Làm Ruộng - Phú Nhị Đại Bị Bắt Làm Lại Từ Đầu

Chương 25: Chương 25





Về đến nhà, Lư Chu đang nắm đồ vật mà Lư Duệ và Tịch Nguyệt thu thập ở phòng bếp, nghe thấy tiếng mở cửa, động tác nhất trí từ trong phòng bếp chạy ra.

Tịch Nguyệt:- Ca ca!Lư Hủ bước nhanh qua kéo Tịch Nguyệt lên rồi đi vòng vòng trong sân, làm cho Tịch Nguyệt cười ha hả.

- Thật là quá tốt!Lư Hủ thả Tịch Nguyệt xuống, lại nâng Lư Chu lên nhanh chóng xoay tròn.

Đột nhiên, Lư Chu không kịp phòng bị, sợ hãi nắm chặt lấy cánh tay của Lư Hủ, sợ bị ca ca đang rửng mỡ ném ra.

Lư Hủ dùng hết sức lực, thả Lư Chu đang nằm mộng bức chân mềm xuống, lại giơ lên cao.

Trong nhà cười như một đoàn, Nguyên Mạn Nương mua gà mái già từ Tam Nãi Nãi gia trở về.

- gà!Tịch Nguyệt ngẩng đầu hỏi:- Muốn nuôi không?- Không nuôi, nấu ăn!Lư Hủ chỉ huy Lư Chu nấu nước, vén tay áo giết cá, chặt thịt.

Lư Hủ rửa sạch sẽ bong bóng cá ném cho Lư Duệ chơi, Lư Duệ cố ý giẫm một cái ở bên cạnh lại dịch mở, đá xa lại đuổi theo, tiểu miêu chơi bóng giống như vui vẻ đầy sân.

Tịch Nguyệt chạy tới chạy lui kéo kéo, quét rác rưởi, đôi mắt đều muốn hoa, có cá, có thịt, còn có gà, nên ăn cái gì đây?- Ca ca hôm nay ăn mừng năm mới sao?Trong trí nhớ ngắn ngủi của nàng, chỉ có ăn Tết mới có thể ăn nhiều thịt như vậy!Lời nói của Lư Hủ hùng hồn, cầm dao chỉ trích phương tù:- Nhưng mà năm nào cũng ăn thịt! Nhà chúng ta không nợ, ca ca có tiền, sau này muốn ăn thịt thì ăn thịt!Cả nhà bận rộn ở trong bếp, Lư Chu vừa nấu cơm vừa mang theo rương gỗ nhỏ đi qua đi lại để lấy nước, Tịch Nguyệt lột vỏ tỏi lột vỏ hành, Lư Duệ ăn một khối bánh đậu xanh rồi ăn xung quanh chân bọn họ.

Trời còn chưa tối, khói bếp trong phòng bếp Lư gia bốc cháy, thoang thoảng mùi thơm.

hầm gà, xào xương xào thịt kho tàu! Nguyên Mạn Nương lấy một cái làn ở cửa vào, cho cơm vừa mới chưng xong vào trong chén đựng vào trong giỏ, cách một tầng lại thả bè cốt vào trong đó.


Lư Hủ ăn hết thịt kho tàu, cuối cùng lấy ra toàn bộ gà.

Từ trên núi hạ xuống, sắc trời đã tối đen, Lư Hủ thắp đèn mang lên một bàn đồ ăn.

Cả nhà vui vẻ ăn, so với qua năm còn phong phú hơn.

Lư Hủ say, chưởng quỹ của tửu lâu đưa rượu không tệ, vào miệng mềm mại, ngọt ngào, có quả thơm, không có trên còn trợ mê, Lư Hủ ngủ một giấc đã là mặt trời lên cao.

Hắn bị ánh nắng chiếu tỉnh, không biết hôm nay hôm nào dậy ăn cơm, tiêu thực lại ngủ sớm, ngủ liên tiếp ba ngày.

Ba ngày này, Lư Hủ không đi đâu, mỗi ngày đều ở nhà ăn uống nghỉ ngơi, dường như muốn bù lại thiếu ngủ gần hai tháng qua.

Trong nhà yên tĩnh, Lư Chu và Tịch Nguyệt phí hoài chính mình nói nhỏ, ngay cả Lư Duệ cũng bị Nguyên Mạn Nương đưa ra bên ngoài chơi.

Nhan mẫu và Tam phu nhân đều không nhịn được hỏi:- Không phải Hủ Oa bị bệnh chứ?Các nàng còn nhớ rõ lần trước, khi Lô Hủ bệnh không dậy nổi, thì bệnh đã đỡ hơn một chút.

Nguyên Mạn Nương lắc đầu, lần này nàng không hoảng loạn như lần trước, bình tĩnh làm thêu cho Lô Hủ, không đến hai tháng, Lô Hủ đã phá năm đôi giày cho nàng:- Không sinh bệnh chính là mệt mỏi, ngủ đủ rồi mới có thể hồi phục.

Một giấc ngủ ngon giấc của Lư Hủ vô cùng ngon, mở mắt ra cả người đều mềm nhũn.

Hắn duỗi lưng ra, đóng cửa lại trong nhà, người đều đi ra ngoài, không nghe thấy một chút động tĩnh nào, Lư Hủ bò dậy đến phòng bếp uống sạch sẽ chén nước trong, lại ăn nửa khối đậu tán nhuyễn bao, lau miệng sơn.


Vẫn là một mình hắn, vẫn là ngọn núi kia.

Cỏ dại trên sườn núi càng ngày càng dày, ngọn núi xa hơn lần trước cũng càng ngày càng sâu.

Lư Hủ há miệng hít sâu, vô cùng vui sướng, một hơi chạy đến đỉnh núi, lúc này nhìn lại, chỉ cảm thấy gió cũng ôn nhu, mây cũng có thể ái, ngay cả nhìn không thấy cuối đường núi cũng thuận mắt.

Hắn chạy bán vịt trong chốc lát, hoạt động gân cốt rất tốt, hai tay một mực nằm ở trên sườn núi phát ngốc, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không nghĩ sai!Một lúc lâu sau, Nhan Quân Tề vẫn tìm tới.

- Ta đến nhà ngươi thăm ngươi, thấy ngươi không ở đây nên đoán ngươi ở đây.

- Ta không sao, chính là đến xem!Lư Hủ cắn rễ cỏ đuôi chó, cả người đều tản ra vẻ lười biếng:- Ta cảm thấy, ta giống như đi một đoạn đường rất xa.

Nhan Quân Tề và hắn cùng nhìn ra đường núi xa xa, đường núi hẹp hẹp chạy dài trong núi, uốn lượn như một đường, lúc đó ở chỗ này, bọn họ còn không nhìn thấy dưới chân có đường mòn, lấy lại tinh thần đã giống như đã trải qua mấy đời.

Nhan Quân Tề cảm thán:- Vất vả rồi.

- Rất mệt, nhưng mà không vất vả!Thấy mẹ của ta là đám người Lư Chu Tịch Nguyệt tin tưởng ta như vậy, ta rất vui sướng!Ánh mắt Lư Hủ sáng quắc, hai mắt lóe sáng nhìn núi xuyên thiên địa và Nhan Quân Tề trước mắt:Nhan Quân Tề bật cười:- Sao có thể là mơ được chứ?Trên đời nào có giấc mơ vất vả như vậy?Nhan Quân Tề yên lặng nhìn Lư Hủ nghĩ, chỉ có người vui sướng như ngươi thì mới có thể nhìn thấy cái gì cũng giống như mộng đẹp.

Mỗi ngày hắn đều đọc sách, khổ sở đến mức không thể tiếp tục đọc nữa, chỉ có khi nào Lư Hủ nhảy ra khỏi sổ sách của hắn, ngẫm lại bộ dáng tràn đầy hi vọng khi bị Lư Hủ ăn hại hắn bên cạnh bàn mới có thể thưởng thức vài phần ngọt ngào.

Lư Hủ cảm thán xong, lại không có tâm trạng gì:- Quân Tề ngươi xem thử đỉnh núi đối diện có phải là hạch đào hay không? Chờ mùa thu chúng ta lên núi tìm xem, nhất định có hạch đào hạt dẻ!- Chờ ta có tiền, ta sẽ mua hết đỉnh núi này tới, trồng cây ăn quả, trồng hạch đào, trồng hạt dẻ! Không có chuyện gì thì lên núi đi dạo, quanh năm suốt tháng đều có đồ ăn, muốn ăn thế nào thì ăn!Lư Hủ đang nghĩ xem nên làm sao để xây dựng đình thì bỗng nhiên thấy dưới chân núi dâng lên khói bếp:- Ồ, hôm nay là ngày mấy rồi, sao mỗi nhà đều chuẩn bị cơm trưa vậy?Nhan Quân Tề:- Hôm nay là mùa vụ hè.


- Vụ mùa hạ gieo hạt à?Lư Hủ ngao một tiếng:- Hôm nay? Ta ngủ mấy ngày rồi à? Làm sao cũng không có ai gọi ta!Hắn vội vàng túm Nhan Quân Tề chạy xuống núi, ném một thân lười nhác, cầm lưỡi hái lại chạy về phía ruộng lúa mạch.

Vụ mùa thu hoạch!Mạch địa nhà bọn họ sao có thể thiếu hắn được!Nhan Quân Tề cũng không thể hiểu được cảm nhiễm của hắn, cầm lưỡi hái đi tới.

Tổng cộng có hai mẫu đất của Lư gia, nhưng gia cảnh của bọn họ yếu ớt, nhỏ yếu, ngoại trừ Nguyên Mạn Nương ra thì ngay cả Lư Chu cũng đều cầm lưỡi hái làm chủ lực, Tịch Nguyệt dẫn theo giỏ đi theo ở phía sau để lấy mạch tuệ, còn Lư Duệ thì một chân sâu một chân thiển đuổi theo đàn châu chấu trên mặt đất.

- Ca ca!Tịch Nguyệt nhìn thấy hắn từ phía xa đã kêu lên.

Lư Chu và Nguyên Mạn Nương nghe thấy cũng thẳng lưng cười với hắn.

- Tỉnh lại à?- Tỉnh lại đi! Ngủ không được nữa.

Lư Hủ làm ruộng, nhận Nguyên Mạn Nương làm chủ lực, bắt đầu xới đất cắt lúa mạch.

Vì trên ruộng lúa mạch không có một thân cây, gần giữa trưa, mặt trời lên cao làm cho người ta cảm thấy khô nóng.

Lý Nữu đã quên mũ rơm, đỉnh đầu bị phơi nắng đến nóng lên, còn phải cong eo không ngừng cắt lúa mạch, bó lúa mạch, chòm râu nhỏ đến cánh tay vừa ngứa vừa đau, không vén tay áo lên lại nóng đến khó chịu.

Cả nhà ngay cả sức sống của Tịch Nguyệt còn không giảm, Tịch Nguyệt nhặt đủ một nắm mạch tuệ, chạy vài bước bỏ vào trong giỏ.

Lý Chu bắt được cho Lư Duệ hai con châu chấu, dùng nhánh cỏ xuyên qua, để cho Lư Duệ đến dưới bóng cây bên cạnh ruộng chơi, đỡ bị nhiệt đến hắn, cũng đỡ phải hắn quấy rối cho Tịch Nguyệt.

Giữa trưa quá nóng, Lư Hủ để cho bọn họ nghỉ ngơi ở bóng cây bên cạnh ruộng, còn mình thì trở về nấu nồi canh hàm, lại từ nhà Tam Nãi Nãi bên cạnh mua một rổ bánh bao thịt, đẩy xe đẩy nhỏ, để một cái chiếu cũ và mũ rơm trở về.

Hắn đặt chiếu dưới tàng cây, để cho Lư Duệ, Tịch Nguyệt, và Lô Chu ăn no nằm trên đó ngủ trưa.


Đại nhân còn tốt, tiểu hài tử mệt mỏi một buổi sáng tinh lực theo không kịp.

Lý Chính gia cũng đưa tới cơm trưa, cơm khô chưng ngũ cốc của nhà mình, màn thầu trắng, đồ ăn nấu một nồi lớn.

Nhà bọn họ thuộc về đồ ăn ngon, nhưng so với nhà Lư Hủ vẫn là tương đối tiết kiệm.

Ngay cả đất của nhị mẫu cũng ăn bánh bao!Mỗi một bát canh trứng của Lư Hủ đều rất nóng, nhiệt độ cao sẽ dễ bị thiếu muối, phải bổ muối rồi!Nếu không phải thời gian không kịp, hắn đã gọi nhiều món ăn, nấu đậu xanh giải nhiệt.

Cho gia đình của mình đều thịnh hảo, Lư Hủ mang theo rương đến Lý Chính gia.

- Đại gia gia, ta có chút canh ngon, có ai uống không?Tiểu tôn tử của Lý Chính Hổ Lỗ Đầu Hổ coi thường Lư Hủ, một cái bĩu môi một cái ngửa đầu:- Không ai u!Hắn còn chưa nói hết câu đã bị hắn đấm vào đầu, Lư Xuyên đứng lên nhận lấy rương gỗ:- Uống đi, ta vừa vặn khát!Miễn phí thì có gì mà không cần, chỉ là tiểu tử ngốc của con hổ kia.

- Ngươi nấu thứ gì vậy?- Mẹ nó!Lư Hủ an toàn cho người khác:- Thứ này là đồ ăn trong biển, phơi khô rất nhẹ, mua một khối có thể ăn lâu, muối ăn ít ăn nhiều cũng không tệ.

Kích thích vừa có thể vừa có thể phòng ngừa được bướu cổ!Lư Xuyên tò mò mở một chén, một miệng ăn hướng về phía ngón cái của Lư Hủ:- Nhìn canh suông quả dưa chua, còn ngon hơn uống.

Hắn rót đầy một chén cho Lý Chính và thúc thúc bá bá của hắn, ngay cả đầu hổ cũng tò mò rót một chén.

Lư Hủ đẩy mạnh tiêu thụ thành công, mang theo rương trở về, chỉ thấy tiểu đệ đệ thân ái của hắn không ngủ ngon, ghé vào bên chiếu túm châu chấu chơi, đầu đều túm rớt!Tiểu muội muội thân ái của hắn vừa buồn ngủ đến mí mắt đánh nhau, vừa tức giận đưa ra chủ ý cho hắn:- Nhổ đầu lên đây, ca ca đã trở về nướng đồ ăn cho ngươi.

Tịch Nguyệt nhìn hắn:- Ca caNgười của Lư Hủ đều đã tê rần, đừng gọi hắn, hắn không nướng, hắn không dám!Tác giả có lời muốn nói:Lư Hủ: Hôm nay đại ca uy phong không?Tịch Nguyệt: Không có.

.