Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 46: Cung quyền




Lúc này cũng đã vào cuối xuân, khí trời tuy là ấm dần, nhưng trên mặt đất khí lạnh vẫn còn chưa tan hết, Hoàng hậu lại cứ như vậy thẳng tắp quỳ gối bên ngoài Ngự Thư phòng, mặc kệ hàn khí từng chút từng chút một thấm vào đầu gối, cung nữ tâm phúc đau lòng nói, “Nương nương, vẫn là nên lót thêm một cái đệm thôi, người nên giữ gìn phụng thể.”

Hoàng hậu lắc đầu, thêm một cái đệm thì đâu còn gì gọi là thành tâm nữa, nàng cầu kiến Hoàng thượng thì bị cự tuyệt, hiện tại như vậy trực tiếp quỳ gối ngoài cửa Ngự Thư phòng đã là hạ sách, không khỏi cũng muốn dùng tới một ít khổ nhục kế, chỉ là không biết lúc này người ở bên trong đó có đau lòng hay không?

Mặt trời dần lên cao, Hoàng hậu cũng quỳ được hai canh giờ, chân đã tê dại nhưng vẫn không đứng dậy, mồ hôi từ trên trán chảy dọc theo khuôn mặt, mà gió xuân lại thổi mạnh, mồ hôi vừa chảy xuống gặp gió thổi qua cảm giác thật khó chịu, nhưng Hoàng hậu vẫn như cũ cắn chặt răng cứng rắn chống đỡ, nhìn vào cửa Ngự Thư phòng đang đóng chặt.

Sau vài lần thay trà, Hoàng thượng mới buông chính sự trong tay xuống, “Hoàng hậu còn quỳ?”

Lý Đắc Nhàn vội vàng đáp, “Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương vẫn còn quỳ ở bên ngoài, đã được hai canh giờ rồi.”

Hoàng thượng trên mặt không có biểu tình, cũng không nói lời nào, chỉ là ngón tay nhịp nhàng gõ lên mặt bàn, lại qua nửa khắc, mới nói, “Để cho nàng đi vào.”

Hoàng hậu đang thẳng lưng quỳ bên ngoài thì được Hoàng thượng triệu kiến, đứng lên cũng không nổi, chỉ có thể để cho hai vị cung nữ dìu đỡ nàng vào Ngự Như phòng, bộ dạng hết sức chật vật.

Vào trong điện, Hoàng thượng nhìn thấy bộ dáng như vậy của nàng, thì ban tọa , không hề làm khó với nàng, Hoàng hậu liền cảm thấy khổ nhục kế đã có hiệu quả: Hoàng thượng đã mềm lòng, có lẽ là có thể cầu xin giúp cho đệ đệ, không chịu ngồi xuống, yếu ớt quỳ xuống thỉnh tội cùng Hoàng thượng.

“Việc này cùng ngươi không quan hệ, Hoàng hậu không cần như vậy.” Hoàng thượng lại là lãnh lãnh đạm đạm mở miệng.

“Nô tì biết, nhưng đó chính là đệ đệ của nô tì, Hoàng thượng cầu xin người vị tình nô tì trước giờ luôn thay người cố gắng quản lý tốt hậu cung, tha cho đệ đệ của nô tì một lần.” Hoàng hậu lúc này đã là lê hoa đái vũ, vẻ mặt khẩn cầu nhìn Hoàng thượng, chờ đợi hắn nhẹ dạ.

“Thật không hỗ là phụ tử, lại còn có thần giao cách cảm, mới vừa rồi phụ thân ngươi Thừa Ân hầu cũng là nói như thế, muốn trẫm nể tình các ngươi không có công lao cũng có khổ lao, nên trẫm còn phải cảm kích các ngươi?” Hoàng thượng nhìn Hoàng hậu cười trào phúng, lại nói, “Trẫm còn chưa có quyết định cuối cùng, Hoàng hậu sao lại biết trẫm không tha cho đệ đệ ngươi?”

Đối với câu hỏi trực tiếp như vậy, Hoàng hậu sững sờ nhìn Hoàng thượng, lại nói không ra lời.

“Bán Hạ*.” Hoàng thượng đột nhiên gọi như thế, nước mắt Hoàng hậu liền không tự chủ được rơi xuống như mưa, nhớ lại lúc mới vừa thành thân, Hoàng thượng cũng gọi nàng như vậy, khi đó còn cười nói đùa với nàng, tên của ngươi tại sao lại là vị thuốc, Bán Hạ Bán Hạ, nhưng thật ra nghe rất êm tai.

(*cây bán hạ: một loại thuốc Đông Y.)

Thế nhưng đã bao lâu, Hoàng thượng không còn có gọi nàng như vậy nữa, là thái tử thì gọi nàng là thái tử phi, khi thành Hoàng hậu thì liền gọi nàng là hoàng hậu, ngay cả tên tự của nàng cũng không kêu, chỉ có thẳng tắp hai chữ, ‘Hoàng hậu’, ngữ khí đạm mạc tựa như nàng chỉ là một nữ quan thay hắn quản lý hậu cung, nghe đến lòng của nàng đều lạnh.

Chỉ là lời kế tiếp, lại làm cho cả người Hoàng hậu giống như là đang rơi vào một hồ băng lạnh lẽo, “Ngươi phải biết, không phải ngươi chỉ có một đệ đệ duy nhất, trẫm cũng có A Hành là đệ đệ, Hoàng hậu, ngươi nên nhớ kỹ, thân phận của ngươi là Hoàng hậu, là Hoàng hậu của thiên hạ, sau đó mới là nữ nhi của Chu gia.”

Liền sau đó, Hoàng hậu chuyên tâm lễ Phật ba tháng, cung vụ tạm thời giao cho Hiền phi, Đức phi và Trầm phi ba người cùng nhau xử lý, ý chỉ đó là truyền khắp hậu cung, lễ Phật này chỉ là cái cớ bên ngoài thôi, Hoàng hậu quỳ trước Ngự Thư phòng mấy canh giờ chuyện này hậu cung đều biết, từ Ngự Thư phòng bước ra liền có ý chỉ đó, ai cũng nhìn ra được, Hoàng hậu đây là đã chọc Hoàng thượng mất hứng.

Bất quá đâu có ai quản được những chuyện này, các phi tần có quyền thế có lẽ là đang chờ được biểu hiện bản lĩnh, cố gắng biểu hiện thật tốt, các phi tử đó thường được kẻ khác chạy theo nịn hót, cho nên vẫn là thuận theo lẽ thường đóng cửa sinh hoạt, chỉ là Hoàng hậu khí thế luôn luôn cường ngạnh lúc này lại trở nên trầm mặc.

Từ lúc trở lại Khôn Ninh cung, hoàng hậu cứ ngây ngốc ngồi ở trên giường không nhúc nhích, nước mắt theo gò má chảy xuống, phảng phất như vô cùng vô tận, làm thế nào cũng không ngừng được.

Cung nữ tâm phúc Liên Nguyệt nhìn bộ dạng chủ tử như vậy đau lòng nhưng lại bất lực, chỉ có thể lẳng lặng đứng ở một bên hầu hạ.

Trước giờ hậu cung cung vụ đều do nội vụ ti xử lý, mà trong nội vụ ti còn phân biệt Thực Thiện cục, Thượng Phục cục, Quảng Trữ cục, Chưởng Nghi cục, Khánh Phong cục, Kế Toán cục sáu cục chính, phía dưới còn có các phòng, ở đây sẽ không lắm lời.

Lục đại cục này phụ trách những việc không giống nhau, Thực Thiện, Thượng Phục cục đảm đương phương diện ăn uống và phục trang, mà Quảng Trữ cục phụ trách chọn mua cống phẩm, còn trách nhiệm của Chưởng Nghi cục là thờ cúng giỗ tổ , Khánh Phong cục quản lý phương tiện đi lại trong cung, Kế Toán cục thì quản lý cung khố và cấp phát mỗi tháng cho các cung cùng với quản lý cung nhân.

Các cục chức trách bất đồng, độ khó quản lý cũng là bất đồng, chỉ cần lơ là sẽ bị hạ nhân ngáng chân, nhưng xử lý cung vụ rồi là có thể xếp vào người của mình vào đó, hành sự sau này cũng dễ hơn rất nhiều, phụ trách cung vụ thật sự là làm cho người ta vừa yêu vừa hận.

Được cùng nhau xử lý cung vụ, Đức phi và Trầm phi liền đến Kiến Chương cung của Hiền phi, vì Hiền phi thân phận cao nhất, nên lúc này quyền phân chia công việc thuộc về nàng, để cho nàng quyết định.

Chỉ là sáu cục theo thứ tự là do ai quản lý, đó là chủ để thảo luận chính của tam phi hôm nay.

“Ta nha, lười nhác đã trở thành thói quen rồi, đột nhiên bây giờ phải quản lý cung vụ, thật sự là làm khó ta.” Khách sáo một phen, Đức phi nói.

Mà Hiền phi biết Đức phi chính là bộ dạng phẫn heo ăn cọp, ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng thì ước là cái gì cũng đều được xía vào, liền kéo kéo khóe miệng, “Đức phi muội muội thật là khiêm nhường.”

Trầm phi vừa mới được tấn phong phi vị, vẫn còn chưa ngồi nóng đít, đột nhiên lại bị Hoàng thượng điểm danh bảo phụ giúp quản cung vụ, thật sự là không biết từ phải bắt đầu làm từ đâu, cũng chỉ có thể phụ họa cùng hai người kia, “Hiền phi tỷ tỷ và Đức phi tỷ tỷ ở trong cung thời gian cũng lâu hơn ta, muội muội đối với cung vụ thật sự là không hiểu, chỉ có thể dựa vào nhị vị tỷ tỷ chỉ bảo.”

Đức phi thật ra là thích nghe nịnh hót, nói: “Trầm phi muội muội chuyện này thì, chúng ta tỷ muội ba người đều là không có để ý nhiều, aizz, cái gì mà khó với không khó, cũng chỉ có thể kiên trì quản lý thôi.”

Hiền phi nghe vậy thì cười cười, đem đề tài mang về chính sự mà thương lượng, “Chuyện bên lề nói cũng đã nhiều rồi chúng ta nên quay lại chính sự thôi, nội vụ ti lục cục, vừa lúc chúng ta một người phụ trách hai cục, cũng coi như là vừa vặn, bọn muội muội có chọn được cục nào để quản chưa?”

Một người phân công quản lý hai cục cũng coi như là công bình, chỉ là trong lục cục đó, độ khó và lợi ích của việc trông coi không như nhau, thí dụ như Quảng Trữ cục phụ trách việc thu mua, trong lúc đó nếu có thể xếp tay chân vào, lợi ích có thể to lắm đi, mà Khánh Phong cục, đó là quản lý xe ngựa, nước trong nha môn, có quản cũng không được gì.

Trong long Đức phi đã có một phen suy tính, chỉ là không tiện nói ra khỏi miệng mà thôi, liền nhìn về Hiền phi, “Nghe Hiền phi tỷ tỷ an bài là được.”

Mà Trầm phi vẫn là mù tịt như trước không biết đường nào mà lần, “Đức phi tỷ tỷ nói phải, nghe Hiền phi tỷ tỷ an bài là được.”

Tính tình Hiền phi luôn luôn thanh cao, lười tính toán cao thấp thua thiệt trong những chuyện này, trong sáu cục, Quảng Trữ cục cùng Kế Toán cục tính ra quản cục này được lợi lớn nhất, mà Thực Thiện cục, Chưởng Nghi cục hòa thượng phục cục thị dễ dàng sai bảo người khác, về phần Khánh Phong cục, trên cơ bản không có chuyện lớn gì, quản rất là thanh nhàn.

“Nếu bọn muội muội nói như vậy, ta đây liền cung kính không bằng tòng mệnh, ta đây liền quản Quảng Trữ cục cùng Thượng Phục cục, Đức phi muội muội quản Kế Toán cục và Thực Thiện cục, còn có Chưởng Nghi cục với Khánh Phong cục liền do Trầm phi muội muội trông nom vậy.”

Hiền phi cảm thấy an bài này đã là rất hợp tình hợp lý.

Đức phi cũng cười rồi khước từ, “Tỷ tỷ an bài thật tốt, chỉ là công việc ở Thực Thiện cục thật sự là bận rộn, ta còn có đại công chúa cần chiếu cố, sợ là không giúp được nhiều, không bằng ta cùng với Trầm phi muội muội thay đổi, nàng trông coi Thực Thiện cục, ta nhìn Chưởng Nghi cục là tốt rồi.”

Quản lý Thực Thiện cục quả thật chẳng có béo bở gì, thu mua rau quả lợi ích đều bị Quảng Trữ cục lấy hết, mà thói quen các phi tần đều thích bày biện, bạc cũng chỉ có thế, đâu còn có bao nhiêu lợi ích, vả lại Thực Thiện cục thật sự là dễ bị người dụng chiêu, như vậy Đức phi cật lực cám ơn rồi từ chối, thế nào cũng không thể nhận được.

Trầm phi vừa nghe thì vội vàng khoát khoát tay, “Đức phi tỷ tỷ cái này là làm khó muội muội, muội muội đâu quản được Thực Thiện cục, Chưởng Nghi cục và Khánh Phong cục, muội muội còn phải tìm hiểu thật kĩ trước đây.”

Nét mặt tuy là sợ hãi, trong lòng cũng thầm xem thường, đại công chúa tuy là Đức phi nuôi ở bên người, nhưng hiện nay đại công chúa dù sao cũng là con gái duy nhất của Hoàng thượng, ma ma cùng cung nữ hầu hạ bê người cũng không ít, đâu có cần Đức phi chiếu cố, bất quá là Đức phi không muốn quản cục diện rối rắm này liền lợi dụng lý do đó mà ném cho mình thôi.

Trầm phi thật ra trong lòng cũng không ham muốn mấy cái lợi ích đó, trong lòng dự định là không cầu công lao, Chưởng Nghi cục gần đây không có gì nghi lễ nào lớn cả, mình cũng tránh được miễn làm lỗi, mà Khánh Phong cục quản ngựa là gia súc, chỉ cần cho cung nhân làm tốt, đem ngựa này dưỡng hảo, cũng không phải là đại sự gì, Trầm phi thế nhưng đối với an bài của Hiền phi thoả mãn vô cùng.

“Muội muội thực sự là coi khinh mình rồi, quản lý Thực Thiện cục quả thật cũng không quá gian nan, mặc dù ta có hơi bận rộn, nếu không phải tỷ tỷ ta còn phải coi chừng đại công chúa, tất nhiên là sẽ không để muội muội chịu khổ sở.”

Hiền phi sao lại không biết tâm tư của nàng, chỉ là nàng hiện nay dự định mượn hơi Trầm phi, nhất định sẽ không để Đức phi đạt như ý nguyện, “Đã như vậy, đức phi muội muội liền cùng ta đổi đi, ngươi quản Thượng Phục cục đi, quản lý Thượng Phục cục cũng nhẹ nhàng như Thực Thiện cục, sẽ không làm lỡ muội muội chiếu cố đại công chúa chứ?”

Nói đã đến nước này, Đức phi cũng không tiện nói cái gì nữa, chỉ có thể đáp ứng, trong lòng cũng âm thầm hối hận, Thượng Phục cục so với Thực Thiện cục thanh nhàn nhiều lắm, nhưng còn không bằng quản Thực Thiện cục cho rồi, tốt xấu gì cũng có một chút lợi ích mà, Thượng Phục cục việc vặt thì nhiều lợi ích ít không nói đến đi, lại còn dễ đắc tội với người.

***

Bên trong Ngự Thư phòng

Lúc này bên trong Ngự Thư phòng tụ tập nhân vật trung tâm của bát quái truyền khắp kinh đô lần này, đó là Vương thái phó, Thừa Ân hầu cùng với vẻ mặt hư nhược ngồi ở trên ghế Tể vương gia.

Lúc này Tể vương gia rõ ràng gầy gò đi rất nhiều, có lẽ là bệnh nặng còn chưa khỏi hẳn, cho Tể vương gia không còn phong độ ngày xưa nữa chỉ có dáng dấp, lệch qua trên ghế thỉnh thoảng giơ tay lên che miệng ho khan vài tiếng, nghiêm trọng giống như sau một khắc là có thể đem tim phổi đều ho ra ngoài.

Mà Thừa Ân hầu đứng thẳng một bên trong lòng lại nảy lên một cái, Tể vương gia mỗi khi ho khan trong lòng hắn liền khẩn trương, ngày ấy ra khỏi cung hắn lập tức cùng thằng con bại hoại đi vào vương phủ định chịu đòn nhận tội, chỉ là mới nói ba xạo đã bị quản gia đuổi rồi, còn chưa được diện kiến Tể vương gia.

Vốn tưởng rằng Tể vương gia bất quá là tức giận không muốn gặp hắn mà thôi, dù sao Tể vương gia quanh năm mang binh đánh giặc, thân thể làm sao có thể kém như vậy chứ? Này đây bên ngoài truyền Tể vương gia thổ huyết trọng bệnh, còn có quản gia kia nói cái gì khí tụ huyết trệ, tích tụ vu tâm dẫn đến Vương gia nằm trên giường không dậy nổi, hắn đều là không tin.

Hiện tại thấy bộ dáng này của Tể vương gia, Thừa Ân hầu nghĩ Hoàng thượng lại rất coi trong Tể vương gia, thằng con bất tài nhà mình chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.

Trước đó cùng Hoàng thượng nói chuyện, “Hôm nay cho đòi mấy người tiến cung, cũng vì muốn cho chuyện này một cái kết thúc, hiện tại trên phố tin đồn càng truyền càng ác liệt, còn không kết thúc thì không biết thể diện hoàng gia sẽ ném đi đâu?”

Vương thái phó cùng Thừa Ân hầu đều là chắp tay, “Thần sợ hãi.”

“Trẫm đã nhiều ngày suy tư, nếu việc đã đến nước này, Tể vương gia nhất quyết không có thể tái giá Vương gia cô nương, hôn sự này hãy thôi đi.” Tuy là sớm có chuẩn bị, nhưng nghe lời mặt của Vương thái phó cũng không khỏi trắng bệt, lại cũng chỉ có thể chấp nhận, rồi lại mong được có thể tự mình trừng trị đăng đồ tử đó thật nặng.

Hoàng thượng lại nói, ” Con trai Thừa Ân hầu, đại nghịch bất đạo, còn tổn hại uy nghiêm hoàng gia, quả nhiên là chết chưa hết tội, nhưng niệm tình Hoàng hậu cầu tình, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, phạt một trăm trượng, lãnh phạt ngay hôm nay. Còn có Thừa Ân hầu tấu lên thỉnh lập thế tử, trẫm đã xem qua liền miễn đi.”

Thừa Ân hầu tuy nói không vui, nhưng chỉ có thể tạ ơn, biết là một trăm trượng đánh xong cũng là gần chết rồi, nhưng tốt xấu bảo vệ một cái mạng không phải sao? Chỉ bất quá kế hoạch lập thế tử thì khó rồi, tiêu hao hết bao nhiêu công sức mới có thể khiến Hoàng thượng suy nghĩ đến, nếu lại nói đến chuyện này nữa chỉ sợ sẽ khiến Hoàng thượng nổi giận thôi.

Bất quá sự tình vẫn chưa kết thúc, lại nghe Hoàng thượng nói, “Tể vương gia có nói cùng trẫm, nếu đã cùng Vương gia cô nương vô duyên, lần này sự tình qua đi Vương gia cô nương sợ là khó tìm kiếm phu quân hơn nữa, Tể vương gia lại không đành lòng Vương gia cô nương cuộc đời này không chỗ nương tựa, cầu trẫm làm chủ cho Vương gia cô nương cùng với Thừa Ân hầu đại công tử tứ hôn, trẫm đã ân chuẩn. Việc này huyên náo lớn như vậy, cũng nên là có một kết quả viên mãn.”

Lời này vừa nói ra, Vương thái phó lập tức quỳ xuống, “Cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! Nữ nhi của vi thần mặc dù là cả đời không lấy chồng thường bạn thanh đèn, cũng tuyệt không gả cho ác bá chơi bời lêu lổng!”

Nhi tử nhà mình là dạng người như thế nào Thừa Ân hầu tự nhiên biết, nhưng bị người trực tiếp nói rõ ra như vậy cũng là mất hứng, “Cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! Nhi tử của vi thần bất tài tất nhiên là không với nổi Vương gia cô nương.”

Hoàng thượng cũng lạnh lùng cười, trong giọng nói bí mật mang theo tia lạnh lẽo, “Hai vị ái khanh không phải là muốn kháng chỉ không tuân? Nữ nhi nhà ngươi bây giò có thể gã đi thì nên tranh thủ gã chứ, nhi tử hư hỏng nhà ngươi có thể thú được cô nuong thanh tú như vậy thì hãy nhanh thú đi, chớ cùng trẫm lằng nhằng.”

Hai vị đều là nghe được ngữ khí không hờn giận của Hoàng thượng, còn có Tể Vương gia thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng, trong lòng biết nếu không đáp ứng chỉ sợ là sẽ phải ‘uống rượu phạt’, mặc dù là đối với đối phương đều không thuận mắt gì, nhị vị chỉ có thể nhận chỉ, rồi thối lui ra khỏi cửa điện thì vẫn là nhìn nhau tương ghét.

Nhìn qua đã biết, hai nhà này đâu phải là kết thân, rõ ràng là kết thành hận thù!