Đoạn Tĩnh Triết ngồi ngơ ngác trong phòng rất lâu, ánh mắt mờ mịt mới chậm rãi thanh minh trở lại.
Hắn có chút hồn vía lên mây đi tới trước bàn thí nghiệm bọn họ thường đọc sách, nhìn đến cái hộp sắt bị đánh phẳng, theo bản năng động thủ muốn sửa lại.
Hai tay linh hoạt tháo dỡ, chỉ là ánh mắt có chút trống rỗng nhìn chằm chằm về hư không phía trước.
Ngay sau khi tháo dỡ hộp sắt xong, Đoạn Tĩnh Triết theo bản năng liếc mắt nhìn.
Con mắt hắn bỗng nhiên sáng lên.
Một tờ giấy nhăn nheo nằm trong đó.
"Tiểu tử nghèo, bổn đại gia còn có việc, tạm thời không theo ngươi đi đến học viện bỏ đi đó, chờ ta là xong công việc liền đến tìm ngươi. Mặt khác nếu như có người hỏi, ngàn vạn lần không thể đem hành tung của ta tiết lộ ra ngoài, bằng không bản thân ngươi nhất định sẽ chọc rất nhiều phiền phức."
Tờ giấy không dài, chữ viết của Đông Kình Trạm rất nhỏ, ở cuối tờ giấy, hắn còn rồng bay phượng múa ký tên mình lên.
Đoạn Tĩnh Triết nháy mắt một cái, cảm giác khó chịu trống rỗng trong lòng cùng không biết làm sao đột nhiên biến mất không còn một mống.
Đoạn Tĩnh Triết mới vừa rồi còn cúi đầu ủ rũ, nhất thời liền trở nên thần thái sáng láng.
Hắn cẩn thận đem tờ giấy bỏ trong túi áo mình, sau đó mặt liền không cảm xúc đi thu thập hành lý của mình.
Ngày mai sẽ phải đi phi thuyền đến học viện giáp máy Leith.
_____________
"Thủ lĩnh" Vu Dũng tôn kính chào một cái.
Khóe miệng Đông Kình Trạm ngậm một nụ cười đầy huyết tinh, trong con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh: "Vừa nãy Tinh Tế quân truy kích đã xử lý xong chưa?"
"Đã xử lý xong" Vu Dũng gật đầu: "Lần này bộn họ người theo tới không nhiều, toàn bộ ta đã xử lý sạch sẽ, sẽ không để người khác phát hiện tung tích của bọn họ."
"Tốt" Đông Kình Trạm gật gật đầu, nheo mắt lại: "Tiếp theo đó, chúng ta nên để ý tới vấn đề giải quyết phó thủ lĩnh của chúng ta."
Mà lúc này, trong khoang thuyền một ông lão hung hãn tóc xám bỗng nhiên rùng mình một cái.
"Phó thủ lĩnh, chuyện lần này nếu thủ lĩnh truy cứu xuống...." con mắt gian xảo của người đàn ông trung niên lộ ra vẻ lo lắng thấp thỏm.
Ngô Phóng tóc xám nhất thời tròn trừng mắt, sát khí phả vào mặt: "Hoảng cái gì! Con thỏ nhỏ Đông Kình Trạm kia tuy rằng đang nắm vị trí thủ lĩnh của đại ca ta, nhưng làm sao thời gian cũng không lâu. Ta không tin hắn dám động thủ tới ta!"
Nhưng trên vẻ mặt gian xảo của người đàn ông trung niên kia đầy mồ hôi lạnh, hoảng hốt vội nói: "Thủ lĩnh.... không, Đông Kình Trạm tự nhiên sẽ không dám động tay đến ngài, nhưng đệ đệ ta đã bị Vu Dũng khống chế."
"Hiện tại ta cũng không biết tình hình của đệ đệ ta thế nào."
Âm thanh của người đàn ông trung niên tràn ngập lo lắng.
Khí thế hung hãn của Ngô Phóng hơi hoãn lại, lộ ra nụ cười an ủi: "Chuyện đệ đệ ngươi ta tự nhiên sẽ hỗ trợ, hắn nếu giúp ta làm việc, ta đương nhiên phải bảo vệ hắn chu toàn, ngươi yên tâm được rồi."
"Ngươi đi xuống trước đi, đem chuyện vừa nãy ta vừa mới dặn dò ngươi làm tốt, đệ đệ ngươi ta sẽ mau chóng cứu hắn ra."
Nghe nói như thế, trên mặt người đàn ông trung niên lập tức lộ ra thần sắc cảm kích: "Cảm ơn thủ lĩnh, chuyện ngài dặn dò ta, ta nhất định sẽ làm tốt!"
Nói xong, người đàn ông trung niên liền từ trong phòng đi ra ngoài.
Chờ cửa đóng lại, nụ cười của Ngô Phóng lập tức biến mất không còn tăm hơi, trong ánh mắt lóe ra tia nham hiểm.
Cái thằng nhóc con Đông Kình Trạm lần này nhiều lần thoát chết, thực sự mệnh rất lớn!
Lúc trước nếu không phải huynh trưởng mình cứu thằng nhóc này, làm sao phát sinh chuyện như vậy được! Ngô Phóng nghiến răng nghiến lợi nghĩ đến, hắn thực không hiểu đầu óc Ngô Tuấn đến tột cùng là nghĩ như thế nào, vị trí thủ lĩnh không giao cho đệ đệ hắn, một mực giao cho thằng nhóc con Đông Kình Trạm này!
Có điều, là đồ của mình, hắn liền nhất định sẽ đoạt lại!
Ánh mắt Ngô Phóng càng âm trầm.
Chỉ có điều sự tình lần này làm quá lớn, con thỏ con chết bầm Đông Kình Trạm lần này chắn chắc sẽ không giảng hòa.
Đã như vậy, chỉ có thể đẩy ra một kẻ thế mạng.
"Dương Khai, tuy rằng hai người huynh đệ các ngươi nhất thời hồ đồ muốn mưu hại thủ lĩnh, tội ác tày trời, thế nhưng nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, ta nhất định sẽ cho các ngươi chết một cách thoải mái."
Ngô Phóng nhìn cánh cửa đóng lại, trên mặt bỗng nhiên hiện lên một nụ cười hung tàn.
================================
Lời editor: Thỏ con? Đang nói tới Trạm Trạm sao? Chắc mắt ngươi có vấn đề rồi Ngô Phóng 😌