Làm Sao Yêu Em

Chương 45




Người đàn ông thấy Đình Đình hoang mang một hồi cũng nhoẻn miệng cười trong đêm

“Khoan nhầm, tôi không phải sếp tổng của cô”

Đình Đình trợn tròn mắt, cô đã gặp qua Vũ Minh, diện mạo này là của anh ta. Mà giọng nói hình như hơi khác thì phải, Vũ Minh ôn tồn nghiêm túc còn người ngồi đây khá thư thả phóng túng.

“Vậy cho hỏi... Ngài là ai?”

“Tôi là em trai của anh ấy. Gọi tôi Vũ Quân là được”

“Em trai?” Hai người quá giống nhau đi được

“À là sinh đôi” Nhận ra ý dò xét của cô Vũ Quân tốt bụng giải thích

“Sếp tổng có em trai sinh đôi sao? Đây là lần đầu tôi nghe thấy”

“Tôi không thích sự phiền toái của công việc nên ít đến đây, nhiều người biết cũng chả ích lợi gì” Anh dựa lưng lên sô pha chậm rãi nói

“Không biết anh tìm tôi có chuyện gì nhưng... Chúng ta có thể bật đèn rồi nói chuyện sau không?” Trong bóng đêm thế này mà phải trò chuyện cùng người không quen làm lòng cô dân lên cảm giác nguy hiểm khó lường, mờ ám kì lạ.

“Ồ, xin lỗi tôi không ưa ánh sáng!” Nói đoạn anh cho đèn trên tường hoạt động nhưng độ sáng rất nhẹ nhàng yếu ớt.

Đình Đình bắt đầu nhìn ra tướng mạo Vũ Quân, quả thật đường nét đều giống Vũ Minh nhưng Vũ Minh tạo khoảng cách với mọi người thì anh ta lại rất thoải mái để gần gũi. Vũ Minh chỉnh chu nghiêm túc thì anh ta hời hợt lười nhác. Như một người mà hai phiên bản khác xa nhau.

Anh nghiêng đầu hỏi ý cô đủ sáng chưa Đình Đình gật nhẹ đầu, anh chịu bật đèn cô đã vui mừng lắm rồi.

“Không vòng vo, vào thẳng vấn đề, tôi có hai câu hỏi” Anh chóng cằm hai chân bắt chéo lắc lắc giữa không trung

“Anh cứ hỏi” Cô vẫn thận trọng căng cứng người

“Thứ nhất Trữ Cố Thâm có phải là cha của cô?”

“Làm sao anh biết?” Cô trợn mắt, việc cha cô có nhiều người biết không có gì bất ngờ nhưng việc biết đến cô là con gái ông ấy thì thật ngay cả người hầu của Trữ gia còn không biết rõ

“Tức là phải? Cô là con gái ông ta!” Mắt anh sáng lên sau đó khẽ nheo lại

“Vâng, đúng vậy”

“Thứ hai, cô có quan hệ thế nào với Tư Đồ Hàn Phong?”

Lần này Đình Đình khẩn trương đến gần như đứng thẳng dậy.

“Anh rốt cuộc là ai? Vì sao lại biết nhiều chuyện như vậy” Bất động hồi lâu cô nghĩ mình đã bị doạ đến mất khả năng tự chủ

“Từ đầu tôi đã giới thiệu rồi. Cô nên trả lời câu hỏi của tôi. Quan hệ của hai người là gì?”

“Anh là gì của anh ấy?”

“Bạn!”

“Anh ấy chưa từng nhắc đến anh, tôi cũng không nghĩ hai người có thể biết được nhau” Đình Đình hít sâu

“Sao lại không thể? Cô đi nước ngoài bốn năm, ở đây thay đổi thế nào chẳng lẽ không tự nhận ra?”

“Mục đích của anh hỏi những chuyện này là gì?” Vũ Quân biết quá nhiều chuyện mà lẽ ra không ai có thể ngày một ngày hai mà tra ra

“Nếu tôi nói là để bảo vệ cô, cô có tin không? Tất nhiên khó tin rồi ha. Nhưng mà thế này, cô tốt nhất nên quên đi Hàn Phong là vừa. Cô càng muốn ở gần cậu ta, càng tự chuốc lấy tai hoạ mà thôi”

“Không cho phép anh nói như thế. Con người Phong rất tốt, anh ấy nhất định không để tôi bị làm hại” Đình Đình nắm chặt hai tay nện xuống sô pha

“Chậc chậc, sao lại giận dữ như vậy? Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi mà”

“Tôi mặc kệ, đang vẫn là giờ làm việc của tôi, xin anh thôi quấy rầy” Đình Đình đứng lên ra khỏi phòng làm việc nhưng khi tay vừa chạm vào nắm cửa thì bỗng thấy sau đầu ê ẩm, ý thức mất dần cô chỉ thấy trước mắt tối sầm lại

___________

Gần đây Chính Phong rất thường xuyên cùng Trịnh lão chơi cờ, cứ mỗi buổi chiều ông sẽ gọi anh xuống nhà mà tỉ thí, ông ấm ức mình có hơn 50 năm kinh nghiệm lại bị anh liên tục đánh bại. Nước cờ của Chính Phong như một đường hầm thời thế trận, mạnh mẽ đào sâu lại không biết lối thoát ở nơi nào, cứ dẫn người khác vào mê cung rồi nhẹ nhàng chiếm giữ cuối cùng một đòn dứt khoát đánh bại. Nhìn cách đánh cờ có thể cho ta nhận biết tính cách con người, Trịnh lão đa nghi mãi mê phòng vệ thái quá lại quên mất tấn công lợi cho đối thủ chiếm lĩnh vị trí. Chính Phong từ tốn nhẹ nhàng như dạo chơi lại thâm sâu khó lường vào tận căn cứ quan trọng của đối phương mà vây hãm.

“Lại bị con đánh bại! Có lẽ ta đã già quá rồi, không đấu nổi tuổi trẻ” Trịnh lão vỗ đùi vài cái, sắc mặt ông gần đây không được tốt cho lắm, nỗi lo âu hằn sâu trên trán

“Trước đây ông dạy cháu khi chơi cờ tâm phải tịnh, nhưng dạo gần đây cháu cảm nhận ông luôn rất nóng vội, bất an triền miên. Cháu thật sự muốn biết, ông là đang bận lòng chuyện gì?” Chính Phong hoàn toàn không còn e dè mà tỉnh táo hết mực trước mặt Trịnh lão

“Chỉ là những chuyện cháu vốn nắm rõ, ông nội của con là một, Vũ Minh là hai”

“Phần ông nội cháu xin ông yên tâm, nhân đây cháu xin phép nói ý định của mình”

“Được con cứ nói” Chưa đoán ra anh muốn nói gì nhưng Trịnh lão thật sự cảm thấy hài lòng mỗi khi anh chịu mở miệng tâm sự cùng ông. Khiến ông thêm thán phục Đình Luân có tinh thần trách nhiệm cao, luôn đến đúng ngày tận tâm chữa trị

“Cháu sẽ cùng ông ăn mừng Giáng Sinh năm nay, cháu quyết định sẽ quay về Ngô gia vào tháng một sắp đến. Dù sao cháu cũng làm phiền ông nhiều rồi”

Trịnh lão nhíu mày, nhẩm nhẩm gì đó rồi nhận ra chỉ còn mười ngày nữa đã sang tháng 11, tức anh sẽ ở đây thêm hai tháng nữa thôi. Chính Phong quay về Ngô gia là chuyện đáng mừng nhưng ông lại thấy trong lòng khó chịu, ông trước đây trong giới hắc đạo tàn nhẫn bạo lực song song nội tâm dạt dào tình cảm. Ở gần anh thấm thoát hơn ba năm, nay chính miệng anh nói muốn rời đi, ai lại không đau lòng.

“Ông yên tâm, cháu sẽ thường xuyên về đây thăm ông. Cháu bất đắc dĩ ra đi chỉ vì duy trì sự nghiệp của Ngô thị. Ông nội đã già, người khiến ông ấy tin tưởng lại không có, cháu đã khỏi bệnh, việc học lấy bằng kinh doanh nhất định sẽ hoàn tất trong vòng một năm, không vấn đề có thể lo ngại” Nhìn thấu tâm tình lo lắng của Trịnh lão, anh ít nhiều cảm thấy áy náy

“Tốt tốt, con biết nghĩ như vậy rất tốt chỉ cần con về đây thăm ta, đánh cờ cùng ta là đủ rồi” Ông run run giọng nói

“Còn chuyện của Vũ Minh, anh ta đã ra khỏi nhà rất nhiều ngày nay, ông lại ép người trong hội đồng quản trị đồng loạt cắt đi tư cách đứng đầu của anh ta. Ông, cháu không nên xen vào, chỉ hỏi ông ba điều. Ông cảm thấy mình làm vậy có đúng không? Ông có từng nghĩ vì sao anh ta thà mất tất cả cũng không chịu quay về cầu xin ông? Cuối cùng, ông đành lòng sao?” Anh sắc bén nhâm nhi tách trà thượng hạng bên môi

“Ta... Không quan tâm. Nó muốn làm gì cứ việc, ta đã cho gọi Vũ Quân trước mắt nắm giữ trọng trách điều hành tập đoàn, tập đoàn không có nó chẳng ảnh hưởng chi. Nó không có tập đoàn xem nó sống ra sao!” Trịnh lão cứng miệng nghiến răng ken két mà nói

Chính Phong biết ông ta cố chấp cũng thôi nói thêm. Vũ Quân được đưa vào bộ điều hành mặc dù không trở thành chủ tịch nhưng lại đủ sức âm thầm hô mưa gọi gió. Mấy hôm nay ghế chủ tịch để trống chẳng những nội tình không hỗn loạn ngược lại càng thêm được cũng cố. Vũ Quân cứng rắn loại bỏ kẻ vô dụng, tham lam khỏi tập đoàn. Một lần quét sạch ổ mối mọt, chính tay cầm sổ sách anh mới phát hiện Vũ Minh hiền từ hơn mức bình thường con người có thể. Riêng anh đã làm nhiều chuyện xấu nên mặc kệ người khác nói gì, họ không tự vác bước đi thì đừng trách anh dồn họ vào đường cùng.