Làm Thế Nào Để Cái Chết Nặng Tựa Thái Sơn

Chương 30




Tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên trong mảnh sân nhỏ, chỉ có điều tiếng khóc kia vô cùng yếu ớt. Bạch dùng thuật pháp tẩy sạch sẽ đứa nhỏ rồi bọc lấy bé bằng áo gầm, nhìn ngắm thật chăm chú. Lần đầu tiên làm cha nhưng biểu cảm trên mặt Bạch lại hết sức buồn bã, bởi vì y biết, đứa bé này vừa mới sinh đã yếu ớt, e là sống không được bao lâu.

“Là nữ.” Bạch nhẹ giọng nói với Vân Nương.

“Ôm lại đây cho ta nhìn một chút.” Vân Nương suy yếu đáp.

Bạch hơi do dự, y vốn không muốn đưa con cho Vân Nương nhìn để nàng đừng đau lòng thêm nữa. Nhưng khi thấy vẻ mong chờ của Vân Nương, cuối cùng y vẫn không đành lòng từ chối nàng.

Vân Nương ôm con gái, trên mặt là sự yêu thương, hạnh phúc của người làm mẹ: “Ta và phụ thân con quen biết vào mùa hoa lê nở rộ nên gọi con là Bạch Lê có được không?.”

Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên hai gò má bé: “Mong rằng đời này con sẽ hạnh phúc, vui vẻ, bình an, vô lo vô nghĩ.”

Ngay sau đó, Vân Nương mớm linh dịch sen Thiên Diệp mà ban nãy nàng lén giấu dưới lưỡi, không nuốt xuống vào miệng đứa bé.

Chuyện xảy ra quá nhanh khiến Bạch cũng không kịp ngăn cản nàng. Đứa nhỏ mới sinh theo bản năng nuốt linh dịch, mắt thường có thể thấy khuôn mặt tái xanh của bé dần trở nên hồng nhuận, tiếng khóc cũng vang dội hơn.

Còn Vân nương thì lại như đã hoàn thành tâm nguyện của mình, khuôn mặt xám ngoét, xem ra vừa rồi cũng chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.

“Vân Nương, tại sao nàng lại ngốc như vậy!” Vân Nương qua đời, Bạch đau khổ quỳ rạp xuống bên cạnh nàng, khóc không thành tiếng.

Vân Nương dịu dàng cười, nàng nhấc tay vuốt má phu quân: “Không có người mẹ nào lại nhẫn tâm bỏ mặc con mình cả. Quen biết chàng là chuyện hạnh phúc nhất đời này của ta, chỉ là ta phải đi trước ngươi một bước rồi…”

Bạch nắm chặt tay Vân Nương, mệt mỏi lắc đầu.

Vân Nương hôn con mình một cái, mặt lộ vẻ không nỡ: “Bạch, có chàng và Tiểu Lê, đời này ta không còn tiếc nuối gì nữa, đừng tự trách… Chuyện người nhà của ta không đáng để chàng phải hủy việc tu hành… Còn nữa, hãy chăm sóc Tiểu Lê thật tốt…”

Dứt lời, Vân Nương đã tiêu hao hết khí lực còn sót lại, nhắm đôi mắt xinh đẹp dịu dàng vào, khóe miệng nàng vẫn còn mang nét cười.

Vài ngày sau.

Cuối cùng Bạch thoát khỏi nỗi đau mất đi thê tử. Khi ấy, Lục Hằng mới biết được chuyện xảy ra hôm đó.

Mang ngọc mắc tội. (*)

(*người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội)

Hồi trước, Bạch rời khỏi nhà để tìm kiếm linh dược phụ trợ luyện hóa sen Thiên Diệp. Cha mẹ và huynh trưởng của Vân Nương lại đột nhiên tìm tới cửa, tuyên bố nếu chuyện giữa Vân Nương và Bạch đã thành, vì đứa bé nên bọn họ bằng lòng chấp nhận hôn sự của họ.

Mặc dù Vân Nương chưa từng hối hận khi năm đó đã bỏ lại người thân ra đi cùng Bạch, nhưng lúc nửa đêm tỉnh mộng, nàng vẫn cứ nhớ đến gia đình mình.

Vân Nương vốn là nữ tử khuê các, thấy người thân ruột thịt chủ động bày tỏ như vậy thì trong lòng mừng khôn siết. Nàng không nghi ngờ quá nhiều bèn giữ bọn họ ở lại, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến chuyện bọn họ lại mang theo ác ý tới đây.

Huynh trưởng của Vân Nương có qua lại với một đệ tử tông môn, tình cờ biết được chuyện báu vật yêu tộc. Khi nhìn thấy tướng mạo của yêu tộc trong Lưu Ảnh châu, hắn bất ngờ phát hiện ra, yêu tộc này chính là tên tiểu tử nghèo lúc trước lừa em gái gã bỏ trốn.

Nhiều năm qua, Vân Nương vẫn luôn truyền tin về nhà, hy vọng có thể trở về thăm viếng, hòa hoãn quan hệ. Nhưng vì chuyện đào hôn của nàng đã khiến cha mẹ Vân Nương mất hết mặt mũi trước tri phủ đại nhân nên từ trước đến giờ đều coi nàng là nỗi nhục.

Vân Nương đang ở đâu bọn họ cũng biết. Huynh trưởng của nàng luôn mơ tưởng bước chân vào con đường tu tiên nhưng tư chất không đủ, không thể bái nhập bất kì tông môn nào. Khoảnh khắc nghe được tin tức kia, gã liền biết cơ hội của mình đã tới rồi. Gã thông đồng với tên đệ tử nọ, sau khi hắn ta báo lên tông môn, chỉ cần gã có thể giúp đỡ họ lấy được báu vật kia thì sẽ thu nhận gã.

Rồi dẫn tới đêm sinh ly tử biệt ấy.

Hôm đó, Bạch trở về tiểu viện khi đã tìm được dược liệu, thấy dáng vẻ vui mừng của thê tử, biết nàng đã làm lành với người nhà, Bạch cũng vui lây, bởi vì đây vốn là tâm bệnh của Vân Nương. Đêm nọ, Bạch thiết yến khoản đãi người nhà nàng, trong lúc mất cảnh giác đã bị huynh trưởng của Vân Nương dùng một pháp khí vô cùng lợi hại đánh lén.

Lúc ngàn cân treo sợi tóc, Vân Nương đã dùng thân chặn lại đòn tấn công nọ. Nàng bị động thai, đứa nhỏ trong bụng không thể chờ được nữa. Bên ngoài tiểu viện bị đám tu giả không biết từ đâu tới bao vây bốn phía, tiếp theo chính là những gì Lục Hằng nhìn thấy.

“Ta chuẩn bị đưa hài cốt Vân Nương về tộc an táng, chúng ta chọn ngày khởi hành thôi.” Bạch ôm một con thỏ tuyết trong ngực, thấy Lục Hằng nhìn nhìn liền giải thích: “Yêu tộc sau khi sinh một ngày sẽ hóa thành nguyên hình.”

Dứt lời, Bạch cáo từ hai người họ, trở lại tiểu viện thu xếp mọi chuyện sau này.

Nhìn bóng lưng gầy gò như du hồn của Bạch, lại nghĩ tới hài cốt Mân trong túi trữ vật, Lục Hằng không khỏi cảm khái: “Tình cảm giữa người và yêu đều có kết quả như thế sao?”

“Chuyện này không liên quan đến người hay yêu. Tham sân si, tam bất thiện căn, mọi thứ đều có hậu quả của nó.” Thích Không vẫn là bộ dạng nhẹ như mây gió, Bạch gặp chuyện như vậy cũng không khiến hắn bận tâm.

Lục Hằng bình tĩnh nhìn Thích Không rồi chợt nghĩ: không biết việc gì mới có thể làm cho khuôn mặt ngàn năm không đổi của hắn lay chuyển đây.

“Đừng để ngoại vật ảnh hưởng tới tâm trạng, sẽ bất lợi với việc tu hành.”

“Tu hành tu hành! Thích Không, có phải ngươi đang nuôi ta như con không thế? Ta lớn hơn ngươi mấy trăm tuổi đấy, ngươi chớ có mà loạn vai vế.” Lục Hằng chớp mắt, nói giỡn, muốn làm dịu bầu không khí nghiêm túc này.

“Không được nói bừa.”

Lục Hằng cảm thấy trên trán đau nhói, bấy giờ mới phát hiện ra, Thích Không lại búng trán mình. Lục Hằng mắng thầm: cái tên hòa thượng lúc búng trán người khác mà biểu tình vẫn đứng đắn như vậy, nhưng trên mặt chỉ dám tỏ vẻ xin tha thứ, nghe lời chăm chỉ tu luyện.

Cách để đi vào lãnh địa yêu tộc đơn giản ngoài ý muốn.

Bạch đưa cho Lục Hằng hai quả trái cây khô quắt: “Đây là quả Mê Cốc, ăn vào sẽ không bị chướng khí mê hoặc.”

“Vậy chẳng phải là chỉ cần chiếm quả này thì bất kì ai cũng đều có thể đi vào lãnh địa yêu tộc sao?” Lục Hằng hỏi.

“Chỉ có yêu khí mới có thể kích phát tác dụng của quả Mê Cốc, nếu như Nhân tộc không có Yêu tộc đi cùng thì có cũng như không.” Bạch nói thêm, “Hơn nữa phải là yêu khí chính đạo, yêu tộc tà đạo không thể dùng được.”

Lục Hằng gật đầu, thử dẫn nhập yêu khí vào trong một quả Mê Cốc. Chỉ thấy quả trái cây khô quắt kia bỗng trở nên tươi mới, xanh mởn căng mọng, trông rất ngon miệng. Lục Hằng đưa cho Thích Không, rồi lại làm thế với quả còn lại.

Quả Mê Cốc vừa bỏ vào miệng đã chảy ra thứ chất lỏng trong veo, sau khi nuốt xuống, Lục Hằng cảm thấy tai mắt mình dường như đã thông suốt không ít.

Ba yêu một người ăn trái cây xong liền băng qua Chỉ Thạch, hướng thẳng tới lãnh địa yêu tộc.

Xuyên qua một khu rừng cây xanh um tươi tốt, rộng rãi sáng sủa trước mắt. Bất đồng với kiến trúc dùng đá xây nhà của loài người, thành trấn của yêu tộc dựng lên ở giữa rừng cây. Cũng có nhà được xây trên mặt đất, cũng có nhà gỗ treo trên cành cây, thậm chí Lục Hằng còn thấy trên mặt đất bỗng nhiên có một cánh cửa, sau đó một yêu tộc vóc người nhỏ gầy nhảy ra ngoài.

Thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Lục Hằng, cuối cùng Bạch cũng để lộ nụ cười đầu tiên sau bao ngày qua: “Đó là một trong những nhánh của tộc Kim Thử (*), bọn họ sống ở dưới lòng đất.”

(*Kim Thử: Chuột vàng)

Nói đoạn, Bạch bất chợt ngẩn người, nghẹn ngào nói: “Lúc trước, khi ta kể cho Vân Nương nghe những phong tục của yêu tộc, nàng cũng rất háo hức…”

Lục Hằng vỗ vai Bạch, nỗi đau mất thê tử này cũng chỉ tự y mới có thể khiến nó biến mất mà thôi. Lục Hằng nhìn bé thỏ tuyết tròn vo trong lồng ngực y, thầm nghĩ có đứa nhỏ đáng yêu như vậy làm bạn chắc là Bạch sẽ mau chóng nguôi ngoai.

“Chúng ta tạm thời ở lại Thước Lai Thành đã, lãnh địa của Hồ tộc ở Thanh Khâu, đợi ta tìm một người bạn ở hồ tộc đến dẫn đường cho các ngươi.” Bạch vực lại tinh thần, lên tiếng.

Một nhóm ba người ở lại nhà trọ của tộc Vũ Cầm. Tộc Vũ Cầm ưa sống trên cây, nhà trọ này được xây trong lòng cây cổ thụ cao chọc trời, các gian phòng giống như tổ chim treo trên cành cây to, loại kiến trúc kì lạ đó khiến người đến từ xã hội hiện đại như Lục Hằng phải mở mang tầm mắt.

Lục Hằng và Thích Không vẫn ở chung một căn phòng, trước đây là do bề ngoài của Lục Hằng còn nhỏ, hiện tại hai người đã thành thói quen ở chung như vậy. Dẫu sao thì buổi tối đều đang ngồi tu luyện, cũng không cần lo về vấn đề giường không đủ rộng.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng tối nay đặc biệt sáng ngời.

Lục Hằng hiếu kỳ dựa vào cửa sổ nhìn quang cảnh vô cùng khác so với khi ở thành trấn của loài người. Chỉ thấy những yêu tộc phía dưới dường như đang cùng đi về một hướng, chỗ nào chỗ nấy đều xuất hiện những chấm sáng li ti, thoạt nhìn rất giống ánh đèn neon từ thế giới hiện đại.

“Ồ? Hình như có chuyện gì thì phải.” Lục Hằng tò mò rướn nửa người ra nhìn ngó xung quanh

“Tối nay là lễ Bái Nguyệt của yêu tộc.” Thích Không kéo cổ áo Lục Hằng vào trong, căn phòng này cách mặt đất khá cao, dựa vào tu vi còm cõi của Lục Hằng thì nếu ngã xuống e là sưng hết cả mặt mũi lên

“Lễ Bái Nguyệt? Tối nay có thể không tu luyện được không? Ta muốn đi xem.”

Nhìn đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của Lục Hằng, Thích Không gật đầu: “Bần tăng đi với ngươi.”

Lễ Bái Nguyệt là ngày lễ quan trọng mỗi năm được tổ chức một lần ở yêu tộc. Mọi cư dân thành Thước Lai đều tập trung tại bãi đất trống bên cạnh hồ. Mặt hồ bóng loáng phản chiếu vầng trăng sáng to như cái thớt, ánh trăng thuần khiết thậm chí còn làm cho rất nhiều yêu tộc vô thức để lộ phần nào nguyên hình của mình.

Giữa mảnh đất trống được dựng đài cao. Trên đài là nữ tử xinh đẹp đang nhảy múa, lông chim bay theo gió, vừa mềm mại đáng yêu lại vừa mang theo nét mạnh mẽ. Lục Hằng ngẩn người nhìn, cậu chưa từng thấy điệu nhảy nào bao giờ, chỉ có điều biểu cảm của vũ giả kia có chút kỳ lạ, khuôn mặt đầy tình ý, cả người tản ra vô hạn xuân tình, khiến trong lòng người xem vô cùng nhộn nhạo.

“Đó là nam yêu.” Thích Không nói.

Cái gì? Nam yêu á! Lục Hằng như gặp sét đánh giữa trời quang, song cậu lập tức trở nên bình tĩnh, ngẫm lại thì thấy cũng bình thường, điệu múa của loài chim vốn là do giống đực nhảy cho giống cái xem.

Lục Hằng nhanh chóng chấp nhận sự thực này, dẫu sao cậu cũng chỉ đơn thuần muốn ngắm nhìn điệu múa ấy mà thôi.

Vũ khúc kết thúc, bầu không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên sôi nổi hơn.

Lục Hằng thấy nam yêu cao to như cái tháp lấy ra một đóa hoa đỏ như lửa, trên khuôn mặt hung thần ác sát lộ ra nét ngượng ngùng không tương xứng, đi tới phía thiếu nữ chỉ cao đến ngực y.

Cô gái nọ mảnh mai, xinh đẹp, hai người đứng chung trông rất giống người đẹp và quái vật. Lục Hằng còn tưởng rằng thiếu nữ sẽ cảm thấy sợ hãi bởi dáng vẻ cao lớn của nam yêu này, tặng hoa thôi mà hùng hổ như đang đi giết người. Nhưng cậu chẳng thể ngờ rằng cô gái kia tự nhiên nhận lấy, nói: “Cái tên ngốc này cuối cùng cũng chịu thông suốt rồi!”

Sau đó thiếu nữ liền tóm chặt cổ áo của vị nam yêu nọ khiến cho y phải khom người xuống rồi hôn lên môi y. Đám yêu xung quanh đều vui mừng reo hò cho đôi tình nhân này, còn có yêu quái tốt bụng lấy cánh hoa ra tung lên đỉnh đầu họ.

Tình huống tương tự ở chỗ nào cũng có. Lục Hằng nghĩ: đây chắc là ngày lễ để những người có tình bày tỏ với nhau.

Hai bàn tay mười ngón thon nhỏ nắm một bông hoa màu hồng xuất hiện trước mặt Lục Hằng, vừa nhìn đã biết chính là mỹ nhân. Lục Hằng ngẩng đầu, quả nhiên trông thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.

Mỹ nhân kia thấy Lục Hằng nhìn mình, không hề e ngại liếc mắt đưa tình: “Tiểu lang quân ơi, liệu ta có hợp ý chàng không?”

“Cô nương à, chúng ta vốn không quen biết, sao có thể tùy ý tặng tín vật quan trọng như thế này được…” Lục Hằng quýnh lên, lui về sau một bước, cậu đoán rằng những đóa hoa này dùng để làm tín vật bày tỏ với người trong lòng. 

Nữ tử nọ sững sờ, lập tức cười to, vô cùng phóng khoáng, cười đến mức làm cho mặt Lục Hằng đỏ đến tận mang tai: “Ngươi là đứa nhỏ tộc nào vậy, học hành còn chưa xong đã lén lút chạy tới đây. Tỷ tỷ nói cho ngươi hay, hoa Nguyệt Kiến hồng và hoa Nguyệt Kiến đỏ mang hai ý nghĩa khác nhau, màu đỏ là thiên trường địa cửu, hồng nhạt là lộ thủy tình duyên.”

Sau đó nữ tử liền nháy mắt một cái: “Tiểu lang quân quả là rất hợp ý ta, tỷ tỷ dạy ngươi được không?”

Lục Hằng toan từ chối, lại cảm giác sau gáy bị người khác nhẹ nhàng chạm vào. Lục Hằng không khỏi lùi về sau hai bước, đụng vào lồng ngực quen thuộc.

“Hắn vẫn còn nhỏ.” Thích Không thi lễ với nữ tử kia rồi dẫn Lục Hằng rời khỏi chỗ xô bồ này.

Bầu không khí có chút ngượng ngùng, Lục Hằng có cảm giác chột dạ kì lạ. Vẻ mặt Thích Không vẫn như thường, đưa Lục Hằng đến đài cao bên cạnh: “Nghe nói màn cuối cùng của lễ Bái Nguyệt có lợi rất lớn đối với việc tu hành. Ngươi ở chỗ này chờ xem.”

Đêm đã dần khuya, trăng đã lên tới đỉnh. Các đôi tình nhân dây dưa với nhau cũng dừng lại, bầu không khí náo nhiệt dần dần trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người thành kính nhìn lên đài cao như đang đợi một nghi thức quan trọng nào đó sắp đến.

Nam yêu vừa múa trên đài ban nãy xuất hiện, trên tay y nâng nụ hoa mang hình dáng pháp khí. Sau khi niệm xong một câu thần chú huyền ảo, nam yêu giơ pháp khí về phía mặt trăng: “Mong Nguyệt Thần chúc phúc cho chúng ta.”

Pháp khí nụ hoa lập tức nở ra, từ giữa trồi lên một vầng trăng khuyết nhỏ, càng ngày càng bay cao, mãi cho đến tận đỉnh đầu. Chỉ thấy vầng trăng kia xoay trên không vài vòng rồi đột nhiên bay về hướng Lục Hằng và Thích Không.

Lục Hằng còn chưa kịp phản ứng thì vầng trăng khuyết đã chia ra làm hai, lần lượt tiến vào cơ thể cậu và Thích Không. Nhắc tới cũng kỳ, sau khi nó chui vào trong cơ thể, cậu hoàn toàn không cảm thấy có gì khác thường. Tân Nguyệt đã chọn người, đám yêu tộc xung quanh đồng loạt reo hò vui mừng, ùa tới chỗ bọn họ.

Trên đài cao, nam yêu kia kích động hô lên: “Chúc phúc dành cho đôi tình nhân tình sâu nghĩa nặng, Nguyệt Thần sẽ mãi che chở cho các ngươi!”

Tình nhân tình sâu nghĩa nặng? Gì vậy trời, Lục Hằng kinh hãi đến biến sắc. Cậu thấy dường như có rất nhiều yêu tộc muốn đưa cậu và Thích Không lên đài, không kịp nghĩ quá nhiều, Lục Hằng túm lấy Thích Không, chạy ra khỏi đoàn người đang vây quanh.

Rẻ phải rồi lại rẽ trái, bỏ sau lưng những yêu tộc hết sức nhiệt tinh kia, thật vất vả mới có thể trở lại quán trọ, Lục Hằng chợt phát hiện tay mình vẫn đang nắm thật chất lấy tay Thích Không.

“Ngươi về trước đi, ta có chút chuyện phải tìm Bạch.” Lục Hằng buông tay ra, đầu cũng không ngoảnh lại mà lao vào trong phòng Bạch.

Bạch đang đứng bên cạnh cửa sổ dẫn dắt Bạch Lê hấp thu ánh trắng, bị âm thanh Lục Hằng tạo ra dọa cho sợ hết hồn: “Sao lại hoảng hốt như thế?”

Lục Hằng ngồi xuống bàn, uống cạn một cốc nước đầy nhưng hẵng còn cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Sau khi uống hết ba chén thì cảm giác mặt đỏ tới tận mang tới mới thuyên giảm, lúc này mới kể cho Bạch nghe tất cả những gì vừa xảy ra.

“Vầng trăng kia chẳng biết là thứ gì nữa, thật kì lạ. Ban đầu ta vẫn không sao hết, một lúc sau cả người lại như bị thiêu đốt. Hay đó là tà pháp lợi hại nào nhỉ?” Lục Hằng có chút sợ hãi.

Bạch nhanh chóng hiểu ra, chỉ là y cũng không biết có nên nói thẳng hay không. Thích Không đại sư thoạt nhìn trông rất thanh tâm quả dục, lại còn là người đã xuất gia. Bạch vốn là người đã lĩnh hội được sự đau khổ của ái tình nên cũng không muốn Lục Hằng cũng đi theo vết xe đổ của mình.

Bạch suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Đó là lời chúc phúc của Nguyệt Thần, không phải là tà pháp. Hàng năm vào lễ Bái Nguyệt đều sẽ có hai người…thân thiết nhất với nhau nhận được lời chúc phúc này. Sau này lúc hai ngươi cùng nhau tu hành sẽ có hiệu quả rất lớn.”

Có được câu trả lời của Bạch, cuối cùng Lục Hằng cũng an tâm, lúc này mới yên lòng trở lại phòng. Thích Không đang ngồi tu hành, Lục Hằng cũng thành thành thật thật biến về nguyên hình, bò lên vai Thích Không.

Chỉ là Lục Hằng không ngốc, chuyện vừa rồi cậu càng nghĩ càng thấy sai sai. Nam yêu kia đã nói rất rõ chữ tình nhân tình sâu nghĩa nặng. Lại liên tưởng đến vẻ mặt có chút kì quái và lời giải thích hàm hồ của Bạch, Lục Hằng mới nghĩ thông suốt. Lời chúc phúc của Nguyệt Thần tám phần mười là dành cho hai người yêu thích nhau.

Yêu thích ấy à? Lục Hằng không khỏi nhớ tới hình ảnh mình và Thích Không ở chung suốt thời gian qua, cậu phát hiện đúng là cảm giác mà cậu dành cho Thích Không có phần hơi khác.

Khi Thích Không vô tình tới gần thì cậu liền cảm thấy sốt sắng. Trong một tháng Thích Không rời đi kia, cậu làm gì cũng đều nghĩ đến chuyện nếu như Thích Không ở đây thì sẽ ra sao. Thậm chí cậu nhớ tới cảm giác khó chịu mà chính cậu đã lơ là không để ý khi Lâm Dương quận chúa dụ dỗ Thích Không ở phủ Cung Thân Vương.

Lục Hằng bật cười, bản thân cậu thực sự là quá ngốc, đã sớm thích Thích Không mà còn không hề phát hiện, lại cứ cho rằng cảm xúc của cậu đối với hắn chính là sự ỷ lại.

Chỉ có điều khi nghĩ đến dáng vẻ vô dục vô cầu của Thích Không, mặt Lục Hằng lại như đưa đám. Lần đầu tiên cậu yêu thích một người nào đó xem ra đã phải thất tình rồi. Thích Không là người tu Phật, sao cậu có thể vì ham muốn cá nhân mà khiến hắn phải phá giới được.

“Ngươi đang có tâm sự, chuyện gì vậy?” Thích Không đột ngột lên tiếng.

Lục Hằng đang mải suy nghĩ chợt bị dọa sợ hết hồn. Sau đó ủ rũ bò khỏi bả vai Thích Không, hóa thành hình người đứng ở bên cạnh: “Ta cảm thấy tu vi của ta bây giờ có thể tự tu luyện được rồi. Lúc ngươi trở về tông môn ta cũng không gặp rắc rối gì hết.”

Thích Không trầm mặc nhìn Lục Hằng, nhìn đến khi cậu cảm thấy hốt hoảng mới nói: “Được rồi, chung quy con đường tu hành vẫn phải dựa vào chính mình.”

Nghe thấy vậy Lục Hằng lại càng cảm thấy chán nản hơn. Lần đầu tiên cậu nảy ra ý nghĩ mất hứng thú đối với chuyện tu hành như thế này.

“Trong lòng không yên thì tối nay vẫn nên nghỉ ngơi thôi.” Thích Không lên tiếng.

Lục Hằng gật đầu, lê bước chân nặng nề trèo lên giường. Đêm nay đã định là sẽ ngủ không sâu giấc, Lục Hằng chỉ cảm thấy cả đêm cậu đều nằm mơ, vô cùng kỳ quái, một lượng lớn thông tin dường như đang muốn nhồi nhét vào đầu cậu.

Vất vả mãi mới thoát khỏi giấc mơ rối như tơ vò thì đã đến giữa trưa. Từ khi bước lên con đường tu hành cho tới nay, đây là lần đầu tiên Lục Hằng lười biếng như vậy. Càng khó hiểu hơn chính là, người vốn rất nghiêm khắc trong việc tu luyện như Thích Không cũng không hề giục cậu rời giường.

Bên trong căn phòng chẳng có một bóng người. Lục Hằng khịt mũi, ngửi thấy mùi đàn hương Phạn Âm còn sót lại. Đàn hương Phạn Âm cũng không phải vật phàm mà chỉ có cao tăng của chùa Phạn Âm mới có thể luyện chế, tuy nhiên lại cho ra sản lượng cực ít. Loại đàn hương này nếu sử dụng trong lúc tu luyện thì có thể gia tăng tỷ lệ giác ngộ rất cao.

Đêm qua Thích Không dùng đàn hương Phạn Âm sao? Không đúng, Thích Không đã từng nói, hắn tu luyện không nhờ vào ngoại vật. Chợt nhớ đến một tác dụng khác của đàn hương Phạn âm, Lục Hằng lại nghĩ: Chẳng nhẽ là vì giúp mình xua tan ác mộng ư, không thể nào, nói ra việc dùng đàn hương Phạm Âm ngàn vạn khó cầu để giúp an giấc sợ là sẽ bị những tu giả kia truy sát mất.

Nghĩ mãi không ra nên Lục Hằng cũng lười động não. Cậu đứng trước gương, buồn rầu nhìn mái tóc dài bởi vì đêm qua trằn trọc trở mình mà rối như tơ vò.

Bạch xuất hiện đã cứu Lục Hằng một phen.

Nhìn thấy dáng vẻ như gặp được cứu tinh của Lục Hằng, Bạch đành phải cầm một cái đệm mềm để lên trên bàn, đặt Bạch Lê xuống, tiếp theo y cầm lấy chiếc lược trong tay Lục Hằng, chuẩn bị chải đầu búi tóc cho cậu.

Chưa kịp bắt đầu thì Thích Không đã đẩy cửa tiến vào, ánh mắt của hắn rơi trên cánh tay cầm lược của Bạch cỡ vài giây.

“Hôm nay không làm phiền ngươi nữa.” Lục Hằng nhìn chằm chằm gương, không dám nhìn Thích Không, sợ hắn phát hiện ra sự kì lạ của mình.

Thích Không không nói thêm gì cả mà chỉ ngồi xuống bàn, tự rót cho chính mình một chén trà. Trước dáng vẻ ấy của Thích Không, Lục Hằng chợt cảm thấy có chút buồn bã. Cậu thực sự đã chịu quá đủ bộ dạng lo được lo mất này của mình, cái vấn đề tình cảm này sao lại phiền phức đến như vậy cơ chứ, ngay cả tâm tình của bản thân cũng chẳng khống chế nổi.

Chiếc lược nhẹ nhàng chạm vào mái tóc Lục Hằng, khi Bạch đang định chải xuống thì bỗng nghe bé thỏ tuyết trên bàn khẽ hừ một tiếng. Bạch quay đầu nhìn, thấy Bạch Lê nãy còn đang say giấc ngủ đã tỉnh từ lúc nào, xoay tới xoay lui tìm kiếm mùi hương quen thuộc.

Bạch chợt thấy khó hiểu, giấc ngủ của Bạch Lê trước giờ đều rất sâu, không ngủ tròn hai canh giờ thì kể cả xung quanh có ầm ĩ đến đâu cũng rất khó tỉnh lại. Hôm nay mới vừa thiếp đi chưa được bao lâu, làm sao đã thức dậy vào lúc này. Song Bạch cũng không nghĩ quá sâu xa, nói câu xin lỗi với Lục Hằng liền đặt cái lược xuống rồi tới dỗ bé..

Lục Hằng nhìn mái tóc hỗn loạn trong gương của mình, chỉ có thể nhờ Thích Không giúp: “Thích Không, vẫn phải làm phiền ngươi rồi.”

Thích Không đặt chén trà trong tay xuống, giống như sáng sớm mọi hôm, cầm lược lên. Chỉ là Lục Hằng cảm nhận được lực đạo chải tóc đều đều kia không chỉ rơi trên tóc cậu mà tựa hồ cũng rơi vào cả trong tim.

Đợi đến lúc tóc Lục Hằng đã được búi ngay ngắn thì Bạch cũng đã dỗ được Bạch Lê. Bấy giờ mới có thời gian để nói đến chính sự.

Bạch lên tiếng: “Người bạn của ta ở Hồ tộc vừa đưa tin tới, nói rằng hôm nay y vừa vặn phải trở về tộc một chuyến.”

“Ngươi thì sao?” Lục Hằng thấy Bạch đang có ý cáo biệt.

“Ta muốn đưa Vân Nương đến Thố tộc, về sau sẽ ở đó chuyên tâm nuôi Tiểu Lê trưởng thành. Sau khi các ngươi làm xong việc thì có thể đến tộc tìm ta.”

Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn.

Sau khi giới thiệu người bạn thuộc Hồ tộc cho Lục Hằng và Thích Không, một mình Bạch lên đường đi tới lãnh địa tộc mình. Một làn gió lướt qua khiến y phục của Bạch tung bay, bấy giờ Lục Hằng mới chợt nhận ra rằng Bạch gầy quá. Trước đây y phục vẫn còn vừa người, hiện tại lại trông cực kì rộng.

Nghĩ đến dáng vẻ thiếu niên tràn đầy sức sống lúc mới gặp Bạch lại khiến Lục Hằng không khỏi buồn bã. Đối với người hay yêu, không biết một chữ tình này rốt cuộc là phúc hay họa nữa.

“Chúng ta cũng nên đi thôi.”

Lục Hằng nghe thấy Thích Không nói, sau đó liền cảm thấy tay mình được bao phủ bởi một bàn tay vô cùng ấm áp.

“Ta đã không phải là trẻ con nữa, không, không cần dắt ta.” Lục Hằng rút tay, khuôn mặt nóng bừng.

Núi Thanh Khâu do Cửu Vĩ Hồ vương làm chủ, là lãnh địa của Hồ tộc. Người bạn của Bạch dẫn bọn họ đến chỗ tộc lão.

Vị tộc lão kia nghe Lục Hằng kể chuyện của Mân xong bèn cau mày, thần sắc khá nghiêm nghị: “Ở trong tộc Mân là một đại yêu, vấn đề của y lão già như ta cũng không thể tự ý quyết định được, cần phải chờ Hồ vương xuất quan.”

“Khi nào thì Hồ vương mới xuất quan?” Lục Hằng hỏi.

“Hai người các ngươi ở lại thêm mấy ngày. Chờ Hồ vương xuất quan, lão hủ sẽ lập tức báo cho ngài biết.” Tộc lão đáp.

Lục Hằng và Thích Không đành phải tạm thời nán lại Thanh Khâu. Từ trước đến nay, người của Thanh Khâu đều vô cùng buông thả, các nữ Hồ đi tới đi lui ăn mặc rất mát mẻ. Tuy Lục Hằng đến từ xã hội hiện đại nhưng cậu đã dần hình thành thói quen mặc quần áo kín tầng tầng lớp lớp. Bây giờ bỗng nhiên lại gặp được những bộ trang phục không khác gì thời trang mùa hè tại thế giới của cậu lại khiến cậu hơi không dám nhìn thẳng.

Lục Hằng kìm lòng không đặng mà liếc nhìn Thích Không, hắn đang nhìn thẳng phía trước, không hề lảng tránh.

“Chẳng phải người xuất gia cần chú ý phi lễ chớ nhìn sao?” Lục Hằng có chút tức giận, kéo tăng bào của Thích Không.

Thích Không nghiêng đầu, ngờ vực nhìn cậu. Lục Hằng thấy thế bèn chỉ vào Hồ nữ xinh đẹp phóng túng gần đó.

“Hồng nhan xương khô, cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.” Thích Không đáp, “Trong lòng bất định, ngươi vẫn cần phải rèn luyện thêm.”

Lục Hằng không phản bác được, đành phải học theo dáng vẻ bát phong bất động của Thích Không, tưởng tượng đám hồ nữ kia thành ngọn cỏ ven đường, mây nơi chân trời. Một lát sau, cậu phát hiện đúng là rất có hiệu quả, tâm bất động, tự nhiên sẽ không bị bất kỳ ngoại vật nào ảnh hưởng.

Hai người họ dốc lòng tu hành, thoáng một cái đã trôi qua tận mấy ngày.

Hồ vương xuất quan.

Tộc lão kia đúng hẹn dẫn Lục Hằng và Thích Không đến chỗ Cửu vĩ Hồ vương. Nơi Hồ vương tu hành nằm tại thượng nguồn của dòng nước. Thung lũng sở hữu mạch nước dồi dào, dưới ánh mặt trời, hơi nước bay lên không trung, tạo ra cảnh mây mù che lấp, giống như tiên cảnh.

Chỉ thấy bên trong thung lũng tựa bức tranh thủy mặc, một nữ tử mặc y phục đỏ thẫm sắp sửa đi ra từ trong sơn động. Hàng lông mày của Hồ vương đậm hơn những cô gái bình thường khác, cặp mắt phượng đen như mực, thoạt nhìn không có chút quyến rũ nào mà trái lại cả người mang theo khí chất oai hùng, hiên ngang.

Tộc lão giới thiệu Lục Hằng và Thích Không với Hồ vương, Hồ vương sau khi nghe xong, phất tay lệnh cho tộc lão lui ra ngoài.

Khi tộc lão rời khỏi thung lũng, Hồ vương kiêu ngạo trước mắt cung kính thi lễ với Lục Hằng: “Lần này Vương tới Thanh Khâu là có chuyện quan trọng gì sao?”

Hồ vương hỏi như vậy cũng không lạ, vị Vương đương nhiệm của yêu tộc là người cuồng tu luyện, từ trước đến giờ là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi. Nếu không có chuyện gì hệ trọng thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện, vì thế trong yêu tộc, ngoại trừ các Vương tộc, hầu như không yêu nào từng gặp Yêu vương.

Thấy Hồ vương thi lễ với mình, Lục Hằng cả kinh đến mức xém tí nữa hồn đã bay lên trời. Vương? Nàng đang gọi ta sao? Lục Hằng vô thức nắm lấy cánh tay Thích Không, có chút thấp thỏm lo âu.

“Cứ nghe nàng ta nói tiếp xem sao.” Thích Không truyền âm cho cậu.

Hồ vương ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện dường như Yêu vương có gì đó không đúng.

“Vương, tu vi của người bị làm sao vậy? Tại sao lại biến thành thân hình thiếu niên.” Hồ vương nghi hoặc lên tiếng.

Nhớ tới lúc trước khi chia tay, Bạch đã nói với cậu về phong tục của yêu tộc, cùng với một vài thứ được nhắc đến trong truyền thừa. Từ trước đến giờ các yêu tộc đều rất thẳng thắn với nhau, rất ít khi xảy ra tranh cãi. Các tộc Vương rất tận tâm đối với mọi vấn đề trong tộc, bởi vậy Lục Hằng không quá đề phòng Hồ vương. Hơn nữa, họa hoằn lắm thì cậu cũng có Thích Không, tu vi của hắn rất cao, tự bảo vệ mình cũng không thành vấn đề.

Nghĩ đến đây, Lục Hằng liền không giấu giếm nữa, nói cho Hồ vương biết tình hình hiện tại của bản thân.

Nghe xong, Hồ vương được cậu cho phép dùng thần thức thăm dò cơ thể, kiểm tra cẩn thận một lượt.

“Yêu đan chịu tổn thương nặng nề có liên quan phần nào đến chuyện ngài bị mất trí nhớ” Hồ vương cũng không thể nói chính xác “Ta không am hiểu phương diện này cho lắm, cũng đã tận lực.”

Thấy Lục Hằng mất trí nhớ, Hồ vương bèn giới thiệu bản thân lần nữa, nàng tên là Khê, một cửu vì hồ ly ngàn năm tuổi.

Sau đó, Lục Hằng mới nói ra mục đích hôm nay cậu tới đây.

“Trong hồ tộc có yêu hồ Bích Tung tên là Mân đúng không?”

“Mân ấy à, ta đã lâu rồi chưa gặp tên nhãi kia, không biết đang trốn đi chơi ở thành trấn nào ở nhân gian rồi.” Nhắc đến Mân, Khê liền cảm thấy có chút đau đầu. Rõ ràng là một người thiên phú trác tuyệt, mấy trăm năm nữa sẽ tu thành đại yêu, nhưng lại không chú trọng đến việc tu hành chút nào.

“Mân đã chết rồi.” Tình cảm giữa các tộc nhân của yêu tộc vốn rất sâu nặng, Lục Hằng phải cố gắng lắm mới nói ra được sự thật tàn nhẫn đó.

“Cái gì!” Khê bóp nát tách trà trên tay.

“Sao lại thế được! Đúng là hắn bị đám tu giả kia hãm hại sao? Ta nhất định sẽ khiến cho bọn chúng không được chết tử tế! Ngay cả tông môn của chúng cũng phải trả một cái giá thật đắt!” Dưới cơn giận, Khê chẳng còn quan tâm đến thể diện của Hồ vương nữa, mắng liên tục.

Chờ Khê bình ổn tâm trạng, Lục Hằng mới có cơ hội kể lại cho nàng biết toàn bộ sự việc.

Sau khi nghe xong, Khê trầm mặc nửa ngày, cuối cùng thở dài: “Ta cũng biết chuyện năm đó của Mân và cô nương kia. Trước đây lúc hắn sắp nhập ma, ta chính là người đưa hắn trở về tộc.”

“Nhiều năm trôi qua như vậy, ta vốn cho là hắn đã buông bỏ. Không ngờ hắn vẫn luôn không ngừng tìm kiếm chuyển thế của cô nương kia. Quá cố chấp cũng không phải là việc tốt lành.” Khê lẩm bẩm “Một chữ tình…”

Vẻ mặt của Khê dường như đang nhớ đế hồi ức nào đó. Một lát sau, nàng liền cười tự giễu, bình tĩnh nói: “Ngài đang giữ hài cốt của Mân ư?”

Lục Hằng đáp: “Lúc đó hắn nói mình không còn sống được bao lâu nữa nên tặng yêu đan cho ta, chỉ mong ta có thể đưa hài cốt của hắn trở về yêu tộc.”

“Không còn sống được bao lâu nữa?” Lông mày Khê dựng ngược “E rằng hắn cũng chẳng thiết sống nữa. Cái thứ thiếu nghị lực này, cùng lắm là tu luyện lại từ đầu thôi mà!”

Thấy tình tính nóng nảy của Hồ vương tựa hồ càng bộc phát dữ dội hơn, Lục Hằng nhanh chóng hỏi: “Làm thế nào để an táng hài cốt của Mân?”

“Hài cốt của đại yêu đã qua đời đều được chôn cất tại cấm địa, nhưng nơi đó chỉ có Yêu vương mới được tiến vào. Đúng lúc ngài đang ở đây, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đi tới cấm địa.” Khê nói thêm “Cấm địa đã tồn tại cả ngàn vạn năm, ta cũng không biết bên trong có bí truyền gì, nói không chừng sẽ có cơ duyên giải quyết được tình trạng hiện tại của ngài.”

Ngày hôm sau tới cấm địa yêu tộc rồi sẽ rời khỏi đây nên Lục Hằng quyết định đi dạo một vòng Thanh Khâu.

“Ở Thanh Khâu có nhiều chuyện rất thú vị, ta đi xem một chút.” Lục Hằng nói ngay lúc Thích Không chuẩn bị tu luyện.

“Bần tăng đi với ngươi.”

“Không cần không cần, ta đi linh tinh đây đó rồi về.” Dứt lời, không chờ Thích Không đáp lại, Lục Hằng đã lao ra khỏi phòng.

Mặt trời lặn xuống phía Tây, ánh hoàng hôn bao phủ Thanh Khâu như một bức tranh.Lục Hằng khẽ thở dài, cậu thừa nhận mấy ngày nay cậu đang tránh né Thích Không. Sau khi biết rõ tâm ý của mình, cậu vẫn còn vô cùng xoắn xuýt, lo được lo mất.

Lục Hằng có thể nhìn ra Thích Không đối xử với mình không giống với người khác, điểm bất đồng này khiến Lục Hằng không khỏi ảo tưởng, cảm thấy Thích Không cũng có ý với mình. Nhưng nếu đặt chuyện tình cảm này lên người Thích Không thì Lục Hằng lại cảm thấy như đang khinh nhờn hắn.

Phiền não một hồi, lá cờ có ghi chữ “Tửu” bỗng lọt vào trong mắt cậu.

Hà dĩ giải ưu, duy hữu Đỗ Khang (*). Lục Hằng quyết định đi vào uống một chén.

(* Một câu thơ trích trong bài thơ Đoản Ca Hành Kỳ 2 của Tào Tháo)

Có lẽ đang xế chiều nên trong quán rượu rất vắng, Lục Hằng tùy ý chọn bàn ngồi xuống.

Chủ quán là một nữ yêu, mềm mại xinh đẹp, yểu điệu thướt tha. Chỉ có điều khuôn mặt kia hình như đã gặp ở đâu đó thì phải.

“Tiểu lang quân ơi, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Đối phương nhận ra Lục Hằng trước.

“Ngươi là?” Lục Hằng vẫn không nhớ nổi.

“Ây dà, tiểu lang quân quên nhanh như thế khiến ta đau lòng quá.” Bà chủ nháy mắt một cái “Lễ Bái Nguyệt.”

Hóa ra là nữ yêu đã tặng hoa cho cậu, Lục Hằng lúng túng đáp: “Xin lỗi, mấy ngày nay có nhiều chuyện xảy ra, ta nhất thời không nhớ được.”

Nữ yêu không để ý lắm cười cười: “Đã gặp lại thì tất là có duyên, huống chi ta và ngươi bèo nước gặp nhau những hai lần. Ta tên là Hồng Duệ.”

Tuy cử chỉ của Hồng Duệ trông ngả ngớn nhưng ánh mắt lại trong sạch, tính tình thẳng thắn, Lục Hằng cũng nói cho nàng biết tên mình. Theo thông lệ của Yêu tộc, sau khi biết được tục danh của nhau sẽ trở thành bạn bè.

Hồng Duệ cũng thay đổi cách nói chuyện ghê răng kia, nghe thoải mái hẳn. Nàng xách từ trong bếp hai vò rượu: “Hôm nay đệ có có lộc uống rồi, đây là Hồ Tiên Túy, tỷ tỷ mời ngươi uống.”

Hai người không nói gì, trầm mặc uống rượu. Hồng Duệ rất thông minh, có lẽ nàng thấy Lục Hằng đang có tâm sự. Lục Hằng không mở miệng thì nàng cũng không làm phiền, chỉ uống cùng Lục Hằng hết chén này đến chén khác.

Lúc ngà ngà say, Lục Hằng nhịn không nổi, lên tiếng: “Tiện đây đệ kể cho tỷ nghe.”

Hồng Duệ nâng chén rượu, ra hiệu cho Lục Hằng tiếp tục.

Lục Hằng nhắc sơ qua đến chuyện mình và Thích Không ở chung, chỉ là giấu đi thân phận là người xuất gia của hắn, cường điệu nói việc mình đã xoắn xuýt thế nào khi phát hiện ra tâm ý của bản thân dạo gần đây.

“Theo như những gì đệ nói thì người kia cũng không phải là không có ý gì với đệ. Nếu đã là tâm ý tương thông thì cứ bày tỏ với đối phương thôi.” Từ trước đến giờ Hồng Duệ vốn rất thẳng thắn, quan điểm của nàng là khi cả hai có tình cảm với nhau thì quả là chuyện vô cùng ăn ý.

“Đệ sợ làm lỡ con đường tu hành của hắn.”

Hồng Duệ bừng tỉnh: “Người trong lòng đệ là vị đại sư tối hôm đó sao?”

Bởi vì rượu nên khuôn mặt Lục Hằng hơi nóng, giờ đây lại đỏ bừng: “Vâng, đúng thế.”

Hồng Duệ vỗ tay cười to: “Không tồi không tồi, tỷ tỷ bội phục đệ, quá can đảm luôn!”

Hồng Duệ dùng sức đập vào vai Lục Hằng, nói đến là đắc ý, biểu cảm vô cùng vui mừng. Nhìn thấy nàng sắp không kìm chế nổi tâm trạng, Lục Hằng đành phải yên lặng chờ nàng bình tĩnh lại.

“Đệ đã hỏi xem hắn nghĩ như thế nào chưa?” Hồng Duệ tự rót cho mình một chén rượu, cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại.

Lục Hằng cười khổ: “Sao đệ dám hỏi.”

“Vậy đệ dựa vào cái gì mà quyết định thay hắn?” Hồng Duệ thẳng thừng đáp “Nếu vị đại sư kia không có tình cảm gì với đệ thì cũng chẳng ảnh hưởng đến việc tu hành. Nhưng nếu hắn có ý đó với đệ, nguyện bỏ dở con đường tu hành vì đệ thì đó cũng là lựa chọn của hắn.”

Lời này của Hồng Duệ đã đánh thức Lục Hằng khỏi cơn mê man, kéo cậu ra khỏi mạch suy nghĩ rối như tơ vò.

Rượu quá ba tuần, Lục Hằng cảm thấy mình có hơi say. Màn đêm dần dần buông xuống, Lục Hằng thấy vậy mới chào tạm biệt Hồng Duệ, trở lại quán trọ.

Lúc chuẩn bị đi vào, Lục Hằng còn thi triển Thanh Khiết thuật, loại bỏ mùi rượu trên người.

Sau khi đẩy cửa ra, Lục Hằng thấy Thích Không vẫn ngồi xếp bằng tu hành y như lúc cậu rời đi.

Lục Hằng cố gắng nhẹ nhàng, chỉ lo quấy nhiễu đến Thích Không. Cậu vừa mới ngồi xuống gần cửa sổ, đang định bắt đầu tu luyện thì nghe Thích Không hỏi.

“Đã tắm chưa?”

“Hả?” Lục Hằng sửng sốt, không rõ đây là ý gì.

“Ngươi vốn rất khó tĩnh tâm, khí tức hỗn tạp trên người rất dễ ảnh hưởng đến tâm trạng ngươi.” Thích Không giải thích.

Lục Hằng kỳ quái nghĩ, mặc dù cậu không rành thuật pháp nhưng những loại đơn giản như Thanh Khiết thì cậu vẫn rất tự tin. Thích Không đã nói như vậy, Lục Hằng bèn cúi đầu cẩn thận ngửi ống tay áo, xác thực không có mùi rượu, nói đúng hơn thì vẫn dư lại chút mùi huân hương của Hồng Duệ.

Lục Hằng liền thi triển Thanh Khiết thuật lần nữa, phát hiện vẫn không khác gì ban nãy. Huân hương này không biết làm từ cái gì mà ngay cả Thanh Khiết thuật cũng không thể loại bỏ hoàn toàn.

“Mùi thơm này không bay hết.” Lục Hằng khổ sở lên tiếng “Nói không chừng ngày mai lại bình thường ấy mà.”

“Ngươi theo ta.” Thích Không đứng dậy ra khỏi cửa.

Lục Hằng đi sau Thích Không tới một khe núi ở ngoài thành, bên trong là ôn tuyền bốc khói nghi ngút.

“Linh tuyền này có thể tẩy sạch khí tức trên người ngươi.”

Lục Hằng thò tay xuống nước, thấy nhiệt độ khá vừa vặn. Cậu vui vẻ tháo trâm cài, xõa tóc ra: “Hai ngày nay chẳng phải ngươi vẫn luôn ở cùng với ta à, làm sao có thể phát hiện chỗ này được, lẽ nào vừa nãy ngươi cũng ra ngoài ư?”

“Thăm dò bằng thần thức.”

Câu trả lời của Thích Không khiến Lục Hằng cảm thấy bản thân hơi ngốc, lại dùng ánh mắt của người thường để đánh giá về thế giới tu tiên.

Lục Hằng cúi đầu tháo đai lưng, cậu tự an ủi rằng do mình vừa uống rượu nên mới vậy. Sau khi cởi ngoại bào, Lục Hằng chợt nghĩ đến cái gì đó, động tác chợt ngừng lại.

Lục Hằng vốn muốn bảo Thích Không tránh đi chỗ khác, nhưng khi nhìn thần sắc thản nhiên của hắn, cậu thấy bản thân cũng không phải nữ tử, kêu hắn rời khỏi đây thì quá giống giấu đầu hở đuôi. Thế là cậu thoải mái cởi nốt nội sam, mặc mỗi tiết khố bước xuống nước.

Vừa vào trong linh tuyền, Lục Hằng liền cảm thấy linh khí như đang chui vào từng lỗ chân lông trên người mình, thoải mái tới mức cậu khẽ hừ một tiếng. Sau đó cậu liền hưng phấn nói: “Thích Không, linh tuyền này hình như có thể tăng thêm hiệu quả tu luyện, ngươi mau đến thử xem.”

Thích Không bình tĩnh nhìn Lục Hằng trong chốc lát, mãi đến tận khi Lục Hằng có chút không thoải mái mới đáp: “Không cần, lúc bần tăng tu hành không thích mượn ngoại vật.”

Tiếp đó, Thích Không liền quay người rời đi, chỉ để lại một câu: “Sau khi tắm xong thì đừng trì hoãn, nhanh chóng trở về hoàn tất việc tu luyện của ngày hôm nay.”