Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 154: Bé Con Ra Đời




Editor: Aubrey.

Đến tháng tư, cuối cùng Thường Hạo cũng được như nguyện khi cảm nhận được thai động của tiểu ngoại điệt. Còn được cảm nhận bé dùng gót chân nhỏ đạp lên tay mình một cái, nhóc cảm thấy tay của mình bị đạp rất rõ.

“Oa! Sức lực của bé con thật lớn!” Thường Hạo hoảng sợ, cầm tay của mình, ngạc nhiên, sau đó quay lại nói: “Ca, Gia Bảo ca, nó đạp ta!”

Nhóc hưng phấn tiếp tục đặt tay lên.

Nhạc ca nhi cười, nhẹ gật đầu.

Lần này bé con rất hiếu động, đặc biệt là trong lúc Dư Thanh Trạch và Thường Hạo nói chuyện với bé, bé cử động liên hồi, giống như thật sự đã nhớ kỹ giọng của bọn họ. Chỉ cần bọn họ nói chuyện với bé, nếu bé không ngủ, sẽ cử động phản ứng với bọn họ.

Mặc dù cách một lớp áo, Gia Bảo vẫn có thể nhìn thấy bụng của Nhạc ca nhi giật lên, giống như nổi một chấm nhỏ vậy.

Hắn mở to mắt, cảm thấy thật thần kỳ.

Nhạc ca nhi vẫy tay, Gia Bảo đi tới.

Nhạc ca nhi khoa tay hỏi: Muốn sờ không?

Trong suốt hai tháng qua, Gia Bảo luôn khát khao nhìn Thường Hạo và bé con giao lưu với nhau. Ánh mắt hâm mộ ấy không tránh được tầm mắt của Nhạc ca nhi.

Gia Bảo nghe vậy, hai mắt sáng ngời, lắp bắp hỏi: “Có, có thể sao?”

Nhạc ca nhi gật đầu, kéo tay của hắn qua đặt lên vị trí bé con cử động, để hắn cảm nhận sự thần kỳ của một sinh mệnh nhỏ.

Bé con bất ngờ đạp một cái, Gia Bảo cảm thấy bàn tay của mình bị nảy lên một cái, thật sự đang cử động!

“Có phải nó vừa đạp ngươi không?” Thường Hạo hỏi.

Gia Bảo ngơ ngác gật đầu: “Thật thần kỳ.”

Dư Thanh Trạch nhìn ba người, cười nói: “Sau này ra đời chắc là nghịch lắm đây.”

Thường Hạo nói: “Nghịch mới tốt, ta sẽ dẫn nó đi chơi.”

“Chỉ sợ đến lúc đó ngươi sẽ phiền chết.” Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói.

Thường Hạo lắc đầu, nghiêm trang nói: “Không đâu! Tiểu cữu cữu nói là làm!”

Mọi người bật cười.

Bé con lớn lên theo từng ngày, thân thể của Nhạc ca nhi cũng trở nên cồng kềnh hơn, bởi vì thai động, buổi tối ngủ không ngon. Thành ra y rất hay bị mệt, luôn cần được nghỉ ngơi.

Sướng ca nhi đã tới giai đoạn sắp sinh, chỉ có thể ở nhà chờ sinh, ngày nào Nhạc ca nhi cũng tới Tiết phủ bầu bạn với y. Nhạc ca nhi thì không lo gì, chỉ có bốn hán tử trong nhà là lo lắng, ngày nào cũng phải có người đi theo y, rồi rước y về.

Ngày mười sáu tháng năm, Sướng ca nhi sinh, y sinh vào buổi tối, sinh ra một tiểu ca nhi. Ngày hôm sau, Nhạc ca nhi bọn họ nhận được trứng gà đỏ của Tiết phủ mới biết được tin này.

Nhạc ca nhi lập tức mang lễ vật đi thăm, Dư Thanh Trạch đi cùng y.

Dư Thanh Trạch không tiện vào phòng, đành phải ở ngoài chờ, Tiết Bạch Thuật tiếp đãi hắn.

Tuy sắc mặt của Tiết Bạch Thuật tiều tụy, vẫn không che giấu được sự vui mừng, Dư Thanh Trạch cười nói: “Tối hôm qua không ngủ được phải không? Ngươi không cần tiếp ta, cứ đi nghỉ ngơi đi, ngủ ngon rồi chăm sóc cho Sướng ca nhi và bé con thật tốt.”

Tiết Bạch Thuật lắc đầu, cười nói: “Không sao, bây giờ cũng không ngủ được.”

Dư Thanh Trạch hỏi: “Đặt tên cho bé con chưa?”

Tiết Bạch Thuật gật đầu: “Đặt rồi, tên là Tiết Dâm Bụt.”

“Dâm Bụt?”

Tiết Bạch Thuật gật đầu, nói: “Một loại hoa, cũng là một loại thuốc thanh nhiệt, là cha ta đặt.”

“…” Dư Thanh Trạch khựng người, sau đó nói: “Rất có, phong thái của nhà ngươi.”

Đại ca của Tiết Bạch Thuật tên là Tiết Hoàng Kỳ, nhị ca là ca nhi tên là Tiết Trầm Hương, đều là tên thuốc. Ngay cả tên con của đại ca cũng đặt bằng tên thuốc.

Tiết Bạch Thuật bất đắc dĩ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Dư đại ca, ngươi không biết, lẽ ra còn hai cái tên nữa, cha ta lấy ra ba cái tên cho bọn ta chọn. Tiết Hồng Tham, Tiết Xích Thược, Tiết Dâm Bụt, ta cảm thấy Tiết Dâm Bụt dễ nghe nhất, nên đã chọn tên này, Sướng ca nhi cũng đồng ý.”

Nghe vậy, Dư Thanh Trạch dở khóc dở cười, cũng may tên Dâm Bụt dễ nghe, nếu đặt tên khó nghe quá, không biết sau này bé con lớn lên có oán giận hay không.

Tiết Bạch Thuật hỏi: “Dư đại ca, con của các ngươi tên là gì?”

Dư Thanh Trạch lắc đầu: “Vẫn chưa có, trong nhà đang suy nghĩ, lấy ra vài cái tên để chọn ra một cái đẹp nhất, vẫn chưa quyết định dùng tên của ai.”

Cũng vì tên của bé con, mà bọn họ đã hợp mặt nhiều lần, ai cũng tranh đặt tên. Cuối cùng, Dư Thanh Trạch giơ tay lên, nói: “Chờ bé con lớn lên, để cho nó rút thăm!”

Cuối cùng mới thuyết phục được cả nhà, để cho bé con tự dùng tay chọn, bắt được tên gì thì hắn sẽ đặt tên đó.

Nửa canh giờ sau, Nhạc ca nhi thăm bé con xong, ra ngoài, hai người tạm biệt về tửu lâu.

Dọc theo đường đi, Nhạc ca nhi cứ liên tục khoa tay nói với Dư Thanh Trạch, bé con nhỏ nhỏ, mềm mại như thế nào, trên mặt ngập tràn vui sướng và chờ mong.

“Chờ bé con của chúng ta sinh ra, cũng sẽ thật đáng yêu.” Dư Thanh Trạch nói.

Nhạc ca nhi cao hứng gật đầu.

Gần chín tháng mang thai, Dư Thanh Trạch không cho Nhạc ca nhi tới tửu lâu. Hắn giao lại tửu lâu cho Gia Bảo, Đại Tùng và Đại Chí, hắn thì ở nhà lo cho Nhạc ca nhi.

Đại Tùng và Đại Chí học tập hơn một năm, trù nghệ đã rất tốt. Đã có thể làm được đa số các món trong thực đơn, có thể chống đỡ nhà bếp.

Các vật dụng trong khi sinh, sau khi sinh, người đỡ đẻ, bọn họ cũng đã tìm được người chăm sóc ở cữ cho Nhạc ca nhi, chỉ cần bé con được sinh ra là người ta sẽ đến.

Hết thảy đã được chuẩn bị ổn thoả, chỉ cần chờ bé con ra đời thôi.

Ngày tám tháng bảy, Nhạc ca nhi dùng điểm tâm xong, Dư Thanh Trạch dẫn y đi dạo trong sân cho tiêu cơm.

Trong sân, Thường gia gia đã trồng cà chua đầy hai bên tường. Hiện tại đang là mùa cà chua chín, từng quả cà chua đỏ tươi treo lủng lẳng trên cây, vô cùng đẹp mắt.

Nhạc ca nhi hơi khom lưng, định hái một quả, bụng đột nhiên nhói lên. Y ôm bụng, nhíu mày, tay còn lại nắm chặt tay Dư Thanh Trạch.

“Sao vậy? Đau bụng?” Dư Thanh Trạch khẩn trương hỏi.

Nhạc ca nhi gật đầu.

“Có phải muốn sinh hay không? Ta ôm ngươi về phòng.” Dư Thanh Trạch nhanh chóng bế Nhạc ca nhi về phòng, vừa đi vừa lớn tiếng kêu: “Gia gia! Gia gia!”

“Sao vậy? Sao vậy? Muốn sinh?” Thường gia gia từ trong nhà bếp chạy ra, thấy Dư Thanh Trạch ôm Nhạc ca nhi về phòng, vội hỏi.

Đặt Nhạc ca nhi lên giường, Dư Thanh Trạch hỏi: “Sao rồi? Ta, ta đi gọi người đỡ đẻ tới ngay.”

Hắn thật sự không có kinh nghiệm về phương diện này, chỉ biết trước khi sinh con sẽ đau quặn lên từng cơn, còn kéo dài khá lâu, hắn không có tý kiến thức gì. Cũng may người đỡ đẻ ở gần đây, để người đỡ đẻ đến kiểm tra trước, hắn mới đi gọi Diệp đại phu.

“Muốn sinh?” Thường gia gia nôn nóng hỏi.

Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: “Con không biết, tự nhiên Nhạc ca nhi bị đau bụng, chắc là sắp sinh. Gia gia, con đi gọi người đỡ đẻ tới, người trông chừng Nhạc ca nhi giúp con.”

Dư Thanh Trạch lập tức chạy đi.

“Này! A Trạch! Không có nhanh như vậy đâu!” Thường gia gia kêu, nhưng Dư Thanh Trạch đã chạy đi, Thường gia gia lắc đầu, vào phòng, ngồi ở mép giường, hỏi Nhạc ca nhi: “Tiểu Nhạc, còn đau không?”

Nhạc ca nhi gật đầu, mày nhăn chặt.

“Con yên tâm, A Trạch đã đi gọi người đỡ đẻ rồi, còn phải chịu đau một lúc nữa, con kiên nhẫn một chút. Lúc A ma của con sinh, cũng chịu đau rất lâu.” Thường gia gia không giúp được gì, chỉ có thể ngồi một bên nói chuyện phiếm với y để phân tán lực chú ý, lau mồ hôi cho y.

Nhạc ca nhi nghe vậy, gật đầu, một lát sau, bụng không quá đau nữa, y ngẩng đầu, nhẹ nhàng thở ra. Trước khi sinh sẽ đau quặn từng cơn, điều này, Diệp đại phu và Sướng ca nhi đã nói với y, y biết còn phải chờ một hồi nữa mới sinh được.

Không bao lâu sau, người đỡ đẻ tới, hỏi thăm tình hình một lúc, sau đó nói: “Không sao đâu, còn phải chờ một hồi nữa, các ngươi đi mời Diệp đại phu tới đi. Dư lão bản, ngươi nói có một ca nhi hiểu được thủ thế của phu lang của ngươi phải không?”

Dư Thanh Trạch gật đầu: “Là Sướng ca nhi.”

“Vậy mời y đến đây, để y hỗ trợ sinh sản.” Người đỡ đẻ nói.

“Được! Ta đi ngay.” Dư Thanh Trạch lập tức thúc xe ngựa tới Tiết phủ.

Diệp đại phu và Sướng ca nhi nghe Nhạc ca nhi sắp sinh, lập tức kêu hạ nhân đến dược đường gọi Tiết Bạch Thuật về, giao Tiết Dâm Bụt cho hắn. Bọn họ tức tốc mang hòm thuốc ngồi xe ngựa qua, Tiết đại phu còn cho hạ nhân thân cận của mình đi theo làm trợ thủ.

Diệp đại phu tới, đi vào xem tình trạng của Nhạc ca nhi, thấy còn sớm, ông bảo mọi người không cần lo lắng.

Giữa trưa, ăn cơm xong, mãi cho đến giờ thân vào buổi chiều, cuối cùng Nhạc ca nhi cũng muốn sinh. Thường Hạo về nhà ăn trưa, thấy ca sắp sinh, nhóc lập tức chạy đến trường xin phu tử cho nghỉ rồi nhanh chóng về nhà chờ.

Vì Nhạc ca nhi không nói được, Dư Thanh Trạch, Thường gia gia và Thường Hạo ở bên ngoài đều không nghe được tiếng của Nhạc ca nhi. Chỉ nghe được giọng của Diệp đại phu và người đỡ đẻ, như là: “Hít sâu, thở ra, dùng sức!”, “Kiên trì một chút, sắp ra rồi!”,…

Nhưng bởi vì không nghe được tiếng của Nhạc ca nhi, khiến cho bọn họ càng thêm lo lắng, cảm thấy thời gian trôi qua chậm quá.

Bọn họ chỉ có thể ở bên ngoài chờ, chừng nào bên trong cần thêm nước ấm, bọn họ mới đi nấu, đưa cho bên trong.



Dư Thanh Trạch bọn họ cảm thấy mình đã chờ rất lâu, đến khi trời tối, mới nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non.

“Oe—!”

“Sinh rồi! Gia gia, sinh rồi!” Dư Thanh Trạch mừng rỡ bắt lấy tay của Thường gia gia, kích động nói.

Thường gia gia cũng kích động, lớn tiếng nói: “Sinh rồi! Chắt trai của ta ra đời rồi!”

Thường Hạo còn khoa trương hơn, vừa gào vừa điên cuồng chạy lòng vòng trong sân.

“A a a! Sinh rồi! Ca của ta sinh rồi! Tiểu ngoại điệt của ta ra đời rồi!”

Trong phòng sinh, người đỡ đẻ cười tủm tỉm dùng tả lót quấn bé con đã được tắm rửa sạch sẽ cho Nhạc ca nhi xem: “Chúc mừng, chúc mừng, là một tiểu hán tử.”

Nghe vậy, Nhạc ca nhi nghiêng đầu nhìn con mình, toàn thân đo đỏ, mắt nhắm chặt. Vì lúc nãy bị người đỡ đẻ chụp mông vài cái nên đã khóc lớn, mặt bé đỏ au, bây giờ vẫn còn đang nức nở.

“Oa, tiểu hán tử, Nhạc ca nhi, chúc mừng!” Sướng ca nhi nhìn bé con, mừng rỡ chúc mừng Nhạc ca nhi.

Nhạc ca nhi cười gật đầu, muốn ôm con, nhưng vừa rồi sinh con dùng quá nhiều sức lực, bây giờ toàn thân suy yếu, chỉ có thể miễn cưỡng đưa tay chạm vào tả lót của con. Nghe được tiếng reo hò của Dư Thanh Trạch bọn họ ở bên ngoài, y suy yếu cười cười, sau đó ngất đi.

“Nhạc ca nhi? Nhạc ca nhi? A ma, người mau đến xem, sao Nhạc ca nhi ngất xỉu rồi?” Sướng ca nhi thấy Nhạc ca nhi đột nhiên hôn mê, vội kêu Diệp đại phu.

Diệp đại phu đang dùng nước thuốc rửa sản đạo cho Nhạc ca nhi, nghe Sướng ca nhi gọi, đi qua kiểm tra, nói: “Đừng lo lắng, do mệt quá nên hôn mê thôi. Y sinh còn lâu hơn ngươi, bị kiệt sức, ngủ một giấc là được rồi.”

“Vậy sao, làm con giật cả mình.” Sướng ca nhi vỗ ngực nói, nói với người đỡ đẻ: “Chúng ta ôm bé con ra cho bọn họ xem nhé?”

“Được, được, được.”

Sướng ca nhi mở cửa ra, nhờ Dư Thanh Trạch bọn họ đóng cửa phòng lại, tránh cho gió thổi vào. Sau đó, người đỡ đẻ ôm bé con tới.

“Chúc mừng Dư lão bản, là một tiểu hán tử.” Người đỡ đẻ kéo tả lót lên một chút, cho bọn họ nhìn mặt bé con.

Dư Thanh Trạch, Thường gia gia và Thường Hạo thò đầu lại gần nhìn, khuôn mặt nho nhỏ, đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt, còn hơi nhăn mày.

Thường Hạo nhíu mày, hỏi: “Sao nhăn nhúm quá vậy? Như một con khỉ nhỏ.”

Thường gia gia gõ ót của nhóc, cười mắng: “Con mới là con khỉ nhỏ! Đứa trẻ nào mới sinh cũng như vậy, lúc con sinh ra còn nhăn nhúm hơn thế này nhiều.”

“Hả?” Thường Hạo hoảng sợ, hỏi: “Không thể nào, con còn nhăn hơn sao?”

Người đỡ đẻ cười nói: “Qua một thời gian nữa sẽ đẹp lên.”

Dư Thanh Trạch nhìn bé con, vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của bé, thật mềm mại, khiến cho tim hắn như tan chảy.

Đây là con của mình!

Hắn vội ngẩng đầu hỏi: “Nhạc ca nhi sao rồi? Có ổn không?”

Người đỡ đẻ đáp: “Không sao cả, mệt quá nên hôn mê rồi, có Diệp đại phu ở đó, đừng lo lắng.”

Bọn họ nghe vậy, đều yên lòng.

Dư Thanh Trạch hỏi: “Ta có thể ôm không?”

Người đỡ đẻ đáp: “Được chứ, cẩn thận nha, cơ thể của bé còn mềm, phải giữ vững đầu của bé.”

Người đỡ đẻ nhẹ nhàng đặt bé con lên khuỷu tay của hắn, Dư Thanh Trạch thật cẩn thận, không dám nhúc nhích, sợ bất cẩn làm nhi tử ngã xuống.

Nhỏ như đoàn bánh, mềm như bông, không nặng bao nhiêu, chắc chỉ khoảng sáu bảy cân, nhưng Dư Thanh Trạch lại cảm thấy đoàn bánh trên tay mình nặng tựa ngàn cân.

Thường Hạo ghen tỵ nói: “Ta cũng muốn ôm.”

Thường gia gia nói: “Không được, con không được ôm, lỡ làm bé con ngã thì sao? Chờ bé con lớn một chút, con mới được ôm.”

Thường Hạo nghe vậy, lại u oán.

Thường gia gia ôm một lát, sau đó trả lại cho người đỡ đẻ.

Sau khi Sướng ca nhi bọn họ dọn dẹp xong, lau người cho Nhạc ca nhi xong, thay y phục, Dư Thanh Trạch mới được vào thăm y.

Thấy đầu tóc của Nhạc ca nhi ướt đẫm, sắc mặt tiều tụy, mệt mỏi, Dư Thanh Trạch đau lòng hôn lên trán y, cầm khăn giúp y lau tóc.

“Diệp đại phu, có thể thay chăn đệm được không? Ta sợ Nhạc ca nhi ngủ không thoải mái.” Dư Thanh Trạch nhỏ giọng hỏi.

“Ta đang định nói với ngươi chuyện này, ngươi bế Nhạc ca nhi lên đi, để Sướng ca nhi thay chăn đệm.” Diệp đại phu nói.

Bọn họ thay chăn đệm, Diệp đại phu dặn Dư Thanh Trạch mời Lâm thúc sao đến chăm sóc Nhạc ca nhi ở cữ, dặn thêm một số việc cần lưu ý sau khi sinh, dặn cả hai phải nghiêm túc nhớ kỹ.

Dư Thanh Trạch xuống bếp làm đồ ăn, mời Diệp đại phu bọn họ và người đỡ đẻ ăn tối. Xong xuôi, Sướng ca nhi và người đỡ đẻ về nhà trước.

“Ta sẽ ở lại một đêm để trông chừng Nhạc ca nhi.” Diệp đại phu nói.

Dư Thanh Trạch lo lắng hỏi: “Nhạc ca nhi có vấn đề gì sao?”

Diệp đại phu cười nói: “Không phải là chuyện lớn, ngươi đừng lo, chỉ là lúc sinh, y sinh hơi lâu, xuất huyết nhiều. Ta muốn kiểm tra sản đạo có khôi phục chưa, yên tâm đi, không sao đâu.”

Nghe vậy, Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: “Diệp đại phu vất vả rồi, để ta đi dọn dẹp phòng cho khách.”

Gia Bảo và Thường Hạo ở chung một phòng, trong nhà còn một phòng cho khách và một phòng nhỏ, phòng nhỏ là để cho Lâm thúc sao ở. Dư Thanh Trạch dọn dẹp phòng cho khách, sắp xếp chỗ ở cho Diệp đại phu.

Lâm thúc sao cho bé con uống sữa gạo xong, giờ bé đã ngủ, ông hỏi: “Dư lão bản, buổi tối bé con sẽ tỉnh lại, phải cho uống sữa và thay tả, hay để ta ở lại đây?”

Dư Thanh Trạch lắc đầu, đáp: “Không cần đâu, ngài đi ngủ đi, khi nào bé con tỉnh, ta sẽ gọi ngài.”

Tuy hắn đã học được cách thay tả và đút sữa, nhưng vẫn sợ đến lúc đó sẽ luống cuống tay chân, đặc biệt là hiện tại bé con mới sinh chưa có da có thịt, vẫn còn yếu ớt, cần phải nhờ Lâm thúc sao chăm sóc. Nhưng hắn không yên tâm khi để một người lạ ngủ trong phòng của Nhạc ca nhi và bé con, cũng sợ Nhạc ca nhi nửa đêm tỉnh dậy, không nhìn thấy hắn sẽ sợ hãi, nên đã quyết định sẽ tự mình trông nom hai người.

Ban đêm, Nhạc ca nhi do mệt quá nên ngủ rất say, không bị đánh thức, còn bé con thì tỉnh lại rất nhiều lần.

Cho đến sáng hôm sau, Nhạc ca nhi mới tỉnh.

Diệp đại phu cẩn thận kiểm tra cho y, xác nhận không có vấn đề gì, lại dặn một số việc cần lưu ý, rồi về nhà.

Tiễn Diệp đại phu xong, Dư Thanh Trạch về phòng, thấy Nhạc ca nhi nghiêng người, đặt tay lên tả lót của bé con, nụ cười nhu hoà in trên mặt khi nhìn con mình ngủ. Biểu tình thoả mãn, dịu dàng ấy, phảng phất như ánh nắng ấm áp.

Dư Thanh Trạch đi tới, ngồi ở mép giường, hôn lên mặt Nhạc ca nhi: “Phu lang, ngươi vất vả rồi.”

Nhạc ca nhi nghe vậy, lắc đầu, khoa tay nói: Không vất vả, chỉ cần bé con được sinh ra, hết thảy đều đáng giá.

Dư Thanh Trạch cảm động, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Nhạc ca nhi, thấp giọng nói: “Phu lang, ta yêu ngươi.”

Ta cũng yêu ngươi.

Nhạc ca nhi khoa tay, môi hơi mở, hai người trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào.

_._._._