nhưng đã tám chín năm.”

Phòng tiệc dần dần an tĩnh, chỉ còn lại tiếng nói réo rắt của người đàn ông xuyên thấu qua microphone truyền ra ngoài, thư thái dễ nghe.

“Thời điểm tôi học cấp ba, những người quen đều biết tôi có một con mèo, tôi coi nó như bảo bối …… tôi và vợ tôi cũng gặp nhau nhờ con mèo này” Cố Quyết chỉ vào ghế ngồi của bà mối  “Ở nơi đó, Bổn tổng của chúng ta.”

Đột nhiên có rất nhiều tầm mắt tập trung lên người mình, Bổn Bổn vụng về đặt móng vuốt nhỏ lên bàn, yếu ớt kêu “Meo” một tiếng.

“Tình huống cụ thể có chút không tiện miêu tả…… Tóm lại, khi đó vợ tôi đặc biệt xinh đẹp, tôi đối với cô ấy là nhất kiến chung tình……”

Cố Quyết miêu tả lại rốt cuộc vợ anh có bao nhiêu xinh đẹp, mãi cho tới khi dưới sân khấu truyền đến tiếng thúc giục ồn ào, anh mới miễn cưỡng dừng lại.

Rồi sau đó anh tự thuật lại tuổi trẻ khờ khạo của mình, không biết mình đã yêu Nguyễn An An từ khi nào, trải qua mấy năm tương tư đơn phương, yêu thầm, rồi tới giai đoạn đại học.

“Sau đó, chúng tôi gặp lại trong trường đại học,  dưới sự công kích quyết liệt của tôi, cuối cùng chúng tôi cũng chính thức yêu nhau. Vợ tôi là một người vô cùng trầm ổn, là người có thể cất giấu bí mật, thế nhưng tháng trước cô ấy mới nói cho tôi biết, nguyên nhân chân chính khiến cô ấy trở lại học đại học ……”

Cố Quyết còn chưa nói hết lời đã bị cô dâu gắt gao giữ chặt microphone.

Nguyễn An An nghiến răng nghiến lợi: “Nếu anh dám nói chuyện này, Cố Quyết ——”

“Được, bỏ qua đoạn này.” Cố Quyết hắng giọng, làm lơ tiếng cười vang dưới sân khấu “Tiếp tục nói, chúng tôi đã có một đoạn tình yêu bí mật —— giấu kín người lớn hai bên, hơn nữa cũng lừa gạt lẫn nhau ——”

Anh tạm dừng một chút, tạo cảm giác hồi hộp “Mà đoạn này, chính là đoạn mà bản thân tôi thích nhất, có thể cầm đi làm kịch bản đóng phim điện ảnh, tôi đặt tên cho nó là ……”

Nguyễn An An tay mắt lanh lẹ đánh một cái lên cánh tay anh: “Này!”

Nhìn hành động của hai vợ chồng, lại có người bắt đầu cười, Cố Quyết dừng đúng lúc: “Được được được, cô ấy thẹn thùng, tôi sẽ không nói, những người bạn biết đoạn này lát nữa có thể chia sẻ với nhau.”

Bạn bè: “…………”

Fuck.

Những người bạn biết đoạn này đồng loạt tỏ vẻ cự tuyệt.

“A……” Cố Quyết cảm khái một tiếng “Có quá nhiều chuyện không được nói, kỳ thật chuyện dư lại không còn bao nhiêu.”

“Thời gian chân chính chúng tôi ở bên nhau cũng không quá dài”

“Chia sẻ với mọi người một chuyện rất buồn cười.” Trong giọng nói của Cố Quyết mang theo ý cười “Trước khi kết hôn, có một người bạn trong nhóm đã nói, thế nhưng Cố Quyết cũng có ngày hôm nay, lãng tử quay đầu lại thành kẻ si tình.”

“Tôi phải đính chính cho bản thân mình” Cố Quyết nói “Tôi không phải lãng tử, cũng không quay đầu lại, không phải đột nhiên biến thành người si tình, chỉ là…… Gặp đúng người.”

“Gặp được cô ấy, tôi mới đột nhiên hiểu thế nào gọi là thích.”

Ở một góc vườn trường hoang phế kia, trên vách tường rêu xanh giăng đầy, có một cô gái nhỏ mặc đồng phục màu xanh trắng ngồi xổm trước mặt chú mèo của anh, mái tóc đen thẳng, thời điểm cười rộ lên đặc biệt ngọt ngào, nhẹ giọng đặt tên cho nó.

“Tôi nhìn cô ấy phảng phất như thấy được quãng đời còn lại của mình.”

Trong căn hộ 100 m2, từ phòng khách đến phòng bếp chỉ có vài bước, có một cô gái trẻ mặc chiếc áo len trắng ngồi trên thảm thượng dựa lưng vào ghế sô pha, bàn tay xoa nắn con mèo của anh. Khi cười rộ lên vô cùng ngọt ngào, uy hiếp anh nói trưa hôm nay em không ăn cà chua nữa, nếu anh dám làm buổi tối chia phòng ngủ.

Hôm nay cô gái trẻ đó cùng anh tổ chức lễ cưới long trọng.

Hôm nay cô đặc biệt xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, trong ánh mắt đều là những ngôi sao sáng, chớp chớp, giống như ánh mắt sau vô số lần hai người hôn môi, cô thở hổn hển nhìn về phía anh.

Thậm chí so với lúc đó còn muốn động lòng hơn.

“Thật vinh dự khi các vị đã tới tham dự hôn lễ của chúng tôi ……”

Cố Quyết một tay cầm microphone, một tay khác nắm tay cô, nhoẻn miệng cười với mọi người dưới sân khấu, mặt mày tuấn lãng.

“Chúng tôi sẽ ở bên nhau cả đời, nhờ mọi người chứng kiến.”