Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 89: Lễ mừng năm mới




Trước và cận tết Hoàng thượng bận tối mày tối mặt, đến cả thời gian dùng bữa với nhau cũng không có. Tả thừa tướng thân là trọng thần hai triều, tất nhiên đã hình thành nhất phái trong triều, lần này Hoàng thượng thẳng tay xử trí hắn, có thể nói là bứt dây động rừng, liên lụy không ít đại thần trong triều bị bãi quan hoặc là lưu đày, mà những người mới được cất nhắc lên đều là người của Hoàng thượng vừa là quan viên trẻ tuổi, làm cho những phe phái khác không thể nhúng tay vào nên dẫn đến bất mãn, đã cận tết rồi mà vẫn không chịu yên phận.

Thường ngày Hoàng thượng đã khó có thời gian để đến Chiêu Dương cung, càng không nói đến việc được diện thánh nhan. Biết được Hoàng thượng bận rộn, A Uyển cũng không muốn đến Ngự Thư phòng để làm phiền Hoàng thượng, chỉ là mỗi ngày nấu canh đúng giờ đưa đến Ngự Thư phòng, thứ nhất là muốn Hoàng thượng bồi bổ thân thể, tránh việc vừa khỏi bệnh lại mệt chết, thứ hai là muốn nhắc khéo Hoàng thượng đã đến giờ dùng bữa, may mà Hoàng thượng tuy bận rộn nhưng vẫn còn nhớ đến tâm tư của A Uyển, mỗi lần đưa canh đến đều nhận.

Thấy hành động này của A Uyển được lòng của Hoàng thượng, mọi người trong hậu cung tất nhiên là không cam lòng lạc hậu, đều noi theo. Kế đó, nước canh được đưa đến Ngự Thư phòng cuồn cuộn không ngừng, mà lại được nhận, mọi người hậu cung trở nên tự tin, mỗi ngày đều thay đổi đồ dùng đưa đến Ngự Thư phòng, thậm chí còn ăn mặc xinh đẹp tự mình đưa canh đến, chỉ là người đều bị từ chối ở ngoài cửa.

Thanh Sam nghe những chuyện này lòng cảm thấy bất bình kể cho A Uyển nghe, A Uyển chỉ xem như đang nghe chuyện cười, vẫn mỗi ngày nấu canh đưa đến chỗ Hoàng thượng như trước.

Thấy chủ tử thờ ơ, Thanh Sam lén lút đem bất mãn oán giận với Bạch Lộ, “Bạch Lộ tỷ tỷ, tỷ nói xem, những nương nương khác đều đổi biện pháp tiếp cận Hoàng thượng, mùa đông lạnh như thế mà lại mặc áo mỏng manh đi đưa canh cho Hoàng thượng, mà chỗ của Hoàng thượng ai đến cũng không cự tuyệt, chủ tử của chúng ta sao lại không nóng nảy sốt ruột nha!”

Nói xong lời này Thanh Sam liền bị Bạch Lộ cốc đầu, “Muội cũng thật là to gan lớn mật đó, chủ tử của chúng ta sao có thể để người khác tính kế! Coi chừng người biết liền đánh đòn muội!”

Vốn muốn cùng Bạch Lộ nói chuyện, nào ngờ bị Bạch Lộ dạy dỗ, Thanh Sam cũng có chút ủy khuất, “Ta cũng chỉ dám nói với Bạch Lộ tỷ tỷ, nào có nói cùng những người khác sao! Ta đây cũng là vì lo lắng cho chủ tử mà!”

Chủ tử quan tâm thân thể của Hoàng thượng, mỗi ngày đền tự mình nấu canh, mỗi ngày đều kiên trì ba lần như vậy dễ dàng sao! Rõ ràng chủ tử bày tỏ tâm ý trước, bây giờ lại bị những nương nương khác cạnh tranh, không biết Hoàng thượng có nhớ được không, bảo sao nàng lại không tức.

Bạch Lộ liếc nhìn Thanh Sam cười, biết tính tình của nàng luôn như vậy, không nhịn được phải giải thích thêm với nàng, “Muội cũng thật ngốc đó, tính tình của chủ tử chúng ta như thế nào muội còn không rõ sao? Nếu Hoàng thượng không uống canh bổ chủ đưa qua, chủ tử còn có thể nấu mỗi ngày làm gì? Những nương nương khác bên cạnh chủ tử đưa nhiều đồ ăn đến như vậy, muội nghĩ Hoàng thượng có thể dùng hết sao?”

Đồ ăn đưa đến Ngự Thư phòng, nhận lấy là nhận lấy, nhưng việc có được đưa đến trước mặt Hoàng thượng hay không lại là chuyện khác, hiện nay Hoàng thượng nhật lí vạn ky *, nào có thời gian rảnh rỗi mà quản chuyện các chủ tử hoa tiêu chiêu triển (tranh điểm xinh đẹp lộng lẫy), hay việc Ngự Thư phòng nhận đồ ăn này, cũng chỉ là vì Hoàng thượng bận rộn không rãnh mà răn dạy thôi, nhận vào rất nhiều cũng chỉ để đó cho bọn cung nhân ở đó ăn thôi. Hơn nữa canh do chủ tử nhà mình đích thân nấu có thể so sánh với những bát canh khác được đưa đến Ngự Thư phòng sao?

*Nhật lý vạn ky: (日理万机): chỉ việc Đế vương ngày xưa sử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết.

Đương nhiên, Bạch Lộ biết được những điều này là vì Lý Phúc Mãn có một vị sư phụ tốt hầu hạ ngay bên cạnh Hoàng thượng, có người quen bên cạnh lãnh đạo thì có tin tức trực tiếp nhất nha.

***

Từ lúc Hoàng thượng đem vật nhỏ chơi đùa thật thảm ngày đó, Tề Diễn Chi khó có được thời gian rãnh rỗi bước vào hậu cung, ban ngày phải ứng phó với đám đại thần cáo già, buổi tối còn phải phê duyệt tấu chương, mà lúc này còn là cận tết kéo theo rất nhiều chuyện vun vặt, trong nhất thời thật sự không có cách nào.

Mặc dù là cho gọi A Uyển đến Ngự Thư phòng nhưng lại không rảnh rỗi chơi với nàng, Hoàng thượng còn báo riêng với A Uyển chính mình bận rộn không rảnh trò chuyện với nàng, để cho A Uyển ngoan ngoãn không gây chuyện, tiện thể ban thưởng cho A Uyển một ít đồ chơi quý hiếm, để cho nàng giết thời gian.

Không nghĩ tới vật nhỏ lại rất thức thời, tự giác hợp tác không biểu thị gì với mình, bây giờ mỗi ngày đều đưa canh đến bày tỏ tâm ý, thật sự là rất tiến bộ.

Mà Lý Đắc Nhàn còn bẩm báo rằng mọi việc A Uyển đều tự tay làm không có nhờ vả người khác, làm Hoàng thượng không khỏi nhớ đến lúc ở ôn tuyền sơn trang, vật nhỏ đối với chuyện của mình cũng như là chuyện của bản thân, trong lòng cảm thấy tình cảm dào dạt, mặc dù không rảnh đi gặp A Uyển, nhưng chuyện mà A Uyển làm mỗi ngày Lý Đắc Nhàn đều thừa dịp nghỉ ngơi mà báo cáo với Hoàng thượng, mà mỗi ngày Lý Phúc Mãn cũng có thể từ chỗ Lý Đắc Nhàn nghe ngóng được tin tức của Hoàng thượng, trở về bẩm báo cùng A Uyển.

Cho đến cung yến đêm 30 thì rốt cục hai người cũng được gặp nhau, chỉ là Hoàng thượng nghiêm túc ngồi ở vị trí đầu, xem chừng vì mệt mỏi mà gầy gò, Hoàng hậu bên cạnh vẫn đoan trang hiền đưc cười như trước, thái hậu thì xưa nay tham gia cung yến cũng chỉ là tới lộ mặt một chút mà thôi, lúc nãy đã hồi cung rồi.

Trước nay cung yến đều tiến hành theo một khuôn mẫu, bất quá cũng chỉ có nhiều mỹ nhân hiến nghệ mà thôi, A Uyển cũng không quan tâm những chuyện này, chỉ là hôm nay Hoàng thượng biểu hiện rất lạ, đã lâu như vậy không gặp, Hoàng thượng cũng không thèm liếc nhìn mình, thực kỳ quái.

Tình huống quỉ dị này vẫn tiếp túc cho đến khi cung yến kết thúc, Hoàng thượng vẫn như vậy, nhìn cũng không nhìn mình, trong long A Uyển thực sự không hiểu được mình đã gây ra họa gì nữa.

Mỗi ngày mình đều thay đổi loại canh đưa đến cho Hoàng thượng, tận tâm tận lực, lại còn nhịn xuống chưa từng dám bước vào Ngự Thư phòng gặp Hoàng thượng, nào nghĩ tới lại như vậy, nhịn không được liếc nhìn Hoàng thượng, thấy hắn vẫn hờ hững với mình, chỉ chăm chú ngắm nhìn pháo hoa trên trời, lòng A Uyển đau xót, không chờ pháo hoa tàn đã cáo lui.

Biết chủ tử tâm tình khó đoán, mấy người Bạch Lộ cũng không dám nhiều lời, che chở cho chủ tử về Chiêu Dương cung.

Vì là lễ mừng năm mới nên trong điện được bố trí rất vui tươi, mấy người cung nhân cũng tụ lại trong điện, vốn dĩ ngày tết nên mừng tuổi, mà A Uyển hôm nay bị thái độ khó hiểu của Hoàng thượng chọc cho tâm trạng rất phiền muộn, trong lòng cũng không quá hào hứng đón giao thừa, cung nhân thấy chủ tử như vậy, tìm cách để chọc vui A Uyển nhưng hiệu quả lại không nhiều.

Náo loạn một trận, A Uyển sớm đã làm giàu cho tất cả mọi người bằng tiền thưởng đầu năm, nghỉ ngơi sớm. Trong điện chỉ để lại ngọn đèn dầu, ánh sáng mờ ảo lại bị màng che lại một ít, là hoàn cảnh tốt để ngủ, chỉ tiếc A Uyển có phiền muộn trong lòng nên ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn không thể nào ngủ được.

Người tuần tra ban đêm đã gõ mõ báo canh ba A Uyển mới mơ mơ màng màng gặp Chu Công, đột nhiên lại bị ôm vào trong một lồng ngực nóng rực, A Uyển sợ đến trợn mắt kinh hô thành tiếng, đang muốn giãy dụa thì hai bàn tay ở sau lưng vỗ nhè nhẹ, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mà thân vang lên bên tai, “Đừng sợ, là trẫm.”

Sau khi biết là Hoàng thượng, A Uyển thở dài nhẹ nhõm, mùi long đản hương quen thuộc len lỏi vào mũi, làm cho tinh thân đang căng thẳng của A Uyển thư giản, sau đó còn có đôi bàn tay tao lớn vỗ nhẹ theo quy luật.

Sau khi đầu óc tỉnh táo, A Uyển lại ngẩng đầu nói với Hoàng thượng, “Hoàng thượng lại leo tường?” lúc này đã là nửa đêm, theo quy định cửa cung đã đóng, mà đêm nay tất nhiên Hoàng thượng phải ở Khôn Ninh cung, hơn nửa đêm sẽ không going trống khua chiên báo hiệu, A Uyển nghĩ đến cũng chỉ có cách là leo tường vào đây.

Hoàng thượng vùi đầu vào cổ A Uyển, hít sâu mấy hơi, “Còn trêu ghẹo trẫm, trẫm còn không phải là vì đến đây nhìn nàng sao.” Nghe được mùi hương quen thuộc trên người vật nhỏ, Tề Diễn Chi cảm thấy an lòng rất nhiều.

“Lần tới nô tì phải nhắc nhở bọn Bạch Lộ, nói bọn họ tuyệt đối không mở cửa cho Hoàng thượng.” Lúc này Hoàng thượng đến đây xem mình, kinh sợ nhiều hơn là vui vẻ, huống hồ A Uyển còn băn khoăn chuyện cung yến lúc nãy, khẩu khí lập tức trở nên bất mãn, “Trên cung yến Hoàng thượng còn không liếc nhìn ta, hơn nửa đêm lại trèo tường vào đây, xem như kẻ trộm.”

Khẽ cười một tiếng, sao Tề Diễn Chi có thể nói với nàng, vừa rồi lúc mình thấy nàng thì phải dùng rất nhiều khí lực mới có thể ẩn nhẫn áp chế bản thân không ở trên yến tiệc đưa nàng đi, chỉ sợ liếc nhìn nàng nhiều sẽ không khống chế được mình, trước đó vài ngày không gặp thì không biết bản thân nhờ nàng bao nhiêu, lại không nghĩ đến hôm nay vừa thấy mặt, đã không thể cứu chữa, nửa đêm canh ba không thể kiềm chế đã đến gặp nàng.

“Giận sao?” lời này giống như là đang đùa giỡn,mà Hoàng thượng lại nói vào tai mình, lửa nóng phả vào lỗ tai, làm cho A Uyển không khỏi nóng lên, thân thể cũng co rúm lại.

Có lẽ Hoàng thượng nhận thấy chính mình muốn lui về phía sau một chút, nên lực đạo trên tay mạnh hơn, còn ở bên tai thì thào mấy câu, làm cho A Uyển trợn to mắt, một lúc lâu sau mới có phản ứng, tuy là ngượng ngùng nhưng lại bị Hoàng thượng nói là thích giận dỗi, còn già mồm cãi lão như vậy vỗ ngực Hoàng thượng, gắt giọng, “Hoàng thượng sao lại có thể…”

Biết A Uyển không nói nên lời, mà Tề Diễn Chi lại muốn đùa dai với vật nhỏ nyaf, ác ý thoáng qua lại không thu hồi được, “Trẫm làm sao? Hư hỏng, thô tục? Hạ lưu? Hử?”

“Hay là để trẫm cố gắng một phen, thế nào?” Mỗi câu mỗi từ đều làm cho A Uyển mắc cở không dám ngẩng đầu lên.

Hoàng thượng là người theo phái hành động, tay chân A Uyển tất nhiên là không thể so với thân thể khỏe mạnh của Hoàng thượng, bắt đầu thở dốc, khó khăn lắm mới nói ra một câu, “Hoàng thượng…còn phải leo tường trở ra nữa, đừng giày vò nô tì.”

Được câu này, giống như đang cỗ vũ Hoàng thượng, động tác càng lợi hại hơn, cửu biệt thắng tân hôn, bên trong màng tất nhiên là cảnh xuân vô tận.

Sau hôm đó, chỉ cần Hoàng thượng bước vào hậu cung, thì đều nghỉ ở Chiêu Dương cung, mà các loại ban thưởng cùng quà tặng dịp tết cũng cuồn cuộn đưa vào không ngừng, cứ như vậy cho đến sinh nhật A Uyển, Hoàng thượng cũng không có biểu hiện gì, mà A Uyển nghĩ Hoàng thượng sẽ không quên mới phải.

Ngày mười lăm tháng giêng hôm đó, chỉ trong một đêm tuyết đã rơi trắng xóa cả Kinh Thành.

Là sinh nhật của A Uyển, cung nhân đều đồng loạt mừng thọ, tuy là A Uyển không thường xuyên tới lui với các phi tần, nhưng cũng có phi tần đưa quà đến, A Uyển chỉ bảo Lý Phúc Mãn lập danh sách, cho vào khố phòng, cũng không quan tâm những phi tần này tặng cái gì.

Lý Phúc Mãn biết chủ tử tâm tâm niệm niệm chờ hạ lễ của Hoàng thượng, chỉ là từ sáng đến trưa cũng không thấy Hoàng thượng phái người đến Chiêu Dương cung nói gì, mãi đến lúc lên đèn, các loại thức ăn cũng đã chuẩn bị đầy đủ, mà Hoàng thượng vẫn không có tin tức sẽ đến, mấy người Lý Phúc Mãn lén lút gấp gáp, đành để Lý Phúc Mãn đến Chính Kiền cung nghe ngóng.

Khi trở về sắc mặt cũng không tốt, lòng tràn đầy khó xử, nhìn vẻ mặt mong đợi của chủ tử bên bàn ăn chờ Hoàng thượng đến dùng bữa cùng, Lý Phúc Mãn khẽ cắn môi, đành phải hung ác một lần, nói với A Uyển, “Chủ tử đừng đợi, hôm nay tuyết rơi đường trơn rượt, Trầm phi nương nương động thai khí, Hoàng thượng đang ở chỗ Trầm phi nương nương.”