Làm Sao Để Khiến Đồ Đệ Của Ta Hắc Hóa?

Chương 13: Mật cảnh trên đường về




Tránh  cho việc sư tôn hại nước hại dân nhà mình tiếp tục làm khổ con gái nhà người ta, Tiêu Lạc sáng sớm tinh mơ liền sửa soạn hành lý, lén lút kéo người chạy về hướng Bác Nhã.

Hẳn là cũng không biết đêm qua 'con gái nhà người ta' nào đó đã bị Phượng Hi mò vào phòng lục soát, ôm đi một lượng lớn đồ vật.

Hắn đọc từng cái một, phát hiện ra kha khá trò vui.

Nghĩ đến việc này sau khi công khai, đám người ma tộc kia sẽ có sắc mặt gì, Phượng Hi không nhịn được cười vài tiếng.

Đường về lần này so với lúc đi quả thật vô cùng thong thả thoải mái, dù sao thì cũng thu nhập đủ thông tin cần thu. 

Phượng Hi ăn mặc luôn rất tùy ý, dùng tay áo che đi tiếng ngáp dài, tận sức hít thở không khí mới mẻ trong lành. Tầm mắt quét qua nam chủ hông đeo Hiên Viên kiếm, hai tay kéo xềnh xệch tay nải bự thiệt bự của hắn mà khẽ nhíu mày, trông có vẻ rất phiền não.

Buồn là ta không có pháp khí nào xài cho di chuyển cả.

Tinh hạm nhiều như vậy, đáng ra nên hỏi xin bà trẻ một cái mới đúng.

[ Ký chủ... ]

Phượng Hi :"..." Ấy chết, lỡ miệng.

[ Không phải ta bắt ngài đi từ một thành phố hiện đại của thế kỷ 21 sao? Vì cái gì ngài lại biết về tinh hạm. ]

:"Tiểu thuyết tinh tế viết đầy ra đó, mơ ước một cái cũng không được chắc."

[ ... ] Có gì đó không đúng, nhưng mà ta lại không biết không đúng chỗ nào.

:"..." Xém tiêu.

Quăng chuyện vừa nãy ra sau đầu, nam tử xốc cao tay áo, vội vàng chạy qua đỡ thiếu niên ở phía sau đang bị tay nải đè nặng.

Còn đang tính toán nói một câu gì đó thiệc cảm động, thì không biết từ lúc nào, sương mù đã vây lên tứ phía, khắp nơi chớp mắt đã ngập trong màn sương.

Đi một hồi liền bị dẫn đến trước một cửa lớn bằng đồng liền với một hòn đá lớn không kém.

Nam tử nhún nhún vai, dắt tay thiếu niên đi tới.

Cái mật cảnh rách này cuối cùng cũng xuất hiện.

Lấy kiếm cho Tiêu nam chủ rồi chuồn thôi.

Ỷ vào biết trước kịch bản, Phượng Hi lời ít ý nhiều tỏ vẻ muốn vào trong, Tiêu Lạc cũng không có nghi vấn.

Nam tử vô thức đặt tay lên cửa điện, lúc chuẩn bị đẩy ra, bỗng ngừng lại.

Hắn xoay người nhìn nam chủ, ánh mắt sâu xa.

Tiêu Lạc như hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, mở miệng nói

:''Ta có thể tự bảo vệ mình, sư tôn người đừng lo.''

Phải nói, Phượng Hi chưa từng bảo vệ người khác, ở phương diện chăm sóc càng hoàn toàn không có kinh nghiệm, nhưng hắn thực sự nỗ lực học.

Cũng rất biết quan tâm mà.

"Phanh ——" một tiếng.

Cửa mở.

Chỗ này nói lớn thì không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, tách biệt trải dài dọc theo vách núi. Bên trong tối như hũ nút, từ ngoài nhìn vào không thể thấy được gì hết.

Nam tử rút ra từ trong tay nải một viên dạ minh châu lớn để soi đường. Tay kia xách lên tay nải to lớn một cách dễ dàng, cất bước đi thẳng, thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn xem Tiêu Tiểu Lạc của hắn vài lần.

Đi thẳng về phía trước, xuyên qua một hành lang dài uốn lượn, cảnh sắc cũng càng thêm u tĩnh. Mãi đến khi dừng lại trước một bệ đá lớn có khắc hoa văn cầu kỳ.

Bên trên có một tiểu hài tử đang ngồi ôm kiếm.

Tiểu nam hài gương mặt trắng nõn, nửa trên mặt đeo một cái mặt nạ sói, mái tóc đen dài trải tán loạn trên bệ đá. Lấp ló sau huyền y của hắn là một thanh kiếm đen kịt hơi ánh lên hoa văn màu bạc trải dọc từ chuôi đến tận mũi kiếm.

Nam tử nhìn bệ đá cau mày.

Kiếm thì đúng rồi, còn thằng nhóc con này từ đâu ra

Có điểm quen, cơ mà...

Hắn không nhớ mình có cho nhân vật nào vào mật cảnh đâu???

Thôi kệ, cướp kiếm rồi đi thôi.

Dù gì thì kiếm này cũng là hắn viết cho Tiêu Tiểu Lạc, để người khác cướp thì không hay lắm.

Phượng Hi quyết định một quyết định quan trọng. Nói văn hoa là thực hiện chính sách lấy của nhà giàu chia cho nhà mình. Còn thẳng thắn thì là ăn trộm

Nam hài đôi tay khoanh trước ngực, chân nhỏ vắt chéo, y lẳng lặng nhìn chăm chú hai vị khách.

Sau đó tháo mặt nạ xuống, để lộ đôi đồng tử màu hổ phách tuyệt đẹp, cười nhẹ một tiếng

:"Phượng Hi. Ngươi hiện tại cũng quá thảnh thơi."

Nam tử im lặng hai giây.

À. Là người quen.

Tiêu Lạc nghi hoặc nhìn hài tử.

Phượng Hi một ánh mắt cũng không thèm cho y, không tiếng động tiến lên giật đi cây kiếm, ném cho Tiêu Lạc.

Tiểu hài tử ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm về phía hai người, giọng điệu lạnh lùng mang theo đầy sát khí có tính uy hiếp.

:"Phượng Hi, trở về thôi. Nếu không đừng trách ta không nương tay."

Tiêu Lạc nghệ vậy thì giật mình, tay siết vạt áo nam tử càng thêm chặt, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm nam hài.

Phượng Hi nhìn đối phương nở nụ cười, lịch sự nói

:"Phượng Uyên, nhóc con đừng lo chuyện của người lớn. Tự mình trở về đi. Ta còn có việc."

Nam hài tên Phượng Uyên vẻ mặt dần dần trầm xuống, thanh âm khàn khàn rống lên một tràng

:"Lão ba khốn khiếp không biết yêu thương con cái như ngươi, rốt cuộc từ đâu đến. Ngươi ném ta lại làm vật cản Chủ Thần rồi một mình chuồn đi mất. Có biết nghĩ cho cảm nhận của ta một chút không. Vì ngươi mà lão thái thái đem ta lăn lộn mấy trăm năm, sắp hỏng mất rồi!!!"

Thiếu niên đối diện nắm chặt tay nhìn xuống phía dưới. Biểu tình như đoan trang thận trọng, nhưng đuôi mắt khẽ nâng, mi hơi rũ xuống, lộ ra âm u sắc bén như muốn gϊếŧ người.

Hài tử tên Phượng Uyên này không chỉ cùng họ với sư tôn, còn gọi hắn là... Thậm chí sư tôn còn không phản đối. Không lẽ hắn còn có một sư nương?

Thật khó chịu.

Muốn gϊếŧ người.

Sư tôn...

Hệ thống cũng sắp hỏng mất rồi, điên cuồng lăn lộn trong đầu ký chủ nhà nó mà la lên

[ Ký chủ?! Sao người lại có quan hệ với Chủ Thần. Còn cả nhóc con này nữa, sao ta không nhận được hắn thuộc về thế giới này!!! Sao hắn lại gọi ngươi là lão ba aaa?! Ký chủ?!!! ]

Phượng Hi vẻ mặt bình tĩnh che giấu hệ thống để nó bình tĩnh lại. Đường đường chính ngồi xổm xuống, cười một cái với nam chủ. Lại bắt lấy đôi tay hắn xoa nhẹ, ánh mắt ôn như như nước, âm điệu lanh lảnh

:"Không sao. Phượng Uyên là nhóc con ta dùng máu chính mình tạo ra mà thôi. Thương ngươi còn không hết, sao có thể kiếm sư nương cho ngươi được."

Đáy lòng xao động dữ dội của Tiêu Lạc vì vài câu an ủi của sư tôn nhà hắn, dần bình tĩnh lại.

Phượng Uyên thấy một màn như vậy, đôi mắt thiếu chút nữa đã trừng tới mức bay ra ngoài.

Đừng nói tên nhóc vắt mũi chưa sạch kia là do lão ba tìm về làm mẹ cho ta nhé?

Bị lão ba của ta lừa cũng thật thảm.

Phượng Hi lừa con cái nhà lành, quả thật đáng đánh!

Ấn đường nam hài giật giật, lồng ngực phập phồng, nắm tay thật chặt.

Tiêu Lạc phát hiện ánh mắt nhóc con không đúng, có dấu hiệu sắp phát hoả, bèn hô to

:"Sư tôn, cẩn thận!"

Nam tử bình tĩnh giơ tay, chặn lại cú đấm lao tới kia.

Chưởng pháp và chạm, bụi đất cuốn lên, hang đá cũng sập thành mảnh vụn. Vùng lớn đất xung quanh vì một chưởng này mà san thành bình địa.

Sức mạnh của nam hài kia, phải sánh ngang với cường giả Đại Thừa kỳ.

Áp lực khủng bố của hai cường giả cấp cao khiến Tiêu Lạc không chịu nổi mà quỳ một gối xuống, lưng đẫm mồ hôi lạnh, phải nhịn lại mới không phun ra một ngụm máu.

Phượng Hi thấy vậy bèn nhíu mày, nhét cho hắn một viên Hồi Nguyên đan, cũng đưa hắn đến chỗ an toàn, thiết lập một tầng bảo hộ. Xong xuôi mới quay về dạy dỗ hài tử .

Phương Hi ra chiêu, toàn là mình bố một bầu trời, thật sự rất đáng đánh.

Chưa đầy ba chiêu liền hạ được đối thủ.

Phương Uyên mềm oặt ngã xuống đất, một cái cũng không động.

Hoàn toàn không có tí khí thế nào của trận đấu giữa hai cường giả đỉnh cao

[ ...Ơ? ]

Thế thôi à?

Vậy là xong rồi à?

Phượng Hi xách cổ nhóc con tha về, thấy hệ thống bình tĩnh lại cũng thuận tiện giải thích đôi câu.

Như ngươi thấy.

Ta là con trai của Chủ Thần.

Nhóc con này do ta rảnh rỗi tạo ra, nên cũng tính là cháu trai chủ thần.

Hệ thống [ ... ]

Bố tiên sư!

Tui sốc quá. Tui cần bình tĩnh lần nữa.

[ Không phải ta vớt ký chủ đi từ một tiểu thế giới sao? Vì cái gì mà... ]

Phượng Hi: Ta tưởng ngươi nhìn thấy đống vật dụng của ta cũng phải đoán ra rồi chứ?

Ta đến tiểu thế giới kia để trốn Chủ Thần á, ai ngờ lại bị tiểu hệ thống nhà ngươi lụm đi.

Mà cũng không trách ngươi được. Ngươi hẳn là hệ thống mới sinh, cũng đâu thể điểm hết mặt các đại lão bên trên đâu.

[ ... ]  Ồ, thân phận ký chủ nhà mình bá ghê.

Mình nhặt người cũng hay ghê.

Đây là cái vận may c*t chó gì vậy!!!

Bị đả kích.

Lúc này ở phía xa, Tiêu Lạc nhìn lại, cắn môi mạnh đến mức sắp bật máu.

Sao hắn lại yếu như vậy. Lại để sư tôn bảo vệ.

Sư tôn sẽ trở về cùng hài tử kia sao?

Nếu như có thể mạnh hơn.

Liệu sẽ giữ được người chứ?

Sư tôn.

Sư tôn của ta...

Của ta.

Thiếu niên ánh mắt đen kịt âm trầm, siết chặt kiếm trong tay.

[ Tiến độ nhiệm vụ: 50% ]

Phượng Hi quay đầu.

Mây đen cùng cuồng phong kéo đến không hề báo trước.

Sấm sét ầm ĩ dày đặc, tựa hồ muốn đánh xuống.

Nam chủ? Sao hắn lại ngộ đạo rồi.

Nhìn tình huống thì có lẽ đang tiến vào kết đan.

Không lẽ do thành kiếm kia chứ?

Sấm sét bổ xuống.

Bao lấy thân hình thiếu niên.

Phương Hi đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó mới kịp phản ứng, bèn treo Phượng Uyên lên một nhành cây rồi vội vàng phi thân về phía nam chủ nhà hắn.

Thân ảnh mảnh khảnh chìm trong mưa sét hơi dừng một chút, thiếu niên nghiêng gương mặt vũ mị được thiên đạo tẩy rửa. Y giống như không biết đau, thản nhiên dang rộng hai tay đón người tới.

Phượng Hì cũng không quản lôi kiếp đánh trúng, lao thẳng vào vòng tay của người nọ. Lại giúp hắn bổ sung thêm một tầng phòng hộ.

Thiếu niên vùi mặt vào hõm cổ hắn, nhẹ nhàng chớp mắt, gương mặt ủy khuất, viền mắt đỏ hoe.

Làm tan nát trái tim ai đó.

Phượng Hi hít vào một hơi thật sâu, đập cả tập bùa phòng ngự cao cấp, một chút cũng không luyến tiếc. Chặt chẽ bảo hộ người bên cạnh.

Tiêu Lạc cong môi rất khẽ.

Nhìn xem.

Sư tôn đến vì ta.

Xem ra ta rất quan trọng với người.

Người thương ta như vậy, sao có thể rời bỏ ra.

Người chắc chắn sẽ không rời đi. Ta cũng sẽ không để người rời đi.

Mưa sét dần tan, lúc sau chỉ còn lại vài tia sét nhỏ thưa thớt.

Tiêu Lạc được Phượng Hi bảo hộ chặt chẽ, chỉ bị cháy xém chút tóc cùng đôi ba vết thương ngoài da, thành công tiến vào Kim Đan kỳ.

[ Tiến độ nhiệm vụ: 60% ]

Phượng Hi :"..." Sao lại tăng rồi?

Tại mình không đủ yêu thương hay gì?

Đâu có.

Rất yêu mà.

Vậy thì sao?

Cuối cùng vẫn không biết Phượng Hi nghĩ gì trong đầu, vỗ nhẹ hai cái lên đầu thiếu niên, ấm áp khen ngợi

:"Chúc mừng kết đan. Ngươi rất cố gắng."

Thiếu niên chôn mặt trong ngực hắn, nhỏ giọng thì thầm

:"Thật ạ?"

Nam tử nhấp môi, hơi hơi cúi đầu

:"Thật. Rất tốt." Nhóc con ta nuôi, sao có thể không tốt.

Phượng Hi ôn thuần xoa tóc hắn, thì thào nói khẽ vài câu khen ngợi ngọt ngào, nhưng thấy vẻ mặt thiếu niên vẫn còn tăm tối, lại từ từ bổ thêm một câu

:"Không phải tốt, là rất rất tốt."

Hắn cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy chân thành

:"Ta siêu thích, cực kỳ cực kỳ thích."

Thiếu niên ôm sư tôn của hắn cành thêm chặt.

Phượng Hi thích Tiêu Tiểu Lạc, Tiêu Tiểu Lạc tâm duyệt Phượng Hi.

Đôi bên đồng tâm, ngọt ngọt ngào ngào.

Tình yêu chính là lấp lánh diệu kỳ như thế.

[ Trên thế gian này, chắc cũng chỉ có mình Tiêu Lạc mới có thể làm Phượng Hi cúi đầu. ]

Phượng Uyên :"Mẹ mới của ta trông cũng thật không tầm thường."

[ ... ]

[ Cho hỏi... ]

Phượng Uyên :"Ừ."

[ ... ] !!!

Quên mất lão tổ tông này cũng là người phía trên.

Bên này hệ thống cúng con trai ký chủ nhân thức, bên kia Phượng Hi lại đang tươi cười hớn hở ăn đậu hũ của nam chủ.

Giá cứ thế này mãi thì thích nhỉ?

Xong cũng phải giữ lại chút mặt mũi, hắn nhẹ nhàng kéo ra một chút khoảng cách với thiếu niên, chỉ chỉ về một hướng,

:"Trước hết trở về Bác Nhã, ta sẽ giải thích tường tận cho ngươi sau được không?"

Thiếu niên nhỏ giọng ừm một tiếng, cùng nằm tử mười ngón tay đan vào nhau.

Bày tỏ hết cõi lòng nửa ngày, hai người mới chịu quay qua nhìn hài tử còn đang bị treo trên cây.

Nhóc con bị hắn lừa hiến cho Chủ Thần rèn luyện mấy trăm năm, lại chẳng tiến bộ tẹo nào.

Chiêu thức mà theo Phượng Hi nhận xét là rất bản năng, nói chung là cực kỳ bản năng, mà nói cụ thể ra là như *beep*.

Phượng Uyên hừ hư hai tiếng, không thèm để ý hắn.

Quay sang thanh kiếm mới nhặt được bị ném dưới đất từ lúc nào, nam tử lại ngồi xổm xuống.

Người kia mặc cẩm bào màu đen tôn lên làn da trắng nõn, ánh mắt cao cao tại thượng, hờ hững ngồi xổm trên mặt đất chọc chọc cây kiếm đen kịt kia.

Không động đậy.

Hình như hơi vô dụng.

Nam tử cần lên hòn đá, chuẩn bị đập gãy kiếm. Còn rất hứng thú mà cho một ánh mắt ba phần tà mị, bảy phần lãnh khốc.

Tiêu Lạc đột nhiên cảm thấy tình cảnh này rất quỷ dị.

Cơ mà cũng rất đẹp nha~

Bỗng nhiên thành kiếm đen kịt kia dùng chất giọng mềm nhũn kêu lên mấy tiếng chít chít kỳ quái.

Phượng Hi không kịp phản ứng, kiếm đã vọt lên.

Từ bản năng cầu sinh, nấp sau Hiên Viên kiếm đang lơ lửng một bên của hắn.

Hiên Viên kiếm :''...''

Phượng Hi lạnh lùng nhếch mép một cái, rốt cuộc bật cười.

Hay quá.

Hiên Viên kiếm cảm thấy mình tiêu rồi.

Thanh hắc kiếm kia lại cực kì kiên cường bất khuất mà dính chặt lấy nó.

Hiên Viên kiếm bi thương gửi một tia hy vọng cuối cùng lên trên người Tiêu Lạc, tha thiết đến gần, lại ong ong kêu lên một cách thống thiết.

Tiêu Lạc ôm hai thanh kiếm, ngẩng đầu tròn mắt nhìn sư tôn nhà mình.

Phượng Hi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy vô cùng ghét bỏ Hiên Viên kiếm chỉ biết ăn vạ đồ đệ của hắn.

Thôi.

Coi như tìm đối tượng giao phối cho Hiên Viên kiếm đi

Vì vậy nam tử phong lưu hào phóng khoát tay một cái, rộng lượng nói

:"Mang theo đi."

Hệ thống [ ... ] Tự bế rồi.

Thiếu niên mở đôi mắt tròn xoe, ngốc nghếch nhìn sư tôn cột cả hai thành kiếm lên người mình.

Sau đó dùng áo choàng dài của mình bọc hắn thành cái bánh chưng nhỏ, tháo cả hài tử bị treo trên cây xuống nhét chung với nhau, đóng gói tất cả cẩn thận vào tay nải liền xách đi.

Tiêu Lạc cơ bắp bên mép giật giật hai cái.

Phượng Uyên bị trói sát bên cạnh còn rất thân thiên mà nghiêng đầu nhìn hắn

:"Chào mẫu thân."

Tiêu Lạc :"..." Ai là mẫu thân ngươi?

Không cho gọi mẫu thân.

Gọi phụ thân.