Làm Sao Để Khiến Đồ Đệ Của Ta Hắc Hóa?

Chương 4: Sư tôn trên người mang hack




Mất mặt nhiều lần, Phượng Hi cảm thấy đã quen.

Nhưng mẹ nó vẫn rất xấu hổ đấy có được không hả???

Nam tử đầy mặt biểu tình không sao cả, bước chân vững vàng tìm một góc rúc vào, yên lặng ngồi trồng nấm.

Tiên quân đại nhân hôm nay cũng rất thương tâm...

Phượng Huyền Vũ đến là để bàn với hắn về đại hội Vĩ Kỳ, bất quá lại bắt gặp tình huống không thích hợp cho lắm, rối rắm không biết làm sao. Cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất nói qua về việc này, nhanh nhanh chóng chóng chạy đi.

Chỉ có Tiêu Lạc vẫn luôn cung kính đứng bên cạnh, thần tình nghiêm túc không rời đi nửa bước.

...

Ba ngày sau.

Trong ba ngày này, Phượng Hi chân nhân giống như đổi tính. Đối xử với Tiêu Lạc thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, ngày ngày chuyên cần chỉ dạy. Thỉnh thoảng có thời gian rảnh liền chạy đi lấy cái này cái kia ném cho hắn. Bất kể sớm mai hay đêm muộn, mỗi ngày đều chuyên cần gặp mặt ít nhất nửa canh giờ, tận tình chỉ bảo cho hắn cách tu luyện.

Các đệ tử của đỉnh Băng Ngân giống như nhận thức gì đó, biểu hiện cũng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, không dám hung hăng trước mặt Tiêu Lạc. Thậm chí vô tình gặp mặt cũng tìm đường vòng mà đi.

Tiêu Lạc nhìn đám đệ tử thường xuyên bắt nạt hắn chạy sang hướng khác, hơi cau mày không rõ ý vị.

Ngay cả hệ thống cũng cảm thấy hành động của Phượng Hi dạo gần đây thập phần đáng ngờ.

...

Hôm nay khí trời đặc biệt xấu. Mưa to từ sáng không ngớt, sắc trời âm u, lôi điên giăng kín như mạng nhện, điên cuồng giáng xuống.

Cả đất trời khoác lên mình lớp áo hắc ám, mưa rào ào ào đập trên ngọn cỏ lá cây, độ ấm giảm nhanh một cách đáng sợ.

Thời điểm nửa đêm.

Trong gian phòng ấm áp dễ chịu vẫn có một ánh đèn le lói. Ngồi ngay ngắn ở mép giường là một thân ảnh bé nhỏ đang thẫn thờ chờ đợi.

Tiếng động truyền từ xa đến gần, vang lên trong màn mưa lúc đầu có chút phù phiếm, nhưng vừa vào cửa lập tức trở lên rõ ràng. Tiếng bước chân vọng lại đặc biệt thong dong bình tĩnh, không nhanh không chậm tiến vào nội điện. Ngay sau khi mành tơ vàng đính châu ngọc mỹ lệ bị nhấc lên, một bóng người cao lớn thon dài xuất hiện.

Thiếu niên ngồi trước đèn lảo đảo đứng lên, hai mắt sáng ngời, tiếng nói thanh thúy vang dội hô một tiếng

:"Sư tôn!"

Bạch y nam tử đang dùng nộ lực hong khô quần áo, nghe tiếng nhìn lại, vừa lúc đối diện với đôi con ngươi mâu sắc có thần.

Phượng Hi có chút mờ mịt ngây ngẩn một hồi, nhìn chằm chằm thiếu niên y phục mỏng manh, đứng trước cửa nội điện nghênh đón.

Tiêu Lạc vừa gọi một tiếng, vừa lấy nước trà từ ấm đồng, lại sắp xếp một chỗ ngồi thoải mái, đặc biệt chu đáo mà phục vụ cho hắn. Động tác tỉ mỉ mười phần quan tâm.

Nam tử mặt không biểu tình, ngả người dựa vào gối mềm sau lưng, chủ động đưa tay cho đệ tử, để Tiêu Lạc giúp hắn xoa bóp. Hơn thế còn phủ thêm lên chân hắn một lớp chăn lông thật dày dùng để giữ ấm.

Không khí hòa hợp, mang theo chút ấm áp nhàn nhạt đan xen

:"Sư tôn, sắc trời xấu như vậy, người sao lại ra ngoài chứ?"

Thanh âm mềm mại đầy ngữ khí trách móc, giống như cô vợ nhỏ hướng lão công dạy dỗ.

Nam tử ngồi trên ghế hơi giật mình thu tay lại.

Tiêu Lạc cũng ngừng động tác, lúc buông cánh tay trắng nõn kia ra biểu hiện còn có phần lưu luyến không rời.

Phượng Hi khẽ nheo mắt, bình tĩnh nói

:"Ta đi ngâm ôn tuyền một chút."

Tiêu Lạc :"..." Giữa mưa sét đi ngâm ôn tuyền???

Hệ thống [ Ký chủ... tu vi của ngài... Mẹ nó cư nhiên đã đột phá mấy tầng liền. Trên người ngươi là mang hack sao? ]

Vốn dĩ nguyên chủ mới đạt đến hậu kì Hóa Thần. Sao lên người ký chủ lại thành cuối kì Độ Kiếp, đỉnh cao tu chân giới rồi!!!

Mẹ nó chơi kiểu gì đấy???

( Các cấp bậc trong tu chân: Luyện Khí - Trúc Cơ - Kim Đan - Nguyên Anh - Hóa Thần - Hợp Thể - Đại Thừa - Độ Kiếp )

Hệ thống một lần lại một lần quét lại thân thể ký chủ, lại rõ ràng không phát hiện vấn đề gì???

Nét mặt nam tử vẫn là một vẻ dửng dưng lạnh nhạt, trước sau không đổi.

Phượng Hi hất cằm lên tận trời, bộ dáng ngông cuồng đầy khí phách

:"Ta tài giỏi."

Hệ thống [ ... ]

Nó cảm thấy ngắn ngủi trong một khắc, nhân sinh quan đã đạt đến một tầm cao mới.

Lúc này Phượng Hi lại đứng dậy kéo tay Tiêu Lạc, mặc cho bên ngoài mưa gió ầm ĩ, hướng phía ôn tuyền phía sau biệt viện đi đến.

Nam chính nào đó cũng rất ngoan ngoãn mà để người kia lôi mình đi, không có nửa phần phản kháng.

Mưa xối ướt cả hai người, Phượng Hi một chút cũng không mảy may quan tâm.

Hắn duỗi tay chỉ vào ôn tuyền tràn ngập linh khí, vẫn không ngừng bốc khói giữa mưa lớn, ra hiệu cho Tiêu Lạc ngồi xuống, ngâm mình vào trong nước.

Thiếu niên không chút dị nghị, nghiêm túc làm theo. Động tác hoàn hảo không tồn tại dư thừa, tựa hồ như đối với lời của người trước mặt là tuân theo tuyệt đối.

Nam tử ánh mắt thanh tịnh tiến đến bên hồ, từ bên ngoài vỗ vỗ tay thiếu niên hai cái. Lại rút từ trong ngực áo ra một bình sứ màu trắng, thấp giọng dặn dò

:"Ngâm mười hai canh giờ, cứ ba canh nuốt một viên Hồi Nguyên đan này."

Tiêu Lạc không hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Nước nóng cùng không khí lạnh lẽo đồng thời tràn tới, gây cho thiếu niên choáng váng không nhỏ. Chưa kể mưa rơi xối xả cùng lôi điện trên đầu không ngừng gầm thét. Tiêu Lạc cắn răng nhẫn nhịn, ánh mắt lo lắng kia chốc chốc lại nhìn về phía này.

:"Đừng nhìn ta, tập trung linh khí dồn đến đan điền. Dùng phương pháp lần trước ta chỉ ngươi, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt đi"

Nam tử dường như thấy hắn tâm tình bất ổn, liền nhẹ nhàng bước vào trong ôn tuyền. Cũng tùy ý ngồi sát bên cạnh, mái tóc dài đen nhánh đổ xuống sau lưng.

Tiêu Lạc hai mắt khép lại, thoáng dụng lực vận khí. Liền lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền qua da thịt, theo sau lại là cảm giác nóng cháy như thiêu đốt ruột gan. Cơ thể cứng ngắc tràn ngập đau đớn sau một hồi ngâm mình, tự động hấp thu linh khí, điên cuồng hút lấy dưỡng chất tươi mới xung quanh về phía đan điền. 

Chưa đến nửa giờ sau, trên trời mây đen bao phủ, sấm sét lần nữa lại ùn ùn kéo đến.

Trên trời ầm ầm giáng xuống từng đợt lôi điện, bao trọn hai sư đồ trong nước. Không gây tổn thương mà chỉ có ôn hòa dung nạp.

Hơn mười giờ trôi qua, trạng thái tu luyện kì quặc kia vẫn chưa kết thúc.

Phượng Hi ở một bên vẫn luôn một mực chú ý quan sát. Trông thấy ánh mắt thiếu niên đã dịu đi nhiều, biết ôn tuyền cùng lôi sét từ thiên đạo đã phát huy tác dụng, bèn tiếp ứng nắm chặt lấy tay thiếu niên. Mười ngón đan xen kín kẽ, tận lực truyền linh khí giữ vững thân thể hắn trong nước.

Đến khi mưa bắt đầu vơi bớt, sấm sét cũng ngưng xuất hiện, là vừa tròn mười hai canh giờ, một phút cũng không hơn.

Cấp bậc của Tiêu Lạc, cũng từ luyện khí kỳ tầng cuối, một lần liền đột phá Trúc Cơ, bỏ qua luôn cả hai giai đoạn sơ trung mà tiến vào hậu kỳ.

Cứ như vậy tăng liền hai cấp.

Quá trâu bò!!!

Phượng Hi nhìn qua liền gật đầu tán thưởng.

Quả nhiên là nhân vật chính dưới ngòi bút của ta, thiên phú thực không tồi.

Hệ thống [ Ký chủ! Người đã làm gì??? Cái phương pháp nghịch thiên gì đây??? Chưa kể tốc độ tu luyện quái vật này nữa!!! ] Trên người người này rốt cuộc chứa bao nhiêu bí mật???

Nam tử xoa xoa thái dương, im lặng đem hệ thống che chắn, đối với vấn đề của nó cũng không trả lời.

Ở bên kia, Tiêu Lạc dường như cũng nhận thức được tu vi tăng liền một mạch, nét mặt cũng vui vẻ hơn nhiều. Đối với người bên cạnh một vẻ ngưỡng mộ sùng bái.

Cơ mà ước chừng lăn lộn quá lâu, thân thể thiếu niên yếu ớt đổ rạp xuống, vừa vặn ngã vào trong lòng nam tử.

Phượng Hi thản nhiên ôm lấy nam chủ, trong ánh mắt mang theo thần sắc lo lắng khó thấy. Lần đầu tiên cảm nhận được thân thể mềm ấm đang ôm mình, cảm giác thoải mái kì lạ ập tới, làm tâm thiếu niên bắt đầu hòa tan.

Tiêu Lạc chậm rãi rúc vào lồng ngực sư tôn, an ổn khép lại hai mắt. 

Đã bao lâu rồi, hắn mới được người ta ôm vào lòng như thế?

Tiêu Lạc hơi ngẩng đầu, ngước nhìn thấy khuôn mặt của Phượng Hi không biểu lộ gì, ủy khuất ngao ngao hai tiếng, còn hướng trên người hắn cọ cọ vài lần. Tay nhỏ nắm chặt y phục thuần trắng, có chút ảm đạm kéo dài thanh âm

:"Sư tôn... ~"

Phượng Hi nhìn chằm chằm nam chính bán manh, biểu hiện hình ảnh này quá đẹp, hắn không dám nhìn thẳng.

Biểu tình Tiêu Lạc nhìn không ra biến hóa, mềm mại ôm chặt eo sư tôn. 

Nam tử nhìn thiếu niên nhà mình một bộ dáng yếu đuối cầu che chở, trong lòng âm thầm ghét bỏ.

Bất quá tài năng nghịch thiên vẫn là không thể phủ nhận, Phượng Hi đối với đồ đệ nhỏ không khỏi có vài phần hảo cảm, quét sạch ghét bỏ vừa rồi.

Hắn dùng ngón tay thon dài sờ lên mái tóc ướt nhẹp của đồ nhi, dùng nội lực hong khô lại. Đến khi ba ngàn tóc đen trở về trạng thái như trước liền ôn thuần xoa tóc hắn, thì thào nói

:"Làm rất tốt."

Lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, xác thật đã gần sáng. Vất vả cả một đêm, giờ lại ở bên ngoài lâu thêm nữa ngược lại không tốt.

Phượng Hi quyết đoán nhấc người lên, một đường nắm tay dắt về nội điện.

Thời điểm sắp đến nơi, ai ngờ trước mặt vụt ra một bóng dáng. Vừa thấy, hoá ra là Tương Mạt. Muội muội đáng yêu nhà bên aka người bị Phượng Hi tùy tiện cho lên cơn đau tim chết.

Tiểu nữ hài khoác đồng phục màu lam nhạt giống nam chính, thoạt nhìn tinh thần mười phần. Một đầu tóc đen cột sang hai bên, đem đường cong phần cổ duyên dáng hoàn toàn lộ ra. Xương quai xanh chưa rõ ràng lắm ẩn giấu sau lớp cổ áo tinh tế, da thịt tuyết trắng phấn nộn thực dễ thương.

Còn nhỏ mà đã có vẻ xinh xắn lanh lợi, không biết đến lúc lớn sẽ tiêu phong thực cốt như nào nữa?

Con ngươi mâu sắc của Tương Mạt mở to, môi anh đào hơi hé, cung kính hành lễ với nam tử. Lại nhìn qua nam chính bên cạnh hắn, mặt lập tức đỏ hồng, thanh âm cũng khẽ khàng hơn mấy phần

:"Sư tôn, Tiêu Lạc ca ca. Thuần Nhã sư thúc của Quân Dao đỉnh hiện đang ở chính điện chờ người, nói có chuyện muốn gặp."

Phượng Hi kỳ quái hỏi

:"Thuần Nhã? Hắn đến đây làm gì?" Đánh nhau à?

Hình như trong cốt truyện ban đầu của hắn cũng có một tình tiết như vậy,

>

Thuần Nhã sau khi đến gặp Tiêu Lạc liền đến gặp Phượng Hi, lừa hắn uống xong một tách trà độc. Kể từ đó cứ mỗi lần tu luyện sẽ đau đớn không chịu nổi, góp phần dẫn dắt Phượng Hi đến bờ vực tu ma.

Phượng Hi có chút kích động, ngón tay đặt bên người cũng giật giật hai cái.

:"..." Mẹ ơi! Đứng nói tình tiết bị đẩy nhanh chứ???

Cơ mà đại hội Vĩ Kỳ còn chưa qua, hắn làm vậy có lợi ích gì.

Chưa kể, bây giờ mình đã buff cơ thể lên đến như vậy. Căn bản Phượng Huyền Vũ chưởng môn cấp bậc Hợp Thể còn đánh không lại, huống chi một Thuần Nhã chỉ mới Hóa Thần sơ kì.

Nghĩ đến đây, tâm tư nhỏ của Phượng Hi không khỏi yên tâm hơn rất nhiều.

Thiếu niên bên cạnh không tình nguyện níu lấy góc áo nam tử, cắn răng nói

:"Sư tôn, nếu người không thích, có thể không đi. Ta sẽ thay người tiếp đón sư thúc."

Phượng Hi cúi đầu, duỗi tay vò loạn tóc trên đầu hắn một hồi, lại nói,

:"Ngoan. Không sao, để ta đi xem thử."

...

Bác Nhã tông phái, Băng Ngân đỉnh.

Chính sảnh điện vàng xa hoa tráng lệ.

Nam tử vóc dáng mảnh mai, dáng điệu ôn nhuận văn nhã. Trên người khoác một thân thanh y phóng khoáng, quạt xếp trên tay mở rộng, nhẹ nhàng phe phẩy.

Đôi mắt trong vắt nhìn về phía cửa chờ đợi, thần tình mười phần nghiêm cẩn. Vừa nhìn thấy Phương Hi thì lập tức cau mày, song vẫn đứng dậy, không nguyện ý lắm mà chào hỏi.

Phượng Hi :"..." Người anh em, ghét bỏ ta như vậy? 

Khó chịu nên nói thẳng ra, giữ lâu trong lòng sẽ bị bệnh, thiệt đó.

Bạch y nam tử gật đầu đáp lại, tiến về ghế chủ chính giữa. Hai người đồng thời ngồi xuống. Phượng Hi bên này không nói, Thuần Nhã đồng dạng cũng không có ý định mở miệng, tiếp nhận tách sứ từ tay Tương Mạt dâng lên, hơi nhấc nắp ra uống một ngụm.

Hai người lặng yên không tiếng động thưởng trà.

:"Việc hộ tống chúng đệ tử, nhìn trông có vẻ đơn giản, nhưng cũng rất quan trọng, người phải làm cho tốt."

Hồi lâu sau, giọng nói của nam tử thanh y mới nhẹ nhàng vang lên.

Phượng Hi liếc mắt về phía hắn, 'ừ' một tiếng.

Không khí đại điện lần nữa lâm vào quỷ dị, một lời khó nói hết.

Hai người tiếp tục trầm mặc thưởng trà.

Lại qua thêm một lúc...

Sắc mặt Thuần Nhã chịu không nổi đã nảy sinh biến hóa, bắt đầu đỏ lên. Trong ánh mắt trong trẻo kia lộ ra cái nhìn phẫn nộ, hừ lạnh một tiếng, lắp bắp... đúng, chính là dùng giọng điệu lắp bắp ấy mà lên tiếng

:"Ngươi... ngươi nếu có việc cần giúp. Quân Dao... Quân Dao đỉnh của ta rất sẵn lòng giúp đỡ..."

Phượng Hi :"..." Ta lại cảm thấy bộ dáng ngươi không sẵn lòng cho lắm.

Nam tử tọa trên ghế chủ có chút không thấu nhìn chằm chằm đối phương, nhướng mày không rõ ý vị.

Lại bắt gặp mạt đỏ ứng trên mặt người nọ, Phượng Hi quả thực sốc rồi.

Đừng nói không chiếm được tâm huynh thì chuyển sang đệ đệ của hắn nhé? Bộ muốn chơi ngược luyến tàn tâm, từ hận sinh yêu hay gì???

Mẹ nó đứa nào xây dựng cho ngươi cái thiết lập quỷ quái ấy vậy?

Lại nói, ta đã làm gì sai với xã hội để nhận lại điều này?

Phượng Hi trong lòng dậy sóng, ôm tim yên lặng ngắm nhân sinh.

Một khắc kia hắn thấy nhân sinh như tiểu thuyết, máu chó đến vô cùng.

Được rồi, đây chính là tiểu thuyết...

Phượng Hi tiếp tục hoài nghi cuộc đời.

Hắn thậm chí cảm thấy hoài nghi, nghĩ rằng Thuần Nhã kia có khi vốn cũng chả phải thích Phượng Huyền Vũ mà thật ra từ trước đã yêu thầm mình, muốn lợi dụng ca ca nhà hắn để tiếp cận hắn.

Tóm lại, đem kịch bản không rõ đập lên đầu một người tay trói gà không chặt như ta, thật sợ hãi mà...

Hệ thống [ ... ] Ký chủ nói lời này lương tâm sẽ không đau sao?

Phượng Hi não bổ một trăm lần. Đến tận lúc tiễn Thuần Nhã ra về, vẫn còn hoang mang không thôi.

Cho nên, rốt cuộc hắn đến gặp mình làm cái quỷ a~?

Hẹ thống [ ... ] Thở dài - ing.

Nam tử một tay xoa cằm, ngẫm nghĩ gì đó nhìn về núi sông trùng điệp phía xa, ẩn mờ sau sương khói.

Giờ phút này ánh mắt hắn sắc bén mà sâu thẳm, một tia ôn nhuận hiền hòa cũng không thấy, so với lúc trước khác nhau như hai người.

Lại dừng một chút, trên gương mặt luôn bình tĩnh ung dung hiển hiện ra một nét ác ý, khóe miệng cong cong hình thành một mạt tươi cười tà ác.

Thanh âm ấm áp mang theo hứng thú dạt dào

:"Cốt truyện, bắt đầu lệch hướng nha~!"

Hệ thống ẩn ẩn cảm giác có gì đó không đúng, quả nhiên tiếp theo, người nọ lại chậc một tiếng, cất giọng,

:"Thật là thú vị..."

Tiến tới đại hội Vĩ Kỳ, còn một ngày.