Làm Sao Để Khiến Đồ Đệ Của Ta Hắc Hóa?

Chương 14: Cho đến ngàn năm sau




Sương mù trên đường đã chậm rãi tản đi.

Lối về Bác Nhã, một đường thông thuận.

_

Biết tin hai người trở về, chúng đệ tử đều đợi sẵn tiếp đón. Một số quân chủ các đỉnh cùng tông chủ cũng đến tận cổng chờ.

Khác nào fandom đang chào đón idol xuống máy bay không.

Một cái bóng tròn tròn to to từ xa tiến lại

Đó là... Tay nải thần kỳ của quân chủ Băng Ngân đỉnh.

Chúng fandom xúc động giơ cao cờ.

Nắng ấm dịu dàng trải lên mặt đất, hoa rơi đầy trời. Tầng tầng lớp lớp hoa mềm mại chồng lên nhau, phủ kín con đường trước mặt. Phượng Hi thậm chí còn nhận ra nhiều mùi hương thoang thoảng của linh thảo quý giá, ngọc châu dát đường diễm lệ rực rỡ.

Chuyện này cũng không chênh lệch nhiều so với suy đoán của hắn lắm.

Mình rất được hoan nghênh.

Quả là người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở.

Ánh mắt chúng đệ tử mang theo mấy phần kính nể và sùng bái.

Theo bóng dáng uy vũ ấy tiến lại gần.

Tông chủ Phượng Huyền Vũ săn sóc chạy lại chỗ đệ đệ, ân cần hỏi han sức khoẻ, còn định giúp hắn mang tay nải.

Phượng Hi tỏ ý y cần chờ chút.

Sau đó lôi Tiêu Lạc từ trong tay nải ra.

Quào, còn đính kèm thêm một nhóc con.

Nhóc con có gương mặt bảy phần tương tự Phượng Hi, an ổn nằm trên tay nải mà ngủ.

Toàn bộ người Bác Nhã hoá đá trong phút chốc.

Văn Hi :"..." Không lẽ hai người đó... Cũng không thể nhanh như vậy chứ?

Thuần Nhã :"..."

Phượng Huyền Vũ cơ bắp bên mép giật giật hai cái, hướng mắt về phía Tiêu Lạc đang cởi bỏ dây trói, lặng lẽ rút kiếm ra.

Tông chủ Bác Nhã phái phẫn nộ rống lên.

:"Cầm thú, sao ngươi dám khi dễ sư tôn của ngươi như vậy!!!" Đến con cũng có rồi.

:"Ta phải xiên chết ngươi!"

Tiêu Lạc :"..."

Phượng Hi :"..." Này, có khi dễ cũng là ta khi dễ hắn chứ.

Trông lão tử giống người sẽ nằm dưới à.

[ Ký chủ, người còn không động, Tiêu Tiểu Lạc của người sẽ treo a. ]

Nam tử nháy mắt phi thân đến, cản giữa hai người kia, ngón tay nhẹ nhàng bắt lấy lưỡi kiếm xông tới.

:"Sư huynh, bình tĩnh. Để đệ giải thích!"

Phượng Huyền Vũ bừng bừng lửa giận :"Hài tử kia...?"

:"À là hài tử của đệ."

Thanh kiếm thứ hai xông tới.

Phượng Hi hai tay bắt lấy hai lưỡi kiểm, tùy tiện kiếm một cái cớ, khẩn thiết nói

:"Sư huynh, là do mà tộc. Đệ cũng là bất đắc dĩ."

Cả môn phái được một phen não bổ.

Phượng Huyền Vũ mặt mũi lầm lì, nhỏ giọng hỏi

:"Thật sự do ma tộc?"

Ai đó tích cực phủi trách nhiệm :"Đúng đúng đúng!"

Tiếp đó dùng ánh mắt lấp lánh nhìn y.

Còn là loại cực kì chân thành đó.

:"Dù sao nó cũng coi như là cháu của huynh, huynh không thể động thủ."

Phượng Huyền Vũ thở dài một hơi, hạ kiếm.

Lúc này, Quân Dao phong chủ lại cười một tiếng lạnh căm căm.

:"Coi như nó thật sự là hài tử của ngươi, ngươi định nuôi nó thế nào? Băng Ngân đỉnh phòng ốc thô sơ, địa hình hiểm trở dành cho đệ tử luyện tập. Sao có thể chứa nổi một tiểu hài tử."

:"À. Ta nghe nói Quân Dao đỉnh mưa thuận gió hoà, nguyên khí dồi dào. Chưa kể phòng ở của phong chủ cũng tương đối rộng rãi." Mục tiêu rất rõ ràng.

Thuần Nhã giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt, nhẫn nại không để bản thân thồn cây quạt trên tay vào họng con người khốn nạn kia, hít thở sâu nhiều lần mới miễn cưỡng khôi phục hô hấp bình thường.

Văn Hi đứng gần đó vội vàng giúp y vỗ lưng hai cái, hỏi

;"Hi Hi, hay ngươi cứ gửi nó đến Tinh Húc đỉnh cũng được, ta chăm cho."

Nam tử lại len lén ngẩng mặt lên, nhỏ giọng nói

:"Nhưng mà đem đến Tinh Húc đỉnh sẽ làm phiền tỷ."

Thuần Nhã :"..." Ê.

Cho nên nói nhảm nửa ngày, vẫn là muốn chạy đến Quân Dao đỉnh đúng không?

Phượng Hi thận trọng nhìn một cái, tủi thân nhăn mũi, yếu ớt hỏi một lần nữa

:"Thuần Nhã ~ Không được sao?"

Thuần Nhã toàn thân thẳng như trúc. Gương mặt lạnh căm.

Dùng bốn chữ không hề gợn sóng tới hình dung cũng không chút nào nói quá.

Nam tử mất mát ủy khuất mà mím chặt môi.

:"Không được thật á~?"

Ánh mắt long lanh ngập nước.

Đệ nhất mỹ nhân Bác Nhã muốn rơi lệ, ai nấy đau lòng không thôi.

Hệ thống [ Âm hiểm xảo trá. ] Có thể nói chuyện đàng hoàng được không?

Thuần Nhã :"..."

Y siết chặt cây quạt trong tay, bình tĩnh cất lời

:"Được."

Nháy mắt, đối phương liền đứng thẳng lưng. Nước mắt thoáng chốc đã quay ngược đường chảy. Nào còn bộ dáng đáng thương hề hề vừa rồi.

:"Nói sớm có phải tốt hơn không."

Tiếp đó, nam nhân thần thanh khí sảng chạy lại xách tay nải cùng đồ đệ nhà hắn, ngự kiếm bay đi, hướng tới Băng Ngân đỉnh.

Bỏ lại hài tử ở đó.

Không khí yên tĩnh một lát.

Thuần Nhã :''...'' Ngươi chết chắc rồi.

Hệ thống [ ... ] Cục súc quá

Tiêu Lạc :''...'' Hắn phát hiện tốc độ bình tĩnh của mình đã tiến bộ hơn trước kia nhiều

_

Phượng Uyên chớp chớp hai mắt, nâng người ngồi dậy. Bộ dáng ngái ngủ cực kỳ đáng yêu, ánh mắt hồn nhiên, không chứa một tia tạp chất.

Một đám người còn đang vây quanh, nhìn chằm chằm y bằng ánh mắt yêu thương đằm thắm.

Phượng Uyên :"..."

Phượng Huyền Vũ tiến đến, muốn ôm lấy hài tử.

:"Cháu của ta, gọi thúc thúc đi." Bộ dáng hùng hổ cực hưng phấn.

Phượng Uyên :"..." Sợ quá.

Ném ta ra chỗ quỷ quái này với một đám người kỳ lạ.

Con chó điên nào mất nết thế hả!

Y túm chặt áo choàng, xoay người muốn chạy, liền sà vào một vòng ôm ấm áp.

Bị nhấc bổng lên cao.

:"Tông chủ đừng doạ nó, để ta giữ được rồi."

Tiểu hài tử xoay người, liền thiếu chút nữa bị ánh sáng thánh khiết của người trước mặt làm mù hai mắt.

Thời điểm Phượng Hi miêu tả, hận không thể đem ngôn từ hình dung sự hào hòa nho nhã khắp thiên hạ để đắp lên y.

Chủ yếu là để thiết lập phong cách 'quân tử tựa trúc' á.

Công tử ngũ quan thanh tú tuyệt mỹ, môi tựa cánh đào, mặt mày như tuyết, khoác bộ y phục mỏng manh màu lục nhạt, dáng điệu ôn nhuận như ngọc.

Phượng Uyên đổ rồi.

Đây gọi là nhất kiến chung tình đó.

Mặc kệ lão ba nhà mình luôn.

Ai thích hốt thì hốt.

Tiểu hài tử cong cong khoé môi, đáy mắt hiện lên quang mang sâu kín.

Người này... Tên Thuần Nhã sao?

_

Băng Ngân đỉnh. Phòng riêng.

Phượng Hi ngồi đối diện Tiêu Lạc, hờ hững đặt bút trên giấy.

:"Sư tôn. Người nếu muốn cứ đưa nương tử của người về đi. Tạ cũng không ngại có thêm một sư mẫu. Chỉ cần người vui vẻ, ta..."

:"Tiêu Tiểu Lạc." Phượng Hi ngắt lời hắn.

:"Nhìn xem."

Thiếu niên cúi đầu nhìn hình vẽ lung tung rối loạn trên giấy, miễn cưỡng hình dung theo lời nói của nam nhân.

:"Thiên địa hỗn độn hình thành nên các thế giới. Đứng đầu thiên địa là Chủ Thần."

:"Chủ Thần phân thất tội ra làm bảy vị chưởng quản, đứng đầu và đại diện cho các tội nghiệt lần lượt là: Kiêu ngạo, tham lam, đố kỵ, phẫn nộ, dâʍ ɖu͙ƈ, tham ăn và lười biếng."

:"Riêng chưởng quản tham lam và phẫn nộ ban đầu là một, sau đó tham lam mới tự cắt máu thịt cùng thần thức của riêng mình, tạo ra phẫn nộ riêng lẻ. Bấy giờ bảy vị mới được phân định rõ ràng."

:"Các chưởng quản dưới Chủ Thần đều là sự tồn tại bất tử vượt quá nhân loại bình thường. Là hiện thân của tội nghiệt."

:"Đừng nhìn nhóc kia là tiểu hài tử mà nhầm, nó phải sống đến hơn trăm nghìn năm rồi."

:"Phượng Uyên là chưởng quản phẫn nộ."

Thiếu niên đối diện kinh ngạc ngẩng đầu, nam tử hơi ngả người ra sau.

:"Tiêu Tiểu Lạc, thân là người được diện kiến một lúc hai vị chưởng quản, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh đi."

:"Sư tôn, người là..."

Nam tử nghiêng nghiêng đầu mỉm cười, khóe mắt cong cong hướng hư vô tối đen, chậm rãi nói

:"Phượng Hi, chưởng quản tham lam. Thứ lỗi vì đã không nói cho ngươi sớm hơn."

Bộ dáng hắn vô cùng bình tĩnh, phảng phất như đang nói lời giới thiệu giữa hai người bạn.

Sức mạnh vô biên cùng tài vật bảo bối như biển, thật dễ dàng lý giải.

:"Sư tôn..." Mãi sau, Tiêu Lạc mới gọi một tiếng :"Ta không quản quá khứ của người ra sao. Chỉ muốn biết, người bây giờ đối với ta là thần, là sự tồn tại chí cao bô thượng. Người sẽ không ghét bỏ kẻ đồ đệ thấp kém này chứ?"

Nói xong còn hơi hơi cúi đầu, phảng phất như chó con bị chủ nhân vứt bỏ.

Phượng Hi giật mình nhìn hắn

:"Ta sao có thể ghét bỏ ngươi. Yêu ngươi còn ngại ít a."

Thiếu niên tâm lập tức liền mềm, nhào đến ôm eo đối phương, tươi cười xán lạn thành tiếng.

:"Đa tạ sư tôn."

Gương mặt nhỏ lúc cười rộ lên có hai cái má lúm đồng tiền, gặp người liền lộ ra. Chỉ một nụ cười mà khuynh đảo chúng sinh. Không uổng là người mà Chưởng quản tham lam đắp nặn, thế gian có cái gì tốt đẹp đều trút xuống trên người hắn.

Khiến lòng người rung động.

Nam nhân giơ ngón trỏ lên, ra hiệu thiếu niên đừng nói chuyện. Tùy ý để hắn chôn đầu vào hõm cổ y, thân thiết cọ cọ.

Phượng Hi xoa xoa mái tóc của hắn.

:"Tiêu Tiểu Lạc, ngươi đang đùa với lửa."

Chưởng quản tham lam, tiền bạc vô kể, bảo vật thành sông. Là sự giàu có bất tận mà vạn kẻ mơ ước.

Hắn không chỉ có lòng tham đối với tiền bạc cùng vật chất, mà còn tham luyến cả tình thương lẫn tình yêu.

Đã là thứ hắn nhận định sở hữu, vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi hắn.

Thế nên Tiêu Tiểu Lạc của ta, ta muốn cả thân lẫn tâm ngươi.

Cho đến ngàn năm sau, triệu năm sau, bất kể thế nào đi nữa, cũng đừng mơ tưởng rời đi ta.

_

Lời tác giả:

Cuối mỗi văn án đều có thân phận Chưởng quản của các nhân vật chính.

Mỗi Chưởng quản có một truyện riêng, Chủ Thần có truyện riêng.

Hiện tại trong các tác phẩm của tui đã xuất hiện Chủ Thần với ba chưởng quản có truyện riêng là Kiêu ngạo, tham lam với đố kỵ.

Phượng Uyên sẽ có truyện riêng nhoa~ Đến đây làm khách mời vài cảnh thôi.

Em bé nó hơn trăm nghìn năm tuổi rồi á :))))

Mọi người đánh cái vote đi.

Có hứng thú có thể xem truyện: [ Xuyên nhanh ] Ta mang theo tiểu thụ đi dưỡng thai.

Thể loại xuyên nhanh, trước là thụ trong sinh tử văn sau làm công x Giá trị vũ lực cao cực phẩm nhan sắc vẫn luôn nghĩ mình nằm trên thụ.

Văn chủ thụ, thụ là chưởng quản đố kỵ. Mọi người có thời giờ có thể nghé qua xem a~

Yêu thương. ⁽⁽◝( •௰• )◜⁾⁾₍₍◞( •௰• )◟₎₎