Thẩm Yên nghe tin Phượng Hi bị ma quân đả thương, vội vàng gom một đống thảo dược kiếm được bay qua Băng Ngân đỉnh vẫn đang tu sửa, gào khóc đòi vào.
Tiêu Lạc nhốt người bên ngoài, Tương Mạt lại mở cửa.
Tiêu Lạc mê mang :"..."
Tương Mạt tỏ vẻ, đối xử với một cô nương như vậy là không tốt.
Tiêu Lạc :"..." !!!
_
Hữu hộ pháp ma giáo cảm thấy không ưa tên nhóc con cả ngày dính lấy Hi Hi.
Hai người đấu mắt kịch liệt suốt cả quãng đường, làm Tương Mạt cũng hoang mang luôn.
Nhưng ngay khi Phượng Hi xuất hiện, Thẩm Yên liền biến thành một cành hoa mềm mại.
Con ngươi y gắt gao khóa lấy nam nhân cùng băng vải trắng trên người hắn.
Cho dù biết vết thương này đã không còn nghiêm trọng, nhưng Hữu hộ pháp vẫn không khống chế được đau đớn trong lòng. Ánh mắt đều hiện lên vẻ xót xa, nước mắt thoáng cái đã chảy thành dòng.
Phượng Hi nhìn y lẳng lặng rơi lệ mà cũng muốn tiến đến an ủi.
Bản năng lại khiến hắn quay sang nhìn Tiêu Tiểu Lạc.
Thiếu niên cúi đầu, ánh mắt long lanh mang theo triền miên cùng ỷ lại, giống như sắp khóc, trong lòng Phượng Hi mềm nhũn, đành phải dừng bước.
Tiêu nam chủ trên mặt lộ ra một nụ cười.
[ Dòng thứ yêu nghiệt này. ]
Phượng Hi: Nào, Tiêu Tiểu Lạc nhà ta vừa ngoan vừa mềm mại.
[ ... ] Tâm tư của nhân loại càng ngày càng khó đoán.
Yêu vào là mù hẳn, hay thật.
Thẩm Yên không lưu tình mà lườm Tiêu Lạc.
Nhưng rất nhanh, tầm mắt đã rơi xuống người Phượng Hi, đồng tử y bỗng nhiên co rút lại, khuôn mặt tràn đầy yêu thương không thể che giấu.
Đôi mắt y chứa chan dịu dàng
:"Hi Hi, ta mang đến cho ngươi rất nhiều thuốc bổ quý hiếm đây, đều là khó khăn lắm mới kiếm được đó."
Nam tử mở miệng, thập phần trịnh trọng nói :"Đa tạ."
Giọng nói của đối phương tràn đầy lo lắng bất an
:"Vậy Hi Hi mau uống dược này luôn đi, cái này để lâu quá sẽ mất tác dụng."
Phượng Hi không hề nghĩ nhiều, gật đâù đồng ý.
Thẩm Yên liền đến bên giường, vỗ vỗ thành giường hai cái, sắc mặt bất biến nói
:"Được rồi Hi Hi, đến đây. Nằm lên, lột y phục ra."
Phượng Hi có dự cảm không tốt, ánh mắt tối xuống, giọng nói lạnh lẽo :"Gì?!"
Thẩm Yên :"Uống thuốc đó. Đẩy từ lỗ bên dưới không phải cũng lên bụng à?"
Phượng Hi :"..." Ông anti ngành y à?
Như một cú tát vào ngành y học.
Đây là một sự xúc phạm.
Tiêu Lạc ho nhẹ một tiếng, lấy hai tay che mặt.
Phượng Hi hung ác nói
:"Ai dạy ngươi cái đấy thế?"
Thẩm Yên chớp chớp mắt vô tội khai báo
:"Ma quân dạy á."
Ánh mắt Phượng Hi đảo qua cục lông đen trong lồng ở góc phòng. Ma tôn vừa bị nhìn đã co rúm lại còn đúng tí tẹo. Nam tử thu ánh mắt về, nhẹ nhàng thở ra
:"Hắn không nói với ngươi là phải uống thuốc bằng miệng sao?"
Thẩm Yên :"Ma quân bảo ta nhét thuốc vào miệng sẽ tuột ra ngoài nách."
Phượng Hi :"..." Một ngày thật buồn khi biết nghe.
Thẩm Yên :"Ta có nói không đúng rồi nhưng ma quân bảo lý thuyết là lý thuyết nhưng thực tế phang nát lý thuyết được mà."
Phượng Hi :"..." A, ta nhớ khoảng thời gian đẹp lúc trước, khi mà ta chưa nghe cái đống này
Tiêu Lạc thì không còn thiết tha với nghe hiểu nữa.
Tay trái khẽ nâng, Phượng Hi xém tí nữa ném cái lồng bay xuống núi.
Sau khi đấu tranh nội tâm, Phượng Hi vẫn quyết định dạy dỗ lại tư tưởng cho ma quân.
Nam tử bê lồng, nhìn cục lông không nói một lời, nhưng sắc mặt hắn như trời giăng mây đen, khiến người ta không rét mà run.
Ma tôn muốn giãy giụa nhưng cả người hắn đều bị cái lồng này gông cùm xiềng xích, không thể trốn chạy.
Ma tôn hiếm thấy có chút hoảng hốt.
Phượng Hi vẻ mặt thâm sâu hướng cục lông mang sừng dạy dỗ một phen.
Đôi khi xạo chó lại giúp chúng ta vui vẻ hơn.
Nhưng con mẹ nó vui vừa phải thôi.
Gian phòng ầm ĩ một trận.
Cơ mà cũng chẳng được bao lâu, bên ngoài vang lên một tiếng xé gió.
Giống như sấm chớp xuyên phá trời cao, bổ về phía đại địa, Phượng Huyền Vũ đạp cửa xông thẳng vào phòng
:"Đệ đệ ta đâu?"
Vừa quát còn vừa thở hổn hển, sau khi ổn định tâm trạng liền ngay lập tức bước tới chỗ Phượng Hi đang ôm lồng, xem xét hắn toàn thân trên dưới một lượt.
:"Ta vừa nhận được thư liền về ngay, ma tu kia không làm gì đệ chứ? Có bị thương không? Có đau ở đâu không?"
Phượng Hi mỉm cười nhìn đối phương, dung mạo khuynh thế điên đảo chúng sinh
:"Thân thể đệ chưa bao giờ tốt đến thế. Huynh trưởng đừng lo."
Thấy hắn thật sự không vấn đề, Phượng Huyền Vũ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vẫn không nhúc nhích, quay đầu hoài nghi hỏi
:"Còn vị ma tôn kia?"
:"Ở đây." Phượng Hi nâng lồng lên.
Vật nhỏ đen sì mơ mơ màng màng mà dựa vào lồng, hai cái sừng trang trí nhìn qua vô dụng, một bộ dáng hoàn toàn không hề phòng bị.
Cơ mà Boss cuối bị hạ rồi, cốt truyện này làm sao diễn tiếp đây?
_
Phượng Uyên phải về rồi.
Sau trận đánh kia với ma tôn, Phượng Hi vô tình để lộ một phần sức mạnh ra ngoài. Vốn là hắn trốn nhà bỏ đi, bây giờ lộ ra như thể Chủ Thần chắc chắn sẽ phát hiện rồi tìm cách lôi về.
Lúc đó sẽ khó đảm bảo sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng mà Phượng Hi không muốn về. Thế là Phượng Uyên đi lên làm tấm chắn chịu trận.
Sức mạnh hai người tương đối giống nhau, chỉ cần vài lời ngon ngọt, chắc chắn sẽ lừa được Chủ Thần.
Nhưng mà Phượng Uyên vẫn phải về.
Riêng việc này thôi cũng đủ để Phượng Hi phải hi sinh một núi bảo vật để hối lộ, thật sự là tiếc đứt ruột mà.
Nhưng vì Tiêu Tiểu Lạc, hắn còn có thể làm sao?
Biết tin nhóc con phải đi xa, Phượng Huyền Vũ kêu hắn đến mệt tâm.
Đệ tử trong Bác Nhã ai cũng lưu luyến.
Ngay cả Thuần Nhã, phải nói là trông buồn cực. Ánh mắt u sầu khủng khiếp luôn.
Nhóc con hoá ra lại được rất nhiều người thích đấy chứ?
_
Không xa lắm ở một rừng cây phía ngoài Bác Nhã.
Vùng đất trống đột nhiên hiện lên một đạo ánh sáng, gần như đồng thời điểm Phượng Uyên rời đi.
Khe nứt thiên điện mở ra, dị tượng lập tức xuất thế.
Tới khi ánh sáng vừa rồi hoàn toàn biến mất, xuất hiện ở đó là một nam nhân tóc bạc mắt đen.
Người nọ khoác trường bào màu đen, thân hình cao lớn. Cần cổ thon dài, môi mỏng nở một nụ cười như có như không, tư thái lười biếng gợi cảm.
Hắn nhìn về hướng Bác Nhã, khung cảnh yên bình không tổn hại làm hắn hơi ngơ ngẩn đứng tại chỗ, bàn tay nắm trường kiếm nổi đầy gân xanh.
Trong khoảnh khắc kia, lồng ngực cảm nhận được trái tim khẽ run, phập phồng kịch liệt.
Nam tử mím môi, khuôn mặt vô cảm nhưng thần thái gian lạnh lẽo lại ngấm sâu vào xương tủy.
Ánh mắt hắn cố chấp mà quanh quẩn, dây dưa không có kết thúc.
Tay phải hoá ra một mặt nạ bạc đeo lên, nam nhân mỉm cười tựa hoa đào nở rộ.
:"Phượng Hi, ta tìm thấy ngươi rồi."
Không bao giờ đoán trước được tương lai, thế cục sẽ lại lần nữa hỗn loạn.
_
Lời tác giả:
Tâm tư của tác giả dị lắm.
Chắc chắn không ai đoán được tình tiết tiếp theo đâu.
Nó sẽ vừa dị vừa đen như cái tâm hồn này vậy. Thật đấy. ₍₍ ◝( ゚∀ ゚ )◟ ⁾⁾