*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
【Xong rồi!】 Giọng nói của tiểu trợ lý vang lên trong đầu Lục Hằng.
【Thế nào?】 Lục Hằng miễn cưỡng dằn lại mọi tâm tình, tiến vào trạng thái làm việc.
【Khi cậu xuyên tới đó, vì để phòng ngừa hai người đồng thời xuất hiện sẽ gây ra hỗn loạn. Cho nên quy tắc thế giới tự động bổ khuyết, nhốt Yêu vương ba xà kia vào bí cảnh, đợi cậu trở về mới có thể ra ngoài. 】
【Vậy chuyện của Bạch Lê phải giải quyết kiểu gì?】 Lục Hằng khá lo lắng, nhiệm vụ lần trước cậu đã không được đánh giá. Nếu lần này lại xuất hiện bất trắc thì chỉ e là cậu thực sự sẽ phải đến tầng mười tám địa ngục tham quan một hôm.
【 Có tiểu trợ lý tôi ở đây, không có gì phải lo hết! Tôi đã liên lạc với đồng nghiệp ở phòng bảo vệ, bọn họ sẽ phụ trách đưa toàn bộ ký ức về Bạch Lê vào trong đầu Tranh, nhưng… 】 Tiểu trợ lý bắt đầu ấp úng.
【Nói đi.】
【Bên phòng bảo vệ sẽ trừ điểm đánh giá.】 Dứt lời, tiểu trợ lý liền trốn vào một góc giả chết.
Thân là người mới còn chưa nhận được điểm đánh giá nào đã bị trừ thành âm, Lục Hằng cảm thấy mình sắp chết mất. Song Lục Hằng bèn tự an ủi, dù sao cũng còn hơn là để thế giới này trở nên hỗn loạn.
Sức mạnh của thánh khí Tùy Tâm quá mức quỷ dị, rất dễ xảy ra sai sót. Lục Hằng quyết định, nếu như không phải tình huống vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không đụng đến nó nữa.
Hiện tại Lục Hằng phải đi xem xem bên ngoài đang phát sinh chuyện gì.
Đã trăm năm trôi qua mà Lộc U U vẫn rất hả hê, bởi vì y là tiểu yêu mới sinh duy nhất được gặp vương. Nhờ lần gặp gỡ ấy, y đã trở thành người mà ai cũng săn đón trong tộc, khi nào tâm trạng tốt, y sẽ không ngại kể cho mấy bạn nhỏ nghe về ngày hôm ấy.
Hôm nay tâm tình của Lộc U U không tệ, bởi lẽ sáng sớm y đã có linh cảm sẽ có chuyện vui xảy ra. Do đó sau khi tan học, y rất hào phóng nói cho đám bạn học đang vây quanh mình về cái lần gặp mặt vương.
“U U, vương thực sự mạnh giống như trong truyền thuyết à? Ta nghe trưởng lão trong tộc nói rất lâu trước kia ông ấy đã diện kiến vương, nhưng bởi vì khí thế của vương quá lớn, ông không thể thấy rõ mặt vương trông ra sao.”
“Đương nhiên rồi! Lúc vương vừa mới xuất hiện, ngay cả thở ta cũng không dám, mãi đến khi ngài ấy cười với ta…”
“Nói dối! Vương sao lại cười với loại tiểu yêu như ngươi được. Thời điểm đó ngươi vừa mới hoá hình không lâu mà” Một thanh âm chói tai vang lên, thiếu niên này trông rất khí phách, tóm lại là rất không ưa Lộc U U.
Lộc U U còn chưa kịp mở miệng, người ủng hộ y đã nhảy ra: “Vương không phải là người chỉ có sức mạnh không đâu, nhớ hồi trước vương đối với con thỏ tuyết yếu ớt dùng một ngón tay cũng có thể di chết kia…”
“Ăn nói cẩn thận!” Có ai đó kéo tiểu yêu vừa mở miệng kia lại.
Lúc này tiểu yêu nọ mới nhận ra, con thỏ tuyết đó đã không còn là tiểu yêu thực lực kém cỏi nữa.
Bầu không khí đột nhiên có chút cứng ngắc. Một con hạc giấy màu đen viền vàng bất ngờ xuất hiện phá vỡ tình cảnh lúc túng này, hạc giấy bay quanh một vòng, lập tức rơi xuống trước mặt Lộc U U.
Hạc giấy của Vương! Đám tiểu yêu xung quanh trở nên thật phấn khích, có đứa còn lôi Lưu Ảnh châu ra để ghi lại.
“Lộc U U, mau đến núi Chiêu Dao, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Hạc giấy phát ra âm thanh trầm thấp khàn khàn, khiến người ta không khỏi tưởng tượng đến chủ nhân của giọng nói này rốt cuộc sẽ có phong thái ra sao.
Mặc kệ đám tiểu yêu ở trường sau khi trở về khoác lác với các bạn nhỏ khác như thế nào thì bên này, Lộc U U vừa thấp thỏm vừa vui mừng bước tới núi Chiêu Dao.
Lục Hằng nhìn thiếu niên đã trưởng thành hơn so với trước đây: “Tu vi của ngươi tiến bộ không ít.”
Được vương khích lệ, Lộc U U cảm thấy vô cùng phấn khởi: “Hồi bẩm vương, trăm năm qua tiểu yêu chưa từng lơ là, mỗi ngày đều chăm chỉ tu luyện ạ.”
Vậy mà đã một trăm năm rồi ư, tuy trong lòng rất ngạc nhiên nhưng ngoài mặt Lục Hằng vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Bấy lâu nay ta rơi vào trong bí cảnh, mới thoát ra hôm trước. Ngươi mau kể cho ta nghe tất cả những chuyện quan trọng trong tộc đi.”
Tộc Lộc Thục con cháu đầy đàn, do đó khá thân thiết với các tộc khác, xem như là bộ tộc nắm bắt được tin tức nhanh nhất. Mà Lộc U U là chắc trai của Lộc Thục vương, rất thích hợp để lấy thông tin.
Nghe thấy Vương căn dặn, Lộc U U không dám qua loa, đàng hoàng nói hết thảy những gì đã xảy ra trong suốt trăm năm qua. Lộc U U xưa nay vốn rất lanh lợi, y biết trước đây vương rất coi trọng con thỏ tuyết tên Bạch Lê kia, trong tộc còn có lời đồn nàng là yêu hậu tương lai. Vì vậy y liền tập trung đến một số việc liên quan tới Bạch Lê.
Bạch Lê đã không còn là tiểu yêu nhu nhược nữa, nàng ta tìm thấy thượng cổ thần khí và truyền thừa trong bí cảnh, độ kiếp trở thành đại yêu. Mà Bạch Lê đã từng nói, Vương mất tích là do bị các tu giả thuộc nhiều môn phái hãm hại.
Bạch Lê định tập hợp các tộc vương để ép những tu giả kia nói ra tung tích của Lục Hằng, chỉ có điều người khác không chịu tin nàng. Vương mạnh như vậy, trở thành tồn tại bất diệt trong lòng yêu tộc, cho nên chẳng có yêu nào lại đi tin tu giả có thể làm hại vương cả. Vài tộc vương còn cảm thấy chuyện vương mất tích là điều rất bình thường, dù sao ngàn vạn năm qua, hành tung của vương luôn vô cùng khó lường, đừng nói trăm năm, ngay cả ngàn năm không có nửa phần tin tức cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Bạch Lê bị tộc vương làm cho tức gần chết, nổi giận rời khỏi yêu tộc, muốn tự mình cứu Lục Hằng. Từ đó…đến nay vẫn chưa từng trở lại.
“Chỉ có điều…” Lộc U U ấp a ấp úng, y không biết có nên nói cho vương nghe điều đó hay không. Dù sao Bạch Lê kia rất có thể sẽ trở thành yêu hậu.
“Cứ nói đi, không sao.”
“Quãng thời gian trước, ta từng nghe người bạn đi du lịch ở nhân gian kể rằng, y nhìn thấy Bạch Lê đi cùng với một người đàn ông, hình như còn là nhà sư.” Lộc U U lên tiếng, lén lút nhìn Vương, phát hiện thần sắc cậu vẫn như thường, lúc này mới yên lòng lại. Mấy lời đồn trong tộc đúng là không thể quá tin tưởng, vương tựa hồ đâu có coi Bạch Lê là bạn lữ tương lai? Lộc U U thầm nghĩ, Bạch Lê kia có trở thành đại yêu thì vẫn không xứng với một sợi tóc của ngài ấy.
Sau khi Lộc U U cáo lui, Lục Hằng sắp xếp lại những tin tức vừa thu thập được. Bây giờ cách thời điểm cậu bị phái Thanh Tuyền tính kế đã một trăm năm, Bạch Lê đã liên hợp với thánh tăng, cũng sắp tới lúc cậu anh dũng hy sinh rồi.
Thế giới này phát triển theo chiều hướng không sai biệt lắm với những gì Lục Hằng dự đoán. Lúc trước Lục Hằng đi lấy thánh khí Tùy Tâm chính là vì để bảo tồn sức mạnh. Tuy có chút vấn đề ngoài ý muốn nhưng tới tới lui lui cũng vẫn quay trở lại quỹ đạo vốn có của nó.
Bây giờ chỉ cần chờ Bạch Lê gây ra sự kiện ở chùa Phạn Âm là được. Cậu chẳng lo đến chuyện đối phương liệu có đủ sức để hủy nửa ngôi chùa Phạn Âm hay không, thân là đứa con số mệnh, tuy không có thánh khí yêu tộc trong tay nhưng khí vận vẫn sẽ đền bù cho nàng ta pháp khí càng tốt hơn.
Lục Hằng quyết định bế quan, tránh cho phiền phức lại tìm đến cửa. Nhiệm vụ lần này quả là vô cùng thuận lợi, cậu còn chưa từng gặp mặt một đứa con số mệnh khác nên hẳn là sẽ không phát sinh sự cố gì.
Cậu đắc ý ngồi chờ nhiệm vụ kết thúc rồi trở về nhận đánh giá S+.
Trong suốt thời gian tĩnh tâm bế quan, Lục Hằng cố gắng nhớ lại đoạn ký ức mà mình đánh mất, nhưng bất kể cậu có nỗ lực đến đâu thì cũng chỉ có một ít chuyện vụn vặt như Bạch, Mân, hay cửu vĩ hồ vương Khê, giữa chúng như đang thiếu đi một mảnh liên kết nào đó.
Cửu vĩ hồ vương tới thăm, cắt ngang việc bế quan của Lục Hằng.
Hồ vương mặc một thân hồng y vẫn hung hăng, hấp tấp như thế. Nàng nhìn thấy Lục Hằng bèn hành lễ qua loa, vừa mở miệng đã khiến Lục Hằng đầu váng mắt hoa: “Vương, người và vương hậu đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Vương hậu? Trong lòng Lục Hằng nổi sóng to gió lớn, trên mặt vẫn rất trấn tĩnh: “Ý ngươi là sao?”
“Ta vừa mới xuất quan đã hay tin vương hậu đang ở bên cạnh con thỏ tên Bạch Lê.” Năm đó sau khi Mân xảy ra chuyện, Khê đột nhiên lĩnh ngộ, bế quan suốt mấy trăm năm.
Lần này xảy ra chuyện lớn, các tộc vương bèn tập trung lại, trao đổi tin tức thương thảo đối sách. Cuối cùng do địa vị của Bạch Lê có chút đặc thù, để chọn ra người thông báo cho vương việc này mà họ đã tranh chấp không ngừng. Vì vậy, cửu vĩ hồ vương đã bế quan mấy trăm năm phải gánh lấy nhiệm vụ đó. Khi nàng bế quan là lúc Vương chưa bắt đầu nuôi Bạch Lê, đương nhiên Khê không hề biết gì về chuyện của nàng ta cả. Cho dù có lỡ lời, Vương cũng sẽ không tính toán.
Lục Hằng đã hiểu, vương hậu trong miệng Khê là chỉ thánh tăng chùa Phạn Âm. Cậu bất động thanh sắc tiếp tục nghe.
Bạch lê gây họa lớn ở lãnh địa nhân tộc, để tế thần khí mà hủy diệt nửa chùa Phạn Âm.
“Tuy cô ta có chút ngây thơ, nhưng sao lại làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như vậy cơ chứ?” Lục Hằng hỏi.
“Đâu chỉ là thiếu suy nghĩ, mà phải nói là cực kì ngu dốt mới đúng!” Khê nhanh miệng đáp “Hôm đó đúng lúc một nhánh nhỏ của tộc Ti Tước(*)đang tập trung ở gần chùa Phạn Âm, hiện nay toàn bộ yêu tộc đều đã biết được chuyện này.”
(*Ti tước: chim yến)
Khê tức giận, không muốn nói thêm gì nữa, trực tiếp tung một viên Lưu Ảnh châu ra để Lục Hằng tự xem.
Lưu Ảnh châu ghi lại toàn bộ sự kiện Bạch Lê đại náo chùa Phạn Âm.
Sau khi Bạch Lê trở thành đại yêu đã mất đi dáng vẻ thiếu nữ ngây thơ. Tay nàng ta cầm cây sáo bằng xương trắng, đứng trước gió, vạt áo lụa mỏng bay phấp phới tựa như tiên nhân.
Lục Hằng chú ý tới khúc sáo bằng xương trên tay nàng ta.
Sáo Chúc Long(*) Cốt.
(*Chúc Long: Còn gọi là Trác Long hay Chúc Âm. Mặt người, thân rông, miệng phát ra ánh sáng, có thể khiến vùng Tây Bắc không có mặt trời cũng không bị u ám. Theo truyền thuyết, Chúc Long có uy lực cực lớn, mở mắt thì chiếu sáng khắp nơi, đại biểu cho ban ngày, nhắm mắt thì trời đất tối đên, đại biểu cho trời tối. Có thuyết nói Chúc Long đại diện cho mặt trời, lại có thuyết nói Chúc Long đại diện cho lửa, cũng có thuyết cho rằng Chúc Long là thần sáng thế.)
Vào thuở trời đất mới hình thành, Chúc Long làm loạn, những vị thần cổ chém chết nó, dùng xương làm sáo, phong ấn linh hồn vào bên trong. Câu sáo này có thể thổi ra tiếng rồng ngâm khiến trời đất rung chuyển, vạn vật xoay vần.
Quả đúng là không hổ danh đứa con số mệnh, mất đi thánh khí yêu tộc, lập tức có được thượng cổ thần khí càng có uy lực hơn.
Chỉ thấy Bạch Lê nói, âm thanh mềm mại, dưới sự gia tăng của yêu lực mà vang khắp cả chùa Phạn Âm: “Tiểu nữ là Bạch Lê đến từ tộc tuyết thố, có việc muốn cầu kiến đại sư Viên Chân chùa Phạn Âm.”
Một lát sau, bên trong đại trận hộ sơn có một đám người xuất hiện, người cầm đầu không chút khách khí, mở miệng quát: “Yêu nghiệt phương nào lại dám ở trước chùa Phạn Âm phát ngôn xằng bậy!”
Dựa theo trang phục của đối phương thì hẳn là đệ tử thủ tịch Giới Luật đường của chùa Phạn Âm, Giới Luật đường trước giờ chẳng mấy thân thiện với yêu tộc, thái độ đó cũng là chuyện rất bình thường.
Song Bạch Lê lại không biết điều này, nàng ta tức giận đến đỏ mắt: “Sao ngươi lại vô lễ như vậy!”
Đệ từ Giới Luật đường phì cười, cũng không dây dưa với Bạch Lê thêm nữa “Kết trận, nhốt yêu nghiệt này vào Tỏa Yêu tháp!”
Thực lực của Bạch Lê đã tiến bộ không ít, dùng vài chiêu đã hạ gục đám đệ tử kia. Đệ tử thủ tịch hẳn là cũng không tầm thường, lật tay gửi hạc giấy lên núi. Không lâu sau đó, thủ tọa Viên Giới đại sư của Giới Luật đường liền xuất hiện trước cửa chùa.
Bạch Lê lặp lại một lần nữa ý định của mình. Tuy Viên Giới có hơi nóng tính, nhưng vẫn thông minh hơn vị đệ tử thủ tịch kia rất nhiều. Ông ta thấy người trước mặt cao thâm khó lường, đặc biệt là pháp khí trên tay nàng ta, mặc dù Viên Giới không biết nó tên gì nhưng cũng có thể cảm nhận được sức mạnh hủy thiên diệt địa trong đó.
“Phương trượng có chuyện quan trọng cần phải xử lý. Hiện tại mọi việc trong chùa tạm thời do lão nạp giải quyết, thí chủ định làm gì?”
Bạch Lê thấy người người trước mắt đã hòa hoãn lại bèn cất pháp khí đi, thi lễ: “Ta có một người bạn. Trước đây không lâu y nói phải về tông môn một chuyến, sau lại mất liên hệ. Ta rất lo lắng cho nên muốn hỏi một câu, Thích Không đại sư đang ở trong chùa Phạn Âm ư?”
Mặc dù Viên Giới đang cố nén tức giận, nhưng khi vừa nghe nghe đến chuyện dính dáng đến Thích Không thì bắt đầu thay đổi thái độ: “Đúng vậy, song đây là việc riêng của tông môn, vị thí chủ này vẫn đừng nên can thiệp vào thì hơn.”
Hai người có qua có lại, nói chuyện vài lần cuối cùng vẫn chưa bàn xong. Bạch Lê kiên trì muốn gặp Thích Không, thủ tọa Viên Giới rốt cục cũng không nén giận được nữa, song phương bắt đầu động tay chân. Chỉ là thực lực của thủ tọa Giới luật đường hoàn toàn khác biệt với các đệ tử khác, tuy Bạch Lê là đại yêu nhưng lại vừa mới vượt qua độ kiếp, rất nhanh đã rơi xuống thế hạ phong, sắp sửa bị tóm gọn.
Tới bước đường cùng, Bạch Lê ra tay cũng quá tàn nhẫn, ném sáo Chúc Long Cốt lên không, bấm thủ quyết. Thần khí bắt đầu tỏa ra ánh sáng che lấp bầu trời, lập tức hư ảnh con rồng khổng lồ xuất hiện. Linh hồn của Chúc Long bị nhốt trong cây sáo ngàn vạn năm, ánh mắt độc ác tàn nhẫn, cả người đều là khí thế hủy thiên diệt địa.
Bạch Lê kích động sử dụng thần khí, không ngờ rằng thần khí đã nhận chủ lại bỗng thoát khỏi khống chế của nàng ta, điên cuồng tiêu diệt tất cả những thứ lọt vào mắt nó. Đại trận hộ sơn của chùa Phạn Âm lưu truyền từ thời thượng cổ, lẽ ra có thể ngăn chặn linh hồn Chúc Long. Nhưng không biết hôm đó xảy ra biến cố gì mà linh khí của đại trận vô cùng yếu, chỉ cản được mấy chiêu công kích đã bị hủy.
Nửa ngôi chùa Phạn Âm, mấy ngàn đệ tử cứ thế biến thành tro bụi. Sau khi đại náo một phen, linh hồn Chúc Long đột nhiên lao xuống bên dưới ngọn núi, không rõ tung tích.