—— Mọi người đều nói, khoe ân ái, sẽ chết nhanh.
—— Chúng ta sẽ chứng minh cho bọn họ biết, lời này là sai.
Anh nói một cách hiển nhiên.
Nguyễn An An không biết câu trả lời của Cố Quyết đã chạm tới chỗ nào trong lòng mình.
Nhưng trong nháy mắt đó, trái tim cô tràn đầy một cảm xúc không biết tên, có chút cảm động, có chút muốn cười, lại lập tức nhớ tới rất nhiều mảnh vụn trong quá khứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Năm ngoái thời điểm bọn họ mới ở bên nhau không bao lâu, diễn đàn xuất hiện bài viết về couple. Tiêu đề viết rất rõ ràng người ủng hộ couple hãy tiến vào, tuy nhiên vẫn có người không đọc tiêu đề, vừa ấn vào đã nói “Đừng nói trước nhiều như vậy, tương lai nếu hai người này chia tay quả thực buồn cười chết tôi.”
Lúc ấy sau khi Cố Quyết đọc được, anh hừ lạnh một tiếng “Cười chết mới tốt, chúng ta sẽ nhảy Disco trên mộ phần của cô ta.”
Trong《 Lục giới 》 cũng có các bộ phận quần chúng ăn dưa, Cố Quyết từng đọc được một bình luận —— “Tôi ủng hộ couple nhiều năm như vậy, nhảy nhót càng sung sướng thì chết càng nhanh, cặp đôi này luôn phô trương thanh thế, kỳ thật sẽ không lâu dài, không tin chúng ta chờ xem.”
Cố Quyết bị chọc tức tới mức bật cười, anh trả lời: “Cảm ơn vì đã nhọc lòng, tôi và vợ tôi sẽ ở bên nhau bao lâu tôi cũng không biết, nhưng khẳng định sẽ dài hơn cuộc đời bạn.”
“……”
Tuy rằng nói hay thì ai cũng biết nói, nhưng làm đương sự, cảm xúc của Nguyễn An An là rõ ràng nhất.
Dường như anh thật sự, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, vẫn luôn cực kỳ chắc chắn…… hai người bọn họ nhất định có thể đi đến cuối cùng.
Nguyễn An An không thoát được khỏi suy nghĩ của chúng mình, cô lâm vào hồi ức, càng nghĩ càng xa, cuối cùng vẫn bị giọng nói của anh kéo về hiện thực.
“Đừng rối rắm” Cố Quyết giải quyết dứt khoát “Động cơ của anh quan trọng không? Không quan trọng, thời gian buổi tối rất ngắn, không nên lãng phí.”
“Làm gì…… Ưm!”
——Làm chính sự.
……
Cuộc thảo luận “Vì sao anh liên tục khoe ân ái”, cuối cùng cũng không có kết quả chính xác.
Hơn nữa Nguyễn An An phát hiện cho tới cuối cùng, thế nhưng mình lại bị logic của người nào đó dẫn dắt…… Cho nên không biết thứ khác, duy nhất có thể đưa ra một kết luận chính là: Cố Quyết thật sự thích hợp đi bán hàng đa cấp.
Ngày mùng 8 tháng giêng bắt đầu đi làm, giám đốc cũng không ngoại lệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai vị giám đốc trăm công ngàn việc, đầu năm sự tình nhiều, cũng may những chuyện liên quan đến hôn lễ đều có người lớn hai bên gia đình lo liệu. Lúc đầu là Lâm Dao, sau đó là Cố phu nhân, song kiếm hợp bích đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nguyễn An An xem qua các bước kế hoạch ban đầu của hai người, cô cảm thấy cho tới nay có thể đây sẽ là hôn lễ tuyệt vời nhất Thanh Thành.
Lâm Dao và Cố phu nhân tìm người tính toán, cuối cùng hôn kỳ được ấn định vào cuối tháng hai.
Trước khi Nguyễn An An nghe được ngày giờ cụ thể, chỉ ba chữ “Cuối tháng hai” đã nảy ra vô số ý tưởng trong đầu cô ——
Ví dụ như khi còn nhỏ học đến bài tháng nhuận, trong sách giáo khoa viết: “ Bạn học Tiểu Minh sinh vào ngày 29 tháng 2, bốn năm mới cậu ấy mới được trải qua một ngày sinh nhật chân chính và ý nghĩa.”
Suy nghĩ của cô cũng va phải tâm tư trong lòng Cố Quyết.
Vì thế hai người cùng đặt câu hỏi: “Cuối tháng hai là ngày nào?”
“……” Lâm Dao bị giọng nói nghiêm túc của hai người làm cho hoảng sợ “ Ngày 27, làm sao vậy?”
Cố Quyết giải thích: “Vợ chồng con sẽ kỷ niệm tất cả những ngày đặc biệt, kỷ niệm ngày lãnh chứng, kỷ niệm ngày tổ chức hôn lễ, cho nên bọn con sợ mẹ sẽ chọn ngày 29 ……”
“……” Lâm Dao hết chỗ nói “Mẹ là người không đáng tin cậy như vậy à?”
“……”
Cuộc đời mẹ như một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết của Tô Sảng, còn có chuyện gì mà mẹ không làm được?
Nhưng hai người rất ăn ý không nói tiếp, nói gần nói xa thoát khỏi đề tài trước mắt.
Trong quá trình chuẩn bị hôn lễ, Nguyễn An An đi theo Cố Quyết gặp mặt một thành viên khác trong đại gia đình Cố gia.
—— Em gái Cố Khải Trung - Cố Mân Lan, người đã từng là tiểu công chúa Cố gia. Cho tới bây giờ, yến hội sinh nhật mỗi năm vẫn được tổ chức kiểu cách nhất Thanh Thành.
“Con người cô anh rất tốt, tính cách của bà có chút giống mẹ anh, đều là người dễ nói chuyện.” Trên đường lái xe tới biệt thự của Cố Mân Lan, Cố Quyết nói chuyện với Nguyễn An An “Cho nên em đừng lo lắng.”
Lần trước khi gặp mặt ba mẹ anh, Nguyễn An An cũng bị anh trấn an một cách không minh bạch như vậy, cái gì mà “Ba mẹ anh rất tốt”, “Em ngàn vạn lần đừng lo lắng”.
“…… Em thật sự không lo lắng chút nào.” Nguyễn An An cảm thấy anh quá kỳ quái “Tuy rằng không được huấn luyện từ nhỏ như những thiên kim gia đình khác, nhưng em cũng từng đi theo ông ngoại gặp mặt rất nhiều trưởng bối, tại sao anh lại không tín nhiệm em như vậy? Mỗi lần đều phải dặn dò nhiều lần như thế?”
“Không phải anh không tín nhiệm em.” Cố Quyết nói “Anh cảm thấy, khi em gặp mặt người lớn……” Anh dừng một chút, nhịn không được mỉm cười “Em xem, em thích anh như vậy, khẳng định sẽ sợ mình biểu hiện không tốt, lo lắng là cảm xúc đương nhiên……”
“…………”
Anh có nghe hiểu lời em nói không?
Không.
Tương tự như những gì Cố Quyết nói, tính cách của Cố Mân Lan đúng là có chút tương tự Cố phu nhân, tươi cười ưu nhã, giọng điệu ôn nhu. Đối mặt với người như vậy, Nguyễn An An cũng tự động chuyển mình sang kiểu phụ nữ đoan trang thục nữ, chỉ là ngẫu nhiên sẽ mang theo chút nghịch ngợm của người trẻ tuổi gãi đúng chỗ ngứa khiến Cố Mân Lan liên tục bật cười.
Chú của Cố Quyết nhìn có chút nghiêm túc, từ đường nét gương mặt vẫn có thể thấy được vẻ anh tuấn khi còn trẻ. Thời điểm ít nói ít cười trông y như một khuôn mẫu khắc ra với em họ Cố Quyết.
Em họ anh là tiêu chuẩn của người có tính cách lạnh lùng, rất ít khi tươi cười, lời nói cũng ít ỏi.
Thời điểm Nguyễn An An chào hỏi em họ anh, còn ở trong lòng tranh thủ so sánh người này với Cố Quyết.
Thoạt nhìn ngay từ đầu Cố Quyết có vẻ là người lạnh lùng, nhưng kỳ thật sau khi tiếp xúc mới biết được anh không phải người lạnh lùng, anh chỉ không có hứng thú với hầu hết mọi thứ, có một loại tản mạn khắc vào trong xương cốt. Ngẫu nhiên hỏi anh chuyện gì, anh chỉ nhàn nhạt nâng mí mắt lên, trên gương mặt viết “Ông đây muốn trả lời”.
Chính bộ dáng không chút để ý này mới là điểm hấp dẫn nhất.
Khi Nguyễn An An thất thần, Cố Quyết và Cố Mân Lan đã nói sang chuyện khác.
“Tần Túc…… Tháng trước xuất ngoại.” Ngữ khí của Cố Mân Lan đều đều, giống như đang nói một chuyện bình thường trong nhà “Tất cả các chỉ số kiểm tra đều bình thường, cho nên cô sắp xếp cho con bé đi rồi.”
Cố Quyết nghe thấy cái tên này lòng không gợn sóng, nhàn nhạt đáp “Vâng” một tiếng.
Nguyễn An An không hiểu ra sao, trước nay chưa từng nghe thấy cái tên này, cô đang do dự có nên trực tiếp hỏi “Tần Túc là ai” hay không thì lại bị Cố Mân Lan lôi kéo tay hỏi “Các cháu chuẩn bị hôn lễ thế nào rồi? Có cần cô hỗ trợ không?”
Vì vậy nghi hoặc này đành phải tạm thời gác lại.
Nhưng, khứu giác của phụ nữ quả thực rất nhạy bén —— đặc biệt là liên quan tới phương diện nào đó.
Tần Túc có tới 90% khả năng là con gái.
Nếu là con gái, mà cô anh lại đặc biệt nhắc riêng với Cố Quyết ……
Sắp tới thời gian ăn trưa, trên đoạn đường đi đến bàn ăn, Nguyễn An An thả chậm bước chân, rốt cuộc tóm được cơ hội ghé vào bên tai Cố Quyết hỏi: “Này! Tần Túc là ai? Vì sao nghe có vẻ bí hiểm vậy?”
“……”
Vừa rồi Cố Mân Lan nói tới người này, đoán chừng vì muốn hai người yên tâm.
Nhưng có nhiều chuyện anh thực sự không muốn nói cho cô, Cố Quyết nghĩ: Tần Túc ngu ngốc là thật, nhưng cô ta lại trời xui đất khiến thúc đẩy cuộc gặp mặt giữa hai người, vì thế anh nói: “Đó là con gái nuôi của cô anh, xem như…… bà mối của chúng ta đi.”
“Hả? Bà mối?” Nguyễn An An trừng lớn đôi mắt “Nói cách khác……cô ta là em họ anh? Chúng ta có cần mời cô ta đến dự hôn lễ không?”
Cố Quyết cười nói: “Vẫn là thôi đi……”
Anh biết rõ tính cách Nguyễn An An, cô che chở Bổn Bổn như vậy, sau khi biết ngọn nguồn nói không chừng còn muốn bay sang nước ngoài làm một trận tử chiến.
Có thể, nhưng không cần thiết.
Cho người phụ nữ có vấn đề về tinh thần kia một chút dư quang cũng đều là lãng phí thời gian, thậm chí nói đến chuyện của cô ta Cố Quyết còn ghét bỏ lãng phí nước miếng.
Anh ôm bả vai cô, ấn người xuống ghế ngồi “Ngoan, chúng ta không trêu chọc bệnh nhân tâm thần.”
Nguyễn An An: “???”
Nguyễn An An vẫn không hiểu rốt cuộc đó là ai, nhưng thấy Cố Quyết biểu hiện như vậy, đoán chừng cũng không phải người quan trọng.
Hai người ngồi xuống bàn ăn, đề tài bí ẩn này nhanh chóng được bỏ qua. Bởi vì ấn tượng không khắc sâu nên sau đó Nguyễn An An cũng không nhắc lại.
Sau khi gặp mặt Cố Mân Lan, lại mất một tuần mới xử lý xong công việc tồn đọng đầu năm mới. Trong khoảng thời gian đó Nguyễn An An và Cố Quyết mỗi người đều đi công tác hai ngày.
Bổn Bổn không theo bảo mẫu trong nhà, cho dù người quen cũng không chịu, nhất định phải là ba mẹ. Cho nên thời gian đi công tác của hai người phải thay đổi, vốn dĩ chỉ có hai ngày không gặp mặt, hiện tại lại biến thành bốn ngày không gặp mặt.
Thời điểm gọi video call, Cố Quyết không ngừng oán giận: “Con trai thối, một thân tật xấu.”
Nhưng oán giận thì oán giận, nên làm vẫn cứ phải làm.
Sau ngày Nguyễn An An đi công tác trở về chính là ngày dự kiến chụp ảnh cưới. Vào ngày chụp ảnh cưới, hai người không cần thương lượng, trực tiếp ôm Bổn Bổn đi cùng.
Thời điểm Nguyễn An An nói với nhiếp ảnh gia và nhà tạo hình rằng bọn họ muốn chụp ảnh chung với Bổn Bổn, nhiếp ảnh gia bật cười: “Tôi thấy cô dâu mang thai không muốn chụp ảnh, chờ sinh con xong mới đưa con tới chụp ảnh cưới cùng…… dẫn mèo đi chụp ảnh cưới, hai người đúng là người đầu tiên.”
“Đây là con trai của chúng tôi.” Cố Quyết giới thiệu xong, lại nói “Hơn nữa là người đầu tiên cũng rất tốt.”
Mà dường như Bổn Bổn cũng biết mình bị trêu chọc, nó ghé vào trong khuỷu tay Cố Quyết trừng mắt nhìn nhiếp ảnh gia, hung tợn kêu “Meo” một tiếng, vô cùng dễ thương.
Nhiếp ảnh gia cười vui vẻ: “Ôi, con mèo này tính tình không hiền nhỉ, còn biết tức giận!”
“Thật ngại quá, dạy con không nghiêm” Nguyễn An An ngoài miệng xin lỗi, nhưng ý cười trên mặt một chút cũng không rút đi “Chúng tôi quen rồi.”
Đầu tiên là tạo hình, quần áo của Bổn Bổn do chính bọn họ mang theo, các loại nơ nhỏ mũ nhỏ nhiều màu sắc, tất cả đều phù hợp với trang phục của Nguyễn An An và Cố Quyết.
Bước vào giai đoạn chụp ảnh, Nguyễn An An và Cố Quyết bên này đặc biệt thuận lợi, không nói tới hai người rất ăn ảnh, mà còn phối hợp vô cùng ăn ý.
Vốn dĩ mọi người đều cảm thấy điều khiến người ta đau đầu nhất nhất định là chú mèo này, nhưng không nghĩ tới đoạn thời kế tiếp trong studio ngập tiếng cười “Tới tới tới mèo con nhìn vào ống kính này”, “Ai ôi cảm giác về ống kính của chú mèo này thật tốt”, “Không ngờ mèo nhà hai người còn biết tìm ống kính ở đâu”…….
Nguyễn An An thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sinh được một đứa con trai như thế, còn cầu mong gì hơn.
Hai người chụp ở studio xong, lại đến mấy địa điểm tại Thanh Thành chụp ngoại cảnh, lăn lộn ước chừng một ngày.
Thế nhưng bức ảnh cuối cùng tại studio là khiến bọn họ vừa lòng nhất.
Cô ngồi sóng vai cạnh Cố Quyết, cô ngửa mặt, Cố Quyết hơi cúi đầu xuống, hai người nhắm mắt hôn môi.
Mà Bổn Bổn đứng giữa hai người, ngửa đầu nhìn bọn họ, lộ ra chiếc cằm nhỏ tròn trịa và chiếc nơ xinh xắn.
Sau khi xử lý xong bức ảnh này, Cố Quyết ngay lập tức đăng lên vòng bạn bè, hơn nữa còn phóng to treo ở phòng ngủ.
Đặt tên——《 Con trai mèo ăn cẩu lương 》.
Lần đầu tiên Bổn Bổn nhìn thấy bức ảnh kia ở trong phòng ngủ, nó giống như bị ngây dại, đứng tại chỗ không nhúc nhích, thân thể nho nhỏ phảng phất như gặp phải đả kích rất lớn.
Khiến hai người làm ba mẹ cười muốn sốc hông.
Nguyễn An An vừa cười, vừa chụp cho Bổn Bổn vài bức ảnh từ nhiều góc độ, mà Cố Quyết cười đủ rồi cũng đi ra phòng khách tìm hai con cá đặt trước mặt con trai.
Cố Quyết nói chuyện với Bổn Bổn: “Con trai, cuộc sống của mèo không chỉ có chuyện yêu đương, ba mẹ cho con phòng ở lớn như vậy, nhiều món đồ chơi như vậy, thang trượt, cá khô…… cuộc sống hạnh phúc, không có tình yêu thì cũng có sao đâu, phải không?”
Nguyễn An An nghẹn cười: “Cố Quyết anh không phải người……”
Cố Quyết không quan tâm, tiếp tục truyền bá tư tưởng, anh chỉ vào con cá trên mặt đất nói: “Con nhìn xem mỗi ngày con đều ôm hai con cá này đi ngủ, một ngày ôm chính chủ, một ngày ôm con cá mè hoa thế thân rẻ tiền……”
Bổn Bổn ngây thơ mờ mịt nhìn hai con cá.
Cố Quyết sờ đầu Bổn Bổn “Tuy rằng đời này con không thể có câu chuyện tình yêu như ba và mẹ, nhưng yêu đương với mèo con có thể tìm được thế thân sao? Không thể. Cho nên, như vậy không tốt sao?”
Bổn Bổn: “…… Meo w?”