Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 139: Biến Hoá




Editor: Aubrey.

Lúc án kiện xử lý xong, trời cũng đã chạng vạng. Mùa đông trời mau tối, vừa đến giờ Dậu, sắc trời đã tối đen.

Hiện giờ, bến tàu đã dừng hoạt động, các thôn dân ở thôn Cây Lê cũng không trở về được. Dư Thanh Trạch mời Tào Xa và bọn họ cùng đến tửu lâu dùng cơm.

Tào Xa đã thưởng thức tay nghề của Dư Thanh Trạch, tất nhiên là vui vẻ đồng ý.

Những thôn dân kia thì không rành nơi này, chỉ có thể đi theo hai huynh đệ Tào Xa và Tào Minh. Thấy bọn họ đồng ý, đoàn người kéo nhau đến tửu lâu, sau khi ăn cơm xong, bọn họ sẽ trọ ở khách điếm mà huyện nha đã an bài.

Bởi vì buổi chiều thăng đường, nên hồi chiều tửu lâu không mở cửa, mọi người cũng tập trung ở huyện nha xem án kiện. Sau khi bãi đường, tiểu nhị nào có nhà trong thành thì về nhà, còn tiểu nhị ở thôn Ngưu Đầu thì theo về tửu lâu.

Tiểu Lâm trông coi tửu lâu thấy bọn họ trở về, nhìn nụ cười trên gương mặt bọn họ, hắn đoán là đã thành công, hắn hưng phấn hỏi: “Thế nào? Thế nào? Mau nói cho ta nghe đi.”

Đại Tùng nói: “Ngươi không xem thật tiếc, đặc sắc lắm. Mau vào trong, để ta kể lại cho ngươi nghe.”

Đại Tùng kéo Tiểu Lâm vào nhà bếp, vừa rửa rau vừa luyên thuyên kể lại sự việc hồi chiều.

Tiểu Lâm nghe xong, vỗ chân cười to: “Đáng đời! Cái nhà đó chẳng có ai tốt lành! Cái này gọi là gì ta? Chó cắn chó, miệng toàn là lông! Ha ha ha!”

“Không chỉ có như vậy! Bọn họ ngươi chỉ ra và xác nhận ta, ta chỉ ra và xác nhận ngươi, người một nhà cái gì chứ? Người một nhà chân chính sẽ không như vậy.”

“Cũng may bọn họ là loại người như vậy, nếu không, việc này dễ gì cho ra kết quả nhanh như vậy.”

“Đúng vậy.”

Những người khác cũng bắt đầu sôi nổi nghị luận.

Dư Thanh Trạch ở trong đại sảnh sắp xếp cho Tào Xa bọn họ xong, đi vào bếp, thấy Nhạc ca nhi kéo tay áo chuẩn bị xào đồ ăn. Hắn đi tới tiếp nhận công việc trong tay y, hỏi: “Có mệt không? Sao hôm nay ngươi không nghỉ ngơi? Có muốn đi nghỉ một chút không? Đợi lát nữa ta gọi ngươi ra ăn cơm.”

Sau khi Nhạc ca nhi xem thẩm án được một lúc, y đi châm cứu, sau đó mới về nghỉ ngơi một chút.

Nhạc ca nhi lắc đầu, khoa tay nói: Không sao đâu, đã trễ rồi, lát nữa Thái đại nhân bọn họ còn đến, chúng ta phải tiếp đón.

“Thật sự không mệt?” Dư Thanh Trạch hỏi lại một lần nữa.

Nhạc ca nhi gật đầu, lấy lại cái nồi từ trên tay hắn, khoa tay: Đừng giành cái nồi của ta, đi lo việc của ngươi đi.

Thấy thế, Dư Thanh Trạch đành rửa tay rồi đi làm đồ ăn.

Lúc bãi đường, Thái quản gia đã nói với hắn là buổi tối Thái đại nhân sẽ mang hai vị đại nhân đến ăn cơm, có lẽ mấy vị đại nhân ở huyện nha cũng sẽ đến để tiếp đón bọn họ. Mặt khác, Thái đại nhân còn nói hắn cũng phải ngồi cùng bàn, nên không được ăn cơm trước.

Lúc này, thừa dịp Thái đại nhân bọn họ chưa tới, bọn họ sẽ ưu tiên làm đồ ăn cho các thôn dân và cho các tiểu nhị ăn trước.

“Dư lão bản, ngươi xem, lượng nước như vầy đã đủ chưa?” Một thúc sao đã rửa xong ấm thuốc, cho nước vào, rồi bưng vào cho Dư Thanh Trạch xem.

Dư Thanh Trạch nhìn lượng nước, nói: “Được rồi, làm phiền thúc sao.”

Thúc sao kia cười nói: “Phiền cái gì, chuyện nhỏ thôi mà.” Ông nói xong, đi ra hậu viện nấu thuốc.

“Đại ca, bên ngoài có khách thấy chúng ta mở cửa, hỏi chúng ta có bán hay không.” Gia Bảo tiến vào hỏi.

Dư Thanh Trạch quay đầu, đáp: “Hôm nay không bán.”

“Vâng.” Gia Bảo làm theo lời của hắn đi ra ngoài nói lại với khách.

Các tiểu nhị ai xào đồ ăn thì xào đồ ăn, ai cắt thịt thì cắt, Dư Thanh Trạch, Nhạc ca nhi và Gia Bảo cùng nhau làm đồ ăn. Rất nhanh đã làm xong cho bàn của Tào Xa, tiếp theo là bữa tối cho các tiểu nhị.

Đây là lần đầu tiên ca ca của Tào Xa và các thôn dân thôn Cây Lê được ăn đồ ăn ngon như vậy, ngoại trừ khen ngon, bọn họ không biết dùng từ gì để hình dung, chỉ lo cắm đầu ăn.

Tào Minh cảm khái với Tào Xa một chút, hắn nói: “Tay nghề của Dư lão bản, dù có mất cả đời chúng ta cũng không thể đuổi kịp. Khó trách Giả Hiếu Nhân lại đối nghịch với Dư lão bản, làm ăn chung một khu phố, nhưng với hương vị này, việc làm ăn của hắn chắc chắn không thể bằng bên này được.”

Tào Xa gật đầu, nói: “Đúng vậy, với tay nghề của Dư lão bản, dù đi đến đâu cũng không sợ không làm ăn được.”

Dư Thanh Trạch bọn họ mới vừa cơm nước xong, Thái đại nhân xử lý xong công việc đã vội vàng dẫn hai vị đại nhân và Lạc đại nhân bọn họ tới.

Dư Thanh Trạch tự mình mang bọn họ lên tầng, vào một nhã gian đã được chuẩn bị sẵn.

Chọn đồ ăn xong, Thái đại nhân giới thiệu Dư Thanh Trạch với hai vị đại nhân: “Hoàng đại nhân, Lý đại nhân, vị này chính là người mà lúc trước ta đã nói với các ngài, Dư Thanh Trạch. Máy tuốt lúa đạp bằng chân và máy thổi hạt thóc là do hắn nghĩ ra.”

Hai vị đại nhân kinh ngạc nhìn Dư Thanh Trạch, đây không phải là nguyên cáo trên công đường hôm nay sao?

“A Trạch, vị này là Hộ Bộ Hoàng đại nhân, còn vị này là Công Bộ Lý đại nhân. Hai người bọn họ phụng mệnh đến đây để tìm hiểu nông cụ mới.” Thái đại nhân giới thiệu với Dư Thanh Trạch.

“Dư Thanh Trạch bái kiến Hoàng đại nhân, Lý đại nhân.” Dư Thanh Trạch chắp tay, khom lưng hành lễ.

Hoàng đại nhân cười nói: “Ta còn tưởng người nghĩ ra nông cụ mới, phải là một nông dân có kinh nghiệm phong phú chứ, không ngờ là Dư lão bản.”

Dư Thanh Trạch cười, thầm nghĩ hắn có thể nghĩ ra được mấy nông cụ kia, đều là kết tinh từ trí tuệ của các vị tiền bối. Có điều, chuyện này không thể nói, hắn tìm cớ đáp: “Chỉ vì Dư mỗ thấy mọi người thu hoạch vất vả quá, nên mới chợt nghĩ ra ý tưởng đó.”

“Dư lão bản thật đại tài!” Lý đại nhân khen ngợi, sau đó nói: “Nếu Dư lão bản có thời gian, Lý mỗ muốn thỉnh giáo Dư lão bản nguyên lý của máy tuốt lúa đạp bằng chân.”

Nếu tiếp tục nói về đề tài này thì không biết đến bao giờ mới xong, Thái đại nhân nhanh chóng nói: “Lý đại nhân, lúc này không thể nóng vội, cứ để cho hắn đi nấu ăn trước. Hôm nay, ta mang các ngài tới nơi này là để thưởng thức trù nghệ của hắn. Chờ ngày mai, chúng ta đến thôn Ngưu Đầu, ngài được tận mắt nhìn đồ thật, lúc đó thỉnh giáo cũng không muộn.”

Lý đại nhân nghe vậy, gật đầu đáp: “Như vậy cũng được.”

Thái đại nhân hỏi Dư Thanh Trạch: “Ngày mai ngươi có thời gian không? Cùng bọn ta về thôn được chứ?”

Thái đại nhân mời, Dư Thanh Trạch tất nhiên sẽ không từ chối, hắn gật đầu đáp: “Vâng.”

“Công việc ở đây có nhiều không?” Thái đại nhân hỏi.

“Vắng mặt một ngày thì không sao, ta sẽ sắp xếp.”

“Vậy được rồi, sáng ngày mai bọn ta sẽ đến đón ngươi.”

Dư Thanh Trạch xuống bếp, nói với Gia Bảo bọn họ ngày mai hắn phải dẫn các đại nhân về thôn, trưa mai Nhạc ca nhi đi châm cứu về sẽ rất mệt, không nấu ăn nổi. Một mình Gia Bảo thì không ôm hết việc được, ngày mai lại tiếp tục đóng cửa một ngày, hắn dặn Gia Bảo, Tiểu Lâm, Đại Tùng ngày mai chỉ bán đồ khô thôi, còn hai quán ăn thì không mở cửa.

Làm đồ ăn xong, Dư Thanh Trạch đi bồi các đại nhân ăn cơm.

Tất nhiên là hai vị đại nhân rất tán thưởng trù nghệ của Dư Thanh Trạch, nói thẳng ra là chưa từng ăn mỹ vị như vậy, ấn tượng đối với Dư Thanh Trạch càng ngày càng tốt.

Không chỉ nghĩ ra nông cụ mới, mà còn có tay nghề nấu ăn tốt như vậy!

Trong lúc ăn, Hoàng đại nhân nhìn Lạc Minh Đạt, cảm khái nói: “Nửa năm không gặp, ta có cảm giác Lạc đại nhân khác xưa rất nhiều.”

Lý đại nhân cũng gật đầu, nói: “Phải, thay đổi rất lớn.”

Lạc Minh Đạt cười nói: “Có thay đổi gì đâu, vẫn như vậy thôi. Mới có nửa năm, làm gì có thay đổi.”

Hoàng đại nhân lắc đầu, nói: “Lạc đại nhân, nói vậy là sai rồi. Trong thời gian nửa năm, đôi khi có thể thay đổi được một người, chỉ cần nhìn một cái là đã nhận ra người đó đã trải qua những gì.”

Lạc Minh Đạt cười cười.

Lý đại nhân nói: “Hôm nay, Lạc đại nhân trên công đường từng bước một bắt phạm nhân và nhân chứng khai ra chân tướng. Có thể nói là rất nhạy bén, thật xuất sắc.”

Nếu là nửa năm trước, Hoàng đại nhân và Lý đại nhân có thể hoàn toàn tưởng tượng đến một Lạc Minh Đạt ở Kinh Thành, nổi danh chỉ biết ăn chơi trác táng. Vậy mà bây giờ đã thay đổi như thế này.

Nghe vậy, Thái đại nhân cũng gật đầu khen ngợi: “Hôm nay thẩm án không tồi.”

Lạc Minh Đạt nghe các vị đại nhân khen ngợi, trong lòng vui vẻ, hắn nói: “Aiz! Các vị không biết, so với xử lý công văn, ta thích thẩm án hơn, chuyện đó rất thú vị. Còn mấy công văn thật phiền phức, cũng may có Huyện thừa bọn họ giúp đỡ.”

Huyện thừa và chủ bộ liếc nhau, đều thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Lạc đại nhân này thật là kỳ quái, những Huyện lệnh khác đều không thích thẩm án, mỗi lần hắn xử lý công văn đều ngủ gà ngủ gật. Đến khi nghe thấy tiếng gõ trống bên ngoài, tinh thần bỗng tăng lên bất thường.

Án kiện của huyện nha, án lớn có liên quan đến mạng người không nhiều lắm, đa số chỉ có mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như bá tánh cãi nhau. Lạc đại nhân vậy mà cũng tài thật, thẩm án rất có khí phách.

Có điều, cũng vì như vậy, nửa năm qua án kiện ở thành Đồng Sơn không có tồn đọng, ngược lại còn giải quyết được một số án cũ.

Thái đại nhân nghe vậy, cười nói: “Nếu ngươi có hứng thú ở phương diện này, vậy mấy án kiện còn tồn đọng ở thành Đồng Sơn, có thời gian ngươi xử lý hết đi.”

Lạc đại nhân nghe vậy, trừng mắt nói: “Thái đại nhân, không tán thành ngài áp bức cấp dưới như vậy. Ta chỉ tuỳ tiện nói vậy thôi, ngài đừng nghĩ là thật.”

Thái đại nhân cười rộ lên, nói: “Ta nói thật đấy. Như vậy đi, còn một tháng nữa mới đến Tết, ngươi ở lại xử lý mấy án kiện cũ đi, qua năm sau ta kiểm tra.”

Lạc Minh Đạt: “…”

Mọi người phì cười.

Hai vị đại nhân ăn uống vô cùng mỹ mãn, các vị đại nhân tiếp khách cũng rượu đủ cơm no.

Trước khi về, Thái đại nhân đặc biệt nhắc nhở Dư Thanh Trạch: “Hôm nay ta nghe thẩm án xong, biết người của Giả phủ lộng hành như vậy, e là sẽ không cam lòng. Nếu bọn họ đã nuôi nhiều người như vậy, trong thời gian này các ngươi nên chú ý, cẩn thận một chút.”

Dư Thanh Trạch nghe vậy, trịnh trọng gật đầu: “Đa tạ đại nhân đã nhắc nhở.”

Thái đại nhân hỏi: “Có cần ta điều vài người qua cho ngươi không?”

Dư Thanh Trạch suy nghĩ, Thái phủ có hộ viện, Thái đại nhân cũng có hộ vệ. Nếu có thể được bọn họ trợ giúp thì quá tốt, nhưng mà: “Có ảnh hưởng đến ngài và trong phủ không?”

Thái đại nhân nhỏ giọng đáp: “Không sao cả, chỉ cần vượt qua giai đoạn này. Sau này, Giả phủ sẽ không thể gây phiền toái với ngươi được nữa.”

Dư Thanh Trạch nhướng mày, câu này của Thái đại nhân có thâm ý…

Hắn nói: “Vậy được rồi, làm phiền đại nhân điều vài người đến cho ta.”

Đêm đó, sau khi Thái đại nhân trở về, lập tức điều bốn người qua cho Dư Thanh Trạch.

Dư Thanh Trạch chia bọn họ ra, hai người gác ở tiệm ăn vặt, hai người còn lại ở tửu lâu, chỉ cần canh chừng trong lúc bọn hắn ngủ là được. Như thế, buổi tối hắn và Nhạc ca nhi có thể yên tâm ngủ, ban ngày cũng có tinh thần làm việc.

Bởi vì có thêm hai hộ vệ, buổi tối, lúc Nhạc ca nhi ngâm thuốc, Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi phải chú ý một chút, ra vào đều phải đóng cửa phòng. Cũng may trong khoảng thời gian này bọn họ không thể ngủ chung, nếu không, với hai người lạ xuất hiện ở tửu lâu như thế này, thì thật sự có hơi bất tiện.

Ngày hôm sau, Dư Thanh Trạch bồi Thái đại nhân bọn họ về thôn xem nông cụ và thu hoạch, Nhạc ca nhi thì cùng Sướng ca nhi đến Tiết phủ trị liệu.

Sau khi bọn họ rời đi, một lúc sau, Đại Giang kéo hai thùng gỗ và một bao đồ lớn đến.

_._._._

Tác giả có lời muốn nói: 

Dư Thanh Trạch: “Mấy chương làm quần chúng, thiếu chút nữa ta đã cho rằng Lạc Minh Đạt mới là vai chính.”

Nhạc ca nhi: Ta đã trở thành phông nền…

Bảo bảo: Khi nào ta mới được lên sàn?!