Lâm Song Dạ Ngữ

Chương 8: Đêm thứ tám: Nê Bồ Tát




« Kiều Vũ… Kiều Vũ… » – Tiêu Tịnh Thủy hoan hỉ réo gọi, chạy như bay về Lạc Anh tiểu trúc, phấn khích tới hai má đỏ hồng. Vào tới nơi y giật giật kéo kéo tay áo mới tinh của Kiều Vũ, liến thoắng nói một tràng khiến người kia mắt trợn trắng mặt đen xì: « Ngươi đã nghe chuyện gì chưa, bên Tô Châu có một Bồ Tát sống nhé. Trên thấu thiên văn, dưới tường địa lý. Sinh lão bệnh tử cõi người mà chỉ cần bấm bấm ngón tay cũng có thể nói đúng tới tám, chín phần! Hơn nữa đã đến cửa cầu xin, chỉ cần có đủ thành tâm thì người nhất định sẽ thành toàn! Bách tính Tô Châu tôn thờ bèn quyên tiền lập toà tháp, hương khói ngày đêm… »

« Ngươi trình bày dài dòng như vậy… nói tóm lại là… » – thở dài đầy chán nản, Kiều Vũ đề phòng tiếp lời, chưa nói hết nửa câu lại bị thanh âm véo von bên cạnh cắt ngang « Chúng ta đi Tô Châu xem đi … đi thôi!!! Đi lập tức… »

« Ta chỉ biết… » – Kiều Vũ trán bắt đầu phát đau, nhún vai ngồi trở lại ghế đan tay chống cằm, lạnh lạnh chớp mi nhắc nhở người đang hưng phấn tưng bừng một ít vấn đề cơ bản: « Nhưng mà, ta nhớ rõ hôm qua ngươi còn chạy về ôm lấy ta khóc lóc kể lể, nói rằng ngươi mới vét đến vụn bạc cuối cùng tặng cho một nhóm nạn dân mới di tản qua vùng này, hiện tại một xu dính túi không có đành phải ở lại nơi này xin cơm ta… Như thế, xin hỏi một câu lộ trình từ đây đến Tô Châu mất mười ngày, ngươi đã tìm được diệu pháp cơm phong ẩm lộ rồi sao? Tiêu Bán Tiên… »

« Đừng vô tình như vậy mà… Kiều Vũ », nghe vậy nụ cười Tiêu Tịnh Thủy đông cứng một chút rồi y mím chặt môi kiên trì bất chấp ánh mắt giết người của đối phương, liên tục trong lòng Kiều Vũ cọ lấy cọ để nhằm lấy lòng: « Chúng ta là phu thê trọn kiếp a… của ta chính là của ngươi… vậy… bạc của ngươi không phải cũng là bạc của ta sao? » – thấy trán Kiều Vũ gân xanh sắp nổi, Tiêu Tịnh Thủy ậm ừ một chút rồi nhanh chóng thông minh sửa lời : « Cùng lắm thì coi như ta bần cùng khổ sở tới vay mượn… về sau toàn bộ bạc thu được từ trừ yêu diệt quái ta lập tức trả ngươi mà, có được không? »

« Ngươi thực muốn đi Tô Châu xem Bồ Tát sống gì gì đó sao? » – Kiều Vũ miễn bình luận nhướng nhướng mày, bóng gió đáp: « Đi rồi về thất vọng chi bằng ngoan ngoãn ở phương xa vọng tưởng còn vui vẻ hơn… »

« Không đi sao biết sẽ thất vọng! Mọi người ở Tô Châu truyền tụng người vô cùng kì diệu, chắc chắn không phải là vô căn cứ! Huống hồ giả như người thực sự linh thiêng như thế, ta đang nghĩ muốn nhờ hắn một việc… », cười láu lỉnh, Tiêu Tịnh Thủy thừa dịp Kiều Vũ hạ hỏa vội vàng tất bật chạy qua chạy lại khắp nhà thu thập hành lý. Y thần thần bí bí buông một câu khiến người sau sinh ra cơn tò mò, kì quái nhìn y một lượt: « Tiêu Bán Tiên còn nguyện vọng gì nữa đây, liệu Bồ Tát Sống kia có đủ tài năng thành toàn chăng? »

« Không nói cho ngươi … nói sẽ không linh nghiệm… », cười đầy bí hiểm Tiêu Tịnh Thủy lắc đầu, nhất định ‘thà chết cũng không khai’, quyết tử vì đạo.

Hai mươi ngày sau, Lạc Anh tiểu trúc…

Trăng lên sáng trong, sao trời lấp lánh, người ngồi trước cửa sổ…

« Cái gì mà… tên Bồ Tát sống kia căn bản chỉ là một yêu tinh rừng bình thường, vì lẽ gì ngươi không cho ta vạch trần hắn trước mặt mọi người? », Tiêu Tịnh Thủy buồn bực nửa người nằm ườn xuống bàn, ánh mắt bất mãn trừng trừng nhìn về Kiều Vũ đang bất vi sở động. Lặn lội đường xa vất vả đi đi về về hai mươi ngày đường, rút cục vẫn là tay không, hỏi sao không uất ức đây?

Kiều Vũ dường như đã định liệu trước, chậm rãi uống trà, thản nhiên cười cười đáp: « Yêu tinh đó là chịu ơn một người ở Tô Châu, cảm động ghi tạc tấm lòng mới biến thành hòa thượng đến cứu giúp mọi người tiêu tai tị họa… tuy rằng nó không phải Bồ Tát nhưng tâm ý không xấu, ngươi việc gì phải phá hư ký thác của bách tính? »

« Nhưng là… mọi người đều bị lừa a – – Bồ tát sống, bồ tát sống! Hừ! Yêu tinh kia thi triển chút phép mọn còn được, nếu chẳng may gặp yêu ma quỷ quái lợi hại một chút hoặc là thiên tai địch họa, ta xem a… không chừng có là tượng đất (Nê Bồ Tát)… chính bản thân nó còn lo chả nổi! Cái gì mà hữu cầu tất ứng! Hừ! », bĩu môi khinh thường, Tiêu Tịnh Thủy tựa hồ vẫn ghi hận việc y mất công đường xa tới cầu mà nguyện vọng của mình lại không thể thực hiện được.

Kiều Vũ biết rõ người kia giận dỗi cái gì nhưng ánh mắt vẫn bâng quơ nhìn ra cửa sổ, dừng ở ánh trăng mênh mông, nhẹ nhàng chớp mi, nhẹ nhàng hớp ngụm trà rồi mới chậm chậm tiếp lời: « Bồ tát sống cũng tốt, Nê bồ tát cũng được. Chỉ cần là nó vì cứu trợ bách tính muôn dân mà đến, có một tấm lòng bồ tát, như vậy là đủ rồi… »

« Nhưng mà… nguyện vọng của ta biết làm sao bây giờ? »

« Lại nói, nguyện vọng của ngươi rút cuộc là cái gì vậy? Cứ phải cầu đến Bồ Tát mới có thể sao? »

« Đương nhiên! Nguyện vọng của ta là ‘cả đời này ngươi sẽ nguyện ý bên ta’… việc này chính ta không thể tự quyết đành phải đi cầu tới Bồ Tát phù hộ a!…. A… » – không nghĩ tới mình tức quá buột miệng nói lỡ, Tiêu Tịnh Thủy xấu hổ đến khuôn mặt đỏ hồng, cúi đầu càng thấp.

Mà Kiều Vũ nghe xong, ngẩn ngơ, lại cười như gió xuân thổi đến…

« Ngốc này… chuyện này không cần phải cầu Bồ Tát… ngươi nói cho ta… Không phải được rồi sao? »