"Bác sĩ Giang, sao năm nay anh nghỉ đông sớm vậy?" Khi Giang Miên đi qua phòng y tá, cô y tá thường ngày có quan hệ khá tốt với anh chào hỏi một câu.
"Khối lượng công việc gần đây quá lớn, tôi muốn nghỉ ngơi một ít." Giang Miên mỉm cười đáp.
Nhân duyên ngày thường của anh ở bệnh viện rất tốt, dù sao thì đồng nghiệp của mình vừa có tay nghề cao vừa có tính hài hước ai mà không thích chứ.
Cho nên trên đường từ văn phòng đi ra, đã có không ít người hỏi anh vì sao lại nghỉ đông sớm như vậy.
Mọi năm lịch nghỉ phép của anh tương đối cố định, cuối năm anh sẽ cùng với gia đình ra nước ngoài nghỉ dưỡng.
Nhưng bây giờ chỉ mới nửa năm, rất ít người sẽ nghỉ phép vào lúc này.
Thật ra Giang Miên cũng không hiểu vì sao mình lại muốn nghỉ phép vào lúc này, anh không có việc gì cả, hơn nữa nếu anh nghỉ phép ngay giờ thì cuối năm anh sẽ không thể cùng gia đình đi nghỉ dưỡng.
Anh đã nghĩ đến biểu cảm thất vọng trên khuôn mặt của mẹ mình.
Anh và gia đình cũng không mấy gần gũi, chỉ gặp mặt nhau mỗi dịp nghỉ phép cuối năm.
Nhưng Giang Miên lại cảm giác trạng thái của mình nếu không nghĩ phép sẽ xảy ra chuyện mất.
Anh đã không có giấc ngủ ngon nào trong gần một tuần rồi.
Đó không phải do cơ thể không khỏe, mà là vì tinh thần căng thẳng không rõ nguyên nhân.
Hôm qua sau khi tan làm, anh đã hẹn bác sĩ tâm lý nói chuyện cả đêm, nội dung là vì có quá nhiều đoạn ký ức anh không nhớ, nhưng bác sĩ chỉ khuyên anh nghỉ ngơi một thời gian, xem xem tinh thần có tốt hơn được hay không.
Cho nên Giang Miên đã xin nghỉ đông.
Khi anh nhắm mắt lại, trong đầu sẽ lập tức tràn ngập sự hỗn loạn.
Anh có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, từ thời thơ ấu, đến thời niên thiếu lặng lẽ trôi qua.
Ở cuối mỗi một hình ảnh là một bức tường cũ, cũng chính là bức tường cửa sổ nhà trước khi anh chuyển đi.
Vào mùa hè, dây thường xuân mọc đầy trên đó, khi Giang Miên còn nhỏ đều cảm thấy bức tường kia rất áp lực.
Sau đó khi nhìn nó quen rồi thì lại cảm thấy mỹ mãn.
Vì sao khi nhắm mắt lại sẽ nhớ đến bức tường đó? Vì sao?
Giang Miên không thể hiểu được.
Trước khi xảy ra sự cố này, anh vẫn là một người bình thường, thậm chí có thể dùng từ thiếu niên kiệt xuất để hình dung.
Mười bảy tuổi đậu đại học, hai mươi tư tuổi tốt nghiệp tiến sĩ, thuận lợi vào một bệnh viện tốt, mọi người trong khoa cũng rất hòa thuận.
Sau khi anh đậu đại học, gia đình bèn chuyển đến một khu đô thị tiện nghi hơn, và họ cũng không quay lại căn nhà cũ ở ngoại ô nữa.
Tính ra thì anh đã không nhìn thấy bức tường cũ kia mười hai năm rồi.
Vậy sao hiện tại lại nhớ tới?
Giang Miên mang theo nghi ngờ ngủ thiếp đi trong chung cư.
Sau đó không tỉnh dậy nữa.
À, không đúng, nói đúng hơn anh sẽ không bao giờ tỉnh lại ở thế giới đó nữa.
Giang Miên sống lại, nói chính xác là xuyên việt.
Anh không thể tìm ra sự khác biệt của hai điều này, nói tóm lại, anh đã quay về quá khứ.
Lúc bị ánh nắng mặt trời chiếu vào đánh thức, anh còn cảm thấy kỳ lạ, bởi bên trong chung cư của anh có rèm che nắng.
Ngay lúc anh còn mơ mơ màng màng mở mắt xem có phải mình quên kéo rèm không thì lọt vào mắt anh lại là một cảnh tượng vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Đây không phải là nhà của anh.
Nhưng Giang Miên ngay lập tức đã nhận ra đây không phải là nhà anh nên ở, hay nói cách khác, đây là nhà cũ của anh.
Đây là biệt thự nhỏ ở ngoại ô mà gia đình anh đã sống nhiều năm trước?
Giang Miên lớn lên ở đây, cho nên rất quen thuộc nơi này, nhưng mười hai năm không quay về đây rồi, vì thế vẫn có chút xa lạ.
Cảm giác này rất quỷ dị, nhưng Giang Miên lại không có khiếp sợ, anh chỉ cho rằng mình đang mơ một giấc mơ rất chân thực thôi.
Sau giờ làm việc anh có rất nhiều áp lực, đương nhiên sẽ có lúc nằm mơ một giấc mơ chân thực như vậy.
Đa số đều không phải chuyện lúc còn thiếu niên, mà là sau khi anh tốt nghiệp đại học và đi làm.
Vì vậy lúc đầu anh cũng chẳng coi trọng giấc mơ này là mấy.
Mãi đến khi cả buổi sáng trôi qua, anh vẫn còn ở trong mơ, thậm chí anh còn cảm nhận được thời gian đang trôi qua một cách rõ ràng, lúc này mới phát hiện có gì đó không đúng.
Đây không phải là mơ, anh đang ở trong cơ thể của anh nhưng nó lại không hoàn toàn thuộc về anh.
Anh trẻ ra, nói đúng hơn anh đã quay về mười ba năm trước.
Lúc trước ở bệnh viện, có một người bạn quan hệ rất tốt với anh đã nói anh có khả năng thích ứng rất cao, tâm lý rất vững, cho nên dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, anh vẫn luôn trông như một con chó già.
Vì vậy, cho dù là chuyện kinh thế hãi tục thế này, anh cũng chỉ cần dùng một buổi sáng là có thể chấp nhận, thậm chí còn cảm thấy tiếc vì đêm qua chỉ ăn được có nửa con gà rang muối.
Sau đó lại mất một lúc để nhớ ra những chuyện xảy ra vào năm này.
Có rất nhiều chuyện không nhớ được.
Nhưng có một chuyện đáng lẽ ra nên không nhớ, thế mà anh lại nhớ rất rõ ràng.
Về bức tường cũ kia.
Đó chính là bức tường thường xuất hiện trong giấc mơ của anh.
Vào đêm này của mười ba năm về trước, anh nghe được tiếng nức nở của con gì đấy đằng sau bức tường.
Âm thanh dường như lại văng vẳng bên tai như mười ba năm về trước.
Một âm thanh có sức hút khó cưỡng với anh, khiến anh rất muốn biết đó là thứ gì.
Mười ba năm trước, Giang Miên là một người cao ngạo thanh cao, không để ai vào mắt, nhưng bây giờ Giang Miên đã hai mươi chín tuổi, vẫn bị âm thanh này hấp dẫn như cũ, hơn nữa anh cũng đã học tuân theo ước muốn của nội tâm, không giống như thời niên thiếu không quan tâm mọi thứ xung quanh.
Năm đó anh mười lăm mười sáu tuổi, là lúc thời kỳ phản nghịch cao nhất, đương nhiên sẽ không làm chuyện dư thừa mà đi chăm sóc một động vật bị thương.
Cho nên anh không có để tâm.
Nhưng giờ khắc này, Giang Miên dường như quay về đêm thu khô nóng kia, lúc ấy lòng hiếu kỳ của anh không có, không thể nào nhìn ra đáp án anh muốn tìm.
Giang Miên dường như hiểu được vì sao anh lại nhớ đến bức tường cũ kia rồi.
Rốt cuộc sau lưng bức tường kia là gì, câu hỏi mà anh chưa biết đáp án lại vang lên trong đầu anh, thúc giục anh tìm câu trả lời.
Giang Miên có một trực giác rằng lần anh quay về quá khứ này có khả năng liên quan đến đáp án của anh.
Sau đó ngẫm lại bèn có chút buồn cười, rất có thể sau bức tường kia chỉ là một động vật bị thương, cho dù quay về thì ít nhất cũng chỉ có thể băng bó cho nó một chút.
Mình quay về chỉ để cứu một động vật bị thương ư?
Chắc chắn không đơn giản như vậy?
***
Cái oi bức của mùa thu hoàn toàn khác xa với cái nóng của mùa hè.
Nó không phải là cái nóng do ánh nắng mặt trời chiếu xuống, mà nó đi theo mưa thu, khiến cái nóng bị ẩn giấu của mùa hè trỗi dậy hành hạ người ta.
Hiện tại đã là ngày cuối cùng của tháng tám, ngày mai chính là ngày khai giảng cấp ba.
Giang Miên ngồi trước bàn, chán nản nghịch di động.
Điện thoại di động của anh thực chất không có gì để chơi, thậm chí còn không có game, chỉ có trò chơi Snake được cài đặt sẵn khi mua điện thoại, và mấy chục tin nhắn của nhóm.
Đã nhiều năm không chơi Snake, lần này mở lên cũng khơi dậy khát khao chiến thắng từ lâu của anh, top1 bảng xếp hạng là một chuỗi vô số không.
Nhưng thành tích của anh chỉ bằng số lẻ của người ta, luôn bị con rắn nhỏ không biết chui ra từ đâu gi3t ch3t.
Giang Miên đã ngồi đó chơi gần hai giờ, nhưng vẫn chưa đến chín giờ.
Mãi đến khi anh chán đến mức muốn mở bài tập trải trên bàn xem lúc đó mình viết cái gì thì đồng hồ báo thức cũng vang lên.
Nhạc chuông của đồng hồ báo thức là kiểu cũ, phòng anh lại rất yên tĩnh cho nên tiếng chuông mang đến một bầu không khí quái dị.
Giang Miên nhìn bức tường bên ngoài cửa sổ, xoay người chạy ra.
Nhà Giang Miên nằm ở ngoại ô, là một biệt thự ba tầng, bên ngoài có một hoa viên rất rộng.
Ngã rẽ cũng không an toàn, có lẽ là vì ngoại ô, nên thường sẽ có vài tên du côn say rượu lảng vảng.
Trước kia Giang Miên rất ít khi ra ngoài, từ trước đến nay anh không thích ra ngoài.
Lúc học cao trung, anh quái gở kiêu ngạo, giống như một anh hùng tự cô lập mình với thế giới bên ngoài.
Nhưng lúc này, anh đứng trước bức tường đối diện cửa sổ nhà mình, nhìn cũng không cao, cho nên nhảy thẳng lên, thân thể thiếu niên nhẹ nhàng uyển chuyển trèo qua bức tường.
Trước kia anh chưa từng làm hành động như vậy, nhưng lại không tốn quá nhiều sức.
Anh chống trên đó, cảm nhận làn gió nóng, ngửi mùi hoa quế trong không khí, sau đó đá chân lên ngồi trên tường.
Anh ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, phòng cha mẹ vẫn còn sáng đèn.
Cũng may động tác của anh nhẹ nhàng không làm cho cha mẹ chú ý, sau đó anh không chút do dự gì nhảy xuống.
Bức tường không cao lắm, đối với thiếu niên uyển chuyển dường như không có gì nguy hiểm.
Nhưng lúc Giang Miên đáp xuống đất không cẩn thận gẫm phải cục đá to, chân không vững sắp ngã xuống đất.
Một bàn tay không biết từ đâu xuất hiện đỡ lấy Giang Miên, nhưng mất một lúc anh mới đứng vững được.
Giang Miên quay đầu lại, nắm lấy bàn tay chưa kịp rút lại kia.
Ánh sáng yếu ớt từ ánh đèn phía xa chiếu vào mặt Giang Miên, đồng tử của Giang Miên lập tức mở to, như thể anh nhìn thấy được một người không thể ngờ được.
Trong lúc đó, Giang Miên như bị ù tai, thậm chí hai mắt trắng bệch.
Bàn tay đang nắm lấy đối phương của anh chợt dùng sức.
Thiếu niên bị Giang Miên nhìn chằm chằm như vậy cau mày, vẻ mặt đầy phòng bị: "Có phải tôi đã gặp cậu?"
Người nói chuyện là Vu Ngôi?
Nhưng sao có thể là Vu Ngôi? Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Giang Miên.
Mà suy nghĩ thứ hai đó là, đây là Vu Ngôi, cũng chỉ có thể là Vu Ngôi.
Đằng sau bức tường là Vu Ngôi, sự nhận thức này khiến cho Giang Miên cảm thấy kho4i cảm dị thường, anh vẫn nắm lấy tay Vu Ngôi.
Còn Vu Ngôi đứng trước mặt anh lại không nói gì, chỉ dùng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn chằm chằm vào anh.
"Xin chào, tôi là Giang Miên." Giang Miên chỉ có thể nói như vậy.
Đối mặt với người lạ, tự giới thiệu là một hành động lễ phép nhất.
Mặc việc nắm tay người ta không buông là không lễ phép.
Trước chín giờ Giang Miên đã nghĩ ra rất nhiều đáp án.
Một con mèo bị thương, hoặc người nào đó đang nghỉ ngơi sau khi đánh nhau thua.
Nhưng đáp án lại là Vu Ngôi, sau khi đưa ra đáp án, tất cả những giả định trước kia đều không có giá trị, chỉ có Vu Ngôi là câu trả lời chính xác nhất.
Trên thực tế Giang Miên và Vu Ngôi không quá thân, nhưng có lẽ là vì ánh mắt của Vu Ngôi khi hắn bỏ học thật sự quá tiếc nuối, cũng có thể là lúc kỳ thi trung khảo hắn dùng giây cuối cùng để nói đáp án chính xác "Đánh A".
Vu Ngôi chỉ xuất hiện trong một năm ở cuộc đời của Giang Miên, nhưng đã qua rất nhiều năm Giang Miên vẫn không bao giờ quên hắn.
Thật ra quan hệ giữa anh và Vu Ngôi cũng không tốt như thế, song rất nhiều người cho rằng quan hệ của bọn họ rất tốt.
Nhưng Giang Miên lại cảm thấy bọn họ chỉ là bạn cùng bàn bình thường mà thôi.
Sau khi Vu Ngôi thôi học bọn họ cũng không có liên lạc với nhau, nhưng anh luôn có thể nghe được tin của Vu Ngôi ở rất nhiều nơi, giống như cuộc đời của anh mãi cũng không thể tách khỏi Vu Ngôi.
Anh còn biết sau khi Vu Ngôi bỏ học không lâu đã đi tù, lại biết trước khi anh tốt nghiệp một năm hắn ra tù.
Thật sự sau lần đó, Giang Miên dường như thấy bóng dáng của Vu Ngôi lẩn trong đám đông rất nhiều lần.
Nhưng những người đó không phải Vu Ngôi.
Vu Ngôi sẽ mãi mãi không xuất hiện trước mặt anh, bọn họ đã không còn là người cùng thế giới.
Lần cuối cùng anh nghe thấy tin tức của hắn là hai năm trước, đại khái là có người nói Vu Ngôi đã ch3t.
Hình như bị ai đó đâm ch3t để trả thù.
Đó là một tin tức chấn động, nghe nói còn lên cả thời sự.
Mỗi ngày Giang Miên đều xem tin tức, nhưng từ trước đến nay không thấy được tin đó.
Chỉ cần không thấy tin tức, Giang Miên sẽ nghi ngờ lời đồn này.
Mà Vu Ngôi trước mắt không khác gì trong trí nhớ của anh, trên người hắn đầy thương tích, khác xa so với bộ dạng hỗn tướng không ai bì nỗi ở trường.
Lúc này tuy ánh mắt hắn rất hung dữ, nhìn Giang Miên chỉ có khinh thường, nhưng Giang Miên lại cảm thấy Vu Ngôi rất đáng thương.
Anh đã không còn là Giang Miên mười lăm mười sáu tuổi, mà trong thân thể này ẩn chứa một linh hồn đã hai mươi chín tuổi.
Cho nên, anh dùng tâm hồn của một người trường thành đồng cảm với Vu Ngôi.
Mà linh hồn trưởng thành kia đang không ngừng kêu gào: Anh muốn cứu vớt Vu Ngôi!
Đằng sau bức tường không phải là động vật nhỏ cần cứu vớt, mà là một thiếu niên sống lại từ cái ch3t đang đứng trước mặt anh.
Giang Miên chưa bao giờ là người hay đồng cảm với người khác, muốn trở thành một bác sĩ ưu tú, phải tàn nhẫn ở mức độ nhất định.
Nếu anh đều đồng cảm với mỗi bệnh nhân thì anh không hợp với nghề bác sĩ.
Cho nên khi suy nghĩ này lóe lên trong đầu, Giang Miên bèn hiểu được.
Anh đánh giá cao thiếu niên này.
Vu Ngôi lớn lên rất đẹp trai, là kiểu đẹp trai đã được định sẵn để trở thành nhân vật phong vân khi còn là học sinh.
Làn da của hắn trắng gần như trong suốt, đôi mắt giống mắt báo, nhạy bén sinh động.
Chiếc mũi cao.
Khuôn miệng thanh nhẹ nhưng khỏe khoắn.
Dưới màn đêm, mọi thứ có chút mơ hồ nhưng chỉ có ánh mắt của Vu Ngôi là rực rỡ lấp lánh.
"Buông tay tôi ra." Giọng Vu Ngôi lạnh lùng vang lên, lộ ra sự đề phòng với Giang Miên.
Giang Miên không nhúc nhích, anh cảm nhận được có chất lỏng ấm áp dính trên tay mình, tràn ngập trong không khí là một mùi mà anh không thể quen thuộc hơn, mùi máu tươi.
"Cậu bị thương à?" Giang Miên nhìn tay hắn, trên cánh tay của Vu Ngôi có một vết cắt khá dài.
Điều này gợi lại ký ức trước đây của Giang Miên.
Vu Ngôi là một học sinh chuyển đến vào năm ba cấp ba, lúc hắn đến trên người có nhiều chỗ bị bầm tím, hơn nữa ngoại hình cũng không thuộc dạng dữ dằn, hắn rất trắng lại còn sạch sẽ, tính cách thì ít nói, rất nhiều người cho rằng Vu Ngôi chuyển trường về đây là do bị bạo lực học đường.
Sau khi anh trở thành bạn cùng bàn của Vu Ngôi, cũng có rất nhiều nữ sinh đặc biệt đến tìm anh, nhờ anh quan tâm Vu Ngôi một chút.
Trước kia hắn rất đáng thương.
Nhưng đây chỉ là ấn tượng đầu tiên của người ta về hắn, sau này hắn một trận thành danh, không còn ai dám nói hắn bị bắt nạt nữa.
Giang Miên đã từng thấy Vu Ngôi đánh nhau, Vu Ngôi đánh nhau là kiểu tàn nhẫn.
Cho nên Giang Miên đã tự hỏi không biết ai có thể đánh Vu Ngôi ra nông nỗi này?
Vu Ngôi không nói gì, chỉ giãy giụa muốn rút tay ra khỏi Giang Miên.
Giang Miên dùng sức kéo tay hắn, chỉ về căn nhà phía sau: "Đó là nhà của tôi, chúng ta vào đó băng bó một chút, có được không?"
Giang Miên thấp hơn Vu Ngôi một chút, cho nên khi nói chuyện anh phải nâng mắt lên.
Người khác nói anh nhìn người ta như vậy rất phạm quy, nó sẽ khiến người khác nhũn tim mất.
Anh thừa nhận mình đang cố ý.
Vu Ngôi thuộc dạng ăn mềm không ăn cứng, muốn cho hắn mềm lòng, đồng ý yêu cần của mình cũng chỉ có thể như vậy.
Trong tiềm thức của Giang Miên luôn cho rằng mình và Vu Ngôi không thân, nhưng chuyện biết Vu Ngôi là người ăn mềm không ăn cứng này thật khiến anh cảm thấy vô lý.
Nhưng sự thật là, Vu Ngôi dường như thật sự ăn mềm không ăn cứng.
Mặc dù Vu Ngôi vẫn tránh né ánh mắt của anh, nhưng tay lại giãy giụa mạnh hơn.
Đó là dấu hiệu cho thấy hắn không thể xử lý việc này.
Một giọng nói trong lòng Giang Miên bảo.
"Vu Ngôi, cậu đừng sợ, tôi biết cậu." Giang Miên đánh cược một lần, "Có phải cậu muốn chuyển đến tam trung không, tôi là lớp trưởng lớp 7 của tam trung, trước đó giáo viên đã cho tôi xem qua tài liệu của cậu, cho nên tôi biết cậu.
Sau này chúng ta là bạn học, cậu đừng sợ tôi."
Giang Miên nào có xem qua tài liệu của Vu Ngôi, chuyện Vu Ngôi chuyển trường từ trước đến nay chưa ai nhắc đến.
Anh chỉ đang đánh cược, đánh cược rằng Vu Ngôi sẽ mềm lòng cho mình một bậc thang đi xuống.
Quả nhiên, Vu Ngôi không có giãy giụa mà bình tĩnh lại.
Giang Miên mở cửa ra, kéo Vu Ngôi đi vào.
Động tác của bọn họ rất nhẹ, không làm kinh động đến cha mẹ Giang Miên, nếu để cha mẹ biết thì phải giải thích rất phiền phức.
Vu Ngôi lặng lẽ đi theo sau lưng anh về phòng.
Trong phòng của anh có hộp y tế, anh lấy những dụng cụ băng bó đơn giản bên trong ra, dùng thuốc cồn để khử trùng tay và kéo.
"Cậu thường hay làm?" Vu Ngôi hỏi.
Lúc này Giang Miên mới nhận ra hành động của mình quá thuần thục.
Chủ yếu là vì ở bệnh viện quá lâu, ít nhiều cũng sẽ mắc bệnh nghề nghiệp.
Thật ra nếu là người bình thường thì chỉ cần dùng cồn rửa qua là được.
Giang Miên cười cười: "Sáng nay tôi xem phim tài liệu về bệnh viện, nên muốn thử cách băng bó một chút, trông rất oai." Anh cố gắng nói một cách tự nhiên nhất.
Vu Ngôi cũng không truy cứu nữa.
Hắn đang ngẩn người, Giang Miên nhìn vẻ mặt của hắn lập tức biết được hắn đang làm gì.
Có lẽ là vì bọn họ là bạn cùng bàn suốt một năm.
Trên thực tế chuyện xảy ra mười ba năm trước, Giang Miên chẳng nhớ rõ như vậy.
Nhưng sự xuất hiện của Vu Ngôi lại giống như chìa khóa mở ra cánh cửa ký ức của anh.
Tất cả ký ức có liên quan đến Vu Ngôi dần trở nên rõ ràng, thậm chí anh còn có thể nhớ được biểu cảm ngây ngốc của hắn trước kia.
***
Sau khi băng bó vết thương xong, Vu Ngôi lập tức rời đi.
Giang Miên cũng không giữ hắn lại, dù sao ngày mai cũng gặp lại.
Chỉ là một buổi tối mà thôi.
.