Làm Sao Yêu Em

Chương 22




Thời tiết gần trở lạnh, bóng đêm cũng nhanh chóng kéo đến cùng sương mù mờ ảo, đường phố London ẩn dật trong lớp sương hoà lẫn đèn sáng chói mắt bao gồm ánh sáng từ những toà cao ốc sang trọng mang kiến trúc hiện đại pha lẫn cổ điển. Vũ Quân ở trong một căn hộ cao cấp ở tầng cao có thể nhìn thấy cảnh quang xinh đẹp của thành phố mà anh vừa mua gần đây, dù ít khi đến đây nhưng mỗi ngày đều có người hầu được đào tạo từ lớp học hoàng gia ra chăm sóc nên căn hộ luôn luôn tràn đầy sức sống. Anh ta như đang nghĩ gì đó ngồi trầm ngâm trong thư phòng nhìn ly rượu vang đỏ trước mặt

“Thưa ngài, việc ngài muốn điều tra đã có kết quả” Một người đàn ông trẻ tuổi tóc vàng thẩn trọng dùng giọng Anh Quốc đặc sệt nói với anh.

Vũ Quân phẩy nhẹ tay tất cả người hầu xung quanh lui ra khỏi phòng đóng cửa lại.

“Anh cứ thoải mái, cứng nhắc như vậy tôi không thích” Anh ta cười nhưng ngữ điệu thật khiến người ta phải làm theo

“Vâng! Mục đích của ông Ngô Đổng lần này quả thật không phải chỉ là kinh doanh đá quý, ông ta chỉ dùng 3% vốn cho thương mại đá quý. Số còn lại được phân phát đều cho các ngân hàng ở Anh, theo bản báo cáo điểm chung của các ngân hàng đó là đều có mối liên hệ với các cổ đông lớn nhỏ của Ngô thị. Có thể nghi ngờ ông ta đang thông đồng cùng bọn họ để lập đế chế riêng sau đó đợi nắm đủ con số nhất định sẽ thẳng tay loại bỏ Ngô lão, sáp nhập Ngô thị cùng công ty mới của bọn họ, người đứng đầu sẽ là Ngô Đổng, kẻ hưởng lợi sẽ là bọn người kia” Anh ta vào thẳng vấn đề rành mạch

“Sam, có biết được những kẻ thông đồng không?” Vũ Quân nhấp một ngụm rượu vang

“Đàm Khiêm, Quách Gia Ban, Scott Posner, Maggie Ford, cuối cùng - Trữ Cố Thâm! Họ đều là những cổ đông lâu năm của Ngô thị nhưng nhìn chung từ đầu hợp tác đều là vì lợi ích nhưng Ngô lão lại không dễ qua mặt nên có lẽ sinh ra ấm ức” Sam đẩy tập hồ sơ được đóng kín đến trước mặt Vũ Quân

“Anh nói có Trữ Cố Thâm?” Anh ta không buồn mở tập hồ sơ ra chỉ lười nhác hỏi lại

Sam gật đầu, anh ta trước đây là một kẻ đầu đường xó chợ, bị đám côn đồ xung quanh đánh đập. Vài năm trước khi đến Anh Quốc du lịch, Vũ Quân chạy bộ vào giữa khuya suýt bị ám sát bởi một số người bí ẩn cũng nhờ Sam giúp anh né được viên đạn trong đêm tối. Cảm thấy con người này có tố chất, Vũ Quân không bàn đến quá khứ hay hiện tại của Sam, chỉ đưa ra yêu cầu muốn anh ta trở thành tay trong ở Anh Quốc, giúp anh điều tra và làm những việc cần thiết, tất nhiên đổi lại cuộc đời của Sam chắc chắn sẽ sang trang mới đầy đủ hơn. Quả thật hiện nay anh ta toát ra khí chất cao ngất đúng chuẩn Anh Quốc.

“Trữ Cố Thâm... Ông ta cũng thật nham hiểm” Vũ Quân nghiến răng. Trữ Cố Thâm từng là bạn rất thân của Trịnh Trung Vũ - cha của Vũ Quân. Ông ta là người tài hiếm thấy, gia đình ban đầu khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng sau này thành lập được một cơ sở nhà kính trồng hoa với quy mô lớn và quý giá. Phần lớn nước hoa hay vật dụng có hoa là hương liệu của các sản phẩm lớn nhỏ trong và các nước lân cận đều nhờ đến ông ta. Nhưng khi giàu có thì theo ông Trịnh Trung Vũ thâm tâm của Cố Thâm đã thay đổi chóng mặt, không còn là người đàn ông đầy nghị lực, hiền lành mà thay vào đó là một con cáo già. Bẫng đi khá lâu hôm nay Vũ Quân mới phát hiện ông ta nhiều năm nay là hợp tác cùng Ngô thị lại còn lập mưu lật đổ Ngô lão.

“Tội cho Ngô lão, tuổi lớn sức khoẻ ngày một mất đi nay lại bị chính con ruột toan tính chiếm đoạt địa vị” Sam khẽ thở dài

“Hừm... Cậu vất vả rồi về nghỉ ngơi đi” Vũ Quân nhếch môi lơ đãng đảo mắt

Sam cúi đầu đi ra khỏi phòng. Người hầu cũng lập tức đi vào.

“Thiếu gia, cậu Tề Uy đã đến”

“Cho cậu ta vào” Tề Uy là em trai của Vy, tuổi nhỏ còn hơi trẻ con nhưng cậu ta là người rất tình nghĩa, điều này khiến Vũ Quân rất thích cậu ta.

“Anh họ!” Quả thật là vậy vừa vào thư phòng cậu ta đã kêu lên, vẻ mặt hớn hở như trẻ con được nhận quà.

“Uy! Lâu rồi không gặp em” Vũ Quân cười bước lên ôm vai cậu ta thân thiết

“Anh họ lần này anh đến đây bao lâu?”

“Có lẽ hai ngày nữa anh sẽ về”

“Sau lại mau vậy? Em cứ ngỡ anh sẽ ở đến một tháng, hoàn thành sớm dự án bây giờ không có gì để làm cả” Tề Uy không giấu được tiếc nuối

“Thì về cùng anh, em không biết chị em đã về Trịnh gia rồi à?”

“Sao? Không ai nói với em cả, chị ấy về được bao lâu rồi?”

“Gần một tháng”

“Anh họ, ngày mai chúng ta đi đâu chơi rồi em mua vé máy bay về cùng anh”

“Không cần mua, lần này anh đi máy bay tư nhân”

“Hả? Chẳng phải trước đây anh nói đi du lịch phải có không khí đông người, phải gặp những hành khách khác để giao tiếp tìm hiểu sao?” Lời Tề Uy nói đều đúng, trước đây Vũ Quân luôn bực tức cách đi lại xa xỉ

“Gần đây anh thích riêng tư yên tĩnh một chút” Anh ta cười nói nhưng thật ra sau lần suýt bị ám sát ở Anh hắn đã thận trọng hơn nhiều. Vệ sĩ lần này đi theo không ít phân bố bí mật xung quanh.

___________________

“Edric việc này xử lí thế nào đều do cậu quyết định”

“Xem ra phải thúc đẩy kế hoạch nhanh hơn nhưng trước mắt phải dọn sạch số người phản bội kia” Edric thấp giọng

“Cậu là muốn làm theo cách nào?” Vũ Quân nhìn người trong màn hình máy tính cười gian ác hệt như kẻ khát máu

“Bọn họ đều là những kẻ tham lam, ít nhất trong đám người đó sẽ có người luôn lo sợ hồ sơ hay chứng cứ làm ăn bất chính lộ ra ngoài” Edric xoa xoa hai tay với nhau

“Lỡ như có kẻ thật sự nhát gan chỉ làm ăn chân chính?” Vũ Quân nheo nheo mắt

“Nhát gan thường sẽ chết trong bệnh tật!” Lời Edric vừa thốt ra Vũ Quân đã ngửa đầu cười ngặt nghẽo

“Tôi hiểu ý cậu” Anh gật đầu

________________

“Chị!!!” Tề Uy chạy như bay vào giữa hai hàng người hầu xếp hàng chào đón cậu ấy. Xông sáo tìm tìm kiếm kiếm Tề Vy

“Tiểu Uy!!! Tên quỷ nhỏ cuối cùng cũng gặp được em” Tề Vy vội vã chạy xuống lầu, đập vào mắt cô là người thanh niên đẹp trai, theo kiểu xu hướng mà các nữ sinh trung học thích, da trắng, mặt trẻ con, nụ cười rực rỡ.

“Em nhớ chị quá đi!!” Tề Uy gắt gao ôm cô vào lòng, đứa em này thật sự đã lớn cao hơn cô rất nhiều, thân hình to lớn che mất cô. Nhưng tính tình trẻ con nhõng nhẽo vẫn còn đó.

“Em còn thấy chị nhờ truyền thông báo chí còn chị mới là không gặp được em!”

“Màn hình làm sao so với người thật chứ?!”

Hai người ríu rít tâm sự trò chuyện cùng nhau. Đám vệ sĩ từng người đem hành lí của Tề Uy vào, có đến hơn năm kiện hành lí lớn như thể có người vừa mua nhà nên chuyển đồ vào.

“Tiểu Uy! Em sẽ về đây luôn sao?” Cô vỗ vỗ vai cậu ta

“Nah! Việc học của em còn chưa hoàn thành hết, em chỉ về hai tuần thôi”

“Hai tuần? Chị thật nghi ngờ em về là để trình diễn thời trang! Mang theo bao nhiêu đó đồ ư?” Kì thực khi cô đi đóng phim ở nước khác còn chưa phô trương như Tề Uy

“Em rời khỏi cũng lâu tất nhiên phải đem theo nhiều đồ...” Lời chưa nói xong cậu ta đột nhiên im bặt bởi từ cầu thang làm từ đá hoa đắt tiền trải thảm lông là hình bóng như xa như gần của Chính Phong đang chậm rãi đi xuống.