Làm Sao Yêu Em

Chương 57




Miền bắc nước Mỹ, thời tiết cuối thu đặc biệt se lạnh mang theo những cơn mưa, quang cảnh nhuốm màu xanh buồn lạnh lẽo.

“Chủ tịch mưa rất lớn ngài không nên lái xe đến đó một mình, dù sao chỗ đất đó vẫn chưa được quy hoạch tốt” Quản lí tại trụ sở chính của Ngô thị chạy vào văn phòng của Hàn Phong khi nghe tin anh ta muốn đến đó tham khảo.

“Tôi không muốn lãng phí thời gian, đem mớ tài liệu này bắt nhân viên làm lại tốt hơn, khi về tôi sẽ kiểm tra toàn diện lần nữa” Hàn Phong có chút không vui

“Vâng thưa ngài, nhưng tôi vẫn muốn ngài cân nhắc, từ đây đến đó rất xa, vùng đấy lại hẻo lánh, mưa lớn không chừng đường đi rất khó...” Lee là một chàng trai người Mỹ đầy nhiệt huyết, anh ta ra sức can ngăn.

“Chuẩn bị xe cho tôi” Hàn Phong không để tâm đến Lee, nói vào điện thoại nội vụ. Lấy áo khoát dày trên ghế đi một mạch ra ngoài.

“Haizz, Chúa phù hộ ngài được bình an” Lee nhìn theo bóng lưng Hàn Phong, anh ta là một đức tin Thiên Chúa thuần tuý.

_____________

Chiếc xe màu đen uy nghiêm cũng bị cơn mưa lớn làm cho e dè, càng gần vùng ngoại ô thì đường thêm lầy lội, bùn đất nơi trũng nơi sâu khó lường. Cần gạc nước hoạt động hết công xuất cũng không vén kịp màn mưa trước mắt. Đường đất hẹp chỉ có duy nhất một mình chiếc xe gần hết xăng của Hàn Phong.

“Chết tiệt!” Hàn Phong đập mạnh lên vô lăng tự trách bản thân quá chủ quang, lấy điện thoại định gọi người mới phát hiện chỗ này hoàn toàn không có sóng điện thoại, hẻo lánh hoang vu, toàn cỏ với cây, chết mất xác tại đây cũng không ai hay.

“Trên đời này còn tồn tại nơi như vầy sao?” Anh nhủ thầm gáng đi với tốc độ chậm nhất có thể, duy trì hy vọng tìm được nhà ai đó quanh đây.

Không phụ lòng anh, giữa bãi đất trống có một căn nhà gỗ nhỏ, cảm giác đầu tiên của Hàn Phong chính là bộ phim kinh dị The Cabin in the Woods xem cách đây vài năm. Nhưng phim chỉ là phim thực tại là anh cần một nơi để trú vào, mớ cây cối lạo xạo dập dìu thật sự đủ sức làm nát xe anh bất cứ lúc nào chúng rơi xuống.

Cửa xe đóng lại cả thân người đứng trước nó bị mưa nhuốm mùi trời đất, lạnh run từng đợt, da thịt gần như bị cắt đến rỉ máu.

“Cộc! Cộc! Cộc!”

“Xin thứ lỗi!” Hàn Phong gõ lên cánh cửa gỗ đã sờn màu. Kiên nhẫn vài lần bên trong dần có tiếng bước chân.

“Ai đấy?” Giọng nữ với khẩu khí người phía Bắc dịu dàng

“Tôi đang có việc đi ngang đây nhưng mưa quá lớn, tôi có thể vào trong nghỉ nhờ đến khi trời tạnh hay không?” Thông thạo rất nhiều thứ tiếng, đặc biệt anh ta có thể dùng Anh văn như tiếng mẹ đẻ.

“...” Bên trong im lặng, suy nghĩ gì đó

“Tôi biết cô lo sợ nhưng tôi đảm bảo mình không phải người xấu”

“Anh nghĩ có kẻ xấu tự nhận mình xấu xa sao?”

“Vậy cô nghĩ chỗ cô có gì để tôi làm bậy sao?”

“Có tôi đây!”

“... Thôi được! Chỉ cần cô cho tôi một ít chăn đệm ấm, tôi sẽ ở ngoài xe của mình” Giờ khắc này bảo anh mở sưởi trong xe thì khác gì tự giết mình, anh cần xăng để chạy về nội thành.

“Vậy...”

“Ầm!! Ầm!!” Sấm đánh rất to xé toạt trời mây

“Áhh!” Cô gái bên trong hét thất thanh, bất chợt kí ức hai năm trước ùa về đập mạnh vào tâm tư Hàn Phong nhưng anh cố gắng kiềm nén cảm giác muốn đá sập cửa chạy vào trong.

“Cô có sao không?”

“Két!” Cửa nhà được mở ra

“Anh vào đây, tôi không muốn ở một mình” Cô gái nấp sau cửa cúi mặt run rẩy nói

“Cô không sợ tôi nữa sao?”

“Chỉ cần có người ở cùng vào lúc mưa bão này thì anh là đồ tể tôi cũng mặc kệ” Cô gái nói xong chạy ùa vào một căn phòng khác.

Hàn Phong bước chậm rãi vào trong, căn nhà nhỏ làm từ gỗ nguyên chất có lẽ lâu năm nên màu rất sậm, lại không có đèn điện, le lói ít nến cùng đèn dầu ở các góc, lại có mùi hương dễ chịu, đoán không lầm nơi đây có đốt hương liệu nhầm giữ ấm cũng như xua tan sự ẩm mốc.

Cô gái đi ra ôm theo một cái chăn to đưa cho anh. Cố gắng hạ thấp người để nhìn cô nhưng ánh sáng yếu ớt cộng thêm cô gái mặc một chiếc áo len cổ cao kéo lên che cả nửa mặt, mái tóc dài vén sau tai. Chỉ biết dáng người cô rất gầy và nhỏ nhưng cảm giác quá thân quen đi.

“Cô tên gì?”

“Merlin” Cô gái quay lưng về phía anh

“Tên rất hay vùng này tên đó được đặt tượng trưng cho biển cả” Hàn Phong nhận chăn choàng lên người, anh đặc biệt có cảm giác gần gũi với cô gái trước mắt

“Cảm ơn, tên anh là gì?”

“Ồ, gọi tôi là Dylan” Anh đang chăm chú quan sát vật dụng trong nhà này, cảm như quay về thời kì thế chiến trốn giặc nơi hoang vu thêm mưa bão dồn dập

“Cũng có nghĩa là biển cả” Merlin gật gù

“Nơi này...”

“Không có điện đâu” Hàn Phong không ngừng quan sát, Merlin tất nhiên nhìn ra điều anh thắc mắc.

“Không có điện?” Thời đại nào còn tồn tại nơi mà điện không dẫn tới chứ? Hàn Phong nhíu mày

“Một tuần trước có nhưng sét đánh hư trụ điện, bão lớn không sửa kịp, phải đợi cơn bão này đi qua” Merlin ôn tồn, động thái thành thục bắt một nồi nước nóng.

Hàn Phong hiểu ra, nhếch mép cười nhẹ bên môi.

“Tôi không nghĩ anh có thể rời đi vào ngày mai đâu”

“Vì sao?”

“Cơn bão đã định sẵn hơn một tuần mới có thể chấm dứt”

Hàn Phong thở hắt một hơi, lần này là bị sự cố chấp chuốc hoạ vào thân.

“Cô sống ở đây một mình à?”

“Đúng vậy, nhưng nếu anh có tính người không làm hại tôi thì tôi có thể giữ anh ở lại” Merlin đem chỗ nước nóng đi vào một phòng nhỏ cực nhỏ, cả cửa cũng chẳng có đàng hoàng mà là một màn che chất liệu từ nhựa dẻo màu trắng sờn màu

“Cái đó... Là phòng tắm à?”

“Nó không thể là phòng tắm sao?” Cô hỏi vặn

Hàn Phong nuốt nước miếng “ực” một cái, ngay cả khoảng thời gian khó khăn lúc nhỏ anh cũng chưa từng phải sống trong một nơi ngay cả tắm cũng là việc có thể để người khác “thị tẩm”

“Cô có chắc nó che chắn được gì chứ?” Chỉ vào bức màn

“Chỉ cần thổi tắt nến xung quanh khu vực đó thì không thành vấn đề” Cô đung đưa bình nước nóng đã được đổ vào chậu lớn bên trong

“Thật sao?” Anh lờ đờ mắt đảo một vòng cứng nhắc đứng dậy, miễn cưỡng đi vào cái chuồng được gọi là phòng tắm.

“Anh không muốn có thể để bản thân ướt mưa mà ngủ” Merlin lườm một cái xoay người đi về phía cái giường nhỏ ở góc nhà.

“Làm sao có thể chứ!? Mà cô nhớ không được nhìn” Hàn Phong lật đật phóng vào phòng tắm

Merlin trợn mắt biểu lộ ý khinh khi.

“Mà đợi đã!” Hàn Phong ló đầu ra từ màn che

“Việc gì?”

“Tôi cần quần áo”

Merlin chậm rãi quay lại nhìn anh thật lâu như muốn lột trần Hàn Phong.

“Tôi thật sự cần nên hỏi... Cô không cần nhìn... Nhìn người khác... Kiểu...” Hàn Phong thầm mắng mình là lần đầu bị con gái “hù doạ“. Chỉ trách cô nàng này ăn mặc kì lạ song song hành động quá đáng sợ thôi.

Merlin đi đến một tủ quần áo cũ, hay đúng hơn là mọi thứ nơi này đều cũ kĩ. Lục đục một hồi tiếng lét két cũng vang lên nhức óc. Merlin cầm trên tay một bộ quần áo của nam.

“Đây, thứ này là của người từng ở đây để lại, tôi nghĩ nó vừa với anh” Đưa đến trước mặt anh, anh thì từ sau bức màn bước ra ngoài

Từ lúc vào đây, khoảnh khắc này là lần đầu cả hai đối mặt với cự li gần. Chỉ đôi mắt và vầng trán, lại quá quen thuộc.

“Em...” Hắn đưa tay muốn kéo cổ áo cao che nửa mặt cô xuống.

“Anh làm trò gì vậy?” Lập tức cô nàng vớ ngay con dao gần đó.

“Đừng sợ! Chỉ là muốn xem mặt em” Anh lùi về một bước.

“Xem làm gì chứ? Rất xấu xí!”

“Không! Mắt của em rất đẹp... Rất sắc xảo”

“Tôi từng bị rơi xuống biển, mặt va vào đá... Hỏng nửa phần rồi... Anh mau tắm, tôi tìm thức ăn cho anh” Merlin chạy mất vào phía căn bếp.