*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Hằng chống cằm ngồi trên mình một con Kim Sí Điểu (*), trận hộ sơn phía dưới thỉnh thoảng sẽ ngưng tụ ra một đạo kiếm khí tấn công tới. Mới đầu, Lục Hằng còn phất tay áo đánh tan. Về sau thì cậu không thèm để ý nữa, ngược lại nếu trúng đòn cũng không đau không ngứa, thậm chí còn chẳng làm đứt nổi một sợi lông chim thú cưỡi của cậu.
(*Kim Sí Điểu thực chất có nguồn gốc xuất hiện trong Hindu giáo xưa, được phiên âm từ S: Garuda, phiên âm Ca-lâu-la tức là con chim thần to lớn, lông vàng, hung dữ hay còn được gọi là Diệu Sí Điểu. Do nghiệp báo nên Kim Sí Điểu thường tìm bắt rồng để ăn thịt. Một hôm Kim Sí Điểu đuổi bắt rồng, rồng sợ chạy vào ẩn trốn dưới tòa sen của Đức Phật xin Ngài cứu mạng. Đức Phật đã dùng oai thần che chở cho rồng và giảng pháp cho Kim sí điểu nghe để giải trừ oan gia nghiệp chướng giữa hai loài.)
“Hiện tại thực lực của nhân tộc kém đến vậy sao? Phái Thanh Tuyền nghe đâu cũng coi như là môn phái trung đẳng mà.” Lục Hằng che miệng ngáp một cái, nếu không phải sợ thương tổn tới Bạch Lê, cậu đã sớm xé toạc trận hộ sơn yếu ớt như tờ giấy này ra rồi.
“Bẩm vương, ngoại trừ mấy môn phái có truyền thừa vạn năm thì thực lực của Nhân tộc hiện giờ đúng là không đáng nhắc tới.” Kim Sí Điểu tạm thời tới làm vật cưỡi của Lục Hằng. Phải biết rằng, nó đã phải hao công tốn sức đánh bại rất đông người cạnh tranh mới chiếm được vị trí đặc biệt quang vinh này. Kim Sí Điểu âm thầm xoa tay, muốn dùng Lưu Ảnh châu giữ lại tư thế oai hùng này của mình, dự định mang về cho tộc nhân của nó phải ước ao, thèm muốn.
Chốc lát sau, một ông già râu tóc bạc trắng bay ra khỏi hộ sơn trận, thoạt nhìn dáng vẻ rất tiên phong đạo cốt.
“Bần đạo Thanh Không Tử, xin hỏi vị đạo hữu này đến đây có mục đích gì?” Ông lão kia hành lễ với Lục Hằng một cái, vô cùng chu toàn.
Lục Hằng không kiên nhẫn với những lễ nghi của nhân tộc này, cậu ra hiệu cho Kim Sí Điểu đáp lời.
“Chỉ bằng đạo sĩ này mà cũng xứng hành lễ ngang hàng với vương của chúng ta sao?”Kim Sí Điểu ở trong yêu tộc cũng là một nhân vật lợi hại, nó há mồm liền phun ra một đạo hỏa diễm. Ngọn lửa kia lao đi cực nhanh, Thanh Không Tử không kịp phản ứng liền bị thiêu cháy rụi góc áo, chật vật đứng lên.
Cũng không trách Kim Sí Điểu lại ương ngạnh như vậy, mối quan hệ giữa yêu tộc và nhân tộc cũng chẳng quá hòa hợp. Tuy lần này Bạch Lê nói là được môn phái tu chân cứu, nhưng Bạch Lê xưa nay vốn rất ngây thơ. Bởi vậy, bên trong yêu tộc đều cảm thấy được môn phái tu chân này bụng dạ khó lường, chỉ là vương từ trước đến giờ rất coi trọng Bạch Lê, hơn nữa với sức mạnh của vương, họ cũng không dám dị nghị gì khi vương nói muốn tự mình tới đưa Bạch Lê về.
Thanh Không Tử biến sắc, nhưng rất nhanh đã lại bày ra vẻ nhún nhường: “Là bần đạo vọng ngôn, hai vị tiền bối có gì chỉ giáo.”
Thấy lão đạo kia hành lễ theo kiểu vãn bối, Kim Sí Điểu mới miễn cưỡng thoả mãn: “Nghe nói Bạch Lê của tộc ta đang ở đây? Ngươi mau nói với nàng rằng có tộc nhân đến đón”
“Bạch Lê tiên tử của quý tộc đúng là đã đến tệ phái làm khách, bất quá Bạch Lê tiên tử nói chỉ bằng lòng gặp duy nhất yêu vương đại nhân mà thôi”
“Được” Lục Hằng mở miệng, Kim Sí Điểu đang định nổi giận thì chợt yên tĩnh lại “Ngươi chờ ở đây, ta sẽ mang Bạch Lê ra.”
“Vâng” Đối với mệnh lệnh của yêu vương, từ trước đến giờ toàn bộ yêu tộc đều không có dị nghị. Huống chi, chẳng có yêu tộc nào cảm thấy các tu giả có thể thương tổn được một cọng lông của vương.
Thanh Không Tử dẫn Lục Hằng đến thẳng môn phái phía sau núi, trong một trận pháp tỏa ra kim quang thì thấy được nguyên hình của Bạch Lê đang nằm đó. Nguyên hình của Bạch Lê chính là một con thỏ tuyết trắng phau, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, đáng yêu. Con thỏ tròn vo kia vừa nhìn thấy Lục Hằng đã lập tức trào nước mắt.
“Tranh, ngươi đã đến rồi, ta đau quá..” Âm cuối của Bạch Lê hơi nhướng cao lên, trong giọng nói mang theo mười phần oan ức. Trước kia ở trong yêu tộc, lúc nàng bị người khác bắt nạt đều đi tìm Lục Hằng với bộ dạng như thế này.
Yêu tộc là nơi thờ phụng cường giả, một tiểu yêu yểu điệu như Bạch Lê chẳng hề được hoan nghênh quá mức, thường xuyên có yêu tộc đến tìm Bạch Lê gây sự, làm nàng bị thương, sau đó nhắc nhở nàng cách xa vương ra một chút. Tuy nói Lục Hằng dốc lòng dạy dỗ nàng tu luyện, cung cấp cho nàng tất cả tài nguyên quý giá nhất, thế nhưng đối với bầu không khí bên trong yêu tộc, chỉ cần sinh mạng Bạch Lê không bị đe dọa thì cậu cũng sẽ không can thiệp quá nhiều. Chính bởi vì như vậy nên Bạch Lê mới không muốn gả cho Lục Hằng, nàng cảm thấy Lục Hằng không thể hiểu phải làm sao mới có thể che chở cho thê tử tương lai của mình.
“Có chuyện gì xảy ra?” Lục Hằng gật đầu, hờ hững liếc mắt nhìn Bạch Lê một cái.
“Ta bị một yêu tộc tu luyện tà đạo đánh lén, muốn lấy yên đan của ta. Lúc ta tỉnh lại thì phát hiện bản thân đã được tiền bối chưởng môn phái Thanh Tuyền cứu.” Bạch Lê khịt mũi, kết hợp với ánh mắt tròn xoe ướt nhẹp trông đáng thương đến mức khiến trái tim tan chảy, “À, sau đó ta nhận thấy ta đã biến trở về nguyên hình, tiền bối Thanh Không Tử nói không có phương pháp trị liệu cho yêu tộc nên ta cũng chỉ có thể tìm ngươi, ta không tin những yêu tộc khác, ta sợ…”
Khóe miệng Lục Hằng nhếch lên một nụ cười có chút sủng nịnh, cho tới nay thái độ đối với Bạch Lê cũng không khác trước đây là bao: “Học nghệ không tinh đã bất chấp rời khỏi tộc, lúc này thấy khổ rồi chưa?”
Bạch Lê ủy khuất nhảy về phía trước một bước liền ngừng lại: “Tiền bối nói ta bị thương quá nặng, không thể rời khỏi trận pháp này được nếu không yêu đan sẽ bị phá hủy.
“Không sao, ta không ngại dùng yêu khí bảo vệ ngươi, đưa ngươi ra ngoài.” Dứt lời, Lục Hằng nhấc chân đi vào bên trong trận pháp.
Dị biến nảy sinh, kim quang bên trong trận pháp bỗng dưng mọc ra xiềng xích trói Lục Hằng lại. Ngoài trận, trừ Thanh không Tử đang đứng ở phía đông bắc, bảy hướng còn lại không biết từ đâu chui ra mấy người mặc trang phục tu chân của phái Thanh Tuyền. Toàn bộ khí thế của trận pháp đột nhiên biến đổi, từ tràn đầy sức sống trở nên đằng đằng sát khí.
“Tiền bối Thanh Không Tử, ngươi muốn làm gì!” Bạch Lê kinh sợ thốt lên.
“Hừ, yêu tộc các ngươi không cùng tộc với bọn ta, tàn sát bình dân bách tích tộc ta, bây giờ chúng ta phải trừ hại cho dân! Khởi động trận pháp” Thanh Không Tử không trả lời Bạch Lê mà trực tiếp nói.
Lục Hằng nhíu mày, ống tay áo rung lên, những sợi dây xích liền biến thành vài vệt sáng rồi biến mất trong không trung. Cậu chậm rãi bước về phía trước hai bước, xách lỗ tai Bạch Lê nhét vào trong vạt áo, ngón tay trên không trung vạch một đường, đại trận kia liền nứt ra một vết thương.
Thanh Không Tử biến sắc, nhanh chóng cắn đầu lưỡi một cái, phun một hớp máu tươi lên đại trận. Bảy người còn lại cũng không khác nhau chút nào, trận pháp phát ra ánh sáng mãnh liệt, trong nháy mắt đã lành lặn như thuở ban đầu. Tiếp theo đó, Thanh Không Tử lấy ra một pháp khí có hình dáng dây thừng ném vào trong không trung, dây thừng kia bỗng hóa thành một con Thanh Long, bay lượn trên bầu trời.
“Cũng khá.” Lục Hằng nói. Phái Thanh Tuyền này thế mà lại có tiên khí Khổn Tiên Tác (*), tuy rằng không phải hoàn chỉnh nhưng uy lực cũng không thể khinh thường được.
(* Hình minh họa khổn tiên tác
Thanh Long gầm lên một tiếng, chấn động đến mức cả ngọn núi hơi rung chuyển, sau đó liền lao về phía Lục Hằng. Lục Hằng cũng không dám bất cẩn, lòng bàn tay cậu lật ngược lại, một chiếc roi dài màu đen ánh kim quang xuất hiện trong tay cậu. Đây cũng là pháp khí bản mệnh của đại yêu Ba Xà – Thí Thần.
Lục Hằng tay cầm roi quất về phía Thanh Long, cây roi xé rách bầu trời phát ra âm thanh giông tố đan xen. Con Thanh Long ở trên không trung lộn một vòng, toan tránh né đường đi của cây roi nhưng chung quy nó cũng không phải sinh linh cho nên phản ứng có phần không được nhạy bén. Lục Hằng bèn đổi hướng, cây roi liên quất một phát mạnh mẽ vào cổ Thanh Long, đánh nó văng xa tận mười mấy trượng, ngay cả thân hình cũng mờ đi đôi chút. Cứ như vậy ngươi một chiêu ta một chiêu, trong nháy mắt đã được hơn trăm.
Thấy Thanh Long kia dường như đã rơi vào thế hạ phong, đám người trong phái Thanh Tuyền nhanh chóng gia tăng linh lực xuất ra, thôi thúc trận pháp mọc càng nhiều dây dây xích trói Lục Hằng lại hơn. Lục Hằng chẳng hề sợ hãi, chỉ là vào lúc này cậu cảm thấy trong lồng ngực truyền đến từng chợt run rẩy.
Lục Hằng cúi đầu nhìn thấy bên trong vạt áo mình là con thỏ tuyết đang run lẩy bẩy, lỗ mũi chảy máu. Xem ra phải ở trong trung tâm linh áp quá lớn, tu vi của Bạch Lê không đủ nên có chút không chịu nổi.
“Ta đưa ngươi ra ngoài cái đã” Lục Hằng phóng ra một sợi dây xích, thấp giọng nói với Bạch Lê.
“Vậy.. Vậy ngươi phải làm sao, ta không thể bỏ lại mình ngươi rồi đi trước thế được” Bạch Lê thở hổn hển, cố hết sức nói thành lời.
“Không cần lo lắng, những tộc nhân này không đáng sợ. Ra ngoài sẽ có Kim Sí Điểu tiếp ứng ngươi, ngươi cứ theo hắn về tộc trước đi” Dứt lời, Lục Hằng bèn để lộ sơ hở, trúng một đòn của Thanh Long, sau đó rạch một miệng vết thương trên đại trận, dùng yêu khí đưa Bạch Lê ra khỏi phái Thanh Tuyền.
Trong giây lát Bạch Lê rời đi, Lục Hằng tựa hồ cảm thấy được trong vạt áo của mình nhiều thêm một vật nào đó, nhưng cậu đang không rảnh bận tâm, chỉ tập trung vào việc giao đấu với Thanh Long và đám người trong phái Thanh Tuyền.
Thời gian dần dần trôi qua,Thanh long và phái Thanh Tuyền cũng từ từ bị Lục Hằng áp chế, thân hình Thanh Long càng ngày càng mờ nhạt, sắp sửa biến mất. Ấy vậy mà trong thời khắc mấu chốt này, mây đen ùn ùn kéo tới, tiếng sấm vang rền trên bầu trời.
Thiên kiếp! Trong lòng Lục Hằng rét run, tình huống không đúng, hiện tại không phải là thời điểm độ kiếp. Cái thiên kiếp quỷ dị này từ đâu mà tới được. Cũng không để cho Lục Hằng kịp phản ứng, trong mây đen kia một đạo lôi quang màu tím bổ thẳng về phía Lục Hằng. Thanh Long và phái Thanh Tuyền nào sẽ bỏ qua một cơ hội như vậy, thế công của bọn họ tựa như cây khô gặp mùa xuân, mãnh liệt trỗi dậy
Ba đạo thiên lôi qua đi, khóe miệng Lục Hằng liền rỉ máu, thiên kiếp vốn rất nguy hiểm, kẻ địch còn ở một bên như hổ rình mồi, xem ra nơi này không thích hợp ở lâu.
May mà Lục Hằng có lưu lại hậu chiêu. Lúc trước vì phòng ngừa lại phải chịu đựng cảnh ngộ bi thảm, bị đám người tu chân kia lột da rút gân tận 100 năm nên vào lúc thánh khí nhận chủ, Lục Hằng lựa chọn khả năng của nó là dịch chuyển không gian. Đây cũng không phải là truyền tống trận đơn giản, mà bất kể có là trận pháp cấm chế lợi hại đến thế nào đi chăng nữa, nếu mượn khả năng của Tùy Tâm thì cũng có thể thoát ra trong chốc lát.
Lúc này không dùng thì còn đợi khi nào nữa. Lục Hằng tâm niệm vừa động, thánh khí yêu tộc liền từ trên lỗ tai cậu bay ra ngoài.
Tùy Tâm cảm nhận được ý nghĩ của Lục Hằng, tự mình phát ra bạch quang chói mắt, bao phủ lấy người Lục Hằng. Chờ bạch quang tản đi, bên trong Khóa Yêu Trận đã rỗng tuếch, chỉ để lại đám người phái Thanh Tuyền hai mặt nhìn nhau. Con Thanh Long kia cũng đã đến cực hạn, thân hình lung lay mấy cái liền biến mất ở giữa không trung, trở về bộ dạng dây thừng. Mà Khổn Tiên Tác còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành bột phấn rồi tan biến. Tiên khí không trọn vẹn ấy cuối cùng cũng tiêu tán vào trong đất trời sau khi sử dụng số tiên lực cuối cùng.
Thanh Không Tử thấy vậy thì thổ huyết, ngửa đầu ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự, khuôn mặt trong nháy mắt đã già đi mười mấy tuổi. Lần hành sự này, y liều mạng rút tu vi ra cưỡng ép điều động tiên khí nhưng vẫn không thể nào nhốt yêu vương lại, thậm chí còn làm hư hại tiên khí. Thanh Không Tử vốn là đèn sắp cạn dầu, lần này nguyên khí còn bị tổn thương nặng nề sợ là ít ngày nữa cũng sẽ chết. Mà phái Thanh Tuyền mất đi chưởng môn và tiên khí, nếu muốn đặt chân ở dãy núi Phù Ngọc là điều không thể, một môn phái trung đẳng có quy mô không nhỏ liền từ từ suy tàn như vậy.