Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 78: Chó Dại Và Nhà Ở




Editor: Aubrey.

Hôm nay, tờ mờ sáng, mặt trời vẫn chưa ló dạng, Nhạc ca nhi, Sướng ca nhi và A ma của y, ba người ở trong bếp làm điểm tâm.

Bỗng nhiên, ngoài tiệm có tiếng đập cửa.

Rầm rầm rầm, trực tiếp dùng tay đập, rất mạnh, bọn họ ở bên trong đều giật mình.

"Ai mà tới sớm vậy? Trời chỉ mới tờ mờ sáng thôi mà." A ma của Sướng ca nhi nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa, ông bao xong một cái bánh bao, đi ra ngoài định mở cửa.

Sướng ca nhi lập tức giữ ông lại, nói: "Từ từ A ma, sớm như vậy, ngoài đường chỉ mới có vài người, không biết là ai, để con đi xem xem."

Nhạc ca nhi gật đầu, khoa tay nói: Chúng ta ở đây lâu rồi mà chưa từng có ai đến tìm sớm như vậy cả.

Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Bọn họ đều cảm thấy, có gì đó rất không ổn.

Ngoài phòng, tiếng đập cửa càng ngày càng nhanh.

Cuối cùng, Sướng ca nhi nói: "Ta đi xem"

Nhạc ca nhi kéo y lại, khoa tay nói: Ta đi với ngươi.

Hai người đi tới cửa, Sướng ca nhi cách cửa hỏi: "Ai vậy?"

Tiếng đập cửa ngừng lại, sau đó bên ngoài vang lên một âm thanh nôn nóng: "Dư lão bản? Dư lão bản có ở đây không?"

Tìm Dư đại ca (Dư lão bản)?

"Dư lão bản không có ở đây, hai ngày sau rồi ngươi hẵng đến." Sướng ca nhi đáp.

Hai người nghe giọng nói này rất quen, Sướng ca nhi chỉ chỉ khe cửa, ý bảo nhìn thử xem.

Nhạc ca nhi gật đầu, hai người một trên một dưới ghé sát vào khe cửa nhìn ra ngoài. Một lát sau, hai người đứng thẳng dậy.

Nhạc ca nhi nhíu mày, khoa tay hỏi: Là Thạch thiếu gia?

Sướng ca nhi gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ta cũng thấy y, đầu bù tóc rối, trông rất chật vật."

"Hắn ở đây, chắc chắn hắn ở đây, không phải hắn sống ở đây sao? Mau mở cửa, để ta gặp hắn, ta muốn gặp hắn." Ngoài cửa, Thạch Sanh nôn nóng nhìn ra phía sau, cực kỳ lo sợ.

Sướng ca nhi đáp: "Thật ngại quá, mấy ngày nay Dư lão bản không có ở đây, nếu ngươi có việc thì mấy ngày nữa hẵng đến. Mà không, tốt nhất là ngươi đừng tới."

Hai người lại nhìn qua khe cửa.

Chỉ thấy Thạch Sanh khựng một chút, cắn môi, nhìn ra sau, rồi nhìn xung quanh, nói: "Ca nhi câm kia đâu? Tên là Thường Nhạc thì phải, kêu y ra đây, ta muốn gặp y, ta muốn nhìn xem y có chỗ nào tốt đẹp hơn ta, dựa vào cái gì mà muốn độc chiếm Dư Thanh Trạch. Ngoại hình xấu hơn ta, không thể nói được, có lẽ cũng chẳng biết chữ..."

Hai người ở sau cửa nhíu mày, đứng dậy. Nhạc ca nhi đưa tay đẩy cửa ra, trừng mắt nhìn ca nhi dám mơ ước hôn phu của y.

Thạch Sanh thấy cửa đã mở, lập tức nhìn vào bên trong, muốn bước vào: "Dư lão bản đâu? Có phải các ngươi cố ý không cho hắn gặp ta hay không? Để hắn nói chuyện với ta, ta có tích góp một ít tiền, có thể giúp hắn mở cửa hàng, mở một cửa hàng lớn hơn cái tiệm này, chỉ cần hắn thành thân với ta, chỉ có hắn mới có thể giúp ta, ta... A!"

Gã còn chưa dứt lời, đột nhiên bị đẩy mạnh một cái, khiến gã té xuống mặt đất.

"Thường Nhạc! Ngươi làm gì vậy hả?!" Thạch Sanh phẫn nộ trừng người vừa đẩy mình, mắng.

Nhạc ca nhi lạnh mặt nhìn gã, Sướng ca nhi hừ lạnh một tiếng, nói: "Thạch thiếu gia, Dư lão bản đã nói với ngươi rồi, hắn chỉ lấy Nhạc ca nhi thôi. Xem cái đức hạnh của ngươi đi, ngươi chưa bao giờ soi gương tự nhìn lại bản thân sao?"

Thạch Sanh bò dậy, phẫn hận trừng mắt liếc hai người một cái, nói: "Hừ! Bản thân ta ra sao? Mặc xác ta, dù sao cũng tốt hơn tên câm này! Y dựa vào cái gì chứ?!"

Sướng ca nhi lập tức phản bác: "Để ta nói cho ngươi nghe bản thân của ngươi như thế nào, bản thân đã đính hôn, mà còn ở trước mặt mọi người câu dẫn hôn phu của người khác! Người ta gọi đây là cái thứ không biết xấu hổ! Không ra thể thống gì! Vô liêm sỉ!"

Thạch Sanh cắn răng, nói: "Ta chỉ là bất đắc dĩ! Nhà ta muốn gả ta cho một con ma ốm không thể giao hợp, chỉ có Dư Thanh Trạch mới có thể giúp ta, hắn có quan hệ tốt với Triệu phủ, Từng gia sẽ không dám động đến hắn, ta..."

Sướng ca nhi ngắt lời gã: "Ai quan tâm ngươi bất đắc dĩ như thế nào, sao ngươi không đi tìm những hán tử chưa có ai làm mai đi? Tóm lại, ngươi đừng hòng mơ tưởng hôn phu của người khác!"

Lúc này, từ một con hẻm nhỏ gần đó truyền đến âm thanh ầm ĩ, hình như có một đám người đang đi về hướng này. Thạch Sanh vừa nghe lập tức sốt ruột, gã bất chấp hiềm khích giữa mình với hai ca nhi này, chen người vào trong: "Ta, chuyện này nói sau đi, cho ta vào đã. Chúng ta vào trong rồi nói..."

Nhạc ca nhi giơ tay cản lại, không cho gã vào trong.

Sướng ca nhi cũng đẩy gã ra, nói: "Dư lão bản đã nói tiệm của bọn ta không chào đón ngươi, ngươi đi đi!"

Thạch Sanh sốt ruột phát khóc: "Cho ta vào đi, ta, ta, ta cầu xin các ngươi, bọn họ sắp tìm được ta rồi, ta không muốn gả cho con ma ốm đó. Các ngươi giúp ta đi mà, cho ta vào đi, ta bảo đảm sau này sẽ không làm phiền Dư lão bản nữa..."

Nhạc ca nhi đã nghe Dư Thanh Trạch nói một chút về chuyện của Thạch Sanh, tuy gã cũng đáng thương, nhưng gã vẫn rắp tâm làm chuyện bất lương, vẫn muốn dây dưa với Dư đại ca, y nhất quyết không cho gã vào.

Cách đó không xa, một đám người đi tới, nhìn đông nhìn tây, hình như đang gấp rút kiếm ai đó. Bởi vì ở bên này có một cửa hàng che khuất tầm nhìn, nên bọn họ không nhìn thấy tình hình ở bên này, nhưng hai người Nhạc ca nhi thì có thể nhìn thấy bọn họ.

Thạch Sanh nhìn thấy đám người kia, lập tức ngừng tranh chấp với hai ca nhi này, xoay người muốn chạy.

Nhạc ca nhi thấy vậy, nhanh chóng bắt lấy cánh tay gã, kéo gã về.

Thạch Sanh kinh hỉ quay đầu: "Ngươi chịu giúp ta rồi sao?"

Nhạc ca nhi và Sướng ca nhi nhìn nhau một cái.

Sau đó, Sướng ca nhi lớn tiếng nói với đám người kia: "Này! Có phải các ngươi đang tìm Thạch thiếu gia, Thạch Sanh không? Y ở đây này."

Thạch Sanh: "..."

Đám người kia nghe vậy, lập tức chạy tới.

"Ngươi, các ngươi! Buông ta ra! Buông ta ra!" Thạch Sanh dùng sức giãy giụa, nhưng chỉ với sức lực như mèo cào của gã, sao địch nổi Nhạc ca nhi.

Vì thế, đến khi đám người kia lại đây, gã tuyệt vọng mà mắng: "Các ngươi nhớ kỹ cho ta! Ta sẽ không buông tha cho các ngươi!"

Sướng ca nhi tốt bụng khuyên gã một câu: "Ngươi vẫn nên ở nhà chờ ngày được gả đi, không cần ra ngoài gây tai hoạ cho người khác."

Dưới tiếng mắng chửi của Thạch Sanh, đám người kia kéo gã đi.

Chờ đến khi người đã đi xa, Nhạc ca nhi và Sướng ca nhi nhìn nhau một cái, nhịn không được cười ha ha.

Thật hả giận!

Đóng cửa, làm việc tiếp thôi!

"Sao thế? Ta nghe các ngươi lớn tiếng ở ngoài kia." A ma của Sướng ca nhi đang canh lửa nên không thể đi ra ngoài, chỉ nghe bên ngoài có tiếng của một ca nhi, ông cảm thấy không có gì nguy hiểm nên cũng không đi ra.

"Hừ! Chỉ là một con chó điên chạy ra khỏi lồng sắt, bị người nhà bắt về rồi." Sướng ca nhi đáp.

Nhạc ca nhi cười, y rửa tay, tiếp tục làm điểm tâm.

Bởi vì chuyện hồi sáng, nên tâm trạng của hai ca nhi tốt hẳn lên.

Những nhân công còn lại lục tục tới tiệm, mọi người bắt đầu thuần phục làm công tác chuẩn bị mở cửa. Chờ đến khi mở cửa, bọn họ mới phát hiện Gia Bảo vẫn luôn tới sớm nhất, hôm nay lại không tới.

"Có phải ngủ quên không? Tuổi này của nó đúng là độ tuổi ăn ngủ của thiếu niên." Trân thúc sao nói.

"Có thể lắm, ngày nào ta cũng gọi đệ đệ của ta dậy mà nó vẫn không dậy. Một khắc trước đánh thức nó xong, vừa quay đầu, lại thấy nó ngủ nữa." Khánh ca nhi lắc đầu cười nói.

Sướng ca nhi nói: "Vậy sáng nay để ta tính tiền cho, buổi sáng đa số là khách quen."

Gia Bảo không ở đây, Dư Thanh Trạch cũng không ở đây, trong tiệm chỉ có Sướng ca nhi và Nhạc ca nhi là giỏi tính toán nhất. Nhạc ca nhi phải làm điểm tâm, Sướng ca nhi đành phải đứng ra làm người thu tiền.

Tuy tốc độ có hơi chậm, nhưng cuối cùng vẫn tính đúng.

Có điều, nửa canh giờ sau, Gia Bảo vẫn không tới, bọn họ bắt đầu cảm thấy có gì đó bất ổn.

Nhạc ca nhi ra ngoài nhìn một chút, Gia Bảo vẫn chưa tới, y nhíu mày, khoa tay nói với Sướng ca nhi: Ta đi tìm Gia Bảo, có lẽ sinh bệnh rồi, ta sợ không có ai chăm cho hắn.

Sướng ca nhi gật đầu, nói: "Để Thiết Trụ đi với ngươi, lỡ như không phải sinh bệnh mà là gặp chuyện gì đó thì không ổn."

Nhạc ca nhi gật đầu.

"Thiết Trụ, ngươi cùng Nhạc ca nhi đi qua nhà Gia Bảo đi. Thiết Sinh, lát nữa ngươi tới thay chỗ Thiết Trụ." Sướng ca nhi nói với Thiết Sinh và Thiết Trụ, bộ dạng của Thiết Trụ cao to, rất thích hợp làm hộ vệ.

"Vâng."

"Được."

Nhạc ca nhi dẫn Thiết Trụ đi qua vài con hẻm, đi về phía nhà Gia Bảo.

Còn chưa tới nhà Gia Bảo, từ xa xa, Nhạc ca nhi đã nhìn thấy có vài người ra ra vào vào nhà Gia Bảo.

Y nhanh chóng chạy tới, vào nhà, thấy Gia Bảo đang giang hai tay che trước cửa phòng, lớn tiếng nói: "Không cho phép chạm vào đồ vật bên trong, đó là đồ của A ma ta!"

Nhạc ca nhi thấy mấy người kia đang dọn đồ đạc trong nhà Gia Bảo ra, ngay cả dụng cụ nhà bếp cũng bị mang ra rồi, hiện tại có hai hán tử đang chuẩn bị vào dọn phòng của hắn.

Y vội vàng đi tới, chắn trước người Gia Bảo, khoa tay hỏi Gia Bảo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thiết Trụ thấy vậy, cũng nhanh chóng bước tới, nhíu mày hỏi: "Chuyện gì thế này?"

Gia Bảo thấy Nhạc ca nhi và Thiết Trụ tới, hai mắt đỏ lên, cắn răng nói: "Thường Nhạc ca ca, Thiết Trụ ca, chủ nhà nói hắn đã bán nơi này cho người khác rồi. Những người này là do người kia kêu tới, muốn dọn sạch căn nhà này."

Nhạc ca nhi nghe vậy, trong lòng rùng mình, khoa tay hỏi: Ngươi thuê bao lâu? Đến ngày trả chưa?

Nghĩ lại, sợ Gia Bảo không hiểu thủ thế của mình, y nhanh chóng kéo tay Gia Bảo qua, viết lên tay hắn: Đến ngày bảy chưa?

Y không nhớ số bảy viết bằng chữ như thế nào, đành ghi số ra luôn.

Gia Bảo lắc đầu: "Còn mười ngày nữa mới đến kỳ hạn."

Nghe vậy, Nhạc ca nhi lập tức nổi giận, trừng mắt nhìn hán tử kia, điên cuồng khoa tay.

Hán tử kia ngơ ngác nhìn y.

Thiết Trụ có thể đoán đại khái Nhạc ca nhi muốn nói gì, hắn hỏi Gia Bảo: "Chủ nhà nói với ngươi đã bán căn nhà này hồi nào?"

Gia Bảo đáp: "Đêm qua, sau khi ta trở về."

Nhạc ca nhi và Thiết Trụ nhíu mày, chủ nhà này sao lại thế? Hôm trước thông báo cho người ta, ngay hôm sau đã đuổi người ta đi rồi, không hề cho người ta thời gian tìm nhà mới, làm việc kiểu gì vậy?!

Thiết Trụ hỏi hán tử kia: "Chủ nhà đâu? Còn chưa tới kỳ hạn, sao các ngươi có thể đuổi khách thuê đi? Có phải các ngươi cho rằng Gia Bảo là một đứa trẻ, nên dễ bắt nạt hay không?"

Hán tử kia đáp: "Vị huynh đệ này, bọn ta chỉ nghe lệnh hành sự, nếu có thắc mắc, ngươi đi tìm chủ nhà và người mua mà hỏi đi."

"Bọn họ ở đâu?"

Hán tử đáp: "Chắc là đã đến tiệm ăn vặt Dư Ký từ sớm rồi, đi được một lúc rồi."

Gia Bảo: "..."

Nhạc ca nhi: "..."

Thiết Trụ: "..."

Nhạc ca nhi chỉ chỉ Thiết Trụ, lại chỉ chỉ căn nhà, sau đó chỉ vào mình và Gia Bảo, rồi chỉ về hướng cửa tiệm của bọn họ.

Thiết Trụ hiểu, gật đầu: "Được rồi, Nhạc ca nhi, ta sẽ trông chừng ở đây. Ngươi và Gia Bảo mau đi tìm chủ nhà và người mua đi."

Nhạc ca nhi gật đầu, kéo tay Gia Bảo chạy về tiệm.