Làm Sao Yêu Em

Chương 6




Ngày cuối tuần bầu không khí đột nhiên đặc biệt tốt, người người ra vào phòng hoá trang, bên ngoài cao ốc Silver thì không biết bao nhiêu là phóng viên, nhà báo, người hâm mộ của Vy. Họ háo hức chuẩn bị xin chữ kí, đặt câu hỏi, mọi thứ dồn dập không cho người ta cơ hội hao phí một giây một phút nào. Riêng nhân vật chính lại cực kì ung dung, ăn vận, trang điểm rạng ngời nhưng không khoa trương. Mặc kệ ai nói gì, làm gì cô nàng cũng chỉ ngồi yên nhìn vào tấm gương phản chiếu hình ảnh mình trên đó nhưng thứ cô thấy lại là ngày hôm qua, lời của ông nội, của Vũ Minh, của “ác thần” Quân Quân, đặc biệt là dáng vẻ bi thương của Ngô thiếu gia kia. Theo như những bộ phim cô đã xem và đã đóng thì những kiểu tình huống như thế cô sẽ phải hét to lên nào là “Không được! Thà chết tôi cũng không lấy hắn” hoặc “Nếu các người còn ép buộc tôi sẽ nhảy lầu tự vẫn” hay khóc lóc ầm ĩ như lúc cô xem xong cảnh cuối trong “The Notebook”? Mà không lúc đấy cô khóc là vì tình yêu của hai người họ rất đáng ngưỡng mộ, là vui mừng hân hoan không thể đem đi khóc cho sự việc “lãng nhách” của cô được. Nhưng người con gái này thật sự rất mạnh mẽ, cô ghét phải hao phí nước mắt của mình trừ khi phục vụ cho nghệ thuật. Đạo diễn thấy cá tính của cô nên đa phần những tác phẩm cô đóng đều thiên về hành động, tâm lí, tội phạm, viễn tưởng,... Số bộ phim tình cảm cô tham gia chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Đang phân vân lựa chọn lối diễn cho tình hình của mình thì Ái Linh chạy đến hối thúc cô nhanh chóng đi đến sảnh buổi họp báo. Khung cảnh trang trí lộng lẫy, ánh đèn từ mọi phía soi sáng từng chi tiết trong sảnh, phóng viên nhà báo đều đang ngồi ở các hàng ghế đầu, tay không ngừng ghi chép, bấm máy chụp lia lịa, điện thoại chạy chức năng ghi âm như sợ bỏ sót từng hơi thở của cô, tiếng bước chân của cô.

_________________

Cô ngồi trên xe, nuốt xuống ngụm nước mát trong khoang miệng. Thở phào nhẹ nhõm, phần cô sợ nhất trong lần về nước này coi như vượt qua êm ả. Mọi người khen cô trả lời rất bình tĩnh, khéo léo, những câu hỏi tế nhị cô đều thận trọng tìm cách dí dỏm để trả lời khiến buổi họp báo trở nên thoải mái, thoả mãn vừa đủ sự hiếu kì của truyền thông cũng không làm mất đi sự riêng tư của bản thân. Nhớ lại khoảnh khắc họ hỏi rằng có phải hay không cô đang sống cùng với bạn trai tại Mỹ.

“Nếu thật như thế thì bây giờ tôi đã không ở đây rồi, ai lại bỏ một chàng trai trên chiếc giường êm ái rồi lại chạy đi ngủ một mình bao giờ” Mọi người cười phá lên với câu trả lời của cô nhưng đâu ai biết...

“Chồng bạn đang chờ trong tủ quần áo thì thử hỏi bạn có về không?” Mới là thứ cô muốn nói nhưng có chết cũng không dám nói. Thật là dối lòng quá đi

“Chị à! Chị mệt hả?” Ái Linh kéo cô ra khỏi suy nghĩ lần nữa

“Không, em cho chị biết lịch trình tiếp theo đi”

“Dạ! Bắt đầu từ ngày mai chị có một tháng để xem kịch bản cho tác phẩm mới, tham gia các công tác từ thiện mà chị đã đăng kí, đến các cửa hàng của “FLY” để ghi hình, chụp ảnh cho họ...”

“Ùm” Vy vừa nhắm đôi mắt mỏi nhừ vì ánh đèn vừa nghe

“Dạ...”

“Ùm!” Cô gằng giọng mạnh hơn ý muốn Ái Linh hãy tiếp tục nói

“...”

“Sao không nói tiếp?” Cô có chút cáu vì hiểu hiện chậm chạp của Linh

“Dạ hết rồi ạ!”

“Cả tháng... Chỉ có bấy nhiêu?”

“Dạ... Quản lí Duy chỉ sắp xếp bao nhiêu đó cho chị thôi”

Điều này làm Vy hết sức ngạc nhiên, Duy là người rất quý trọng thời gian, anh ta hiếm khi để phí một giây một phút nào mà giờ lại có thể sắp xếp kiểu công việc làm như chơi thế này, trước đây anh ta một ngày chỉ chừa đủ tám tiếng cho cô nghỉ ngơi đôi khi còn không có giờ nghỉ, lạ à nha. Mà thôi dù sao người có lợi cũng là cô.

Giữ lời hứa nên đồng hồ chỉ hơn 8 giờ tối cô vẫn lái xe đến Trịnh gia. Ông Trịnh thấy cô thì rất vui, ông cứ lo cô sẽ không đến. Cô vui vẻ chào hỏi ông sau đó đi ngay lên phòng của Phong.

Rút kinh nghiệm lần trước, cô tiến đến tủ quần áo kéo cửa tủ cuối cùng ra...

“Hơ... Không có ai hết!” Bên trong chỉ treo một ít đồ, cô khẽ nhíu mày rồi đóng cửa tủ lại.

Xoay người... Cô bất động vài giây. Chính Phong vừa bước ra từ phòng tắm, mái tóc ướt mem, áo thun trắng dính sát vào cơ thể ẩm ướt, khuông người rắn rỏi ẩn ẩn hiện hiện trước mắt cô.

“Anh... Vừa mới tắm xong sao?” Biết rồi mà vẫn hỏi

Phong không nhìn cô chỉ liếc mắt ra cửa sổ. Chiếc màn bị gió thôi lay động mạnh trên không trung.

“Cơ thể ướt như vậy dễ cảm lắm đấy” Cô nói, thầm nghĩ tại sao ông nội lại không cho người giúp anh ta lau sạch thân mình trách sao anh ta lại có vẻ ốm yếu dễ bệnh thế này. Cô chỉ thấy ngứa mắt, là ngứa mắt, không hề quan tâm xíu nào đâu.

Anh ta cũng không nói gì nhưng ánh mắt khẽ di chuyển về hướng cô.

Vy quay người lại mở cửa tủ thứ năm ra, hôm trước lúc vào tìm anh cô đã để ý khăn lau được để trong đó rất nhiều, tiếc là có người không biết sử dụng, anh ta rốt cuộc là trầm cảm, cản trở tâm lí nặng thế nào mà ngay cả lau khô mình cũng không làm được?

“Khăn này, vào trong lau khô đi” Cô chìa hai cái khăn một lớn một nhỏ đến trước mặt anh.

Phong không nhận, ánh mắt một lần nữa đưa đến bên cửa sổ. Cô nhìn đôi đồng tử nâu có phần mơ hồ đấy một lúc, bất giác tiến gần bên anh.

“Ngồi xuống đi” Cô nhớ ông đã nói anh ta rất sợ giường nên chỉ về hướng bồn tắm.

Phong im lặng sau đó cũng bước đến ngồi lên thành lát đá của bồn tắm lớn, Vy từ tốn đi lên hai bậc rồi bước vào trong bồn khô ráo, đứng sau lưng anh đem cái khăn trùm lên đầu anh dịu dàng lau khô mái tóc mềm đen nhánh, chiếc khăn lớn hơn được cô phủ lên đôi vai anh, nước đọng trên cánh tay phần nào được hút đi.

“Cũng ngoan ghê nhỉ” Cô mỉm cười nói nhỏ

Phong đang ngồi yên để cô lau tóc thì đứng bật dậy, kéo hai chiếc khăn xuống để lên thành bồn rồi nhanh chóng chui vào tủ quần áo. Vy ngơ ngác nhìn anh... Rồi bật cười lớn.

“Có luôn vụ ngại ngùng này hả?” Cô cười sảng khoái, lần đầu trong đời chứng kiến cảnh một người đàn ông trưởng thành lại thẹn thùng khi được người khác giới chăm sóc như anh.

Cô đâu dễ dàng buông tha, lập tức đi ra khỏi bồn kéo nhanh cửa tủ, túm lấy tay anh kéo ra như hôm qua.

“Ban đêm phải ngủ trong bồn, tủ quần áo chỉ dành ngủ trưa thôi” Cô vừa nói vừa cười. Cô không biết chỉ là cảm thấy có hứng thú trêu đùa anh lạ thường, mọi hành động lời nói đều không suy nghĩ trước, đột nhiên bùng phát rồi làm theo cảm tính.

Cô đâu ngờ rằng ở nơi nào đó...

“Woaaa!! Ông nội coi kìa, đại tiểu thư đặc biệt phấn khích nha!!” Vũ Minh nhìn vào màn hình quan sát, reo lên.

“Có khi nào nó thích thằng Phong rồi không?” Ông Trịnh Trung vui mừng.

“Không ngờ mẫu người của em ấy lại lạ vậy”

Hai ông cháu nào đó đặc biệt hứng khởi quan sát hai người trong phòng kia. Thỉnh thoảng nhìn nhau cười đầy hàm ý.

___________________

Tề Vy đem mớ chăn gối sắp xếp vào trong bồn, cô không biết bình thường anh ngủ ra làm sao nhưng hiện nay cô đang “nhân danh một người vợ” tự tay chuẩn bị cho anh.

“Muốn ngủ đúng không? Xong rồi đó”

Tình cảnh này thật sự giống như mẹ chăm sóc con hơn, cô thầm nghĩ.

Không ngờ Phong quả nhiên rất nghe lời (=.=) nằm vào trong như thường ngày cậu vẫn làm. Vy cười thật tươi vì dáng vẻ đáng yêu của Phong, đèn trong phòng vừa tắt đi thì xung quanh bồn tắm sáng lên, ánh đèn xanh trắng nhè nhẹ nổi bật trong đêm. Vy lấy một cái ghế đặt bên cạnh bồn, ngồi xuống hai tay chống cằm đặt trên thành bồn. Gương mặt mệt mỏi, ngẫm nghĩ làm sao để mở lời...

“Tôi là Tề Vy, Trịnh Tề Vy, 23 tuổi, là một diễn viên cực kì nổi tiếng lại còn xinh đẹp, có rất nhiều người hâm mộ nhưng tôi... đã có chồng và chồng tôi là anh! Vui không?” Vy vừa cười châm biếm vừa nói

“...” Phong im lặng

“Ban đầu tôi nghĩ cùng lắm mình sẽ thương lượng với anh nhưng rồi... Không thể thương lượng được, đành chấp nhận, tôi nghĩ cũng tốt! Anh như vậy sẽ không làm hại gì tôi, hằng ngày nhiệm vụ của tôi cũng chỉ là tâm sự, chăm sóc cho anh khi rãnh rỗi, anh không hẳn là đang hiện diện trong cuộc sống của tôi, như một bạn diễn, đóng máy thì mạnh ai về nhà náy” Cô đúng hơn là đang an ủi mình.

Cô không nói nữa, hai người im lặng, ngoài tiếng gió thổi ra thì không còn âm thanh gì. Cô rất muốn khóc, tại sao cuối cùng cô vẫn không thể làm chủ được cuộc đời mình? Bao nhiêu năm cô hi sinh bên ngoài, nổ lực từng giờ, làm việc cực nhọc nơi xa, có khi cả tuần ngủ chưa đến 3 tiếng. Đêm về muốn khóc, muốn về nhà làm vị đại tiểu thư nhiều người hầu hạ, muốn có người bên cạnh an ủi,...

Cô không để ý thấy nước mắt mình từng dòng nối tiếp nhau rơi xuống.