Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 30: Có Phải Ngươi Đang Tránh Mặt Ta Không?




Editor: Aubrey.

Sau khi Sướng ca nhi thông qua thời gian thử việc, cuối cùng tiểu thiếu niên Thường Hạo cũng đã có thể đi học.

Tối hôm nay, Thường gia gia mang Thường Hạo và lễ vật đi bái phỏng Dư Tú Tài, trong nhà chỉ còn lại Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc ở trong bếp bận việc.

Dư Thanh Trạch vẫn luôn để ý đến thái độ của Nhạc ca nhi đối với hắn đã thay đổi trong suốt hai ngày qua. Hắn tìm đề tài để cả hai trò chuyện, nhưng qua hai đề tài, bản thân hắn thì nói rất nhiều, còn Thường Nhạc thì chỉ cười, không có khoa tay với hắn, căn bản không có ý định trả lời.

Dù có muốn trò chuyện cũng trò chuyện không nổi nữa.

Dư Thanh Trạch cảm thấy bị đả kích, hắn dùng sức nhào bột, biến nó thành mông nhỏ của Thường Nhạc. Không nghe lời, phải bị đánh!

Kiếp trước, Dư Thanh Trạch chưa bao giờ được yêu đương nghiêm túc, kỹ năng theo đuổi người không có, căn bản không biết nên dùng đề tài gì để chọc người mình thích vui, nghĩ lại thật là bi thương.

Trong bếp, chỉ nghe được tiếng làm việc của hai người, bầu không khí hiện tại khá xấu hổ, nặng nề.

Dư Thanh Trạch nghĩ mãi mà nghĩ không ra, hắn dứt khoát đặt bột lên tấm thớt, xoay người lại, gọi: "Nhạc ca nhi."

Thường Nhạc xoay người lại, nhìn hắn, rồi vội vàng dời mắt đi, nhìn bột trên tấm thớt.

Dư Thanh Trạch đi tới, cúi đầu nhìn Thường Nhạc, trực tiếp hỏi: "Nhạc ca nhi, có phải ngươi có thành kiến với ta không?"

Thường Nhạc vội ngẩng đầu, dùng sức lắc đầu, xua tay. Sao Dư đại ca lại hỏi vậy, sao y có thể có thành kiến với hắn được? Y chỉ là, chỉ là...

"Vậy tại sao mấy ngày nay ngươi cứ luôn trốn tránh ta?" Dư Thanh Trạch thấy Thường Nhạc lại theo bản năng muốn lắc đầu, hắn giành trước nói: "Đừng nói ngươi không có, ngươi có. Ngươi xem, ngay cả ta mà ngươi cũng không dám nhìn."

Động tác lắc đầu, xua tay của Thường Nhạc ngừng lại, khuôn mặt đỏ bừng, y cúi đầu, không dám nhìn Dư Thanh Trạch.

Thấy y lại cúi đầu, Dư Thanh Trạch không rảnh lo trên tay có bột mì, hắn trực tiếp nâng cái cằm thon gọn của y lên, nhéo một cái, khiến cho y không thể không đối diện với mình, lại hỏi: "Nhạc ca nhi, ngươi có biết mấy ngày nay ngươi lạ lắm không? Sắc mặt tiều tụy, tinh thần uể oải, còn trốn tránh ta. Có phải ta đã làm gì khiến cho ngươi không vui không? Nói cho ta biết đi."

Cằm bị nắm, động tác ái muội này càng làm cho sắc mặt của Thường Nhạc đỏ thêm, ánh mắt vốn dĩ muốn tránh né không dám nhìn Dư Thanh Trạch, nhưng hiện tại không dám có bất kỳ cử động nào.

Đến khi nghe được câu cuối cùng, y mới giật mình, hoảng hốt nhìn vào mắt Dư Thanh Trạch, nghiêm túc lắc đầu.

"Thật sự không có?" Dư Thanh Trạch hỏi.

Thường Nhạc gật đầu, Dư đại ca không có làm chuyện gì khiến y không vui. Mà ngược lại, là chính bản thân y không thể khống chế nhớ lại những lần tiếp xúc thân mật kia, điều này khiến cho y cảm thấy bản thân thật không biết xấu hổ.

"Vậy thì vì cái gì? Nói cho ta nghe đi, được không?" Dư Thanh Trạch nhẹ giọng hỏi, ánh mắt gắt gao khoá chặt trên khuôn mặt Thường Nhạc, quan sát sắc mặt của y.

Ánh mắt của Thường Nhạc bắt đầu dao động, bí mật trong lòng tuyệt đối không thể để cho Dư đại ca biết. Nếu để hắn biết, không biết hắn sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn y, nhất định sẽ cho rằng y là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Dư Thanh Trạch hoàn toàn không biết trong lòng Thường Nhạc, hắn đã trở thành thiên nga. Đang định tiến thêm một bước để buộc y nói ra, nhưng không ngờ, đúng lúc này, ngoài sân vang lên giọng nói của Thường gia gia và Thường Hạo, bọn họ đã trở lại sau khi bái phỏng Dư Tú Tài xong.

Dư Thanh Trạch nghe thấy giọng nói của Thường gia gia và Thường Hạo, nhưng vẫn chưa buông tay, đến khi giọng nói càng ngày càng gần, còn nghe Thường Hạo nói "Thì ra phu tử tốt như vậy, con còn tưởng ông ấy rất nghiêm khắc". Hắn nhìn biểu tình kinh hoảng và sợ hãi trên mặt Thường Nhạc khi nghe thấy tiếng của gia gia và đệ đệ, trong lòng không khỏi đau lòng, hắn buông tay, chỉ để lại một câu: "Khi nào rảnh chúng ta sẽ nói tiếp."

Thường Nhạc như nhận được đại xá, y lập tức cúi đầu, nhanh chóng đặt bánh ướt trong mâm lên tấm thớt, rồi dùng dao cạo ra mấy mẩu bánh vụn.

Câu "Khi nào rảnh chúng ta sẽ nói tiếp" của Dư Thanh Trạch doạ y hoảng một hồi.

Y không muốn tiếp tục cùng Dư đại ca "nói tiếp" đâu!

Vì thế, ngày hôm sau, Dư Thanh Trạch phát hiện, Thường Nhạc trốn hắn còn ghê hơn. Dù chỉ một cái liếc mắt cũng không dám nhìn hắn, dù cho hắn gọi y, y cũng không dám ngẩng đầu.

Dư Thanh Trạch: "..."

Sướng ca nhi vốn rất tinh ý, mấy ngày nay y cũng phát hiện hai người này thật kỳ quái, chờ Thường Nhạc đến nhà Lý lão bản múc nước, y nhân cơ hội hỏi Dư Thanh Trạch: "Dư lão bản, có phải ngươi chọc Nhạc ca nhi giận không? Nếu không, sao y không để ý đến ngươi?"

Y còn nhớ ngày đầu tiên làm việc, hai người Thường Nhạc và Dư Thanh Trạch phối hợp với nhau rất ăn ý.

Dư Thanh Trạch bất đắc dĩ đáp: "Ta cũng không biết, hỏi y thì y không chịu nói."

Sướng ca nhi chớp mắt, thấy Thường Nhạc đang quay lại, y không hỏi thêm gì nữa.

Hôm nay, lúc về nhà, ông mai lại đến nhà bọn họ làm mai cho Dư Thanh Trạch. Lần này là do thúc sao của Thường Nhạc mời đến, ông còn cố ý tìm một ông mai khác, đối tượng làm mai là Nguyệt ca nhi.

Dư Thanh Trạch nhớ đến tiểu thiếu niên lần trước đi theo sau Văn Lệ, rõ ràng Nguyệt ca nhi còn chưa thành niên, hắn thật sự dở khóc dở cười.

Hắn lại nói với ông mai rằng hắn đã có người trong lòng, sau đó mới tống cổ ông đi.

Tiễn ông mai đi xong, trong đầu Dư Thanh Trạch bất chợt loé lên linh quang, hắn nhớ Thường Nhạc bắt đầu trở nên kỳ lạ là sau cái lần ông mai Liêu đến làm mai cho hắn. Ngày hôm sau, Thường Nhạc ngủ không ngon, sau đó mới bắt đầu trốn tránh hắn, mãi cho đến tận bây giờ.

Chuyện này, chuyện này nói lên điều gì?

Thường Nhạc sợ người khác hiểu lầm, sẽ ảnh hưởng đến việc làm mai của hắn?

Hay là...

Dư Thanh Trạch nhớ có vài lần hắn muốn nói chuyện với Thường Nhạc, y còn lộ ra biểu tình đỏ mặt thẹn thùng. Hắn thầm nảy ra một suy đoán lớn mật, có phải... Thường Nhạc đã thích hắn, nên mới trốn tránh hắn không?

Hoặc là, y phát hiện đối tượng làm mai là Xảo ca nhi, sau đó cảm thấy điều kiện của bản thân không bằng? Cho nên mới tự ti, trốn tránh hắn?

Dư Thanh Trạch thống kê lại những sự việc trước và sau một lần, cuối cùng, hắn cảm thấy khả năng cuối cùng là thích hợp nhất.

Lần phát hiện này, làm cho hắn nửa vui nửa buồn.

Thường Nhạc cũng thích hắn là một chuyện tốt. Nhưng nếu y tự ti vì ngoại hình của mình, chui vào ngõ cụt, rút vào trong mai rùa, không dám lại gần hắn nữa, thì sẽ rất phiền toái.

Tóm lại, trước tiên, hắn phải xác nhận rõ ràng mới được.

Ăn xong cơm chiều, mọi người đến nhà bếp làm việc, Dư Thanh Trạch vừa nghĩ cách giải quyết sự tình, vừa làm mì.

Bỗng nhiên, bên ngoài có người gọi Nhạc ca nhi.

Thường Nhạc nghe có người kêu mình, đi ra ngoài.

Dư Thanh Trạch đi tới cửa quan sát, hoá ra là Đại Giang.

Tiếng trò chuyện của hai người không lớn, Dư Thanh Trạch không thể nghe rõ, hắn chỉ thấy Đại Giang hơi giống một tên ngốc đang gãi ót của mình, mắt thì chỉ dám liếc trái liếc phải, không dám nhìn thẳng mặt Thường Nhạc. Bộ dạng ngốc hề hề cười cười nói nói, còn Thường Nhạc thì đang nghiêm túc ngẩng đầu nhìn hắn, nghe hắn nói.

Dư Thanh Trạch: "..." Đừng nói là tới cạy góc tường nhé?!

Nghĩ đến chuyện lần trước chạm trán với đám côn đồ, ánh mắt của Đại Giang nhìn Thường Nhạc rất kỳ quái. Mỗi lần Thường Nhạc nhìn hắn, hắn không dám nhìn lại, đến khi Thường Nhạc không nhìn hắn, thì hắn lại nhìn lén người ta.

Vậy là, vậy là hắn đang yêu thầm Thường Nhạc?

Dư Thanh Trạch đột nhiên chấn động, hắn nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng, Nhạc ca nhi trốn tránh mình thật ra vẫn còn nguyên nhân khác!

Y hoàn toàn có khả năng là vì đã có người trong lòng, sau đó vì sợ người kia hiểu lầm nên mới trốn tránh?

Mà người kia, là Đại Giang?

Trong lòng Dư Thanh Trạch dâng lên một dự cảm không lành, cảm giác nguy cơ tràn ngập tâm trí hắn, khiến cho hắn đột ngột tỉnh táo lại.

Vậy ra, hắn đã phạm vào một sai lầm, lúc trước nghe Văn Lệ nói không có ai nguyện ý cưới Nhạc ca nhi, hắn còn thật sự cho rằng sẽ không có hán tử nào thích Thường Nhạc.

Vậy mà, hắn căn bản không nghĩ tới khả năng Thường Nhạc có người trong lòng!

Thật là mười phần sai lầm!

Một ca nhi tốt như Thường Nhạc, sao không có ai thích được?! Y vẫn còn đang trong độ tuổi thanh xuân, có người mình thích không phải là chuyện rất bình thường sao?!

Hắn còn định từ từ rồi tiến tới, chờ giải quyết vấn đề hộ tịch xong mới nói cho Thường Nhạc biết mình thích y, từ từ cái rắm!

Còn từ từ nữa, phu lang sẽ trở thành phu lang của người khác!

Hắn phải tìm thời cơ thích hợp để nói cho y biết mới được.

Sai khi Thường Nhạc và Đại Giang nói chuyện xong, trở về, hắn làm bộ lơ đãng hỏi: "Là Đại Giang sao? Muộn như vậy hắn còn có việc gì?"

Thường gia gia cũng quay đầu nhìn Thường Nhạc.

Thường Nhạc khoa tay vài cái.

Thường gia gia nhìn, gật đầu nói: "À, ra là vậy à? Ta biết rồi, ngày mai ta sẽ đi."

Dư Thanh Trạch nhìn mà chỉ hiểu được một nửa, hắn hỏi Thường gia gia: "Gia gia, chuyện gì vậy?"

Thường gia gia nói: "Ngày mai là mùng một, tháng sau là đến phiên nhà chúng ta dùng trâu, chỉ chăn vào buổi chiều. Không có việc gì, xế chiều ngày mai ta sẽ đi."

Thì ra là vậy, Dư Thanh Trạch thầm an tâm, hắn lại nói với Thường gia gia: "Đúng rồi, gia gia, con nói với ngài một chuyện. Sáng nay con có đến quán mì Lưu Ký, thấy Lưu lão bản bọn họ đang rửa bột, chắc là sắp làm được bánh ướt rồi."

Sáng nay, hắn nghe nhi tử của Lưu lão bản nói khi Lưu lão bản đang ăn cháo, bọn họ chợt phát hiện mặt trên của cháo rất giống với bánh ướt. Bọn họ nghĩ là có thể thử bằng cách hấp, nhưng lần đầu bọn họ chỉ ngâm bột trong nước nên vẫn luôn thất bại, bây giờ thì đang thử phương pháp rửa bột.

Xem ra đầu óc của Lưu lão bản này cũng thông minh.

Thường gia gia kinh ngạc: "Lưu lão bản biết cách làm rồi?"

Dư Thanh Trạch gật đầu: "Bọn họ đã thử nghiệm đúng phương pháp, phỏng chừng không bao lâu sau sẽ thành công."

Thường gia gia nói: "Nhưng nếu bọn họ cho ra món bánh ướt, việc buôn bán của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng."

Dư Thanh Trạch gật đầu, lại nói: "Lưu lão bản người này, khó mà đoán trước được, nói không chừng ông ấy sẽ bận tâm đến những phương pháp làm mì mà con đã truyền đạt cho ông ấy, từ đó không ra mắt bánh ướt nữa. Có điều, không sao cả, mì lạnh và bánh ướt cũng chỉ là hai món ăn theo mùa, nhiều nhất chỉ trụ được một tháng, đến tháng tám, thời tiết trở lạnh, sẽ dần dần phai nhạt, không thể kéo dài được."

Hắn cũng không có ý định chỉ dựa vào mì lạnh và bánh ướt để làm giàu, quán ăn vặt chỉ là vốn đầu tư cơ bản thôi, mở tửu lâu mới là mục đích cuối cùng của hắn.

"Điều này cũng đúng, quá lạnh thì mọi người muốn ăn nóng." Thường gia gia nói.

Dư Thanh Trạch bổ sung: "Cho nên, gia gia, còn một việc nữa, tối nay chúng ta có thể nấu lẩu Quan Đông. Có điều, đến lúc đó cần chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu, việc nhiều, chỉ có một mình con không thể lo hết nhiều việc như vậy được, con muốn chia bớt việc cho thôn dân. Giống như mì và bánh ướt, tốn rất nhiều thời gian, chúng ta có thể giao cho người khác làm, đến lúc cần thì đến chỗ bọn họ mua là được. Còn chúng ta, chỉ cần làm trâu cổ, đậu hủ thần tiên, cộng thêm thịt viên để bán riêng, như vậy cũng có thể kiếm tiền. Ngài thấy thế nào?"

Lúc trước, Dư Thanh Trạch thí nghiệm nấu lẩu Quan Đông một lần. Đơn giản là cho rong biển, đậu hủ ngâm, bánh chiên, thịt viên, củ cải, cộng thêm tương ớt và tương tỏi băm. Thường Nhạc bọn họ đều khen ngon, nên hắn quyết định bán.

Thường gia gia suy nghĩ, hiện tại mỗi ngày bọn họ làm mì và bánh ướt đã rất bận rồi, ban ngày ông còn phải xuống ruộng, quả thật không đủ nhân thủ, ông hỏi: "Được, vậy cho ai làm?"

Cho ai làm, đây là một vấn đề.

Dư Thanh Trạch nhớ lần trước trên đường đến nhà trưởng thôn, hắn nghe thấy vài lời nhàn thoại, bọn họ nói Thường gia gia keo kiệt, có phương pháp kiếm tiền mà thà cho người ngoài làm chứ không cho nhi tử của mình làm, Dư Thanh Trạch nói: "Hay là, giao cho nhà Sướng ca nhi làm mì, còn làm bánh ướt thì giao cho thúc thúc?"

Gần đây, ai cũng biết bọn họ kiếm được nhiều tiền, nên những lời nhàn thoại trong thôn cũng từ đó mà tăng lên. Ban ngày bọn họ không ở trong thôn, nên không nghe được bao nhiêu, Thường gia gia thì cả ngày ở trong thôn, nghe được không ít lời đồn đãi, nhưng ông không thèm để ý đến bọn họ.

Mà sự kiện gần đây nhất, là Văn Lệ không còn làm mai cho Thường Nhạc nữa, mà luôn tìm cớ đến đây vào buổi tối, mục đích là xem cách làm món bánh ướt và trâu cổ của bọn họ. Mỗi lần bọn họ bận đề phòng ông, thì chẳng có thời gian làm việc.

Nếu bánh ướt đã không còn là độc môn bí phương nữa, cũng không còn kéo dài bao lâu, vậy giao cho Văn Lệ không có vấn đề gì, còn có thể giảm bớt mấy lời nhàn thoại trong thôn. Hơn nữa, để Văn Lệ bận việc, thì ông sẽ không tới quấy rầy bọn họ nữa.

Miệng đời rất đáng sợ, có thể sử dụng phương pháp chế biến bánh ướt để giải quyết hai chuyện phiền toái, Dư Thanh Trạch cảm thấy rất đáng giá.

Thường gia gia trầm mặc một hồi, thở dài, nói: "Haiz! Ngươi thì yên tâm, nhưng ta thì không yên tâm chút nào."

Người nhà của mình thì chỉ có mình hiểu, Văn Lệ vốn là một người không trung thực, không an phận: "Lỡ giao cho nó xong, đến lúc đó xảy ra chuyện xấu thì..."

Dư Thanh Trạch cười đáp: "Gia gia, nếu thúc sao thật sự thông minh thì sẽ không truyền phương pháp này ra ngoài. Hơn nữa, dù ông ấy có bán phương pháp làm bánh ướt đi, cũng không sao cả, dù sao chúng ta cũng không còn làm món này nữa. Đến lúc đó, chúng ta có thể công khai phương pháp này ra ngoài, khi mọi người đều biết, nó sẽ không còn là độc môn bí phương nữa."

Dừng một chút, Dư Thanh Trạch bổ sung: "Dĩ nhiên, việc này, ngài nên nói rõ với thúc sao, để ông ấy có thể thành thật mà làm. Sau này chúng ta có món khác, còn có thể giao cho ông ấy, dù sao cũng là người một nhà, chúng ta kiếm được tiền mà không cho bọn họ theo, truyền ra ngoài hơi khó nghe, chúng ta cũng không thể sống yên ổn trong thôn được. Tuy nhiên, nếu ông ấy đi ngược lại với tín nhiệm của chúng ta, sau này chúng ta sẽ không giao cho ông ấy nữa."

Thường gia gia nghe vậy, trầm mặc một hồi, thật lâu sau mới nói: "A Trạch, ngươi thật sự quá tốt."

Thật ra trong lòng ông cũng cảm khái, dù sao Văn Lệ và Thường Thắng cũng là con của ông. Thân làm cha, sao có thể không mong bọn họ có được một cuộc sống tốt, có chuyện tốt sao có thể không nghĩ đến bọn họ?

Chỉ là, tính tình của Văn Lệ... Aiz! Ông thật sự vẫn không thể yên tâm, hơn nữa, việc làm ăn này, tuy ngoài mặt là bọn họ hợp tác với Dư Thanh Trạch, nhưng thật ra từ đầu đến giờ toàn do Dư Thanh Trạch làm, bọn họ thì chỉ được thơm lây.

Hiện tại, Dư Thanh Trạch còn suy xét đến phương diện này, không thể trách trong lòng lão nhân gia cảm động.

Dư Thanh Trạch mỉm cười, nửa đùa nửa nghiêm túc nói: "Dù sao, cho người khác cũng là cho. Để cho thúc sao có việc bận, ông ấy sẽ không làm mai cho con nữa."

Thường gia gia cũng cảm thấy cái mặt già của mình xấu hổ, ông vội nói: "Lại gây thêm phiền toái cho ngươi rồi, ta thay mặt nó xin lỗi ngươi, ngày mai ta sẽ đi tìm nó nói chuyện rõ ràng!"

Dư Thanh Trạch vội nói: "Gia gia không cần xin lỗi đâu, không có việc gì, chỉ là..."

Hắn liếc mắt nhìn Thường Nhạc, nói tiếp: "Con có nói với người làm mai là con đã có người trong lòng, đó là sự thật. Cho nên, con không muốn thúc sao làm mai cho con với Nguyệt ca nhi nữa."

Thường Nhạc đang giã tương dừng tay, sau đó lại tiếp tục.

Thường gia gia nhìn theo ánh mắt của Dư Thanh Trạch, nhìn đại tôn tử bảo bối của mình, thầm thở dài, nói: "Ngươi yên tâm đi, ngày mai ta sẽ nói với nó."

Giải quyết xong việc này, cuối cùng Dư Thanh Trạch cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, hắn rất sợ bị Văn Lệ theo dõi, bộ chưa đủ phiền hay sao? Hiện tại hắn không đủ sức để ngày nào cũng ứng phó với ông ấy, hắn còn muốn kiếm tiền, còn phải tìm cơ hội để tỏ tình với Nhạc ca nhi.