Làm Sao Đây Quá Trớn Với Bạn Thân Của Bạn Trai Mất Rồi!

Chương 3: 3: Bạch Liên Công Chịu Khổ Anh Đẹp Trai Tiếp Cận Uy Hiếp






“Cuối cùng cũng đến rồi?” Vệ Gia đứng ở bên cạnh xe, dường như đợi rất lâu rồi.
Một điếu thuốc lá đã hút hết từ lâu, một đoạn khói thật dài còn lưu lại, y rung cổ tay một cái, khói bụi màu xám trắng đã rơi xuống.
Y rất có phép lịch sự, vừa thấy người đã dập thuốc đi, đầu thuốc lá ném xuống đất, dùng giày da dẫm lên.
Diệp Minh nhìn lên từ một cặp chân dài, nhìn thấy y đang đứng ở đằng kia, để lộ ra một khúc cổ tay xanh tái, thấy được ống tay áo sơ mi lụa màu đen, sau đó thấy được đôi môi bén mỏng, sóng mũi cao của y, cặp mắt đào hoa hẹp dài.
Người thanh niên như có cảm giác, ngẩng mắt lên nhìn cậu thoáng qua, ánh mắt giao thoa trong không phẩy mấy giây, trong nháy mắt sau đã dời đi.
Khói thuốc đã nguội chắc sẽ không thể làm phỏng tay người, nhưng ngón tay của cậu lại co quắp vài cái như có chất thần kinh.
Quần đen áo đen, da lại trắng, nhìn rất cool.
Ây da, là một anh đẹp trai.
Nhìn theo cái miệng đang lạnh nhạt cười mỉm kia, còn là một anh đẹp trai không dễ tới gần đâu.
Lục Lễ cười vô cùng thật lòng thật ý: “Nào, giới thiệu một chút, bạn trai của tôi — Diệp Minh.”
Anh kéo tay cậu về phía mình, cái tư thế này cực kỳ quang minh chính đại, để người qua đường phải liên tục nhìn theo
Vậy nên Vệ Gia ơ hờ liếc mắt nhìn Diệp Minh, cà lơ phất phơ nói:  “A, đẹp quá nhỉ.”
Đây là lời nói thật.
Cho dù y nhìn đã quen mỹ nhân trong kinh thành, thế nhưng Diệp Minh cũng làm cho hai mắt y phải tỏa sáng.
Nhìn là thấy dáng vẻ sinh viên đại học, mặc áo nỉ màu trắng và quần jean màu xanh, gương mặt xinh đẹp duyên dáng… Thiếu phần làm bộ làm tịch, thêm phần thuận mắt.
Hơi có chút không giống với những gì y tưởng tượng… Có điều có gì khác nhau cơ chứ?
Dù cho như thế nào, nếu là lần đầu tiên anh em tốt của y yêu đương, y cũng không thể tạt xô nước lạnh vô được.

Ba người đi vào nhà hàng đã chọn sẵn, sau đó ngồi xuống trong phòng riêng.
Đồ ăn lên rất chậm, bầu không khí cũng không làm sao sinh động được.
“Đừng nhìn cái dáng vẻ cao quý này của Vệ Gia, cậu ấy biết chơi nhiều trò vận động khác nhau lắm, lần sau em thích cũng có thể đi chơi chung với tụi anh… ” có mỗi Lục Lễ giống như rất vui vẻ, cũng nói  nhiều hơn.
Vệ Gia:  “… Ừm….

” là một người có thể nghe ra sự miễn cưỡng trong câu ừ của y.
Đối lập với anh, Diệp Minh và Vệ Gia lại rất trầm mặc, chỉ thỉnh thoảng trả lời nhát gừng.
“Tôi và A Minh ấy hả, là quen nhau trong trường em ấy đó… Ngày đó tôi vào trường em ấy để làm một bài phát biểu… ” vẻ mặt Lục Lễ đúng kiểu một chàng khờ ngốc nghếch đắm chìm trong tình yêu, cả người đều tràn ngập bầu không khí màu hồng.
Nói thật… Vệ Gia bị anh làm cho thấy mắc ói, ngay cả thức ăn cũng thấy hơi khó nuốt xuống rồi đấy.
Bộ mấy cặp yêu nhau đều ngớ ngẩn thế này à?
Y lại liếc mắt nhìn cậu bạn trai được xem là ‘tình yêu đích thực’ của bạn mình kia.
Khuôn mặt của cậu trai kia đang cúi xuống, chẳng qua là yên lặngg dùng cơm mà thôi, lại vẫn rất chói mắt.
… Có đôi khi một người luôn yên lặng, chưa chắc đã là an phận.
Nhân viên để tôm lên mâm, Lục Lễ tự nhiên gắp mấy con tôm lên, đặt vào trong đĩa của mình, sau đó bắt đầu bóc tôm cho bạn trai của mình.
Anh đưa lên tới miệng Diệp Minh, thanh niên cứ nhìn anh, mỉm cười, sau đó đem tôm đã bóc vỏ cắn vào trong miệng.
Ngón tay của Lục Lễ chạm được môi của cậu, có chút lưu luyến dừng lại một giây.
Nhìn thấy bộ dạng hai người bọn họ một bóc một được đút cho ăn, Vệ Gia lần nữa chỉ biết câm nín: “… “

Thanh niên áo đen đứng lên, miễn cưỡng nói một câu:  “Tôi đi bên ngoài làm điếu thuốc.


Lần này y đi, là thấy đi mất tăm luôn.
Diệp Minh do dự đặt đũa xuống, nói:  “Chúng ta có phải đợi anh ấy không?”
Lục Lễ  cười dịu dàng:  “Đừng để ý tới nó làm gì, thằng đó hút thuốc vào là no rồi, chúng ta ăn đi.
Mỗi lần lúc ăn cơm, người bạn trai này vẫn cứ ngồi cạnh bên dùng ánh mắt đắm đuối  nhìn cậu, dường như chỉ cần nhìn ngắm cậu như thế, là có thể nhận được sự bình yên trong lòng.
Đây chính là chỗ ngây thơ của trai tơ đấy à?
Ăn thêm vài miếng, Diệp Minh đứng dậy, nói:  “Ừm…… Em muốn đi vệ sinh”
Lục Lễ thiếu chút nữa nói:  “Để anh đi với em.”
Cũng may là anh phản ứng nhanh, đem lời nuốt trở vào, nếu không… Diệp Minh nhất định sẽ nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ:
— bộ bị biến thái à?
Lục Lễ thành công tự kiềm chế mình, đặt đũa xuống, ngồi chờ tại chỗ.
Mà Diệp Minh chỉ đi tiểu rất nhanh, rồi đứng ở lavabo để rửa tay.
Hơi nóng bốc lên.
Trên mặt kiếng mờ mờ chiếu ra bóng dáng của một người đàn ông.

Cậu mới vừa đi ra cửa, đã đối mặt với người đàn ông chẳng biết từ lúc nào đã đi tới gần đó để hút thuốc.

Vì vậy cậu lộ ra một nụ cười rất xã giao: “… Chào anh?”
Vệ Gia  nhìn cậu đến gần, đang bật rồi tắt cái bật lửa như buồn tay chơi với nó, sau đó trả lời:  “Tôi có tên tuổi mà.


Thanh niên sửng sốt, mấp máy môi giống như là muốn gọi tên của y, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào mặt dày gọi tên được, chỉ lộ ra vẻ mặt có thể nói là luống cuống.
Vệ Gia nhả ra một hơi khói, nói:  “Không sao cả, cậu cứ gọi tôi là “Vệ thiếu”, người khác đều gọi như vậy.


Y dường như đang cười, làn khói mông lung lại mê ly, cũng không giấu được một tia khinh miệt bẩm sinh.
Diệp Minh không có suy nghĩ gì, phản ứng thật biết điều: “Vâng, Vệ thiếu.” cậu dừng một chút, nhẹ nói: “… Tôi về trước nhé?”
Vệ Gia có vẻ như có gì đó không muốn cậu bỏ đi, y như cười như không mà liếc mắt quan sát cậu.
Đột nhiên hỏi một câu: “Tôi nghe nói, học phí của cậu đều là Lục Lễ đóng cho à?”
Lông mày của người thanh niên chậm rãi nhíu lại, cậu có dáng vẻ con nhà đàng hoàng, hai mắt sáng như sao, thoạt nhìn thật không giống cái loại người thích trèo cao để được giàu sang.
Thế nhưng, đừng có trông mặt mà bắt hình dong.

Từ nhỏ y đã hiểu rõ điểm này,  vì vậy cũng không thể bị lừa gạt vì biểu hiện giả dối kia.
Vệ Gia cười ghé vào bên tai cậu nói: “Thế nào, xài tiền của người khác có thấy sướng không?”
Y thầm tính toán muốn ghé sát để cảnh cáo cậu một cái, lại không nghĩ rằng cậu trai trẻ này, lỗ tai đang trắng bệch, sau khi y nói câu đó  xong… lại dần dần đỏ lên.

… Đây là người da mặt quá mỏng nên tự động đỏ lên, hay là do bị nói trúng tim đen, thẹn quá thành giận đây?
Y rất ít khi dựa vào người khác gần đến như vậy, vì vậy có hơi mất tập trung, điếu thuốc đã cháy tàn một đoạn cũng quên chưa hút, chỉ để mặc cho đầu thuốc cháy mãi.
Lúc đang nói cũng vô ý thức ép giọng trầm xuống một chút, âm cuối như đang trêu tức:  “Học một ngành như thế, thành tích có phải sẽ rất tốt hay không?”
Tuy nói như thế, đẳng cấp  của cậu ta cũng còn kém lắm… Dù sao dăm ba tiền đóng học phí… chỉ là chút tiền lẻ với bọn họ thôi.
Đổi thành người khác, quen người yêu có điều kiện như vậy, chắc đã thủ cho mình được mấy căn hộ ở thủ đô này rồi.
Cũng còn khờ quá đi…
“Không nói à, hử…?”
Vệ Gia cho rằng chỉ cần thuận miệng  uy hiếp vài câu là đã xử xong cậu rồi, đang muốn tách ra xa, lại bị đẩy mạnh một cái do không hề đề phòng truớc.
“Ack…!” ngưòi thanh niên áo đen lui hết mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững đuợc,  mẩu thuốc lá giữa đầu ngón tay cũng rơi trên mặt đất.
…...!Ở trong cái giới này, không có ai dám ra tay với y trong kinh thành cả, vì vậy y đã không phản ứng kịp.
Y đứng vững vàng, rồi theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, đã nhìn thấy cậu bạn trai nhỏ của bạn tốt mình đang làm mặt lạnh, lấy tay bịt kín lỗ tai đỏ bừng kia, nói:  “Thế nào thì cũng không cần anh quan tâm.”
Aiz, cậu chàng này cũng có khí thế hùng hồn phết nhỉ.
Lỗ tai cũng thật mẫn cảm quá đi, nói mới dăm ba câu mà đã đỏ lên như màu mận chín rồi.
Vệ Gia hơi nhíu mày lại, còn chưa mở miệng, đã nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên:  “Vệ Gia, A Minh, hai người còn ăn cơm không?”
Lục Lễ ở một chỗ khác trên hành lang, nụ cười vẫn tươi như thế, cứ như chỉ là theo lẽ thường lên tiếng chào khi bắt gặp hai người họ.
Diệp Minh đang tính nói gì, đã nhìn thấy Lục Lễ, vì vậy không chút do dự nhấc chân đi về phía anh.
Mà ở phía sau cậu, Vệ Gia đang đối mặt với ánh mắt của Lục Lễ.
“Hừm ” Vệ Gia bực bội sờ sờ túi quần, đột nhiên cảm thấy chuyện này có vẻ hơi phiền phức rồi..