Làm Sao Yêu Em

Chương 64




Edric có thói quen tập đàn guitar mỗi sáng bất kể đêm qua có mỏi mệt thế nào hay bận rộn ra sao anh ta đều dành nửa giờ để chơi đàn. Vũ Quân là kẻ dễ bị đánh thức, lại khó ngủ lại sau khi bị đánh thức.

“Ahh! Cậu điên à? Mới 11 giờ, điên à? Điên à?” Vũ Quân lăn qua lộn lại trên giường liên tục. Hôm qua hai người uống rượu đến 5 giờ sáng mới về, cứ ngỡ được ngủ yên giấc lại bị làm ồn

“Nhà tôi, tôi có quyền” Edric gãy mạnh hơn lên dây đàn

“Àiiiii!!! Thiệt là tức chết mà!! Tôi xin cậu mà!” Vũ Quân giãy đành đạch như cá mắc cạn

“Mau mặc quần áo rồi ra ăn sáng, có tin tức mới cho cậu” Edric mang phong cách lãng tử, phong trần, có chút tuỳ hứng đặc trưng của đàn ông nước Ý. Mỗi tác phong của anh ta đều rất đẹp mắt, nhẹ tay đánh một vòng trên không trung vừa đủ khiến cây đàn trong tay rơi ngay vào người Vũ Quân dưới lớp chăn.

“A!! Muốn giết người sao? A!! Tên điên!!!” Vũ Quân thét lên khiến ly thuỷ tinh gần đó muốn vỡ toang ra

____________

Trên bàn ăn. Vũ Quân một tay lấy túi đá chườm vào chỗ bầm phía sau vai, một tay cầm bánh mì đưa vào miệng.

“Tin gì?” Anh cay cú nhìn Edric

“Hàn Phong đã về, còn về cùng một người con gái” Edric hớn hở nhướng mày mong đợi phản ứng của Vũ Quân

“Ừm, vậy tốt” Vũ Quân không có vẻ gì là quan tâm lắm

“Cậu không tò mò cô gái ấy là ai à?” Anh có chút hụt hẫng với thái độ dửng dưng của người đối diện

“Cậu dày công sắp đặc chẳng phải mong Hàn Phong gặp lại Tề Vy sao?”

“Ít nhất cậu cần phải giả vờ hào hứng chứ” Edric cắn mạnh vào lát bánh mì của mình

“Tất nhiên không, tôi không có lí do để che giấu cảm xúc của mình”

“Cậu có thể thôi dùng cách nói chuyện quý tộc hoàng gia gì đấy của cậu được không? Cậu cứ “tút nhiên tút nhiên”* khiến tôi phát bệnh” Edric vờ xoa xoa lỗ tai

“Vậy cậu có thôi ăn món Ý không? Tiếng anh tôi học từ nhỏ đã là kiểu Anh rồi, tôi cũng thường nói chuyện với người của hoàng tộc, làm sao nói bỏ là bỏ được? Trách cậu không hiểu được chất giọng cao quý thôi”

“Cậu chê tôi nhà quê?”

“Đâu có, cậu tự nói, tôi không có”

“Ê” Edric cầm nĩa chỉ vào Vũ Quân

“Đừng nói chuyện này, tôi hỏi cậu, vì sao năm đó không đưa Tề Vy về? Con bé đã mất trí, cậu có thể tự bịa một câu chuyện rồi ở bên nó là được rồi” Vũ Quân nhíu mày ra vẻ khó hiểu

“Sao lại không nghĩ đến chứ. Nhưng hôm đó cô ấy bị sốt cao, mê man trên giường vẫn gọi “Chính Phong”! Trong thâm tâm Tề Vy, cái tên “Chính Phong” đã được khắc sâu rồi. Tôi khi đó còn ích kỉ nên muốn “giam giữ” cô ấy ở đó, không yêu tôi... Cũng không được yêu anh ta, nhưng giờ nhận ra một số chuyện vốn đã được định sẵn, càng gượng ép nó sẽ càng trầm trọng hơn” Edric bình thản

Vũ Quân mở to mắt, há to miệng. Lát sau như ngẫm được chân lí, liền gật đầu liên tục.

___________

“Anh ấy tệ vậy sao?” Tề Vy vô tình ngồi sát lại gần Hàn Phong, tay còn đập nhẹ lên đùi anh hỏi

“Tất nhiên, nếu không em đã yêu cậu ta rồi” Nhận ra cô đang tin mình, Hàn Phong liền giở thói lưu manh, đặt tay mình lên tay cô giữ lấy. Cố tình kề mặt sát với mặt cô, môi kề như có như không trên môi cô.

“Anh đang hôn tôi sao?” Cô không động đậy, nghiêm giọng

“Em thở không thông, anh chỉ muốn hô hấp nhân tạo cho em”

“Chẳng phải chúng ta cùng nhau xem phim sao?”

“Chụt! Bây giờ xem tiếp được rồi” Anh hôn cô một cái thật kêu, nham nhở choàng tay lên vai cô.

“... Vô sỉ” Cô mắng thầm trong miệng

Từ đó cả hai im lặng xem, đến phân cảnh cuối cũng là bối cảnh mưa lâm râm. Phổ Thịnh cầm dù đứng lặng lẽ trước cửa tiệm bánh... Bộ phim kết thúc trong nỗi buồn mất mát.

“Hết rồi sao?” Cô lau nước mắt hỏi

“Ừm, vì lúc đóng đến đây em thật sự bỏ đi ở đời thật” Hàn Phong dịu dàng cười

“Vậy... Nếu lúc đó tôi không bỏ đi thì bộ phim sẽ không kết thúc như thế này đúng không? Hai người họ sẽ hạnh phúc bên nhau đúng không?” Cô hơi hoảng loạn đưa câu hỏi liên tục.

“Không sao, em đừng lo lắng, chẳng phải em đã trở về rồi sao? Chúng ta có thể tiếp tục, bộ phim cũng sẽ có phần kết mới” Anh ôm cô thật chặt

“Anh chỉ an ủi tôi thôi. Dù tôi có thể diễn xuất trở lại nhưng... Với gương mặt này sao?” Cô ám chỉ vết sẹo trên má

“Yên tâm, anh nhất định sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa nó cho em.”

“Nếu không được thì sao?” Cô ngẩng mặt nhìn anh

“Đừng nói bậy. Mà cho dù không được cũng chẳng sao. Em không cần làm nữ chính hạnh phúc trên phim. Chỉ cần làm nữ chính hạnh phúc ngoài đời thật” Ánh mắt anh chứa chan tình cảm sâu đậm nhìn thẳng vào cô.

“Anh đang tán tỉnh tôi đấy à?”

“Ờ” Anh ép chặt mặt cô lên ngực mình

“Tán tỉnh tôi để làm gì chứ?” Má cô bị ép chặt tạo thành một khối như bánh bao khiến môi chu ra, động đậy mỗi khi cô nói chuyện

“Thích em thì tán tỉnh em chứ sao, xem này. Về cạnh anh vài ngày đã có thịt hơn rồi” Anh buồn cười cắn răng ngăn cảm giác muốn cắn cô, ngón tay chọc chọc vào khối thịt

“Là do anh ép” Cô đẩy anh ra

“Phải phải, anh lúc nào cũng ép em, anh xấu xa. Tiếp theo em muốn làm gì? Anh chiều ý em”

“Anh không bận sao?”

“Không”

“Tôi muốn đi chơi, dạo quanh thành phố” Cô nhỏ giọng hỏi ý vì dù sao ngoài trời cũng đang có tuyết, chắc anh sẽ không đồng ý

“Được, anh dẫn em đi. Nhưng...”

“Sao cơ?” Cô ngưng hớn hở khi anh lấp lửng

“Em phải mặc thật nhiều áo ấm vào” Anh cười

Cô cũng cười, chạy nhanh vào phòng. Cô bị anh quấn nhiều đồ lên người trong như một cuộn len di động hết sức đáng yêu dưới tuyết.

“Có lạnh không?” Anh ân cần dẫn cô ra xe

“Tôi đang sợ mình sẽ đổ mồ hôi đây này, anh muốn ướp xác ư?”

“Ha ha vậy thì tốt rồi”

Hàn Phong đưa cô đi ngắm thành phố lộng lẫy, nhà cao tầng san sát, đèn chớp tắt, hàng trăm loại người tất bật, ai nấy đều ăn mặc thật dày, mỗi một câu nói đều phả ra làn hơi trắng đục như khói thuốc. Sau đó dẫn đến một khu kiểu cổ. Đổ xe bên ngoài, hai người tiến vào bên trong, nó hệt như hậu trường của những bộ phim lấy bối cảnh khoảng 100 năm về trước. Cổ điển, thơ mộng. Có cả những tiệm bán quà lưu niệm xinh xắn. Tề Vy đứng trước một cửa tiệm bán những quyển sổ tay rất dễ thương, nhìn cửa hiệu trang trí hồng hồng, tím tím cô lại kiềm không được cười híp mắt

“Vào trong đi” Anh nắm tay cô, dẫn vào trong

Nhân viên trong tiệm rất thân thiện. Trông thấy hai người liền tiếp đón, đặc biệt Hàn Phong dù là người Châu Á lại rất cao, gương mặt cuốn hút, cặp mắt sâu thẳm làm tan đi sự lạnh giá, quần áo trên người lại là hàng cao cấp, chắc chắn là người có thân phận không thường. Thấy cô nhân viên tóc vàng, thân hình bốc lửa sau bộ váy len, ánh mắt say đắm nhìn Hàn Phong thì Tề Vy liền nảy sinh phản ứng chạy trốn, đứng cách xa anh một chút, cố gắng giấu mặt vào khăn choàng cổ.

“Phiền cô, vợ tôi muốn xem vài thứ” Anh đưa tay ôm cô, hạnh phúc nói với cô nàng tóc vàng kia

“Ồ... Hai người cứ tự nhiên” Cô ta có chút luyến tiếc rồi lánh đi chỗ khác

“Anh nói gì vậy? Chúng ta đâu phải...” Cô nói nhỏ

“Suỵt! Đã từng và sẽ là” Anh kéo khăn choàng của cô xuống thấp một chút, không kiên dè hôn lên môi cô một cái chớp nhoáng nhưng đủ mạnh, đủ sâu.

__________

“Cộc cộc!!” Hàn Phong gõ mạnh lên cửa, ở tiệm lưu niệm cô đòi về, vừa về thì trốn ngay vô phòng

“Em định trốn luôn trong phòng à? Anh chỉ hôn có một cái thôi, đâu phải chuyện gì to tát, đêm qua mình cũng đã ngủ cùng giường...”

“Anh thôi đi, nói những lời này không thấy xấu hổ sao?” Cô mở cửa vì không chịu nổi lời trắng trợn anh nói

“Em giận sao? Hả?” Anh véo má cô

“Tôi không rãnh mà giận anh”

“Vậy đi ăn nha? Anh nấu cho em”

“Anh biết nấu sao?” Cô cười ra vẻ không tin

“Ừm” Anh gật gật đầu

_________

* vì cách phát âm khác nhau nên theo suy nghĩ của người Mỹ “tất nhiên” nghe tựa như “tút nhiên”