Kimura Kiyoshi nhìn mảnh thủy tinh đầy đất, khóc không nổi, làm sao bây giờ? Hình như tôi không có dũng khí đối mặt đê tranh giành… Nội tâm không biết từ bắt đầu lúc nào, chỉ cần thấy Yuki là sẽ… Đó là em gái của anh ấy… người quan trọng nhất… Kimura Kiyoshi, cô càng ngày càng không có tiền đồ…
“RẦM!” Kimura Kiyoshi giơ chân đá văng cửa phòng Rima, lôi kéo mỹ nhân đang trên giường ngủ.
“Đi dạo phố!”
“Không muốn!”
“Có đi không!?!”
“Chẳng phải cậu đã có người bồi rồi sao?”
“Em ấy đang đi học, cho nên…”
“Kiyoshi, tớ thật sự rất buồn ngủ!”
“Hai bộ Angele Becca! Nghe nói gần đây người mẫu rất coi trọng hãng này…”
Đang ngủ ở trên giường, Rima đột ngột mở hai mắt tỏa sáng, vọt đến trước tủ quần áo, tùy tiện lấy một bộ quần áo thay, kích động chạy đến bên cạnh Kiyoshi cọ tới cọ lui. “Yo Yo-chan, cậu nói thật chứ? Trang phục Angela Becca cái nào cũng là độc nhất vô nhị, rất khó mua…”
“Tại sao cả cậu cũng gọi là tớ là Yo Yo-chan?”
Rima: ⊙﹏⊙b…
“Thôi thôi, không nói chuyện này nữa. Tớ lấy danh dự của tớ luôn! Tớ có nói dối bao giờ đâu chứ?”
“Được được… vậy thì nhanh đi, cậu nói xem chúng ta nên đi chơi bắt đầu từ phố nào? Nhất định phải đi chơi nhiều phố, tớ phải nghĩ thật kỹ xem nên chọn hai bộ nào mới được”
…
——— —————— ————————— đổi hình ảnh ——— —————— —————
Bever, hoàng hôn, trong cửa tiệm đá bào.
“Molly, em phải tin tưởng anh! Người anh thích nhất là em! Em chính là nữ thần trong lòng anh!”
Molly ngọt ngào cười, hơi ngượng ngùng nhìn người đàn ông trước mặt đang thề thốt với cô. Anh ta là người lãnh đạo trực tiếp của cô, lúc nào cũng uy phong lẫm lẫm, không biết đoạt được bao nhiêu trái tim của nhân viên nữ ở công ty. Không nghĩ tới anh ta lại đối với cô…
“Giám đốc Takahashi… tôi…”
Takahashi êm ái nắm lấy bàn tay trái của Molly, thâm tình chân thành nói: “Molly, em —— không cần phải gấp gáp trả lời anh, anh sẽ chờ, luôn luôn chờ em…”
“Ách…” Kimura Kiyoshi vừa vào cửa, nghe thấy câu này, tay chân liền mềm nhũn. Đống túi mua sắm trong tay liền rơi ra đầy đất, nhất thời khiến mọi người trong cửa hàng chú ý.
Takahashi nghe thấy thế liền ngẩng đầu, không nhịn được dụi dụi hai mắt. Tuyệt đẹp! Thật sự có hai mỹ nữ Thiên Sứ tản ra quang quang chói mắt! Họ đang sống sờ sờ đứng ở cửa, hai… hai… hai người này quá đẹp, gương mặt xinh đẹp, vóc người cao gầy, đường cong hình S hoàn mỹ… So với nữ minh tinh trong phim ảnh còn đẹp hơn ba phần. Bên trái là thiếu nữ tóc đen mỹ mạo điềm đạm khả ái, cử chỉ động tác giống như một thục nữ… Vốn là hai loại hình xung đột nhưng ở trên hai người lại là một sự kết hợp hoàn mỹ… Thiếu nữ có mái tóc màu da cam bên phải kia, cả người tản ra khí chất cao diễm nhàn nhạt. Thật là hiếm có, loại hình mỹ nhân lạnh lùng này luôn khiến cho nhiều người đàn ông nổi lên ý muốn chinh phục…
Rima hoàn toàn không biết có cặp mắt dê xồm đang nhìn mình… Lạnh lùng nhìn đống túi mua sắm rơi trên đất, ngậm Chocolate, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Thật phiền phức!” Sau đó thả đống túi trong tay mình xuống chỗ đó.
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc toàn thể nhân viên trong cửa tiệm đá bào, hai người ưu nhã bước tới vị trí gần cửa sổ, gọi hai ly đá bào. Thuận tiện gọi nhân viên phục vụ mang những túi kia ra cửa chờ người lái xe đến. Hai người thấy mấy nhân viên phục vụ vẫn còn đang kinh ngạc máy móc gật đầu, nhìn nhau cười một tiếng, rồi vui vẻ ăn…
Molly đương nhiên phát hiện ra sự vui mừng trong mắt Takahashi, cho nên cố ý châm chọc nói: “Nhìn thật giống học sinh trung học cấp hai, nhưng lại mặc váy ngắn như vậy. Đúng là chân vừa dài vừa xinh đẹp! Vóc người không tồi! Nhưng em nghe nói hình như mấy cô tiểu thư như vậy hầu hết đều làm…”
Takahashi lập tức lộ ra vẻ thất vọng “Thật à? Vậy thì quá đáng sợ! Con gái thì phải mang vẻ đẹp tự nhiên một chút mới tốt, tựa như tiểu thư Molly vậy!”
“Hihi… Ngài quá khen!” Molly giả bộ xấu hổ.
“Oh, thời gian không còn sớm, thật xin lỗi, lát nữa anh còn có một buổi họp nghị với cấp trên. Anh đưa em đi gọi xe. Được chứ?”
“Giám đốc Takahashi, dĩ nhiên là công việc quan trọng hơn, em tự gọi xe là được!” Molly giả bộ hiểu lòng trả lời.
“Gọi anh Takahashi là tốt rồi, anh đưa em đi!” Takahashi tính tiền rồi đứng dậy, thân sĩ vươn tay đến trước mặt Molly…
Chỗ ngồi của Kimura Kiyoshi có thể nhìn thấy hết hai người kia. Làm vampire còn có một chỗ tốt —— chính là lỗ tai cực kỳ thính, có thể nghe được hết đối thoại của họ. Kimura Kiyoshi khẽ nhấc lông mày, Stop! Trông cô gái kia rất thanh thuần, không nghĩ tới lại có tâm cơ như vậy.
“Ừm… Ăn thật ngon!” Rima không tim không phổi tiếp tục ăn đá bào trong tay.
“Ăn ngon đúng không? Vậy thì ăn nhiều một chút, đừng khách khí! Tớ bao!”
“Đương nhiên là cậu bao, nói nhảm!” Rima không khách khí trả lời.
Kimura Kiyoshi cười nhẹ, ha ha, tôi đã quen với tính tình không được tự nhiên của vampire các cậu rồi. Kimura Kiyoshi cũng cầm lên ly đá bào bắt đầu nhấm nháp, vui vẻ ăn, rất ngon ~~~, trở về phải tặng Ichijou một cái mới được! Khẩu vị của cậu ấy khá giống tôi
…
“Yuki, đá bào ở đây ăn ngon thật!”
“Yori-chan, tớ đề cử không tệ chứ? Hôm trước, tớ tình cờ phát hiện ra cửa tiệm này đấy!”
Yori-chan cao hứng gật đầu, hơi lo lắng nhìn ngoài cửa sổ. “A, bố tới đón tớ, Yuki, tớ đi trước!”
“Ừ! Thay tớ hỏi thăm bà ngoại cậu nhé, chúc bà sớm khỏe lại!”
“Tớ thay bà nội cám ơn Yuki!” Yori-chan cười… Nhìn Yuki, cô không khỏi có chút bận tâm. “Yuki, hình như cậu đối với đàn anh kia của bộ ban đêm rất đặc biệt…”
“Yori-chan! Sao đột nhiên lại nói chuyện này?”
“Ha ha… Không có gì, chẳng qua là cảm thấy người bình thường như chúng ta căn bản không có cách nào xứng đôi với những người tinh anh như bọn họ… Được rồi, bố đang chờ tớ, tớ đi trước nhé, Yuki! Bye bye ~~”
“Bye bye ~~~” sau khi Yuki tiễn Yori-chan, ánh mắt bỗng hơi thất thần nhìn ly đá bào trước mặt. “Không xứng đôi? Thật sao? Đúng vậy… Kaname-senpai… Anh ấy… và mình căn bản không thể…”
Kimura Kiyoshi nhắm mắt lại, xác nhận Yuki cũng ở trong cửa tiệm, cảm thán. Thở dài một hơi, Yuki, mặc dù tôi rất không thích tính cách của cô ấy… Nhưng nếu Kaname đã bảo vệ cô ấy như vậy… Tôi vẫn nên tạm thời không ra tay. Bởi vì nội tâm của tôi có rất nhiều điều không chắc chắn, tôi cho là mình có thể làm Kimura Kiyoshi mãi mãi…, nhưng thân thể này vẫn là Shizuka Hiou… Kaname, anh ấy muốn giết tôi… Cứ nghĩ đến hình ảnh người phụ nữ tóc bạc chỉ muốn nhanh chóng chết đi kia… Đó là một loại tuyệt vọng không thể chịu đựng nổi——
“Xin chào hai vị tiểu thư! Tôi tên là Takahashi, là giám đốc công ty chi nhánh quốc tế Angele Becca ở Bever. Tôi thấy hai vị tiểu thư mua rất nhiều sản phẩm công ty chúng tôi, nên đặc biệt tới hỏi nhu cầu cùng đề nghị của hai vị. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là nếu hai vị không ngại!”
Kimura Kiyoshi nhìn Takahashi rất có phong độ thân sĩ, cực kỳ muốn cười to! Đàn ông, nhất định phải như vậy sao?
“Oh, là dịch vụ sau khi bán sao? Mời ngồi, hỏi đi!” Rima nhìn sang Takahashi, bắt đầu phấn đấu ly đá bào thứ hai.
“Rima, tớ có việc phải đi, cậu ăn xong rồi về nhé!” Kimura Kiyoshi nói xong liền lao ra cửa tiệm đá bào.
“Ừ”
“Thì ra tên tiểu thư là Rima, một cái tên xinh đẹp như hoa anh đào vậy ~~~”
Takahashi thấy thiếu nữ tóc đen đi mất, trong lòng lập tức hồi hộp, đây chẳng phải là trời giúp mình sao? Để cho hắn cùng mỹ nhân lạnh lùng này hưởng thụ thế giới hai người…
——— —————— ————— chuyển hình ảnh ——— —————— —————————
Yuki nhàm chán đi trên đường, trong đầu không ngừng hiện lên câu nói kia của Yori-chan “căn bản không có cách nào xứng đôi với những người tinh anh như bọn họ——” “Không tương xứng ——”…
“Tại sao mình lại nghĩ ngợi mấy chuyện này chứ, Kaname-senpai và mình căn bản chính là hai thế giới ——”trong đầu Yuki đột nhiên hiện lên hình ảnh Kuran Kaname tháng trước, dáng vẻ kinh khủng lúc hút máu, răng nanh bén nhọn, bên khóe miệng là một vệt máu đỏ diễm cùng mùi máu tươi gay mũi… “Không —— Kaname onii-chan không phải là người như thế ——”
Hm? Đột nhiên Yuki cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm đụng vào trán mình một cái ——
“Chị —— quả bóng ——” một giọng nói non nớt của trẻ con vang lên ——
Yuki ngẩng đầu, nhìn thấy quả bóng bay màu xanh đang bay lên trời, đưa tay kéo lại sợi giây phía dưới quả bóng. “Đây em! Cậu bé, đây là của em phải không?”
Cậu bé mặc áo màu xám và đội mũ từ từ ngẩng đầu… Bên dưới cái mũ dần dần lộ ra hai tròng mắt màu đỏ…
Yuki lui ra sau một bước, thốt lên một tiếng “Vampire!”, nhanh chóng nhìn xung quanh, trên đường đã sớm không có một bóng người. Yuki cực kỳ hối hận, hôm nay vội vàng ra cửa gặp Yori-chan, nên quên mang theo vũ khí.
“Ha ha… chị ơi, cho em máu của chị đi ——” cậu bé áo xám cởi cái mũ xuống, lộ ra gương mặt dữ tợn và răng nanh bén nhọn——
Yuki chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm ——”Á!!!!” ——