Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 155: Bé Con Mất Tích




Editor: Aubrey.

Ở cữ hay hầu hạ người ở cữ cũng vất vả, đặc biệt hiện tại đang là tháng bảy, trời rất nóng, không thể sử dụng chiếu, còn phải tránh gió, không thể tiếp xúc với nước lạnh. Không chỉ Nhạc ca nhi thấy khó chịu, Dư Thanh Trạch thấy mà cũng nóng giùm, sợ y bị cảm nắng, hắn chỉ có thể nhẹ nhàng quạt cho y, mà còn không thể quạt mạnh.

Buổi tối, bọn họ không ngủ được, vì buổi tối bé con rất hay tỉnh đòi ăn. Bé vừa khóc, là Nhạc ca nhi và Dư Thanh Trạch sẽ tỉnh lại, chờ bé ngủ, bọn họ mới có thể ngủ tiếp.

Thời tiết quá nóng, Nhạc ca nhi mới vừa sinh xong, trên người luôn ra rất nhiều mồ hôi. Dư Thanh Trạch mua rất nhiều áo trong mới cho Nhạc ca nhi, chủ yếu là loại vải thấm hút mạnh, Nhạc ca nhi ra mồ hôi thấm ướt áo, hắn sẽ lập tức lau mình, thay y phục cho y, tránh cho y bị cảm.

Cũng may đã mời người về hỗ trợ, Dư Thanh Trạch mới không có luống cuống tay chân.

Thúc sao của Nhạc ca nhi, Văn Lệ biết y sinh, đã mang lễ vật tới thăm, còn ở lại mười ngày chăm sóc cho y.

Lâm thúc sao đã từng mang thai ba đứa con, bây giờ đã có cháu, kinh nghiệm vô cùng phong phú. Ông đút sữa, thay tả cho bé con, lau mình, bôi thuốc cho Nhạc ca nhi, giặt y phục, làm vô cùng nhanh nhẹn. Hơn nữa, dù đang là nửa đêm, chỉ cần nghe bé con khóc, ông sẽ lập tức từ phòng bên cạnh chạy sang hỗ trợ.

Quan sát mấy ngày, Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi đều vô cùng hài lòng.

Mỗi ngày, vào mỗi bữa ăn sáng, trưa, chiều, bọn họ sẽ đóng hết cửa lại. Nhờ vậy, Nhạc ca nhi và bé con mới có thể đi dạo trong nhà, trong lúc đó, bọn họ sẽ tranh thủ mở cửa phòng ngủ để thông gió.

Chỉ những lúc ăn cơm, Thường gia gia và Thường Hạo mới được gặp bé con. Còn Gia Bảo thì phải ở tửu lâu, chỉ có bữa sáng mới được gặp bé con.

Hiện tại, bé con đã có thể mở mắt, cặp mắt tròn đen, xinh xắn như quả nho.

“Ca! Ngươi xem kìa, bé con đang nhìn ta!” Thường Hạo kích động nói, nhịn không được vươn tay chạm vào mặt của bé: “Bé con ơi, con dậy rồi hả? Ta là cữu cữu của con, con còn nhớ không? Con có đói không? Ta đút sữa cho con uống nha.”

Bé con nhìn con khỉ trước mặt bằng cặp mắt đen lúng liếng của mình, hoàn toàn không hiểu con khỉ này đang nói gì.

Gia Bảo cũng ghé đầu lại xem, mỉm cười nhìn bé con: “Ngươi xem, nó mở miệng ra kìa. Ca phu, có phải nó đói bụng không?”

Nhạc ca nhi gật đầu.

Lâm thúc sao bưng sữa tới: “Đói rồi đó, nào, để ta đút sữa cho nó. Các ngươi đi ăn cơm đi.”

“Con muốn nhìn bé con uống sữa.” Thường Hạo nói, Gia Bảo cũng gật đầu.

Hai người nhìn Lâm thúc sao thuần phục cầm muỗng gỗ đút sữa cho bé con, cực kỳ tập trung xem.

Vì bé mới sinh nên uống không nhiều lắm, rất nhanh no. Nhạc ca nhi ôm bé lên, vuốt lưng cho bé ợ một cái, bé lại tiếp tục ngủ.

“Aiz! Bé con, con lại buồn ngủ rồi hả? Không chơi với cữu cữu một lát sao? Chúng ta chỉ được gặp nhau có ba lần một ngày thôi, con phải nắm bắt những cơ hội quý giá này chứ…” Thường Hạo định chạm vào khuôn mặt mềm mại của bé.

“Nó lại ngủ rồi?” Thấy bé con nhắm mắt, Gia Bảo bắt lấy tay của Thường Hạo, nói: “Bé con buồn ngủ rồi, ngươi mau thu móng vuốt lại đi, đừng quấy rầy nó.”

Hắn kéo Thường Hạo ra, thấy bé con ngủ, hắn bất giác mỉm cười.

“Được rồi, mau qua đây ăn đi. Con khỉ quậy, con nhanh lên, trễ học bây giờ.” Thường gia gia ở bàn ăn kêu.

“Vâng, vâng. Con biết rồi, con nhìn một chút nữa thôi.” Thường Hạo không quay đầu lại, đáp.

Nhạc ca nhi vỗ vỗ tay nhóc, ý bảo bọn họ mau đi ăn đi.

“Ca phu, để ta ôm nó, ngươi đi ăn sáng đi.” Gia Bảo nói.

Nhạc ca nhi nhìn vẻ mặt chờ mong của hắn, gật đầu, bảo hắn ngồi lên giường trúc.

Thấy Nhạc ca nhi đồng ý, Gia Bảo lập tức ngồi lên giường trúc, hai chân hơi tách ra, vươn tay ôm bé con, Nhạc ca nhi đặt bé vào lòng hắn.

“Ta, ta cũng muốn ôm!” Thường Hạo nói.

“Con mau lại đây ăn!” Thường gia gia ở bên kia kêu: “Con xem bây giờ là giờ nào rồi?!”

Thường Hạo dẩu miệng, đi qua ăn sáng, vừa ăn vừa ngắm bé con, nói với Gia Bảo: “Gia Bảo ca, lát nữa ta ăn xong, cho ta ôm một chút nha.”

Gia Bảo ôm bé con, không ngẩng đầu đáp: “Được, vậy ngươi ăn chậm một chút.”

“…” Gia Bảo ca bị dạy hư rồi! Thường Hạo vội ăn bánh trứng, xử lý bánh xong rồi ăn cháo, đặt chén xuống: “Ta ăn xong rồi, đến lượt ta! Gia Bảo ca, ngươi đi ăn sáng đi.”

“…Sao ngươi ăn nhanh vậy? Không phải thường ngày ngươi còn ăn thêm hai cái bánh bao thịt mới no sao?” Gia Bảo giật mình nhìn Thường Hạo, hỏi.

“Không ăn! Đợi lát nữa mang theo đi học là được. Mau, cho ta ôm, không còn thời gian nữa!” Thường Hạo học theo Gia Bảo, ngồi bên cạnh hắn, đưa tay chờ bế bé con.

“…Ừ.” Gia Bảo cực kỳ không muốn, mới ẵm có một chút thôi mà.

Thấy Gia Bảo nửa ngày không nhúc nhích, Thường Hạo thúc giục: “Nhanh nào.”

Gia Bảo nói: “…Ta không biết chuyển qua như thế nào, lỡ đánh thức bé con thì sao?”

Thường Hạo: “…”

“Để ta, để ta.” Lâm thúc sao đi qua, bế bé con từ trong ngực Gia Bảo, chuyển qua cho Thường Hạo: “Giữ cổ của nó cẩn thận, chỉ được ôm một chút, lát nữa ta phải bế về phòng cho nó ngủ.”

Thường Hạo đáp: “Vâng.”

Cuối cùng cũng được bế bé con rồi, Thường Hạo vui vẻ, cười rộ lên.

Từ khi có bé con, trong nhà rõ ràng đã trở nên náo nhiệt hơn.

Kết thúc những ngày tháng vất vả ở cữ, Nhạc ca nhi và Dư Thanh Trạch đều nhẹ nhàng thở ra.

Cùng ngày, Nhạc ca nhi tắm rửa toàn thân thật sạch sẽ, mới thật sự cảm thấy dễ chịu như vừa được lột xác.

Buổi sáng, bọn họ mời sư phụ làm tóc về, cạo tóc máu cho bé con.

Nhạc ca nhi ôm bé, Lâm thúc sao giữ đầu bé, sư phụ tỉa tóc bé con thành quả đào, cạo hết tóc sau đầu, chỉ chừa lại một nhúm tóc hình quả đào ở trước trán.

Nhạc ca nhi nhặt tóc máu của con lên, bao lại bằng vải đỏ, rồi bỏ vào một cái hộp bằng bạc, trân trọng đem đi cất.

Tiệc đầy tháng của bé con được tổ chức tại Tụ Phúc Lâu. Ngày đó, tiệm ăn vặt và Tụ Phúc Lâu không buôn bán, tất cả tiểu nhị đều tập trung ở Tụ Phúc Lâu để hỗ trợ.

Dư Thanh Trạch phát thiệp mời cho tất cả thôn dân của thôn Ngưu Đầu, kể cả Lý Chính. Mời cả Thái phủ, Tiết phủ và Triệu phủ, Lưu lão bản, nhóm Hồ lão gia, cùng với tất cả gia tộc quen thân với bọn họ.

Tiệc đầy tháng rất là náo nhiệt, Nhạc ca nhi và bé con chỉ xuất hiện một lần, rồi vào nhà kho chơi. Y mới vừa ở cữ xong, không thích hợp với hoàn cảnh náo nhiệt như thế.

Nhà kho đã được dọn dẹp sạch sẽ, Nhạc ca nhi và bé con, có cả Lạc phu lang và mấy đứa nhỏ, Thái lão phu lang, Triệu phu lang, Diệp đại phu, Sướng ca nhi và bé Dâm Bụt, A ma của Sướng ca nhi cùng với nhóm thúc sao cũng ở trong đây.

Có hai bé con và hai đứa bé của Lạc phu lang, bọn họ trò chuyện toàn xoay quanh các chủ đề của bọn nhỏ. Bầu không khí vô cùng hoà thuận, vui vẻ.

Văn Lệ nhìn hai đứa trẻ, một tiểu ca nhi và một tiểu hán tử, hai đứa chỉ cách nhau hai tháng, ông cười nói: “Nhạc ca nhi, Sướng ca nhi, hai người các ngươi quan hệ tốt như vậy. Hai đứa trẻ cũng có duyên, chỉ hơn kém nhau hai tháng, hay là định hôn ước cho bọn nhỏ đi, thân càng thêm thân.”

Triệu phu lang bọn họ nghe vậy, cảm thấy cũng có lý, đều tán thành.

Sướng ca nhi và Nhạc ca nhi nhìn nhau, cười cười, Sướng ca nhi nói: “Bọn ta cũng từng nghĩ như vậy, nhưng chuyện tình cảm không thể đoán trước được. Dù sao bọn nhỏ cũng là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, có nhiều cơ hội hơn người khác. Sau này có đến với nhau hay không, thì phải xem duyên phận của hai đứa, ta và Nhạc ca nhi đều để cho hai đứa tự chọn đối tượng.”

Bọn họ đều tự do yêu đương, tự chọn phu quân cho mình, hiểu rõ chuyện nhân duyên, phải để hai bên tình nguyện bên nhau mới tốt. Nếu bây giờ định sẵn hôn ước, lỡ sau này bọn chúng không thích nhau thì sao? Vậy thì sẽ phải hủy hôn ước, rất là phiền toái.

Định sẵn hôn ước không hẳn là chuyện tốt, ngược lại có thể là gông xiềng, giam cầm tự do và hạnh phúc của bọn nhỏ.

Những người khác nghe vậy, cũng hiểu, gật đầu đồng tình, không đề cập đến đề tài này nữa.

Còn các thôn dân ở bên ngoài đều đang nghị luận về Nhạc ca nhi và bé con, kể cả sự nghiệp của Dư Thanh Trạch.

Bọn họ không ngờ Nhạc ca nhi sinh con được, vì màu dựng chí của y, trước đây chưa từng thấy ai bị như vậy mà sinh con được. Lúc thấy Dư Thanh Trạch trở về báo tin vui, bọn họ sửng sốt không hề nhẹ.

Khi thấy Nhạc ca nhi ôm con ra, rất nhiều người thấy bé con trắng trẻo, mập mạp, đáng yêu, còn là một tiểu hán tử.

Bọn họ đều thầm cảm thán, gia đình của Nhạc ca nhi từng khổ tận cam lai, bây giờ đã hạnh phúc mỹ mãn.

Dư Thanh Trạch, Thường gia gia và Thường Hạo ở bên ngoài tiếp khách. Gia Bảo, Đại Tùng và Đại Chí thì đứng bếp, các tiểu nhị thì phụ trách rửa rau, dọn đồ ăn.

Mọi người ngồi đầy Tụ Phúc Lâu, ngoài hậu viện cũng bày vài bàn. Mấy chục bàn đồ ăn, thật là một thử thách lớn với các đầu bếp.

Tiếp khách xong, Dư Thanh Trạch đi thay đồ, tới nhà bếp hỗ trợ.

Tiệc đầy tháng cực kỳ náo nhiệt, cũng vô cùng viên mãn.

Buổi chiều, tiễn khách xong, các tiểu nhị bắt đầu dọn dẹp, Dư Thanh Trạch đưa Nhạc ca nhi về nghỉ ngơi trước.

Đến khi bé con được hai tháng, Lâm thúc sao về nhà. Lúc trước cũng đã giao hẹn chỉ chăm sóc Nhạc ca nhi khi ở cữ, đến khi Nhạc ca nhi quen chăm sóc bé con thì thôi.

Bởi vì ông tận tâm, Dư Thanh Trạch đã trả thêm thù lao cho ông, coi như biểu đạt lòng biết ơn.

Bé con dần dần lớn lên, khuôn mặt dần nảy nở, bộ dạng nhăn nhúm đã không còn. Thay vào đó là một khuôn mặt nhỏ, trắng trắng, mềm mềm, lông mày nhạt, cặp mắt vừa to vừa tròn, cực kỳ giống cha, cái mũi nho nhỏ, miệng thì giống A ma, cộng với mái đầu quả đào, trông cực kỳ đáng yêu.

Hơn nữa, bây giờ ngoại trừ khóc ra, bé còn hay kêu mấy tiếng a a. Nếu nói chuyện với bé, bé sẽ cười rất tươi, vô cùng dễ giao lưu.

Thi thoảng, bé sẽ huơ tay trên không trung, nếu có người đưa tay tới, bé sẽ nắm chặt, sức lực rất lớn. Không biết có phải được di truyền từ Nhạc ca nhi không, mà có được sức lực rất lớn.

Hiện tại, mỗi lần Thường Hạo và Gia Bảo về nhà, đều tranh nhau ôm bé con, Nhạc ca nhi và Dư Thanh Trạch tranh không lại hai người. Chỉ khi bé con đói bụng, mắc tè, hoặc buồn ngủ thì mới được bọn họ ẵm.

Tuy hai người cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng vẫn thấy ấm áp.

Ngày nào trong nhà cũng tràn ngập âm thanh cười đùa của bé con, ai nghe cũng cười theo, tự đáy lòng cảm thấy vô vàn hạnh phúc.

Giữa tháng chín, triều Đại Thịnh phát sinh một sự kiện được cả nước vui mừng. Đó là vào ngày mười sáu tháng chín, Hoàng Đế đã lập Thái Tử.

Vì ăn mừng sự kiện này, đồng thời để cảm tạ thánh ân, Hoàng Đế đã ban lệnh đại xá toàn quốc.

Đám tù nhân được tha tội, cho phép rời khỏi nhà giam, cho bọn họ một cơ hội làm lại từ đầu.

Tại nhà giam thành Đồng Sơn, cũng có một đám tù nhân được hưởng đại xá, được thả ra.

Huyện lệnh Lạc Minh Đạt dẫn theo Huyện thừa tự đi tới nhà giam, nói với bọn họ: “Tuân theo thánh ân của Hoàng Thượng, đại xá thiên hạ. Bây giờ các ngươi được tha tội, được trao một cơ hội mới. Hy vọng sau này các ngươi nhớ lấy bài học này, quý trọng cơ hội, thành thật làm người, chớ làm bất cứ việc gì vi phạm luật pháp của triều Đại Thịnh. Nếu tái phạm, sẽ bị phạt thật nặng, các ngươi nghe rõ chưa?”

“Vâng! Đại nhân.” Đám phạm nhân nghe Lạc đại nhân nói, vốn đang trong tuyệt vọng, nháy mắt như được hồi sinh.

Lạc đại nhân phất tay, nói với lính canh: “Xong rồi, thả người đi.”

Lính canh đáp: “Vâng! Đại nhân.”

Bọn họ dẫn người đi làm thủ tục xác minh cho các phạm nhân, mở gông xiềng ra, cho bọn họ in dấu vân tay. Mỗi người được nhận một bộ y phục bằng vải thô, rồi được thả đi.

Trong đám người cuối cùng, một phạm nhân cúi đầu, đầu tóc rũ rượi che khuất khuôn mặt. Đến khi xác minh xong, cầm y phục ra khỏi nhà giam, chưa từng ngẩng đầu lên.

Nháy mắt đã tới tháng mười, tiết trời trở lạnh.

Hôm nay, Nhạc ca nhi cho bé con ăn no xong, mặc áo khoác nhỏ vào cho bé, đội cái mũ lông xù nhỏ, kéo mũ che hai cái tai nhỏ lại. Sau đó, y cầm theo túi đồ dùng của bé con, đi ra ngoài.

Hôm nay, bọn họ có hẹn với Sướng ca nhi dẫn theo hai đứa nhỏ đi đến tiệm vải mới, mua một ít vải về may y phục.

Bọn họ tập hợp tại Tụ Phúc Lâu, rồi cùng đến tiệm vải. Vì tiệm vải không xa, nên bọn họ trực tiếp đi bộ.

Tới nơi, Sướng ca nhi cho hạ nhân ôm bé Dâm Bụt, rồi đi lựa đồ.

Hiện tại cũng đã gần đến Tết, khách trong tiệm khá đông, chưởng quầy và tiểu nhị lo liệu không xuể, chỉ có thể để cho khách tự lựa, khách có thắc mắc gì thì bọn họ sẽ giải đáp.

Hai người lựa một hồi, cuối cùng cũng chọn xong vải may đồ cho hai bé con. Sướng ca nhi chỉ vào một cây vải, hỏi Nhạc ca nhi: “Ngươi xem, cái này có đẹp không?”

Nhạc ca nhi một tay ôm con, tay còn lại sờ thử, gật đầu, khoa tay nói: Sờ lên rất thoải mái, được đó.

“Đúng không? Ta vuốt cũng cảm thấy thoải mái, màu này cũng hợp với Bạch Thuật.”

Nhạc ca nhi gật đầu, màu này sáng, khá hợp với hán tử trẻ tuổi. Còn Dư Thanh Trạch, thì phải chọn màu trầm.

“Ta chọn cái này, để ta đi tính tiền đã.” Sướng ca nhi nói, đi tìm chưởng quầy tính tiền.

Nhạc ca nhi cũng bắt đầu lựa, thấy có một cây vải màu rất đẹp, đột nhiên có người gọi y.

“Ồ! Dư phu lang, ngươi dẫn bé con đi mua vải hả?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Nhạc ca nhi, y quay đầu lại, phát hiện là Lâm thúc sao từng chăm sóc cho mình và bé con. Y cười gật đầu, hỏi ông đi đâu vậy.

Lâm thúc sao ôm rổ, bên trong có một củ cải trắng, ông cười, nhìn bé con trong lòng Nhạc ca nhi, đáp: “Ta đi mua rau, thuận tiện mua vải cho đứa cháu, may y phục mới cho nó.”

Nhạc ca nhi nghe vậy, cười gật đầu.

“Ai da! Trông bé con này, mới một tháng không gặp mà đã lớn thế này rồi, càng ngày càng đáng yêu.” Lâm thúc sao cười nói, nựng bé con một cái: “Bé con ơi, còn nhớ ta không? Ta là Lâm lão sao đây, hả? Còn nhớ Lâm lão sao không?”

Vì Lâm thúc sao đã từng chăm sóc cho bé con suốt hai tháng, nên bé có chút ấn tượng, được nựng một hồi, bé đưa tay chụp lại.

“Ai da! Con còn nhớ sao? Bé con thật ngoan…” Lâm thúc sao chơi với bé một hồi, thả rổ xuống, nói: “Dư phu lang, để ta ôm nó cho, ngươi đi lựa vải đi.”

Lâm thúc sao giơ tay ôm bé con.

Nhạc ca nhi chặn lại, lắc đầu, khoa tay nói y tự ẵm được rồi, không cần phiền ông.

Lâm thúc sao nói: “Ngươi ôm nó như vậy, lựa vải không thoải mái đâu, để ta giúp ngươi, không cần khách sáo với ta. Ta thấy bé con đáng yêu quá, cũng lâu rồi không gặp, muốn ôm một chút. Như vậy, ngươi sẽ chuyên tâm lựa vải hơn, đúng không?”

Nhạc ca nhi vẫn cười lắc đầu, uyển chuyển từ chối Lâm thúc sao.

Lâm thúc sao ủ rũ, rũ mắt suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu, cười nói: “Ngươi chọn được cái nào chưa? Ta giúp ngươi lấy.”

Nhạc ca nhi chỉ vào cây vải ở chính giữa.

Lâm thúc sao chòm tới, lấy mấy cây vải xung quanh ra, rút ra cây mà Nhạc ca nhi chọn.

Nhạc ca nhi ngắm một chút, cẩn thận vuốt.

Lâm thúc sao đùa với bé con trong lòng y, khiến cho bé cười khanh khách.

Nhạc ca nhi không hài lòng lắm với cây vải này, cảm giác hơi thô, mặc vào sẽ không thoải mái. Y lại tiếp tục nhìn, chọn một cây ở trước mặt, dùng một tay cầm lên.

“Ngươi thấy không, ta đã nói không tiện rồi, để ta bế cho, ngươi lo chọn đi. Ngươi xem, bé con rất thích chơi với ta.” Lâm thúc sao nói với Nhạc ca nhi, tiếp tục chơi với bé con, nói: “Phải không? Bé con ơi.”

Bé con được chọc cười khanh khách.

Nhạc ca nhi thấy bé con vẫn còn nhận ra ông, cũng thật sự thích ông, y gật đầu, đưa bé con qua cho ông bế.

Lâm thúc sao vừa chơi với bé, vừa ẵm bé. Nhạc ca nhi lựa vải, thỉnh thoảng xoay qua nhìn một cái, thấy hai người đang chơi vui, y chuyên tâm lựa vải.

Chọn một hồi lâu, cuối cùng y cũng chọn ra được hai cây, chuẩn bị ôm bé con đi tính tiền.

Lâm thúc sao nói: “Ngươi xem kìa, nhiều người xếp hàng như vậy, chắc còn phải chờ lâu lắm. Ngươi đi tính tiền đi, ta và bé con ở đây chờ ngươi.”

Nhạc ca nhi nhìn hàng người trước mặt, quả thật rất đông, Sướng ca nhi vẫn còn đang xếp hàng. Y gật đầu, ôm vải qua bên kia.

“Ý! Nhạc ca nhi, ngươi chọn xong rồi hả? Bé con đâu?” Sướng ca nhi thấy Nhạc ca nhi ôm vải tới, nhưng không thấy bé con, hỏi.

Nhạc ca nhi chỉ ngoài cửa, khoa tay nói: Tình cờ gặp được Lâm thúc sao, ông ấy nói giúp ta ôm một lát.

Sướng ca nhi nhìn ra bên ngoài, quả thật thấy Lâm thúc sao đang ôm bé con chờ ngoài cửa, gật đầu nói: “Bé con trông có vẻ rất thích ông ấy.”

Nhạc ca nhi gật đầu, khoa tay nói: Dù sao ông ấy cũng làm A ma mà.

Đến khi hai người tính tiền xong, ôm vải đi ra ngoài. Chỉ nhìn thấy hạ nhân của Sướng ca nhi đang ẵm bé Dâm Bụt, không thấy Lâm thúc sao và con của Nhạc ca nhi đâu, chỉ có một cái rổ ở dưới đất.

Nhạc ca nhi ra ngoài tìm, cũng không thấy hai người, lập tức hỏi hạ nhân: Bé con đâu?

Sướng ca nhi cũng hỏi: “Lâm thúc sao và bé con đâu?”

Hạ nhân đáp: “Lúc nãy ông ấy nói chờ trong tiệm chán quá, nên đã bế bé con ra ngoài chờ rồi.”

“Ở ngoài không có!” Sướng ca nhi nói.

Hạ nhân đi ra ngoài nhìn, quả thật không thấy bọn họ đâu, hắn kinh ngạc: “Vừa rồi còn ở đây mà? Mới đi chưa tới nửa khắc, có phải về tửu lâu rồi không?”

Nhạc ca nhi lập tức xông ra ngoài, tìm dọc theo đường cái.

“Chết thật! Đưa con cho ta, chúng ta phải đi tìm! Ta đi tìm bên kia, Vỏ Quế, ngươi mau chạy về Tụ Phúc Lâu tìm Dư lão bản, kêu hắn phái tiểu nhị chia nhau tìm, bọn họ đều biết mặt Lâm thúc sao, nhiều người sẽ tìm nhanh!” Sướng ca nhi ôm bé Dâm Bụt, phân phó.

Hạ nhân gật đầu, vội vàng chạy về Tụ Phúc Lâu.

Sướng ca nhi ôm bé Dâm Bụt đi hướng ngược lại với Nhạc ca nhi.

_._._._