Làm Ruộng - Phú Nhị Đại Bị Bắt Làm Lại Từ Đầu

Chương 33: 33: Cáo Trạng





Sáng sớm chuyển thiên, Lư Hủ và Nhan Quân Tề mang theo Nguyên Mạn Nương và Nhan mẫu mới đến, Nhan Quân Tề mới gửi thư đến Quan Dương.

Các nàng chỉ thấy Nhan Quân Tề muốn mua giấy bút mực, Nhan mẫu còn rất cao hứng khi Nhan Quân Tề đi ra ngoài một chút, Nguyên Mạn Nương cũng cao hứng khi thấy Lư Hủ có người làm bạn.

Trong nhà hàng ngày đơn giản, có ăn có mặc, nhi nữ khoẻ mạnh, giá hàng, tiền bạc đều không quan hệ với bọn họ, từ trước đến nay, Nguyên Mạn Nương ái khóc cũng nghe Lư Hủ lải nhải mấy câu tiền không đáng giá tiền, nàng chỉ lo lắng hỏi vài câu:- Còn mua nổi muối à?- Có đủ mua du mua vải không?Được câu trả lời khẳng định của Lư Hủ, Nguyên Mạn Nương cũng không lo lắng nữa.

Không phải rất tốt sao?Còn về đồ ăn như thịt, trứng, vốn cũng không phải là thứ nên ăn thường ngày.

Nàng sống 25 năm, ăn qua đồ trắng và thịt cộng lại cũng chưa được hơn hai tháng, cho dù là qua một năm mới thật dài, tiết qua rồi, ngày tháng nên như thế nào.

Lư Hủ nói muốn khai hoang, Nguyên Mạn Nương đã chuẩn bị cuốc chuẩn bị bận rộn.

Nàng đã nghĩ kỹ rồi, cứ việc dựa vào hoang điền của ba vị tỷ gia ở gần đây, sau này các nàng có thể cùng nhau xuống ruộng còn có thể làm bạn.

Nhan mẫu cũng động tâm, nếu như lương thực tăng lên thành nhà bọn họ sẽ lo lắng không biết ăn cơm, tùy tiện trồng chút cây kê, cỏ, kiều mạch cũng có thể đỡ đói, trồng không được những thứ này, trồng chút ít ma sợi vải, hoặc trồng chút đồ ăn cũng được.

Thời tiết đã không còn sớm nữa, nếu không nắm chắc cũng chỉ có thể trồng kiều mạch, Nguyên Mạn Nương dặn dò Lư Hủ mua đủ đồ vật sớm chút trở về, để cho Tịch Nguyệt nhìn trúng Lư Duệ và Nhan mẫu cùng nhau vác cái cuốc đi khai hoang.

Lư Hủ ừm ừm đáp lời, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Nhan Quân Tề đang đặt bút mực ở ngực, sinh ra chột dạ gạt gia trưởng làm chuyện xấu.

Nhan Quân Tề bình tĩnh hơn rất nhiều, trên mặt không nhìn ra chút dị sắc nào, còn bình tĩnh dặn dò Văn Trinh không được chạy loạn, phải giúp Tịch Nguyệt chăm sóc đệ đệ.

Nhan Văn Trinh ba tuổi muốn giúp Tịch Nguyệt năm tuổi, chiếu cố cho một tuổi của Lư Duệ.

Lư Hủ sinh ra vô hạn đồng tình với muội muội, con cái nhà nghèo đã đến sớm rồi, muội muội bảo bối của hắn mới năm tuổi đã phải mang hai củ cải nhỏ chơi rồi!Hắn kéo bím tóc của Tịch Nguyệt:- Ca ca trở về làm đồ ăn ngon cho ngươi.

Tịch Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.

Còn về chuyện Lư Chu, sáng sớm đầy nhà bận rộn việc nhà, Lư Hủ lo lắng sốt ruột, Tịch Nguyệt đã lớn tuổi, vậy mà hắn vẫn là cái đầu lùn kia.

Lư Hủ:- Ngươi có muốn mang theo đồ vật này hay không?Trên mặt Lư Chu trầm xuống, thu quần áo lại.

Lúc này, mưa nhiều nên độ ẩm rất cao, muỗi cũng nhiều, quần áo mùa đông đều phải mang ra phơi.

Mỗi năm, Nguyên Mạn Nương đều sẽ dùng phân tro Phùng Thành cũ để làm đệm, làm đệm đặt ở đế tủ quần áo, vừa có thể phòng ẩm vừa có thể phòng trùng.


Lúc này, Lư Chu đang cất giữ quần áo và vải cũ đã phơi khô tốt.

Hắn nghe vậy ngẩn ra một lát, không phản ứng lại được là Lư Hủ đang hỏi hắn.

Khóe miệng Lư Hủ giật giật, được rồi, hắn đã biết, đệ đệ của hắn thiếu vôi, bà nội mua không, hắn mua nhiều đậu hủ hơn!Lư Chu:- Ca ca trở về sớm một chút!Lư Hủ đã lái xe lăn ra khỏi cửa, để lại cho Lư Chu một cái bóng.

Lư Chu buông nồi đuổi theo ra ngoài:- Ca ca, thời tiết không thật sớm đi về sớm.

Lư Hủ vẫy vẫy tay với hắn:- Đã biết.

Chạng vạng ngày hôm qua trời đã hơi tối, buổi sáng mây tan, lúc này lại có tư thế tụ tập, thời tiết oi bức, không có mặt trời đi ở trên đường cũng không cảm thấy lạnh lẽo chút nào.

Bọn họ đều đến Quan Dương, từ xa nhìn thấy một đám người từ cửa thành đến ngoài thành.

Lư Hủ đi qua dò hỏi:- Làm gì vậy?Người xếp hàng hoặc cầm túi, hoặc cầm giỏ xách theo giỏ.

- Mua lương thực!Lư Hủ hỏi một chút mới biết được, thì ra là lương thực mạn thuyền không biết lấy ở đâu ra.

Nhan Quân Tề nói:- Người đứng ở đầu thuyền kia hình như là đến thu lương trong thôn.

Lư Hủ nhìn chăm chú, thật đúng là!Không chỉ có 6000 đồng tiền thu lương, đứng cùng lúc còn có bảy người quen của hắn, Tống Lục!Hắn cắn răng:- Ta đã nói Quan Dương năm nay được mùa không thể thiếu lương! Nhìn sòng bạc của cháu trai họ Tống kia còn chưa mở, đã sửa thành bán lương rồi.

Nhan Quân Tề hỏi dân chúng đang xếp hàng:- Bọn họ bán lương thực tân đạm, bao nhiêu tiền một thạch?Đối phương trả lời:- Có tân lương có trần lương, tân lương 500 văn một cân, trần lương 200 văn một cân, nhiều nhất chỉ mua được mười cân.

Lư Hủ híp mắt, cảm thấy bọn họ tối hôm qua làm văn chương chỉ đề đề lương thương mắng nhẹ.

Hai người bọn họ đi thẳng đến thư cục, mượn bút mực của thư cục để viết một tờ cuối cùng, bổ sung một đoạn mắng to những tên đầu cơ gian thương này.

Tuy rằng việc làm ăn của thư cục bị ảnh hưởng, nhưng thường xuyên tới mua thư, mua văn phòng phẩm đều là nhà giàu có, một số viên ngoại gia ở ngoài thành đều có điền trang, không thiếu bạc cũng không thiếu lương thực, chưởng quỹ thư cục làm ăn với bọn họ chẳng những có thể lấy thư đổi lương, còn có thể không ra khỏi cửa đầu cơ trục lợi chút ít cho cửa hàng ở quê nhà.

Nhan Quân Tề sao thư đến chỉnh tề lại sạch sẽ, hôm nay chưởng quỹ nhìn thấy bản thân hắn vừa thấy quả nhiên chữ giống người, thiếu niên tuổi không lớn lắm, dáng vẻ tuấn tú đoan trang, khí chất trầm ổn, tuy chỉ mặc áo vải thô, nhưng cả người tiêu sái mạch văn, chính là so với gia đình giàu có ở thư viện đọc sách cũng không kém hơn.

Đứa nhỏ này sớm muộn gì cũng có tiền đồ!Chưởng quỹ âm thầm suy đoán một phen, lại cảm thấy hài lòng vì thức châu tuệ nhãn của mình.

Nhan Quân Tề đưa ra ý muốn mượn bút mực, chưởng quỹ nào có không muốn, hắn gọi tiểu nhị chuẩn bị bút mực và giấy mực cho Nhan Quân Tề, còn cùng Lư Hủ hàn huyên một lát, không biết Nhan Quân Tề mượn bút mực và giấy mực của hắn đang ghi chép tỉ mỉ về việc đánh gian thương, chỉ cảm thấy Nhan Quân Tề đang ngồi viết văn chương vô cùng cảnh đẹp ý vui.


Sau khi ước định xong bản sao thư tiếp theo, bọn họ lãnh trang giấy và từ biệt chưởng quỹ, tới cửa chính của nha huyện.

Lư Hủ:- Muốn vào à?Nhan Quân Tề:- Ừm.

Lư Hủ:- Ta chỉ ấp ủ trong chốc lát thôi! Hắn phải suy nghĩ xem nên nói lời dạo đầu như thế nào.

Không đợi hắn suy nghĩ thông suốt, văn lại lần trước giúp hắn viết công văn lại trùng hợp từ bên ngoài trở về.

- Lại là ngươi, viết công văn à?Lư Hủ vừa nhìn thấy người quen! Là ta là ta.

- Ngươi có suy nghĩ ra được không?- Suy nghĩ một chút, ta đang muốn thực đơn, hai ngày này có thể làm ra, nhất định sẽ đưa đến cho ngài một phần.

Lư Hủ kéo Nhan Quân Tề đi theo văn lại trà trộn vào nha huyện.

- Được, ta chờ thử.

Lư Hủ hỏi tiếp:- Có Huyện lệnh đại nhân không?- Có nha, tiểu tử ngươi còn muốn tìm đại nhân?Lư Hủ cười, ngâm ngâm:- Chúng ta muốn thượng thư đến gặp đại nhân.

Văn lại tươi cười chớp mắt một cái:- Ngươi muốn cái gì?Nhan Quân Tề lấy phong thư ra:- Học trò có thư báo cho Huyện lệnh đại nhân.

Văn lại:- ! Bầu không khí đang rất tốt đột nhiên im bặt.

Hắn làm việc ở Quan Dương đã bảy tám năm, có người thượng thư đây là lần đầu tiên gặp được, thật hiếm lạ!Văn lại có muốn thầm hỏi bọn họ muốn dâng thư gì, nhưng Lư Hủ và Nhan Quân Tề ai cũng không chịu nói.

Nhìn thấy Lư Hủ cười đến vô tâm không phổi, văn lại nghĩ đến cũng không phải là chuyện đại nghịch bất đạo gì, nhưng mà vẫn là mặt hổ hù doạ bọn họ:- Thượng thư lung tung chọc giận đại nhân làm không tốt là phải chịu hình phạt.

Lư Hủ:- Sao có thể như vậy được, chúng ta phải phản ánh với đại nhân một chút tình hình thực tế.

Ta nghe nói huyện lệnh đại nhân yêu dân như con, cho dù chúng ta nói gì đó có hơi sai lầm, nhưng lão nhân gia hắn cũng sẽ không so đo với chúng ta.

Văn lại cũng nghĩ đến, bọn họ lớn tuổi tính tình nhỏ, xuất thân từ thế gia dòng bên, hàm dưỡng tốt đấy.

Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, để bọn họ đi gặp huyện lệnh.


Quan Dương Huyện lệnh năm nay đã 55 tuổi, không đến tuổi về hưu, tóc đã hoa râm, người mảnh khảnh, trên mặt có một khuôn mặt u sầu nhàn nhạt.

Hắn xuất thân là danh môn thế gia, tuy là dòng dõi, lúc còn trẻ cũng có một phen khát vọng, nhưng thời vận không tốt, hơn 50 tuổi cũng chỉ làm được Huyện lệnh một phương.

Từ năm 49 tuổi điều đến Quan Dương, tâm tư của hắn cũng tiến thêm một bước, chỉ muốn giáo hóa bá tính, thi hành văn giáo, chữa khỏi địa bàn của hắn.

Nghe nói có một đồng sinh muốn gặp hắn, Vương Huyện lệnh kinh ngạc một phen, cũng không ngại phiền phức, mặc một thân thường phục từ trong nha môn đi ra.

Nhan Quân Tề báo tên họ lên, Vương Huyện lệnh đã nhớ tới quê quán của hắn.

Quan Dương là nơi cách thành xa xôi, lại là nơi trưng binh, văn giáo cũng không hưng thịnh, toàn bộ huyện bọn họ cử nhân, đồng sinh cũng không đủ trăm người, sao đến trên tờ giấy gấp lại cũng không có đến nửa tờ giấy, Vương huyện lệnh đều có chút ấn tượng đối với tên của bọn họ.

Nhan Quân Tề tướng mạo điềm tĩnh, cử chỉ khéo léo, ấn tượng của Vương Huyện lệnh đối với hắn không tệ, tuổi còn nhỏ mà đã dám dâng sớ, coi như có chút can đảm.

Hắn không vội vã xem nội dung thượng thư của Nhan Quân Tề, mà trước tiên khảo giáo một phen kiến thức của Nhan Quân Tề, một hỏi một đáp, Vương Huyện lệnh lại hài lòng vài phần.

Không cần gấp gáp.

Đặc biệt là bên cạnh hắn có một người làm bạn đối lập.

Nhìn Lư Hủ vò đầu bứt tai, vừa nghe vấn đề lập tức cúi đầu đứng thẳng bất động, lại nhìn Nhan Quân Tề không vội không nóng đối đáp trôi chảy, càng làm cho người ta cảm thấy đáng quý.

Nếu như đứa nhỏ này tự tiến cử thì hắn cũng không phải không muốn nỗ lực một phen.

Đợi đến khi hắn mở ra nội dung của Nhan Quân Tề thượng thư, Vương Huyện lệnh phát hiện hắn thật đúng là xem thường dũng khí của đứa nhỏ này.

Đặc biệt là khi bàn về châm biếm, bất luận là nội dung hay là chữ viết, mạnh mẽ lớn mật thẳng thắn, có hơi chút ý Cổ Vận.

Vương Huyện lệnh đọc xong, lại đọc một lần, thật lâu không nói.

Lư Hủ lặng lẽ quan sát biểu tình của Huyện lệnh, sau khi khảo giáo Nhan Quân Tề xong, trên mặt lão tiên sinh lại lộ ra một chút ý cười, xem xong nội dung của thượng thư đã không còn, sau đó lông mày càng nhíu càng sâu, dần dần nhìn không ra hỉ nộ.

Lư Hủ cũng không đoán được rốt cuộc hắn có mấy phần không hài lòng.

Huyện lệnh mặt không đổi sắc gọi văn lại đi nhanh, gọi Nhan Quân Tề và Lư Hủ vào trong đường.

Hắn nhìn Nhan Quân Tề vài lần, bình thản buông thư tín xuống hỏi Nhan Quân Tề:- Ta nhớ ngươi là nông dân.

Nhan Quân Tề:- Thôn của học sinh là Huyện Hạ ở Quan Dương, thôn của Mã gia.

Huyện lệnh:- Uống Mã Trấn! Uống Mã Trấn! Làm thầy cho ai?Nhan Quân Tề lắc đầu:- Vô sự.


Lư Hủ vội vàng bổ sung:- Thôn chúng ta ngay cả tiên sinh dạy học cũng không có, Quân Tề hắn tự học thành tài, là người đọc sách duy nhất trong thôn chúng ta.

Huyện lệnh nghe vậy nhìn Lư Hủ một chút, lại quay đầu lại hỏi Nhan Quân Tề:- Vì sao không đến huyện để đọc sách?Nhan Quân Tề thản nhiên nói:- Học trò nghèo.

Huyện lệnh:- Nếu gia cảnh bần cùng, cha mẹ huynh đệ của ngươi cũng nguyện ý cung cấp cho ngươi đọc sách sao?Nhan Quân Tề:- Phụ tang, con út, cả trượng mẫu thân đều là học trò.

Huyện lệnh lại trầm mặc một cái chớp mắt.

Huyện lệnh:- Ngươi có biết ngươi cáo trạng là người nào không?Nhan Quân Tề không kiêu ngạo không siểm nịnh:- Biết, nhưng không quá biết.

Huyện lệnh hít sâu một hơi, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, thật lâu không nói.

Nhan Quân Tề trầm tĩnh đứng trang nghiêm.

Lư Hủ đứng bên cạnh hắn cũng không dám lên tiếng.

Trên người Huyện lệnh hiện ra sự mệt mỏi, giống như muốn ngủ.

Bọn họ giống như tiến vào trò chơi so định lực, ai động trước thì thua trước, đáng thương cho hắn là một người vừa vào văn phòng giảng dạy mà cả người không thoải mái học tra, muốn bồi đứng ở đây.

Lư Hủ cảm thấy chân của hắn sắp tê rần, Huyện lệnh mới mở mắt ra, hỏi Nhan Quân Tề:- Ngươi năm nay chính là muốn làm thí sinh viên?Nhan Quân Tề:- Đúng vậy.

Hắn nhìn chằm chằm Nhan Quân Tề một lúc lâu, cười cười, thở dài:- Vậy thì trở về học hành cho tốt đi.

Dứt lời, hắn vẫy vẫy tay để cho bọn họ rời đi.

Lư Hủ không hiểu ra sao, thượng thư này của bọn họ rốt cuộc là thành công hay không thành công?Hắn học theo Nhan Quân Tề làm lễ cáo từ, nhẫn nại rời khỏi cùng Nhan Quân Tề.

Đợi ra khỏi nha huyện, Lư Hủ nới lỏng vai cổ thở dài nói:- Không hoàn thành công cuộc thi à?Nhan Quân Tề:- Ừm.

Lư Hủ cười lớn:- Ít nhất thì không ăn hình phạt!Bằng kinh nghiệm nhiều năm ai huấn bị gọi là gia trưởng của hắn thì biết, loại đệ tử tốt này cáo trạng không báo ra kết quả, cơ bản chẳng khác nào không xảy ra chuyện gì.

Lư Hủ an ủi hắn:- Ta thấy nhất định là huyện lệnh đại nhân rất hài lòng với ngươi, nếu không phải lúc khảo hạch ngươi có thể đối đáp trôi chảy, hai ta không bị đánh một trận thì cũng bị đánh ra.

Hắn đắp vai Nhan Quân Tề, bày ra một bộ dáng nghe lời thiên mệnh, ta làm ta sảng rồi, kết quả không liên quan gì đến ta, nghĩ thoáng một chút.

- Đi! Mua đồ ăn đi!Không ngờ bậc thang của nha huyện bọn họ còn chưa xuống lại bị văn lại gọi bọn họ vào cửa.

- Hai người, từ từ!Tác giả có lời muốn nói:Khi đi học, tâm trí của Lư Hủ hoạt động: Không muốn vào văn phòng, không muốn vào văn phòng, không muốn vào văn phòng!.