Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 138: Vạch Trần Và Kết Quả




Editor: Aubrey.

Thạch Sanh?

Giả Hiếu Nhân nghe vậy, tức khắc ngây ngẩn cả người, hắn nhíu mày nhìn qua cha của mình, cha của hắn âm thầm gật đầu với hắn.

Ý của cha là muốn đẩy toàn bộ cho Sanh Nhi?

Giả Hiếu Nhân ngơ ngẩn quay đầu lại, trong lòng có chút rối rắm. Tuy Thạch Sanh chỉ là tiểu phu lang của mình, nhưng hiện tại trong bụng y đang mang thai con của mình, nếu đẩy hết toàn bộ lên người y, vậy đứa bé kia phải làm sao đây…

“Thạch Sanh?” Lạc Minh Đạt nhíu mày, hỏi: “Sao lại như vậy? Trả lời thật mau!”

Hạ nhân tên là Ngô Thuận nói: “Là Sanh phu lang đã viết tờ giấy kia kêu tiểu nhân truyền tin về Thanh Châu, sau đó Ngưu Tam đã tới đây. Đại thiếu gia vốn không tán thành việc này, tiểu nhân cũng không biết Sanh phu lang kêu Ngưu Tam đi làm gì. Đến hôm trước, khi Tụ Phúc Lâu xảy ra chuyện, đại thiếu gia đã sai tiểu nhân đến nha môn xem thử. Sau khi tiểu nhân thấy Ngưu Tam quỳ trong nội đường, đã lập tức chạy về quán ăn bẩm báo cho đại thiếu gia.”

“Sau khi đại thiếu gia nghe việc đó, đã đoán có khả năng liên quan đến Sanh phu lang, bởi vì hình như Sanh phu lang có tư thù với phu phu Dư lão bản của Tụ Phúc Lâu, vẫn luôn rất ngứa mắt bọn họ. Mà hiện tại trong bụng Sanh phu lang đang có thai, đại thiếu gia sợ tâm tình của y bị ảnh hưởng, không tốt cho hài tử ở trong bụng, nên lúc nha dịch đến bắt, đại thiếu gia mới không có phản ứng. Đại thiếu gia hoàn toàn không có tội, ngài ấy chỉ sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ của Sanh phu lang, nên mới tự đưa bản thân ra gánh vác.”

Nói xong một đoạn dài, hạ nhân lại nói với Giả Hiếu Nhân: “Đại thiếu gia, việc đã đến nước này, ngài không cần vì Sanh phu lang mà tự làm khổ bản thân nữa.”

“Đừng nói nữa!” Giả Hiếu Nhân cắn răng, cơ thể căng cứng, cúi đầu, hai tay nắm chặt lại, giống như đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó.

Dư Thanh Trạch nhìn hắn, thầm cười lạnh.

Tên hạ nhân này toàn nói mấy lời hoa mỹ, nói Giả Hiếu Nhân tình thâm nghĩa trọng đến cỡ nào. Toàn là nói khoác, trong thời khắc mấu chốt, chẳng phải cũng đem người ta ra chết thay sao?

Phi!

Không đáng mặt nam nhân!

Với tình hình hiện tại, nếu bọn họ đẩy hết toàn bộ cho Thạch Sanh, vậy thì Giả Hiếu Nhân sẽ tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật?

Dư Thanh Trạch không khỏi nhíu mày.

Lạc Minh Đạt lại hỏi: “Ngươi có chứng cứ gì không?”

Ngô Thuận gật đầu, nói: “Có! Lần trước thảo dân trở về Thanh Châu, lúc đi vào biệt viện, thấy trong phòng Ngưu Tam có một tờ giấy. Thảo dân sợ bị người khác phát hiện, nên đã cất. Chữ viết trong tờ giấy đó, người kêu Ngưu Tam đến thành Đồng Sơn, chính là Sanh phu lang.”

Khi nói chuyện, Ngô Thuận lấy ra một tờ giấy cuộn ở trong áo.

Nha dịch ở bên cạnh bước tới nhận lấy, trình lên cho Lạc Minh Đạt.

Lạc Minh Đạt cầm lên đọc thử, nhìn qua sư gia, sau đó hạ lệnh: “Người đâu! Đưa Thạch Sanh đến đây!”

Đám nha dịch lĩnh mệnh rời đi.

Chuyển biến bất ngờ này khiến cho những người xem ở bên ngoài công đường đều ngẩn ra.

“Nói nửa ngày, cuối cùng lại để cho tiểu phu lang gánh tội thay?”

“Ai biết được, kẻ có thể nuôi mười mấy lưu manh ở biệt viện, sao có thể là người tốt?”

“Đúng đó, thôi xem tiếp đi, biết đâu kết quả làm cho chúng ta chấn động thì sao?”



Trong lúc đợi nha dịch đưa Thạch Sanh về, Lạc Minh Đạt cùng những quan gia khác đi ra phía sau thương lượng một chút.

Sau khi trở lại, Lạc Minh Đạt cho người đưa tờ giấy cho Ngưu Tam xem có phải là thứ mà lúc trước gã nhận được hay không.

Ngưu Tam gật đầu.

Trải qua chuyện vừa rồi, gã đã biết ý định của phụ tử Giả gia, nếu mình muốn bảo mạng tốt thì tốt nhất nên phối hợp với bọn họ.

Thấy Ngưu Tam đã xác nhận, Lạc Minh Đạt lại cho người đưa giấy bút cho Giả Hiếu Nhân, để đối phương viết mấy chữ. Sau đó, hắn lấy tờ giấy ra đối chiếu một chút.

Quả thật không giống nhau.

Trong một phủ trạch ở thành đông, Thạch Sanh ngồi ở trong phòng sưởi ấm, cau mày, bất động nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Mấy ngày nay, bởi vì chuyện Ngưu Tam bỏ thuốc, Ngưu Tam và Giả Hiếu Nhân đã bị bắt vào ngục, cha và biểu ca của Giả Hiếu Nhân đã đến đây. Nhưng dù như vậy vẫn chưa thả người ra, chứng tỏ chuyện lần này không dễ giải quyết.

Chiều nay cả nhà bọn họ đã đến huyện nha, còn gã bởi vì mang thai, buồn ngủ, nên không ai gọi gã theo. Chờ gã dậy, trong nhà chỉ còn lại gã và hai đứa trẻ, cùng một số hạ nhân.

Một lát sau, hạ nhân chạy vào, hoang mang nói: “Sanh phu lang, không xong! Không xong rồi!”

Thạch Sanh bị dọa nhảy dựng, lớn tiếng mắng: “Làm cái gì hốt hoảng vậy?! Làm ta sợ hết hồn!”

“Thật xin lỗi Sanh phu lang, nhưng thật sự không xong rồi!” Hạ nhân vì chạy nhanh quá mà thở hổn hển.

“Cái gì không xong?”

“Người trong nha môn tới!”

“Cái gì?! Ai tới? Tới làm gì?” Thạch Sanh bất giác từ ghế dựa ngồi thẳng dậy, hỏi.

Hạ nhân còn chưa kịp trả lời, bên ngoài đã có âm thanh hán tử truyền tới.

“Người trong nhà là tiểu phu lang của Giả Hiếu Nhân, Thạch Sanh phải không?”

Thạch Sanh đứng dậy, dùng khẩu hình hỏi hạ nhân ai tới vậy.

Hạ nhân cũng dùng khẩu hình nói cho gã biết là nha dịch.

Gã nhanh chóng xua tay, ý bảo hạ nhân truyền lại là gã không ở nhà.

Hạ nhân gật đầu, sau đó ho nhẹ một tiếng, đi ra ngoài nói: “Các vị quan gia, Sanh phu lang nhà ta đi ra ngoài mua đồ rồi, vẫn chưa trở về. Các ngài tìm ngài ấy có việc gì sao?”

Nha dịch dẫn đầu là Đinh Lai, hắn nhìn hạ nhân kia một chút, sau đó phất tay nói: “Đi vào trong kiểm tra!”

Hai nha dịch ở phía sau lập tức đi vào trong, hạ nhân sợ tới mức lập tức hét lớn: “Nè nè nè! Đó là phòng của ca nhi, sao các ngươi có thể tuỳ tiện vào?!”

Có điều, chỉ với sức lực của hắn, không cản nổi nha dịch. Thạch Sanh ở bên trong nghe thấy tiếng kêu, nhanh chóng đi tìm chỗ trốn. Cuối cùng, không còn cách nào khác, chỉ có thể trốn vào trong một cái rương.

Hai nha dịch đi vào trong, không thấy ai, báo cáo lại cho Đinh Lai.

Đinh Lai nhíu mày, vừa rồi bọn họ thấy tên hạ nhân này hoảng loạn nên mới vào kiểm tra, hắn đành tự mình đi vào: “Lục soát.”

Không bao lâu sau, bốn nha dịch lôi Thạch Sanh từ trong rương ra.

“Các ngươi làm gì vậy? Chuyện của phu quân không liên quan gì đến ta, các ngươi bắt ta làm gì? Hơn nữa, ta cho các ngươi biết, ta đang là dựng phu, nếu con của ta có mệnh hệ gì, các ngươi chịu trách nhiệm nổi không?!” Thạch Sanh kêu la, giãy giụa, không để cho nha dịch bắt mình.

“Ta phụng mệnh mang ngươi đến huyện nha để hỏi chuyện, xin hãy phối hợp.” Dù Đinh Lai nói gì, Thạch Sanh cũng không thèm nghe, chỉ một mực giãy giụa. Đinh Lai dứt khoát phụ các nha dịch còn lại, giữ chặt tứ chi của gã, nâng lên.

“A a a!!! Thả ta xuống, mau thả ta xuống!” Thạch Sanh hét lớn.

Đinh Lai bọn họ không để ý tới gã, trực tiếp khiêng gã đến huyện nha.

Tới công đường, Thạch Sanh còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, đã bị Lạc Minh Đạt lệnh gã viết chữ.

“Phu quân, có chuyện gì vậy?” Thạch Sanh nhìn giấy bút, không làm theo, mà quay qua hỏi Giả Hiếu Nhân.

Ánh mắt của Giả Hiếu Nhân lấp loé, há miệng thở dốc, cuối cùng nói: “…Viết đi.”

Trong lòng Thạch Sanh trầm xuống, run rẩy cầm bút lên viết xuống.

Sau khi viết xong, nha dịch đưa giấy cho Lạc Minh Đạt xem, Lạc Minh Đạt giao cho sư gia bọn họ kiểm tra chữ viết. Sau đó, hắn chỉ vào Ngưu Tam, hỏi Thạch Sanh: “Thạch Sanh, người này ngươi có quen không?”

Thạch Sanh liếc Ngưu Tam một cái, lại liếc Giả Hiếu Nhân một cái, trong lòng biết có chuyện rồi, lắc đầu đáp: “Không quen.”

Lạc Minh Đạt đã đoán được gã sẽ trả lời như vậy, hắn nói: “Rạng sáng hôm trước, Tụ Phúc Lâu phát sinh sự kiện có người lẻn vào bỏ thuốc, người bỏ thuốc bị lão bản của Tụ Phúc Lâu là Dư Thanh Trạch và tiểu nhị của hắn bắt được, người bỏ thuốc là người này, Ngưu Tam. Hiện tại, hạ nhân thân cận của Giả Hiếu Nhân là Ngô Thuận, chỉ ra và xác nhận ngươi là chủ mưu đã sai Ngưu Tam đi bỏ thuốc. Như vậy, ngươi có gì giải thích không?”

Nghe vậy, Thạch Sanh không dám tin mà quay đầu nhìn Ngô Thuận, nhìn Giả phụ, rồi lại nhìn Giả Hiếu Nhân, ba người họ không dám đối diện với gã.

Tim của gã trở nên rét lạnh, cuối cùng cũng hiểu ra, bọn họ muốn đổ hết tất cả lên đầu mình.

Khó trách bọn họ không dám nhìn thẳng vào mình!

Thạch Sanh đặt tay lên bụng, hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Nhi tử, ngươi xem, phụ thân của ngươi, gia gia của ngươi là người như vậy đấy!

Thấy gã không nói lời nào, Lạc Minh Đạt hỏi lại một lần nữa: “Thạch Sanh, mau chóng trả lời câu hỏi của bản quan.”

Thạch Sanh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng, gã đáp: “Đại nhân, thảo dân không có sai Ngưu Tam đi bỏ thuốc, không phải thảo dân làm.”

Lạc Minh Đạt nói: “Nhưng người đưa giấy cho Ngưu Tam là do ngươi viết, chữ viết trong bức thư mà bồ câu đưa tới cho Ngưu Tam giống hệt chữ của ngươi.”

Thạch Sanh khựng một chút, sau đó nói: “Giấy gì? Thảo dân không biết.”

Lạc Minh Đạt cho người đưa giấy cho Thạch Sanh xem.

Thạch Sanh nhíu mày, đáp: “Tờ giấy này đúng là thảo dân viết, trong đây chỉ viết năm chữ ‘mau tới Đồng Sơn — Giả’. Nhưng không phải là kêu hắn đi bỏ thuốc, nhiêu đây không thể chứng minh thảo dân là chủ mưu.”

Lạc Minh Đạt nhướng mày, xem ra Thạch Sanh này không ngốc.

Hắn lại hỏi Ngưu Tam: “Ngưu Tam, ngươi nói đi, là ai phái ngươi đi bỏ thuốc?”

Ngưu Tam nhìn ra sau, đáp: “Là Sanh phu lang.” Nếu phụ tử Giả gia đã quyết định đổ tội cho Thạch Sanh, vậy gã sẽ thuận thế mà làm theo.

Thạch Sanh cười lạnh một tiếng, nói: “Ngưu Tam, ai là chủ của ngươi, ngươi không nhận ra sao? Ta có thể sai ngươi được sao?”

Ngưu Tam không nói gì.

Lạc Minh Đạt ngồi bên trên nhìn bọn họ lục đục nội bộ, thầm hưng phấn, hận không thể để cho bọn họ cắn xé nhau nhiều một chút. Để sự việc lộ ra nhiều chỗ hở hơn, hắn sẽ dễ xử.

Thạch Sanh nói với Lạc Minh Đạt: “Đại nhân, Ngưu Tam là người của phu quân của thảo dân… Cũng chính là Giả Hiếu Nhân, nuôi để giúp hắn xử lý những chuyện mà hắn không thể tự ra tay, khoảng mười mấy người, chỉ nghe lệnh của hắn, còn lại không ai ra lệnh được cho bọn họ. Sở dĩ tờ giấy kia có thể gọi được Ngưu Tam tới, là vì bên trong có một cọng lông quạ được đặc chế, đó là ám hiệu của bọn họ, nếu không có cọng lông kia, dù Giả Hiếu Nhân có tự mình viết, Ngưu Tam cũng sẽ không tới thành Đồng Sơn. Người có thể sai được Ngưu Tam và đám người kia, chỉ có Giả Hiếu Nhân!”

“Sanh Nhi! Ngươi…” Giả Hiếu Nhân quay đầu trừng mắt nhìn Thạch Sanh, không ngờ ngay cả chuyện như vậy gã cũng nói ra.

“Trong bụng của ta có mang con của ngươi, vậy mà ngươi dám đổ mọi chuyện lên đầu ta? Hừ! Là ngươi bất nhân trước, vậy thì đừng trách ta bất nghĩa.” Thạch Sanh lạnh lùng liếc hắn, sau đó quay đầu lại.

Nghe vậy, Giả Hiếu Nhân giống như bị ai bóp cổ vậy, nói không ra lời.

Thấy bọn họ không nói gì nữa, Lạc Minh Đạt tiếp tục hỏi: “Thạch Sanh! Ta tìm không thấy cọng lông quạ nào cả, Ngưu Tam đã thừa nhận ngươi mới là chủ mưu. Ngươi có chứng cứ gì chứng minh mình không phải, mà Giả Hiếu Nhân mới là chủ mưu không?”

Thạch Sanh đáp: “Đám người kia được nuôi nhiều năm rồi, trước kia còn từng giúp Giả Hiếu Nhân đạp đổ không ít quán ăn ở Thanh Châu. Bỏ thuốc, uy hiếp, bắt cóc, chuyện gì chưa làm qua? Còn bức tử hai mạng người, các ngài đi tra một chút là ra ngay. Hơn nữa, thảo dân chỉ mới quen Giả Hiếu Nhân trong năm nay, chẳng lẽ mấy chuyện trước kia cũng là do thảo dân sai Ngưu Tam đi làm?”

Mọi người nghe vậy, ồ lên.

Thạch Sanh vừa nói xong, mức độ tin tưởng kết hợp với những lời mà Tào Xa nói lúc trước càng có sức thuyết phục hơn. Dù gì gã cũng là người bên gối của Giả Hiếu Nhân, dĩ nhiên sẽ biết rất nhiều chuyện.

Trong tiếng nghị luận của quần chúng xung quanh, bỗng nhiên có một người lớn tiếng nói.

“Nói dối! Thạch Sanh ngươi nói dối! Phu quân đến thành Đồng Sơn vốn là để bắt đầu lại một cuộc sống mới, là ngươi, là ngươi Thạch Sanh! Là ngươi có tư thù với Dư Thanh Trạch, nên mới xúi giục phu quân báo thù cho ngươi!”

Ai da, lại thêm một người nữa!

Lạc Minh Đạt nhíu mày, cao giọng nói: “Người nào?! Mau tiến lên nói!”

Trong đám người, Giả phu lang đi ra.

Giả phụ và Giả Hiếu Nhân nhìn Giả phu lang, ra hiệu bằng mắt, bảo y đi về. Nhưng Giả phu lang khẽ cắn môi, vẫn bước vào công đường.

Y bước vào công đường, quỳ xuống, hành lễ, nói: “Thảo dân Giả Lâm Thị, Giả Hiếu Nhân là phu quân của thảo dân. Thảo dân có chuyện muốn bẩm báo đại nhân.”

Lạc Minh Đạt hỏi: “Chuyện gì? Nói.”

Giả phu lang nói: “Đại nhân, tháng mười một năm trước, thảo dân và phu quân đến thành Đồng Sơn, vẫn luôn an phận làm ăn buôn bán. Sau khi phu quân cưới Thạch Sanh làm tiểu phu lang, y ỷ vào mình trẻ tuổi, xinh đẹp, thường xuyên câu dẫn phu quân. Còn thường xuyên xúi giục phu quân đối nghịch với Dư Ký, mục đích là để báo thù cho y.”

Lạc Minh Đạt tò mò hỏi: “Báo thù vì việc gì?”

Giả phu lang đáp: “Y có mâu thuẫn cá nhân với phu phu Dư Thanh Trạch.”

“Lâm Liên! Ngươi nói hươu nói vượn!” Thạch Sanh nghe Giả phu lang nói vậy, vội vàng nói: “Đại nhân, ngài đừng nghe y nói. Y chỉ ghen tị với thảo dân vì còn trẻ tuổi, xinh đẹp, đã đoạt sủng ái của phu quân, muốn trả thù thảo dân!”

Lạc Minh Đạt vẫn tò mò hỏi: “Rốt cuộc là thù gì?”

Giả phu lang cắn răng nhìn Thạch Sanh một cái, sau đó nói: “Thạch Sanh, y vốn là con của tiểu phu lang Thạch gia ở thành Đồng Sơn này. Một năm trước, nhà y tổ chức hôn sự cho y, đối tượng là Nhị thiếu gia Từng gia. Nhưng nghe nói vị thiếu gia kia từ nhỏ thân thể rất yếu ớt, còn, còn…”

Lạc Minh Đạt nhướng mày, hỏi: “Còn cái gì?”

Giả phu lang nhắm mắt lại, mặt nghẹn đỏ, nói: “Còn có bệnh kín.”

Bệnh kín?

Nhìn sắc mặt của Giả phu lang, mọi người trên công đường đã đoán được đại khái bệnh kín đó là bệnh gì, biểu tình trên mặt bọn họ thay đổi đủ dạng, đủ màu.

Lạc Minh Đạt như được bơm máu gà, bắt đầu cảm thấy phấn khích, hắn lại hỏi: “Sau đó thì sao? Chuyện này có liên quan gì đến Dư Thanh Trạch?”

Nói xong, hắn còn nhìn Dư Thanh Trạch một cái.

Dư Thanh Trạch: “…” Ta chẳng có liên quan gì trong chuyện này hết!

Giả phu lang tiếp tục nói: “Thạch Sanh không muốn gả cho Nhị thiếu gia Từng gia, y muốn tìm một đối tượng tốt hơn Từng thiếu gia, muốn cho nhà y hết hy vọng mà từ hôn. Sau đó, y đã nhìn trúng lão bản tiệm ăn vặt Dư ký, Dư Thanh Trạch. Nhưng mà Dư Thanh Trạch đã có hôn phu, nên đã từ chối y, y còn từng công khai bày tỏ tình cảm với Dư Thanh Trạch ở trên phố Bắc Đại, nhưng lại bị Dư Thanh Trạch cự tuyệt.”

“Sau đó, việc này bị Thạch gia biết, nên đã cấm túc y. Có một lần y trốn ra ngoài được, chạy đến tiệm ăn vặt xin giúp đỡ, nhưng phu lang của Dư Thanh Trạch và một tiểu nhị không để ý đến y, còn gọi người của Thạch gia tới. Kêu bọn họ bắt y về, vì vậy mà y ghi hận trong lòng.”

Việc này ngay cả Giả Hiếu Nhân cũng không biết, hắn khiếp sợ nhìn Thạch Sanh.

Những chuyện gièm pha trước kia bị đem ra nói như vậy, Thạch Sanh lớn tiếng nói: “Lâm Liên! Ngươi lại nói hươu nói vượn, có tin ta xé miệng của ngươi không?!”

Gã lập tức đứng dậy đi tới chỗ Giả phu lang.

“Bắt lấy y!” Lạc Minh Đạt lệnh, nha dịch tức khắc chạy tới đè Thạch Sanh lại, còn thuận tiện lấy vải nhét vô miệng của gã, không cho gã nói nữa.

Lạc Minh Đạt nói: “Giả Lâm Thị, ngươi tiếp tục nói.”

Giả phu lang mím môi, tiếp tục nói: “Sau khi y được gả tới Từng gia, theo những gì y nói, Từng thiếu gia kia ngồi trên xe lăn, chẳng những thân thể không tốt, tâm lý còn rất biến thái, rõ ràng không thể… Cái đó, còn yêu cầu y dùng, dùng tay, dùng miệng, hầu hạ. Y không chịu, Từng thiếu gia lập tức đánh y, đánh đến khi y chịu mới thôi.”

Nói tới đây, mặt và cổ của Giả phu lang đều ửng đỏ.

Mọi người nghe xong, hoá ra vị Từng thiếu gia kia thật sự không thể giao hợp.

Tin tức này quá chấn kinh rồi, đúng là một bát quát thật lớn!

Bọn họ dựng thẳng lỗ tai lên nghe, nghe được mùi ngon.

“Việc này, ngươi làm sao mà biết được?” Lạc Minh Đạt nghi hoặc hỏi, chuyện tư mật và mất mặt như vậy, có lẽ sẽ không có ca nhi nào nói với người khác?

Giả phu lang đáp: “Tháng tư năm nay, Thạch Sanh bị Từng thiếu gia hưu, bị trả về Thạch gia. Thạch gia ghét bỏ y làm mất hết thể diện, nhốt y ở trong nhà. Y không cam lòng, nên lại bỏ trốn, trùng hợp bị thảo dân bắt gặp. Trong thiên hạ này, thảo dân thấy y thân là ca nhi mà bị đối xử như vậy, đúng lúc người Thạch gia đang tìm y, y gạt thảo dân nói là người nhà muốn bán y vào thanh lâu, thảo dân thấy y đáng thương nên đã đưa về nhà.”

Nói tới đây, cảm xúc của Giả phu lang hơi trầm xuống, giọng cũng nhỏ xuống một chút: “Y bắt đầu tranh thủ lấy tín nhiệm và lòng thương hại của thảo dân, kể hết mọi chuyện của y cho thảo dân biết. Không ngờ, thảo dân lại dẫn sói vào nhà, mang một con hồ ly tinh về nhà. Y thấy gia cảnh của thảo dân không tồi, nên đã tìm mọi cách câu dẫn phu quân. Sau khi phu quân bị y câu dẫn thành công, hai người đã xảy ra quan hệ, phu quân phải cưới y làm tiểu phu lang.”

“Sau đó thì sao?” Lạc Minh Đạt hỏi.

Giả phu lang tiếp tục nói: “Từ khi cưới y, phu quân bị y mê hoặc, y thường xuyên nói bên tai phu quân Dư Ký ảnh hưởng đến việc làm ăn của Hương Mãn Lâu, khuyên phu quân đối phó với Dư Ký, thảo dân nghe được không ít. Mấy ngày hôm trước, lúc thảo dân đi ngang thư phòng, nghe y nói với Ngưu Tam là bỏ thuốc nhiều một chút, dùng có một ít bột ba đậu như vậy thì có tác dụng gì. Vậy nên, đại nhân, người sai Ngưu Tam chính là Thạch Sanh!”

Lạc Minh Đạt hỏi: “Ngươi có chắc câu đó là Thạch Sanh nói không?”

Giả phu lang gật đầu: “Chắc chắn.”

“Được rồi.” Lạc Minh Đạt nói với nha dịch đang giữ Thạch Sanh: “Buông ra đi.”

Nha dịch theo lời buông Thạch Sanh ra.

Thạch Sanh hung tợn nhìn chằm chằm Giả phu lang, cười lạnh nói: “Lâm Liên, tiện nhân này, ngươi sẽ không chết tử tế đâu!”

Giả phu lang làm như không thấy gã, yên lặng nhìn xuống sàn nhà, không đáp.

Lạc Minh Đạt hỏi Thạch Sanh: “Thạch Sanh, đối với lời khai của Lâm Liên, ngươi có muốn giải thích gì không?”

Thạch Sanh lạnh lùng đáp: “Trong thư phòng không chỉ có thảo dân và Ngưu Tam, Giả Hiếu Nhân cũng ở đó. Là Giả Hiếu Nhân sai Ngưu Tam đi bỏ thuốc, thuốc cũng là hắn đưa cho Ngưu Tam. Toàn bộ quá trình, thảo dân chỉ nói mỗi một câu, vậy mà lại bị nghe được.”

Lạc Minh Đạt hỏi: “Giả Hiếu Nhân, có chuyện như vậy không?”

Giả Hiếu Nhân thề thốt phủ nhận, nói: “Không có chuyện như vậy, thảo dân cũng không biết Ngưu Tam tới thành Đồng Sơn.”

Thạch Sanh hừ lạnh, nói: “Lạc đại nhân, Giả Hiếu Nhân vì muốn khích lệ Ngưu Tam. Vào buổi tối, mấy ngày hôm trước, hắn đã mang Ngưu Tam đến Vọng Xuân Lâu sung sướng một đêm, Ngưu Tam đã qua đêm ở đó, đại nhân có thể phái người đi tìm hiểu.”

Lạc Minh Đạt nghe vậy, lập tức phái nha dịch đi mời tú ông Vọng Xuân Lâu và một tiểu ca nhi tới hỏi chuyện, hỏi từng câu chi tiết. Xác nhận Ngưu Tam đúng là do Giả Hiếu Nhân mang tới, tiểu ca nhi kia cũng chính là người đã bồi Ngưu Tam qua đêm.

Án kiện thẩm tra xử lí đến đây, sự thật đã rõ ràng.

Lạc Minh Đạt thương lượng với các vị đại nhân khác một chút, bàn bạc phương hướng xử án, hắn gõ kinh đường mộc một cái, nói: “Dư Thanh Trạch cáo trạng Giả Hiếu Nhân sai Ngưu Tam lẻn vào Tụ Phúc Lâu bỏ thuốc, có ý định mưu hại hòng giành tư lợi. Sau khi thẩm tra xử lí, sự thật đã vô cùng rõ ràng, hành vi ác liệt, Giả Hiếu Nhân là chủ mưu, Thạch Sanh là tòng phạm. Căn cứ theo luật pháp của Đại Thịnh, bản quan phán Ngưu Tam bị lưu đày hai ngàn dặm, bị đánh một trăm trượng, chủ mưu Giả Hiếu Nhân bị lưu đày hai ngàn dặm, bị đánh một trăm trượng, tòng phạm Thạch Sanh bị bỏ tù ba năm. Đã được huyện nha phê chuẩn, lập tức chấp hành.”

“Giả Minh Trí, Ngô Thuận! Dám dối gạt mệnh quan triều đình trên công đường, nhiễu loạn công đường, phạt năm mươi đại bản, lập tức chấp hành! Viên Trường Giang dám uy hiếp các tiểu thương, hành vi quấy rối, phán phạt hai mươi đại bản để làm gương, lập tức chấp hành!”

Giả phụ, Giả Hiếu Nhân vừa nghe phán quyết như vậy, lập tức xụi lơ trên mặt đất, đồng thời quay qua nhìn Lỗ đại nhân.

“Chờ đã! Lạc đại nhân!” Lỗ đại nhân la lớn.

Lạc Minh Đạt nhíu mày, hỏi: “Lỗ đại nhân có chuyện gì?”

“Ngưu Tam vẫn chưa có bỏ thuốc, Lạc đại nhân phán như vậy chẳng phải quá nặng sao?!” Lỗ đại nhân nói.

Lạc Minh Đạt đáp: “Lỗ đại nhân có biết Ngưu Tam bỏ bao nhiêu lượng bột ba đậu không? Là một cân, nếu như hắn thành công, bây giờ không biết thành Đồng Sơn đã có bao nhiêu người chết!”

Lỗ đại nhân nói: “Nhưng không phải không thành công sao? Loại giả thuyết này không tồn tại!”

Lạc Minh Đạt nói: “Ngài căn bản không nói lý!”

Lỗ đại nhân đang định nói tiếp, bỗng nhiên từ ngoài cửa một giọng nói vang lên: “Thái đại nhân đến!”

Mọi người nghe tiếng kêu, đều kinh ngạc nhìn ra đằng sau.

“Thái đại nhân tới?”

“Ở đâu?”

Dư Thanh Trạch và Lạc Minh Đạt bọn họ cũng kinh ngạc, người ngạc nhiên hơn là Lỗ đại nhân và Trương đại nhân.

Thái Văn Đông ở Vân Châu, cách nơi này ít nhất cũng nửa ngày đi đường, cho dù hôm trước người của Thái phủ có ra roi thúc ngựa đi thông tri, cũng không thể đến nhanh như vậy chứ?

Tình huống này thật sự quá bất lợi.

Lỗ đại nhân nhíu mày, nếu như bị Thái Văn Đông thấy hắn đang ở đây, đến lúc đó vạch tội hắn. Nhẹ thì bị giáng chức, nặng thì bị định tội bao che thân nhân, như vậy thì nguy.

Nghĩ đến đây, Lỗ đại nhân không dám nói gì với Lạc Minh Đạt nữa, hắn lén lùi ra sau. Muốn thừa dịp hiện tại mọi người đang chú ý đến Thái Văn Đông, mà nhanh chóng chuồn lẹ.

“Ai da! Lỗ đại nhân, có cả Trương đại nhân nữa, hôm nay có sự kiện gì mà lại đưa hai vị đến thành Đồng Sơn vậy?”

Thái đại nhân bước ra khỏi đám đông, nhìn Lỗ đại nhân đang định chạy và Trương đại nhân trong nội đường, cười tủm tỉm hỏi.

Bị phát hiện, Lỗ đại nhân không thể không quay lại, nói: “Ai nha! Thái đại nhân, trùng hợp quá. Bản quan nghe nói dạo gần đây năng suất xử án của thành Đồng Sơn cao, nên đã mang Trương đại nhân đến học tập một chút.”

“Ồ! Vậy sao? Hoan nghênh, hoan nghênh.” Thái đại nhân tiến vào công đường, sau đó nói với Lạc Minh Đạt: “Lạc đại nhân, có đồng nghiệp đến, sao không cho Lỗ đại nhân vào nội đường ngồi?”

Lạc Minh Đạt đáp: “Nghi phạm lần này là biểu đệ của Lỗ đại nhân, vì muốn tốt cho Lỗ đại nhân, tốt hơn hết là không nên để ngài ấy vào nội đường ngồi.”

“À…” Thái đại nhân nhìn tình huống trong nội đường, lại nhìn Lỗ đại nhân, nói: “Ta chỉ mới vừa đến đây, án kiện xử xong chưa?”

Lạc Minh Đạt gật đầu, đáp: “Mới vừa xong.”

Thái đại nhân nói: “Vừa lúc, vậy Lỗ đại nhân có thể vào trong ngồi rồi, ta và Hộ Bộ Hoàng đại nhân cùng Công Bộ Lý đại nhân đến thành Đồng Sơn có việc. Không nghĩ tới, đúng lúc bắt gặp các ngươi đang thẩm án.”

Lỗ đại nhân và Trương đại nhân vừa thấy hai người đi sau Thái đại nhân, bất giác toát mồ hôi lạnh, không ngờ đã bị quan viên trong Kinh Thành bắt gặp.

Lỗ đại nhân nhanh chóng nói: “Bọn ta cũng xem xong rồi, phải quay về Thanh Châu, không quấy rầy nữa.”

Thái đại nhân nhìn hắn, hỏi: “Gấp như vậy?”

“Phải, hai ngày này mất không ít thời gian rồi. Sau này có rảnh, sẽ cùng Thái đại nhân ôn chuyện.” Lỗ đại nhân nói.

Thái đại nhân cũng không giữ hắn lại: “Vậy được rồi, Lỗ đại nhân, Trương đại nhân, đi thong thả.”

Lỗ đại nhân nhanh chóng rời đi, không quan tâm đến chuyện của Giả Hiếu Nhân nữa.

Vừa rồi hắn vì Giả Hiếu Nhân nói mấy câu, đã bị Thái Văn Đông nhìn thấy, nếu tiếp tục như vậy, sẽ rất bất lợi với hắn. Đến lúc đó, đừng nói Giả Hiếu Nhân, ngay cả hắn cũng khó tự bảo toàn.

Lạc Minh Đạt và Huyện thừa bọn họ tiếp tục công việc kế tiếp, Thái đại nhân bọn họ thì đứng ở ngoài vừa nói chuyện phiếm, vừa chờ bọn họ bãi đường.

Quần chúng vây xem thấy sắp bãi đường, dần dần rời đi, Dư Thanh Trạch cũng bắt đầu dẫn các tiểu nhị về tửu lâu.

Lạc phu lang ở phòng cách vách quan sát tình hình ở bên này, thấy Thái đại nhân và các quan viên trong kinh tới, y lập tức phân phó hạ nhân bên cạnh vài câu, hạ nhân nghe lệnh rời đi.

Một lúc sau, hạ nhân dẫn theo hai người tới.

Lạc phu lang nói với bọn họ vài lời, bọn họ sáng mắt lên, đi ra ngoài, sau đó vòng tới cổng lớn của công đường. Vừa thấy Thái đại nhân bọn họ, lập tức quỳ xuống, dập đầu nói: “Thái đại nhân! Xin hãy vì thảo dân làm chủ! Thái đại nhân, xin hãy vì thảo dân làm chủ!”

Thái đại nhân và những vị đại nhân nghe vậy, quay đầu lại xem.

“Thái đại nhân, xin hãy vì thảo dân làm chủ!”

Thái đại nhân khom lưng nâng bọn họ dậy, hỏi: “Hai vị đồng hương, hãy mau đứng lên, các ngươi có oan tình gì? Vào trong rồi từ từ nói cho ta biết.”

Lạc Minh Đạt bọn họ đang chuẩn bị kêu nha dịch gông cổ Giả Hiếu Nhân lại, rồi đem Giả Minh Trí, Ngô Thuận và Viên Trường Giang ra ngoài đánh. Chợt nghe tiếng ồn ở bên ngoài, lập tức nhìn ra.

Hai người kêu oan là một phu lang trung niên và một phu lang khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Bọn họ vừa thấy Giả Hiếu Nhân, phu lang trẻ tuổi lập tức lớn tiếng nói: “Thái đại nhân, thảo dân muốn cáo trạng Giả Hiếu Nhân hại chết thân nhân của thảo dân. Còn muốn cáo trạng Huyện lệnh và Tri phủ Thanh Châu bao che cho một kẻ giết người, Giả Hiếu Nhân! Uổng cho chức vị quan phụ mẫu, còn là mệnh quan triều đình!”

Thái đại nhân và hai vị đại nhân kia nghe vậy, khựng lại.

“Sao lại thế? Hai vị đồng hương đi theo ta, kể rõ cho ta nghe một chút.” Thái Văn Đông dẫn hai vị đại nhân và hai phu lang vào một căn phòng, cẩn thận nghe bọn họ kể lại oan tình.

Giả Hiếu Nhân bị mang ra phía trước thấy hai người kia, trong lòng cả kinh, dự cảm bất ổn tức khắc hiện lên trong lòng hắn.

Hai người kia, hơn một năm trước, có liên quan đến sự kiện người bị hại tại một quán ăn ở Thanh Châu. Chính là A ma của tiểu ca nhi bị hại và phu lang của lão bản đã nhảy sông tự vẫn.

Hai phu lang kể lại sự tình năm đó cho Thái đại nhân bọn họ nghe xong, tiếp theo, Thái đại nhân tạm thời đưa bọn họ về Thái phủ tạm trú.

_._._._

Tác giả có lời muốn nói: “Hai chương gộp lại luôn nha, hơn 7500 từ lận đó~ Tay tôi hơi đau rồi, phải nghỉ một chút~

Còn nữa, chuyện diệt cỏ tận gốc đã vượt qua phạm vi và quyền hạn của Lạc Minh Đạt và Thái đại nhân, chỉ có thể chờ cấp trên đến xử lý, cũng không lâu nữa đâu. Dù sao tình tiết này cũng không phải chủ tuyến, nên sẽ không nói tỉ mỉ. Đến lúc đó, sẽ cho mọi người xem một cái kết thoả đáng, vì thế mức phạt của Giả Hiếu Nhân không chỉ đơn giản là bị lưu đày nữa.

À! Với lại, tôi không tra được hình phạt của cổ đại đối với tội danh như vậy là như thế nào. Tôi sẽ cân nhắc một chút sau khi toàn tra ra mấy mức phạt rất tàn khốc, mọi người không cần sốt ruột ha. Yêu thương. (╯3╰)“