Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 146: Tiết Đại Thiếu Gia Của Ta




Editor: Aubrey.

Đưa Sướng ca nhi về tiệm ăn vặt xong, Nhạc ca nhi trở lại tửu lâu, đổi y phục đầu bếp, sau đó lấy ba lá bùa ra. Một cái đeo cho mình, hai cái còn lại mang vào nhà bếp.

Thấy Nhạc ca nhi đã trở lại, còn tươi cười, Dư Thanh Trạch cười hỏi: “Về rồi hả? Gặp chuyện gì vui sao?”

Nhạc ca nhi cười gật đầu, sau đó lại lắc đầu, chưa nói cụ thể là chuyện gì, chỉ đưa cho Gia Bảo một lá bùa bình an, để hắn mang theo bên người.

“Cảm ơn ca phu.” Gia Bảo chùi tay vào tạp dề, nhận lấy, cẩn thận nhét vào túi áo bông.

Dư Thanh Trạch nhướng mày, Nhạc ca nhi càng ngày càng có nhiều bí mật. Có điều, tâm trạng tốt là được.

Nhạc ca nhi đến cạnh hắn, nhét một lá bùa bình an vào ngực hắn, khoa tay nói: Ngày nào cũng phải mang.

“Được, nhất định ngày nào ta cũng mang.” Dư Thanh Trạch đè ngực nói.

Giữa trưa, phu phu Thái lão gia và Triệu phu lang đến ăn cơm.

Dư Thanh Trạch đi ngang qua chào một tiếng, tình cờ nghe bọn họ nói gần đây có nhiều hộ gia đình dọn nhà đi.

Thái lão phu lang nói: “Như hộ cạnh nhà ta, cũng mới vừa bán nhà, được một người ở phương bắc mua, họ Lý. Còn nữa, hai hộ khác cùng đường nhà ta cũng dọn đi.”

Triệu phu lang tiếp lời: “Ta nghe Triệu Tiến nói, nửa năm qua, thành Đồng Sơn có hộ tịch dời đến và đi, phần lớn người mua là người phương bắc. Nghe nói ở bên đó đang hạn hán, trời thường có trăng, không mưa, cuộc sống rất là khốn khổ. Có lẽ là thương nhân ở đó biết giá cả ruộng vườn ở nơi này vừa khôi phục, còn mới đổi huyện lệnh, nên mới chuyển đến đây. Có vài hộ giàu có, không chuyển đến, mà chỉ mua làm sản nghiệp thôi.”

Thái lão phu lang gật đầu, nói: “Huyện thừa đã nói vậy thì không sai, nơi ở của chúng ta có khí hậu mát mẻ. Có sông, có núi, đồng ruộng phì nhiêu, dĩ nhiên là tốt hơn phương bắc.”

Thấy Dư Thanh Trạch đến, Triệu phu lang nói: “Dư lão bản, nếu ngươi dư tiền thì cũng mua một căn nhà trong thành đi. Bây giờ chỗ ở đã bắt đầu tăng giá, nói không chừng sau này sẽ tăng luôn.”

Thái lão phu lang cũng gật đầu, nói: “Phải, đúng là giá đang tăng. Những ai bán nhà cũng nắm bắt chuyện này.”

Dư Thanh Trạch động tâm, hỏi: “Lão phu lang, hiện tại giá nhà trong thành là bao nhiêu?”

Thái lão phu lang đáp: “Hàng xóm cạnh nhà ta, nghe nói đã bán một ngàn lượng.”

“Đắt vậy ư?” Dư Thanh Trạch kinh ngạc, hắn nhớ năm trước khi đi ngang qua căn nhà kia, nghe Phúc Bá nói nơi đó chỉ to bằng một phần tư Thái phủ. Khi đó, giá cả chỉ khoảng hơn sáu trăm, mà còn không ai mua.

“Nhà ở thành nam khá đắt, chỉ có vật dụng là rẻ.” Triệu phu lang nói.

Thái lão phu lang gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.

Thành nam ở thành Đồng Sơn là khu nhà giàu, hầu như các gia tộc lớn đều sống ở khu vực này, tiếp theo là thành bắc. Diện tích toàn thành không lớn, có gia tộc lớn, cũng có bá tánh bình thường và khu dân nghèo.

“Vậy à, ta phải suy nghĩ kỹ, hiện tại trong người không có nhiều tiền.” Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói.

Lần trước mở tửu lâu tốn không ít tiền, tuy sau một tháng khai trương đã hồi vốn, nhưng tiệm đồ nướng sắp mở không biết cần phải tốn bao nhiêu tiền. Dù sao, mua nhà cũng là một chuyện lớn, tốn khoảng mấy trăm, cả ngàn lượng như vậy, trước mắt không đủ.

Hắn cũng định mua một ngôi nhà trong thành, đưa gia gia và Tiểu Hạo lên đây sống. Nếu không, phu phu bọn họ và Gia Bảo bận ở trên này làm ăn, sẽ rất khó chăm lo cho gia gia và Tiểu Hạo.

Làm ruộng quá vất vả, gia gia tuổi đã cao, bình thường bọn họ không thể về giúp đỡ, hắn định khuyên gia gia cho thôn dân thuê ruộng. Sau đó sẽ dọn vào thành ở, để ông an hưởng tuổi già, Tiểu Hạo cũng có thể đi học ở trên này. Tóm lại, không thể để cho gia gia tiếp tục vất vả nữa.

Đặc biệt, hiện tại là mùa đông, bệnh cũ của gia gia tái phát, tuy đã có thuốc của đại phu, nhưng chỉ giảm bớt vài phần thôi, không thể trị tận gốc, sức khoẻ vẫn thường xuyên bị hành.

Nếu có nhà ở trong thành, ngày nào bọn họ cũng có thể về nhà ở, Gia Bảo cũng không cần ở chung với nhiều người. Tửu lâu thì giao cho Đại Tùng bọn họ ở lại trông coi, đến lúc đó, bọn họ cũng có thể chiếu cố người nhà. Còn nhà ở thôn thì cứ để đó, khi nào về sẽ có chỗ ở, như vậy là được.

Thái lão phu lang hỏi: “Thiếu bao nhiêu, ta có thể cho ngươi mượn, cần bao nhiêu?”

Dư Thanh Trạch suy nghĩ, nói: “Cảm ơn lão phu lang, nhưng ta cần suy nghĩ đã, thương lượng với Nhạc ca nhi. Đến lúc đó, nếu cần, ta sẽ tìm ngài.”

Thái lão phu lang gật đầu, nói: “Được, nhưng ta muốn nói một chuyện. Gia gia của Nhạc ca nhi lớn tuổi rồi, chỉ có một mình Tiểu Hạo ở nhà, nếu sinh bệnh thì sẽ không có người chiếu cố. Các ngươi đã buôn bán ở trong thành, thì nên tập hợp cả nhà lại với nhau.”

Dư Thanh Trạch nói: “Vâng, ta cũng nghĩ như vậy.”

Buổi chiều, Dư Thanh Trạch tìm Nhạc ca nhi nói lại chuyện này.

Nhạc ca nhi đồng ý, nhưng chỉ lo gia gia không chịu dọn đi. Lão nhân gia ở trong thôn mười mấy năm, quen với người trong thôn. Nếu như đổi chỗ mới, sợ là sẽ không thích ứng.

Dư Thanh Trạch suy nghĩ, nói: “Tóm lại, cũng sắp đến Tết rồi, chúng ta phải tranh thủ khuyên gia gia. Nếu gia gia nhất quyết không chịu dọn đi, chúng ta sẽ thuê người về chăm sóc cho gia gia và Tiểu Hạo, ngươi thấy thế nào?”

Nhạc ca nhi gật đầu.

Quyết định xong, Dư Thanh Trạch bắt đầu chú ý tới mấy ngôi nhà trong thành.

Tiệm đồ nướng của bọn họ đã tìm được mặt bằng, đã quy hoạch xong, đang bắt đầu trang hoàng. Hắn nhân cơ hội này, hỏi thăm Liêu lão gia bọn họ.

Nghe hắn nói định mua nhà trong thành, các lão gia bắt đầu đưa ra ý kiến.

Cuối cùng, căn cứ theo số tiền hiện tại mà hắn có, hắn cảm thấy chọn một nơi ở thành tây có lẽ là ổn rồi. Đến lúc đó, đợi kiếm được nhiều tiền hơn, thì chuyển qua một căn lớn hơn là được.

Thừa dịp chưa tuyển nhân công cho tiệm đồ nướng, Dư Thanh Trạch tranh thủ đi xem nhà, quan sát liên tục mấy ngày, có ba bốn chỗ là hắn cảm thấy ưng ý nhất. Sau đó, hắn dẫn Nhạc ca nhi theo, hai người chọn ra hai nơi tốt nhất, dự định năm sau sẽ thuyết phục gia gia dọn lên ở, đến lúc đó sẽ quyết định chỗ ở luôn.

Ở tiệm ăn vặt, sau ngày chân của Sướng ca nhi bị thương, Tiết Bạch Thuật mang thuốc tới thay cho y.

Tại hậu viện, Tiết Bạch Thuật tháo băng trên chân Sướng ca nhi, rửa thuốc, dùng khăn vải lau khô, rồi kiểm tra một chút.

“Sao còn sưng hơn ngày hôm qua?” Sướng ca nhi nhìn mắt cá chân của mình, hoài nghi nhìn Tiết Bạch Thuật.

Tiết Bạch Thuật thấy trong mắt Sướng ca nhi ẩn ẩn hàng chữ ‘đừng nói ngươi là lang băm nhé?’, buồn cười hỏi: “Ngươi nghi ngờ y thuật của ta?”

Sướng ca nhi lắc lắc chân, ra vẻ nghiêm túc đáp: “Đâu có, ta chỉ thắc mắc sao chân của mình lại sưng lên.”

Tiết Bạch Thuật nhìn y, buồn bã nói: “Hôm qua ngươi còn nghi ngờ thể lực của ta.”

Hắn phải nhớ kỹ chuyện này, để sau này thể nghiệm cho Sướng ca nhi biết ngày nào hắn cũng rèn luyện, thể lực tốt như thế nào!

“Ta nghi ngờ thể lực của ngươi hồi nào? Ta nói ta nặng mà.” Sướng ca nhi hơi chột dạ, lắc chân, nói: “Tiết đại thiếu gia của ta. Aiz! Mau đắp thuốc đi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, đắp xong thì đi ăn đi.”

Tiết đại thiếu gia của ta…

Của ta…

Tiết Bạch Thuật ngây ngẩn nói: “Nói lại lần nữa.”

“Nói gì?” Sướng ca nhi hỏi.

“Câu ngươi vừa mới nói.”

Sướng ca nhi suy nghĩ, hỏi: “Đắp xong thì đi ăn?”

“Trước nữa.”

“Mau đắp thuốc đi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa?”

“Câu trước nữa.”

“Tiết đại thiếu gia của ta…”

“Đúng! Gọi lại một lần nữa.” Tiết Bạch Thuật cười tủm tỉm nói.

“Ta…” Sướng ca nhi bỗng nhiên nhận ra, thấy biểu tình của Tiết Bạch Thuật vui vẻ chờ mong, tim thoáng đập trật một nhịp, đột nhiên bị á khẩu.

Thịch, thình thịch, thình thình thịch…

Sao, sao tự dưng lại như vậy?

Nhịp tim đột ngột đập nhanh.

Sướng ca nhi duỗi tay đè ngực lại, không dám nhìn Tiết Bạch Thuật.

Tiết Bạch Thuật nhíu mày, hỏi: “Sao không gọi?”

Gọi, gọi, gọi, gọi cái gì?!

Sướng ca nhi thẹn quá thành giận, để chân xuống, hất cằm lên hung hăng nói: “Ngươi có đắp thuốc hay không?! Lạnh chết rồi, ngươi không đắp thì ta tự mình đắp!”

Thấy mình lại chọc Sướng ca nhi giận, Tiết Bạch Thuật không bắt y gọi nữa, giấu đi sự thất vọng trong lòng. Hắn bắt lấy cái chân đang huơ loạn trước mặt mình, cười hỏi: “Đắp chứ, đắp chứ, huơ loạn cái gì? Không đau?”

Aiz! Cẳng chân thon dài, trắng như tuyết này, khiến cho tim của hắn dậy sóng.

Cơ mà, sao da của Sướng ca nhi trắng như vậy? Cẳng chân thon dài, xinh đẹp, ngón chân mượt mà, đáng yêu. Nếu mắt cá chân và mu bàn chân không sưng, chắc chắn cũng sẽ rất đẹp.

Đang nghĩ, bàn tay đang nắm chân của Sướng ca nhi bất giác nhéo một cái.

Hừm… Mềm mềm, đàn hồi, cơ bắp mềm dẻo, da cũng trơn nhẵn, xúc cảm thật tốt, muốn nhéo nữa…

Hắn lại tiếp tục nhéo.

Chân của Sướng ca nhi giật giật, nói: “Đau! Ai nói không đau? Mau đắp thuốc đi.”

Nói xong, Sướng ca nhi thầm nghĩ: Có phải lúc nãy hắn vừa nhéo cẳng chân của mình không? Nhất thời không chú ý, mình không dám xác định. Có điều, tay của Tiết thiếu gia thật ấm áp, giống như một cái lò sưởi nhỏ, thật thoải mái.

Bị tiếng la của Sướng ca nhi làm hoàn hồn, Tiết Bạch Thuật nhận ra mình mới vừa làm gì. Hắn chột dạ nhìn Sướng ca nhi, thấy y hình như không phát hiện, lập tức nói: “Đắp đắp đắp, ngươi đừng lộn xộn.”

Hắn cầm ấm thuốc, dùng thìa múc thảo dược đắp lên mu bàn chân của Sướng ca nhi, Tiết Bạch Thuật nói: “Chân của ngươi vẫn sẽ tiếp tục sưng, đây là phản ứng bình thường, nên phải dùng thảo dược có tính hàn. Chờ cho hết sưng thì sẽ đổi thuốc, yên tâm đi, ta sẽ không đem chuyện bệnh tật ra giỡn, đặc biệt là thân thể của ngươi.”

Sướng ca nhi vốn đang nghe, nghiêm túc nhìn hắn đắp thuốc cho mình, nghe xong câu cuối, y bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tiết Bạch Thuật. Nhìn hắn nghiêm túc đắp thuốc cho mình, nhịp tim lại đập loạn.

‘Vị thí chủ này, lão nạp thấy ngài mi hàm xuân ý, mặt mang đào hoa, hồng loan tinh động, sắp tới sẽ gặp được phu quân.’

Câu nói của đại sư bỗng nhiên xuất hiện trong tâm trí của y, y ngẩn ra, nhìn Tiết Bạch Thuật.

Phu quân, là hắn sao?