Làm Sao Anh Lại Yêu Thầm Em

Chương 15: Việc Dỗ Người Vẫn Là Để Cho Trình Nghiễn Nam Làm Đi






Lên xe rồi, trong lòng Thịnh Chỉ vẫn còn sợ hãi.

Nghĩ tới nét mặt của Trình Nghiễn Nam khi nói câu cuối cùng đó, trong mắt còn tưởng tượng ra hình ảnh anh lấy kìm nhổ răng mình, nói:
"Em cho rằng mình sẽ trốn thoát được sao?"
Đan Sơ Lam đang lái xe nhìn thấy bộ dạng Thịnh Chỉ như này, nhìn không được cười lên:
"Trước đây cũng không thấy cậu sợ Trình Nghiễn Nam như này đâu?"
"Này có thể giống sao?" Thịnh Chỉ nói, "Đụng đến lĩnh vực quen thuộc của Trình Nghiễn Nam, anh ấy giống như biến thành ác quỷ vậy."
"Ồ?" Đan Sơ Lam thấy hứng thú, nhướng mày lên, "Vậy sao."
Thịnh Chỉ hứ một tiếng, "Tớ không bao giờ quên được năm lớp mười anh ấy bắt tớ học thêm mấy tối liền, mỗi lần tớ buồn ngủ, anh ấy liền lấy một đĩa tôm hùm đất đặt bên cạnh, chỉ cho tớ nhìn chứ không cho ăn.

Tớ hỏi cậu nhé, anh ấy như vậy có khác gì biến thái không?"
Đan Sơ Lam không nhịn nổi, lớn tiếng cười:
"Vậy cậu phải nên cảm ơn Trình Nghiễn Nam nha, không có anh ta thì với trình độ văn hóa lúc đầu của cậu làm sao thi đỗ vào Học viện Mỹ thuật Kế Thành? Hơn nữa, cái răng khôn đó của cậu đã ảnh hưởng tới răng khác rồi, nhổ đi cũng là tốt cho cậu."
Bên trong xe im ắng.
  
Thịnh Chỉ nhìn chằm chằm Đan Sơ Lam một hồi lâu, ai oán nói: "Cậu có phải đồ vô tri không vậy?"
"?" Đan Sơ Lam ngước mắt, "Đâu ra?"
"Còn chối à." Thịnh Chỉ bĩu môi, "Hôm này cậu cứ nói giúp cho Trình Nghiễn Nam thôi."
Đan Sơ Lam hơi nhếch lông mày, biểu cảm có chút khổ sở.
Được, đầu Thịnh Chỉ chắc là bị úng nước rồi.
 
"Nhưng mà chuyện này có chút kỳ lạ." Đan Sơ Lam ngừng lại, tiếp tục hỏi: "Tớ nhớ là hồi cấp ba Trình Nghiễn Nam học rất tốt khoa học tự nhiên, môn học tốt nhất không phải là Vật lý sao, lại còn được có là đại thần môn Vật lý, nhưng vì sao lại đi học về nha khoa nhỉ?"
Nghe vậy, Thịnh Chỉ sững người lại.

Đan Sơ Lam liếc cô một cái, cười nhạo nói: "Đừng nói với tớ là cậu không biết chuyện này nha."
Thịnh Chỉ vươn cổ lên, cứng miệng nói: "Tớ biết, làm gì có chuyện tớ không biết."
"Vậy cậu nói tớ nghe sao Trình Nghiễn Nam lại học nha khoa đi?"
"..."
  

Không gian vừa im lặng được một lát, bên cạnh truyền đến tiếng cười châm biếm của Đan Sơ Lam:
"Hai người là thanh mai trúc mã cũng hai mươi năm rồi nên chắc hiểu nhau lắm."
Thịnh Chỉ xì một tiếng thay cho lời phản bác.
Từ khóe mắt, Đan Sơ Lam nhìn thấy Thịnh Chỉ ngoảnh đầu đi không nói gì nữa.

Cô trề môi, rầu rĩ thở dài một hơi.

Cũng không biết khi nào tiểu tổ tông này mới hiểu được đây.
"Cho nên tối nay cậu cùng Trần Dực Triết đi ăn cơm sao?"
Nghe câu này của Đan Sơ Lam, Thịnh Chỉ lập tức ngồi thẳng người dậy.
"Không đi, tớ không thèm đi.

Đi về rồi nói thẳng với mẹ luôn, tớ thích Trình Nghiễn Nam, muốn lấy anh ấy, tiết kiệm biết bao."
"Ai mà thấy cậu như này chắc phải khen cậu mất."
Thịnh Chỉ mặt đầy kiêo ngạo: "Đương nhiên."

Buổi trưa sau khi cùng Đan Sơ Lam ăn cơm ở tiệm, Thịnh Chỉ không cho cô có cơ hội nghỉ trưa, kéo cô đi dạo phố.

Nhìn Đan Sơ Lam cực kỳ không vui, Thịnh Chỉ liếc cô một cái, mở miệng nói:
"Cậu muốn mua gì, tớ mua cho cậu được không?"
Đan Sơ Lam lập tức phấn chấn, cười nham hiểm nói: "Đây là cậu nói đấy nhé, không được hối hận!"
Thịnh Chỉ trợn tròn mắt nhìn, "Nói được làm được, chị ơi mau vào trong xem giùm em."
  
Đi vào trong trung tâm thương mại, Đan Sơ Lam nhìn Thịnh Chỉ, hiếu kỳ hỏi: "Cậu gần đây vẽ tranh kiếm được bao nhiêu vậy?"
"Không có." Nhắc đến vấn đề này Thịnh Chỉ liền rầu rĩ, cô thở dài nói: "Đang trong giai đoạn khó khăn."
"Không vẽ được một cái gì à?"
Thịnh Chỉ lắc đầu, "Không phải, là vẽ ra nhưng không hài lòng lắm.

Tớ muốn vẽ Bạch Hổ, nhưng mỗi lần vẽ đều không có cảm giác."
  
Đan Sơ Lam nhìn Thịnh Chỉ một cái, đưa ra đề xuất: "Sáng tác mà, gặp khó khăn là bình thường, cậu cứ ra ngoài nhiều, quan sát thêm nhiều thứ, nói không chừng sẽ tìm ra cảm hứng."
"Cũng đúng." Nói rồi, Thịnh Chỉ ngẩng đầu nhìn cô, chớp chớp mắt với Đan Sơ Lam, "Mấy nữa hai đứa mình đi du lịch đi?"
Đan Sơ Lam nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp từ chối: "Không đi, tớ còn phải đi làm nữa."
"Cái này đơn giản." Thịnh Chỉ dang tay, khí phách nói, "Tớ có tiền."
  
Đan Sơ Lam khinh bỉ cô, "Cậu đã nửa năm nay không vẽ rồi, lấy đâu ra tiền? Phát trực tiếp kiếm ra tiền hả?"
"Cậu đừng xem thường phát trực tiếp nha." Thịnh Chỉ bĩu môi, "Mấy người KOL phát trực tiếp có người kiếm được cả chục triệu đấy."
"Thật đó."
Đan Sơ Lam không phản bác, cô chỉ quét mắt nhìn Thịnh Chỉ một lượt, nhàn nhạt nói:
"Nhưng người ta là người ta, cậu là cậu.

Cậu cứ khuyên mấy người hâm mộ phải tiêu tiền có lý trí, đừng gửi quà cho cậu, đã vậy cậu còn phát trực tiếp dạy vẽ miễn phí, chỉ rõ từng bước một, bao giờ mới được chục triệu?"
  
Thịnh Chỉ không để tâm nhún vai, "Mỗi ngày làm việc tốt, coi như tích đức thôi mà."
Nhìn Thịnh Chỉ trước mắt dáng vẻ sao cũng được, Đan Sơ Lam khẽ xùy một tiếng, không biết nên nói thế nào mới được.

Còn mỗi ngày làm việc tốt, cái đồ này tưởng mình là Quan Âm Bồ Tát chuyển thế sao?
 
"Ấy Sơn Phong ca, cái túi Gucci đen kia hợp với cậu đó."
Thành công đổi chủ đề, Đan Sơ Lam thuận theo tầm mắt của Thịnh Chỉ nhìn qua.

Cô chau mày, vừa định nói giá hơi đắt, liền trực tiếp bị Thịnh Chỉ kéo vào trong.
"Đi, tớ mua cho cậu."
"..." Được thôi, Thịnh Chỉ ngốc nhưng có lắm tiền.
Lôi kéo Đan Sơ Lam đi dạo phố đến tận sáu rưỡi tối, hai người tay xách lỉnh kỉnh đồ, hài lòng trở về.

Trong lúc mua sắm có mấy lần Đan Sơ Lam tranh thanh toán, nhưng đều bị Thịnh Chỉ đẩy ra.

Buổi chiều hôm nay cô cứ như bị đá đạo tổng tài nhập, người luôn đứng ở quầy thanh toán, rút thẻ ra, trực tiếp nói một câu—

"Mua."
  
Đan Sơ Lam nhìn Thịnh Chỉ đang vui vẻ ngân nga, bất lực lắc đầu.

Thịnh Chỉ không biết giữ tiền gì cả, may là Thịnh gia kinh doanh phát đạt, chứ không thì nuôi sao nổi tiểu tổ tông này.

Lại thêm nữa tiểu tổ tông này cũng rất hơn thua, tùy tiện vẽ mấy bức tranh có thể kiếm được mấy vạn, tham gia một cuộc thi vẽ tranh, giải thưởng khoảng mấy trăm ngàn.

Chỉ dựa vào vẽ tranh có thể tự nuôi sống bản thân, cho nên cũng không cần phải lo lắng cho hành vi tiêu sài hoang phí của cô.
  
Lên xe, Thịnh Chỉ ngồi ở ghế phụ tự giác thắt dây an toàn.

Đan Sơ Lam khởi động xe, nhìn cô, đưa ra ý kiến: "Buổi tối tớ mời cậu ăn cơm, xong đó sang nhà tớ quẩy?"
"Không đi đâu." Thịnh Chỉ nói, "Sáng nay mới hút hết dịch mủ, không thể cùng cậu ăn mấy thứ linh tinh được."
Nghe vậy, Đan Sơ Lam không nói gì thêm, cô đạp chân ga, xe bắt đầu di chuyển.
  
"Được, tớ đưa cậu về nhà."
"Nhưng mà." Thịnh Chỉ cười hihi nhìn về cô, "Cậu có thể cùng tớ sang nhà bà ngoại chơi được không."
Đan Sơ Lam há miệng, cái câu "May mà cậu nghĩ ra" còn chưa nói ra, bên cạnh đã truyền đến tiếng chuông điện thoại.
Thịnh Chỉ ngồi ở ghế phụ lấy điện thoại từ trong túi áo ra, nhìn màn hình điện thoại, là mẹ cô gọi đến.

Thế là ấn nút nghe—
 
"Con đang ở đâu?" Nghe ra được giọng của Thương Nhã Vân có vài phần không vui, bà hỏi: "Trần Dực Triết hẹn con đi chơi lễ tình nhân, con cho cậu ta leo cây hả?"
Leo cây? Cô làm sao lại cho Trần Dực Triết leo cây?
Thịnh Chỉu nhíu mày, tưởng Trần Dực Triết muốn trả đũa mình, cho nên liền thấy không vui.

Nhưng còn chưa kịp nói gì, Thương Nhã Vân ở đầu bên kia thở hắt ra một hơi, nghiêm túc nói:
  
"Chỉ Chỉ, chuyện của Trần Dực Triết chiều nay, mẹ của cậu ấy đã giải thích với mẹ rồi, là em họ của cậu ta.

Có thể cậu ta làm ra vài chuyện khiến con hiểu lầm, nhưng mà con không nên cái kiểu không nói gì, không nghe điện thoại, làm người ta chờ con một tiếng đồng hồ.

Bình thường con kiêu căng mẹ không để ý, nhưng nếu con không thích Trần Dực Triết, có thể nói rõ với người ta hoặc là nói với mẹ.

Mẹ từ đầu đến cuối đều không bắt con kết hôn với Trần Dực Triết, con có thể kết hôn với người con thích, mẹ không có ý kiến gì."
  
"..." Thịnh Chỉ mím môi, trầm mặc xuống, không trả lời.
  
Điện thoại cô thường để chế độ im lặng, trước khi lên xe không thấy thông báo gì, sau đó cô cũng quên mất.
Chuyện này là cô làm không đúng, nhưng bị Trần Dực Triết chơi lại một vố, còn bị Thương Nhã Vân chất vấn như này, tâm trạng Thịnh Chỉ lúc này không tốt lên nổi.

Đáy mắt cô có chút sự chế nhạo, bụng sôi sùng sục.

Nói nghe cũng có lý quá ha, sao lúc trước cô không nhìn ra mẹ mình là người có nguyên tắc nhỉ.

Mà Thương Nhã Vân ở đầu bên kia không hề nhận ra, chiều nay bà ở chỗ Trần gia cũng chịu không ít tức giận.

Trần Dực Triết một miệng chắc nịch nói đó là em họ anh ta, đồng thời uất ức bày tỏ mình đã hẹn Thịnh Chỉ năm lần bảy lượt, nhưng đều bị cô từ chối.
Đã thế bà Trần không phải là người dễ nói chuyện, khi nói chuyện thi thoảng lộ ra vẻ không hài lòng.

Chỉ trích Thịnh Chỉ quá kiêu căng ngạo mạn. 
Thương gia và Trần gia có quan hệ làm ăn qua lại, cũng là vì nguyên nhân này, Thương Nhã Vân mới thông qua người trung gian giới thiệu Trần Dực Triết cho Thịnh Chỉ.

Nhưng không Thịnh Chỉ lại làm chuyện này đến mức cả hai nhà đều không thích.
Thương Nhã Vân đời này cũng chưa từng chịu thua ai, chiều hôm nay lại vi hành vi bất lịch sự của Thịnh Chỉ, phải nói mấy lời xin lỗi liền.

Bà đem một mặt tức giận rời khỏi Trần gia, vừa lên xe đã gọi ngay cho Thịnh Chỉ.


Thấy Thịnh Chỉ trầm mặc không trả lời, Thương Nhã Vân càng tức giận, thế là tiếp tục nói:
"Từ nhỏ đến lớn, con muốn gì ba mẹ đều cho con, mẹ tự cho rằng mình không quá khắt khe với con.

Ông bà có ai mà không đối xử tốt với con không? Ông bà có bao giờ để con chịu thiệt không? Con cũng đã hơn hai mươi mấy rồi, làm việc có thể nghĩ đến hậu quả được không? Tại sao lúc nào cũng tùy hứng vậy?"
  
Đối với mấy lời chỉ trích này của Thương Nhã Vân, Thịnh Chỉ đột nhiên nguội lạnh, những lời giải thích đều bị nuốt lại vào bụng.
  
Ánh mắt cô điềm nhiên, bỏ điện thoại ra xa tai, gửi cho Thương Nhã Vân mấy tấm ảnh.

Chờ Thương Nhã Vân phát tiết xong, nhân lúc bà đang lấy hơi, Thịnh Chỉ mới mở miệng nói.
"Mẹ mắng xong chưa? Xong rồi thì nhìn mấy tấm ảnh con vừa gửi, nắm rõ tình hình trước đã tồi tiếp tục trách móc con."
Nói xong, Thịnh Chỉ không do dự cúp điện thoại.

Rất không may là, Thịnh Chỉ là người kiên cường bất khuất, tính cách càng là kiểu một que diêm thôi có thể cháy phừng phừng.

Thịnh Chỉ không biết Thương Nhã Vân nghe được gì từ chỗ Trần Dực Triết, nhưng chắc chắn không phải lời hay gì.

Thật ra cô không để ý trong mắt mẹ mình là người như nào.

Mấy thứ này đối với Thịnh Chỉ mà nói, rất vô nghĩa.

Thương Nhã Vân thích nghĩ như nào thì nghĩ, cô cũng lười cùng bà so đo.

Chỉ là con người Thịnh Chỉ, khuyết điểm lớn nhất chính là để bụng thù dai.

Cho nên tên cặn bã Trần Dực Triết, có thế nào cô cũng không bỏ qua đâu.
Hơn nữa, ban đầu cô gửi mấy tấm ảnh cho Trần Dực Triết, là để cho hắn ta chút mặt mũi, cũng là cho hắn ta cơ hội giải thích.

Nhưng Trần Dực Triết không cần mặt mũi nữa, khăng khăng cô gái mà hắn cầm tay, tặng hoa hồng là em gái hắn, vậy cô còn nhân từ với hắn làm cái gì.
Nghĩ vậy, Thịnh Chỉ liền cười lạnh một tiếng.

Đan Sơ Lam ở bên cạnh chú ý đến, hiếu kỳ quay đầu sang nhìn cô:
"Mẹ cậu nói gì mà làm cậu tức giận thế này?"
"Không có gì."
Thịnh Chỉ ngẩng đầu, nở nụ cười châm biếm với Đan Sơ Lam, buột miệng nói:
"Cái tên ngu kia buồn nôn chết m*."
Nhìn Thịnh Chỉ nói bậy, Đan Sơ Lam cau mày.

Quái lạ, chuyện gì mà lại làm Thịnh Chỉ nói ra mấy lời tục tĩu.
Nhớ hồi đầu cấp ba Thịnh Chỉ mắng một trà xanh, mắng người mà không cần dùng một câu chửi bậy nào, cũng không hề bị lặp từ.

Mắng cho trà xanh kia không dám gặp ai, sau đấy gặp hai người cô trà xanh kia phải đi đường vòng, lúc này Thịnh Chỉ mới buông tha.
  
Dù sao miệng lưỡi Thịnh Chỉ chưa bao giờ làm cô thất vọng, mọi người gọi cô là "Cái miệng số một trường Tam trung Đàm Châu", không hề gọi cho vui đâu.
Nghĩ vậy, Đan Sơ Lam liếc mắt nhìn Thịnh Chỉ đang thở phì phì, còn môi cười một cái.
Được, việc dỗ người vẫn là để cho Trình Nghiễn Nam làm đi.

Cô không muốn vướng vào rắc rối đâu..