Làm Sao Cùng Nhân Vật Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 7: Bộ lạc hổ tộc (7)




Thời điểm Khương Dục suy nghĩ làm sao hoàn thành nhiệm vụ, Á Kỳ đang xoắn xuýt.

"Rốt cuộc có nên tiếp tục đưa chút thảo dược đến chỗ Thích hay không?"

Á Kỳ cầm trong tay thảo dược trị thương không ngừng đi tới đi lui trong phòng mình. Sắc mặt nhất thời đỏ chót nhưng lại nhất thời trắng bệch, vẻ mặt nhất thời thẹn thùng rồi lại nhất thời tràn ngập bi thương.

Cha Á Kỳ quả thực cũng bị chính hài tử nhà mình làm cho muốn hôn mê.

"Ngươi ở đây xoắn xuýt cái gì đây, không phải muốn đưa cho tiểu tử Thích thảo dược hay sao, có chút chuyện như vậy, lo lắng cái gì, trực tiếp đưa là được rồi." cha nhìn vẻ mặt Á Kỳ đầy vẻ xoắn xuýt, cười thập phần vui vẻ: "Ta biết Á Kỳ nhà chúng ta lớn rồi, bản thân có kế vặt, không cần thẹn thùng, cha ủng hộ ngươi!"

Á Kỳ bị cha mình nói trúng tim đen, mặt dài ra, tay trái cầm tay phải, có chút không biết làm sao "Ta, ta...."

Á Kỳ muốn phủ nhận suy đoán của cha mình, nhưng cha nói cũng là sự thật, bản thân không có csch nào phản bác, nghĩ đến Thích xuất sắc như vậy cùng thân phận á thú nhu nhược của mình, Á Kỳ liền yên lặng.

Âm thanh vô cùng nhỏ: "Nhưng ta chỉ là một á thú nhân, Thích xuất sắc như vậy, hắn sẽ không thích ta."

Cha sờ sờ đầu nhỏ lông bù xù của Á Kỳ, vẻ mặt vô cùng thản nhiên: "Có thích hay không, không phải ngươi quyết định, ngươi không thể ngồi ở đây chờ đáp án, sao ngươi không tự mình tranh thủ thời cơ một lần?" (Best mama của năm)

Cha hé mắt, trên mặt làm dáng vẻ có chút hoài nghi: "Lẽ nào ngươi cảm thấy Á Tác không xứng với tộc trưởng sao?"

Á Kỳ sợ hết hồn, vội vàng lắc đầu: "Không! Không phải! Á Tác thúc thúc đặc biệt xuất sắc, hắn là người ta khăm phục nhất."

Cha bỗng dưng nở nụ cười: "Vậy ngươi ở đây buồn phiền cái gì, ngươi làn sao không thể nỗ lực một lần trở thành á thú nhân xuất sắc như Á Tác vậy?"

Á Kỳ suy nghĩ một chút, sau đó dùng sức gật đầu, vẻ mặt hết sức trịnh trọng: "Ta nhất định sẽ cố gắng! Ta sau đó nhất định sẽ trở thành người giống Á Tác thúc thúc vậy!"

Cha nhìn dáng vẻ của Á Kỳ, trong lòng hết sức hài lòng: "Á Kỳ, ngươi phải nhớ kỹ, á thú nhân chúng ta cũng không kém so với thú nhân cùng giống cái, chúng ta cũng có thể bình đẳng kết bầu bạn cùng với thú nhân."

"Tuy rằng năng lực sinh sản của chúng ta kém hơn giống cái rất nhiều, một đời nhiều nhất là sinh được một đứa bé, thế nhưng thân thể chúng ta so với giống cái mạnh hơn rất nhiều, chúng ta có thể thỏa thích học tập dược thảo mà ta yêu thích, chúng ta có thể thành nhà bào chế thuốc xuất sắc."

"Thương thế các thú nhân đều dựa vào chúng ta mới có thể hồi phục rất nhanh."

"Vì lẽ đó, Á Kỳ, tuyệt đối không nên bởi vì bản thân là á thú nhân liền xem nhẹ bản thân, ngươi có sự kiêu ngạo của bản thân."

Nhìn cha mình ôn hòa mà vẻ mặt nghiêm túc Á Kỳ, chẳng biết sao đột nhiên muốn động muốn khóc.

Dùng sức gật đầu: "Ta sẽ không để cha thất vọng!"

"Con ngoan." cha bóp bóp mũi nhỏ của Á Kỳ, trong thanh âm toàn ý cười: "Vậy ngươi còn không mau đi?"

"Ừm!" Á Kỳ dùng sức gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Đợi Á Kỳ ra cửa, vẻ mặt cha bắt đầu trở nên hơi quái lạ, bên trong có một loại bất đắc dĩ: "Á Kỳ lúc này mới bảy tuổi, làm sao liền thích tên tiểu tử Thích kia rồi?"

"Thời điểm ta bảy tuổi còn đang chơi bùn đây."

Trải qua tiếp sức của cha mình, Á Kỳ nắm thảo dược trong tay liền chạy đến trước cửa nhà Thích.

Ở trước cửa chần chờ một chút liền kiên định gõ cửa nhà hắn.

Thú nhân cùng á thú nhân, giống cái không giống nhau, thời điểm bọn họ 14 tuổi liền bắt đầu sinh hoạt độc lập tự kiến tạo cho mình một phòng ở có sự giúp đỡ của a phụ.

Sau khi kiến tạo xong bọn họ sẽ ở đó, không ở cùng sống chung với cha mẹ nữa.

Mà Thích hiện tại vừa vặn 14 tuổi, hắn cũng là và dọn vào ở trong căn phòng này khoảng một tháng trước.

Á Kỳ lấy hết dũng khí, Thích lại mở cửa bất ngờ tim không khống chế được đập nhanh hơn.

"Này, đây là đưa cho ngươi!", vẻ mặt Á Kỳ một mặt hùng hồn chịu chết.

Thích thấy trước cửa là Á Kỳ sửng sờ, sau đó lạnh lùng nhìn hắn: "Đây là cái gì?"

"Ngày hôm qua... ngày hôm qua ta thấy ngươi giống như bị thương." Á Kỳ bởi vì căn thẳng, vừa lúc bắt đầu có hơi nói lắp, chậm rãi nói càng ngày càng có thứ tự: "Đây là thảo dược ta hái, chỉ cần nghiền nát rồi đắp lên vết thương rất nhanh liền tốt lên!"

Dứt lời, Á Kỳ phảng phất sợ Thích không tin, dùng sức gật đầu.

Thích liếc mắt nhìn hắn, cũng không có tiếp nhận thảo dược trên tay hắn, ngữ khí lạnh lùng mở miệng: "Ngươi đứng đây chờ một lát."

Dứt lời liền trực tiếp quay vào nhà.

Á Kỳ nhìn một chút thảo dược trên tay mình không được cầm đi, rất là ủ rũ, trong lòng có chút chua xót đau lòng.

"Ngươi thế mà không biết xấu hổ như vậy tìm đến nhà Thích đại ca?!", lúc này phía sau Á Kỳ đột nhiên xuất hiện một tràn âm thanh chán ghét.

Á Kỳ quay đầu lại, phát hiện lại là cái thứ kiêu ngạo vô cùng Á An (Ta ghét bánh bèo Á An nên kêu cái thứ đó Φ ω Φ)

Trong lòng hơi căn thẳng.

Trước đây hắn bị Á An bắt nạt số lần có thể nói là đếm không hết, lúc này thấy hắn đến có chút sợ hãi.

Ý nghĩ muốn tránh né vừa lóe lên, đã nghĩ ngay đến lời mình nói với cha mình lúc trước.

Ánh mắt Á Kỳ chậm rãi trở nên kiên định, hắn không thể tiếp tục nhu nhược như trước, sau này hắn muốn trở thành một á thú nhân xuất sắc như Á Tác thúc thúc!

Ở dưới ánh mắt như kim đâm của Á An, ưỡn tiểu lồng ngực của mình lên.

Á An nhìn thấy Á Kỳ tránh né tầm mắt của mình giống như lúc trước, mà là không chút kiên kỵ tí nào nhìn thẳng lại đây, căm ghét trong lòng đối với hắn càng tăng thêm một phần.

Lại nghĩ lần trước bản thân mất mặt ở trước mặt tộc y thúc thúc đều là bởi vì người trước mắt này, Á An hận không thể xé xác hắn!

Không phải chỉ là một thứ rác rưởi thôi sao, dựa vào cái gì mà lớn lối trước mặt mình như thế!

Tầm mắt Á An chuyển qua thảo dược trong tay Á Kỳ vẻ mặt đều là trào phúng: "Ngươi muốn đưa cho Thích?!"

"Ngươi cũng không suy nghĩ một chút chỉ bằng năng lực của ngươi lại dám cầm thảo dược tặng người khác? Ngươi cũng không sợ người khác dùng thảo dược của ngươi xong thương thế nặng hơn sao?!"

"Thực sự là vì muốn leo lên người thú nhân mà phí hết tâm tư, một chút mặt mũi cũng không muốn." trong ánh mắt Á An đầy ác ý: "Ngươi thật sự là ném hết mặt mũi á thú nhân chúng ta!" (Chó nhà ai thả ra ngoài cho nó sủa bậy z, mau dắt về.)

Dứt lời, Á An đột nhiên tiến lên hai bước cướp giật thảo dược trong tay Á Kỳ.

"Đám rác rưởi này giữ lại chướng mắt, không bằng ta giúp ngươi trực tiếp hủy tụi nó giúp ngươi là xong!"

Thời điểm Á Kỳ thấy Á An xông lên thì có loại dự cảm xấu, sau khi nghe thấy lời hắn nói, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Không được! Hắn tuyệt đối không thể để thảo dược trong tay mình bị hắn hủy được!

Á Kỳ đối với thảo dược tràn ngập tình cảm, thời điểm trước kia Á Kỳ đối với hành vi của Á An nuốt giận vào bụng, coi như là thảo dược của mình bị hắn đoạt đi thì bản thân cũng chỉ âm thầm thương tâm, bởi vì bất kể ở trong tay ai, những dược thảo này không bị lãng phí.

Nhưng hiện tại, dáng vẻ Á An giống như muốn đem những dược thảo này trực tiếp ném xuống đất giẫm nát!

Hắn tuyệt không cho phép!

Một luồng dũng khí trước nay chưa từng có tràn ngập trong thân thể hắn, Á Kỳ trực tiếp tiến lên cướp lại thảo dược trên tay Á An dùng sức đẩy hắn ra!

Á An không nghĩ tới Á Kỳ xưa nay mềm yếu lại sẽ phản kháng lại mình, vì lẽ đó thời điểm bị giật lại căn bản không có phòng bị, cho tới lúc Á Kỳ dùng sức trực tiếp đẩy hắn một cái đem hắn lảo đảo hai bước, liền ngã xuống đất!

Lòng bàn tay bị hòn đá sắc bén cắt qua, đau đớn kịch liệt trong nháy mắt Á An liền khóc lên.

Nghe được tiếng khóc của Á An, lúc này Á Kỳ mới thanh tỉnh lại, có chút hoảng rồi.

"Ngươi thế nào?", Á Kỳ vội vàng chạy đến bên người Á An, muốn đỡ hắn lên, nhưng Á An liều mạng khóc lớn tiếng, dùng tất cả sức lực đem đẩy Á Kỳ ra.

Á Kỳ quan tâm bên trong có chút hổ thẹn, hắn không biết hành động kích động của bản thân lúc nãy sẽ gây thương tích cho Á An.

Lúc này, cánh cửa phía sau bọn họ đột nhiên vang lên.

Tay chân Á An luống cuống, trong lòng hoảng loạn cực kì, cảnh tượng này nếu để Thích nhìn thấy!

Hắn sẽ nghĩ như thế nào? (thỏa mãn)

Hắn nhất định sẽ căm ghét ta! (hắn dám!!!)

Á Kỳ càng nghĩ càng ủ rũ, vành mắt cũng không nhịn được đỏ lên, vô ý thức quanh hốc mắt hắn óng ánh thủy đảo quanh.

"Thích!", nhìn thấy Thích đi ra cửa, Á An lớn tiếng khóc một trận, sau đó khóc càng lớn tiếng, đứng dậy nhào về phía Thích.

Thích nhìn thấy Á An nhào tới hơi nhướng mày, nghiêng người tránh ra.

Bởi vì quán tính Á An xông về phía trước vài bước, lúc gần đụng vào trước khuông cửa mới miễn cưỡng ngừng lại.

"Làm sao?" Thích đi tới trước mặt Á Kỳ vành mắt đang đỏ chót, lạnh lẽo mở miệng.

Á Kỳ sửng sốt một chút, sau đó liền có chút bất an cúi đầu, không dám nói một lời nào.

Hắn cảm thấy chỉ cần sau khi mình nói ra, sau đó liền không có cơ hội nhìn thấy Thích nữa, Thích nhất định sẽ dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình, vừa nghĩ tới vẻ mặt của Thích, Á Kỳ liền cảm giác trái tim mình có chút đau, khó chịu cực kỳ.

"Hắn đánh ta!" Á An bên cạnh đột nhiên khóc lên nhưng không có nhào tới, ra vẻ thống khổ cực kỳ: "Ta chính là muốn nhìn thảo dược trong tay hắn một chút mà thôi, hắn lại nổi giận đùng đùng đánh ta!"

"Không phải!" Á Kỳ chợt ngẩng đầu lên, hướng về phía Thích dùng sức lắc đầu: "Không phải như vậy, ngươi tin tưởng ta!"

"Không phải như vậy thì nên như thế nào! Đừng có ngụy biện! Ta nhất định nói với tộc trưởng việc ngươi tổn thương tộc nhân, để tộc trưởng đem ngươi trục xuất ra khỏi bộ lạc!" âm thanh Á An tuy còn mang theo tiếng khóc, thế nhưng bên trong đôi mắt toát ra một tia chán ghét không thể nhận ra.

Sắc mặt Á Kỳ nhất thời trắng bệch, hoảng loạn khoát tay: "Thật sự không phải như vậy, ta không phải cố ý!"

Thích nhíu mày lại, có chút cứng nhắc đem tay mình đặt lên đầu Á Kỳ, dừng lại một lát, không tự nhiên nhẹ nhàng vỗ vỗ "Đừng hoảng hốt, từ từ nói."

Nhiệt độ trên đỉnh đầu một hồi liền khiến trái tim hoảng loạn của Á Kỳ yên ổn lại, mang theo kinh hỉ nhìn về phía Thích.

Thích bị hắn trừng ánh mắt nhìn có chút cứng ngắc, lập tức thả tay mình xuống, không dễ chịu dời tầm mắt.