Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 137: Đối Chất




Editor: Aubrey.

Nha dịch dẫn Lý lão bá và các thôn dân lên công đường.

Đầu tiên, Lạc Minh Đạt hỏi Lý lão bá, để cho ông khai báo tên họ và một số thông tin cơ bản, sau đó hỏi: “Lý lão bá, ngươi làm ở Giả phủ bao lâu rồi?”

Đây là lần đầu tiên Lý lão bá lên công đường, ông bị dọa không nhẹ, khom lưng quỳ rạp trên mặt đất. Nghe Huyện lệnh đại nhân hỏi chuyện, ông hơi ngẩng đầu lên, đáp: “Bẩm, bẩm đại nhân. Từ hồi thảo dân mười lăm tuổi đã bị bán vào Giả phủ, đến nay đã là ba mươi sáu năm rồi.”

Lạc Minh Đạt lại hỏi: “Có phải ngươi từng sống trong biệt viện của Giả phủ gần thôn dưới chân núi không?”

Lý lão bá đáp: “Đúng vậy.”

“Ngươi đến Giả phủ làm việc từ khi nào? Bao nhiêu năm? Trong lúc đó có phát sinh chuyện gì không?”

Lý lão bá đáp: “Suốt mười năm nay, sức khoẻ của thảo dân không được tốt, không làm được việc nặng, nên chỉ được phái đến biệt viện đó trông nhà. Năm năm trước, thảo dân bị điều đến một biệt viện khác, hôm qua tự nhiên gia chủ lại đưa thảo dân trở lại biệt viện cũ.”

“Ngươi có biết vì sao trước kia Giả phủ điều ngươi đi không?”

Lý lão bá đáp: “Không biết, chỉ nghe nói là có tác dụng lớn.”

“Tác dụng lớn là gì?”

“Hình như là phải cho người nào ở.”

“Người nào?”

“Cái này thảo dân không biết.”

“Vậy ngươi có biết vì sao hôm qua bọn họ lại đưa ngươi về biệt viện cũ không?”

Lý lão bá lắc đầu, nói: “Quản gia chỉ nói ở đó không còn ai ở nữa, cần người trông coi.”

“Vậy hôm qua lúc ngươi trở lại biệt viện đó có phát hiện chuyện gì kỳ quái không? Trong nhà có gì khác lạ không?”

Lý lão bá nghĩ nghĩ, đáp: “Loạn lắm, có rất nhiều đồ đạc, gỗ nằm lăn lóc khắp nhà, trên tường có rất nhiều dấu vân tay. Vườn hoa trước sân không còn nữa, phòng cũng rất bừa bãi, ngăn tủ, ngăn kéo đều bị mở ra mà không đóng lại, giống như mới có cướp ghé thăm vậy. À! Đúng rồi! Trong bếp và trên bàn ăn còn hơn một nửa đồ ăn, lửa trong lò vẫn còn cháy.”

Lạc Minh Đạt nhướng mày, hỏi: “Chứng tỏ là trước khi ngươi tới biệt viện, có người từng sống ở đó? Đúng không?”

Lý lão bá gật đầu, nói: “Đúng vậy đại nhân.”

“Ngươi thấy mấy món đó khoảng bao nhiêu người ăn?”

Lý lão bá nhớ lại một chút, nói: “Trên bàn ăn có tám chín bộ chén đũa, trong bếp có mấy cái nồi, chắc là khoảng mười mấy người.”

Lạc Minh Đạt nói: “Nói cách khác, trong thời gian năm năm ngươi không ở đó, đã từng có khoảng mười mấy người ở đó. Giờ Ngọ ngày hôm qua, trước khi ngươi tới biệt viện, bọn họ vốn dĩ đang ăn trưa, nhưng không biết vì lý do gì đã đi hết, đúng chứ?”

Lý lão bá gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

“Đa tạ Lý lão bá, ông đi xuống nghỉ ngơi đi.” Lạc Minh Đạt hỏi xong Lý lão bá, quay qua hỏi các thôn dân.

Đáp án của các thôn dân gần như đều nhất trí, đều nói rằng có mười mấy hán tử ở biệt viện đó, ai cũng hung ác bá đạo. Thường xuyên vào trong thôn ăn cắp gia cầm, gia súc mà không trả tiền, có thôn dân phát hiện quản gia và hạ nhân của Giả phủ xuất hiện ở biệt viện, trùng khớp với ngày mà Tào Xa đã nói.

Sau đó, có thôn dân nhìn thấy giữa trưa hôm qua, mười mấy hán tử đó mang theo tay nải rời khỏi biệt viện. Ngay cả phu phu đại thúc chịu trách nhiệm nấu cơm, dọn dẹp cũng đi theo.

Lúc này, bên ngoài công đường, một đám người đi tới chỗ bá tánh, vừa thấy nha dịch gác cổng, bọn họ hành lễ, định lớn tiếng gọi hắn, nhưng lại bị nha dịch chặn lại.

Nha dịch kia gật đầu, giúp bọn họ dọn đường, để cho bọn họ đứng ở vị trí có thể quan sát được tường tận trên công đường.

Hỏi thôn dân xong, Lạc Minh Đạt nhìn qua Giả Hiếu Nhân, hỏi: “Giả Hiếu Nhân, lúc trước ngươi nói biệt viện của nhà ngươi không có người ở, bây giờ căn cứ theo lời khai của Lý lão bá và các thôn dân của thôn Cây Lê. Trong năm năm qua, rõ ràng là có mười mấy hán tử và một đôi phu phu phụ trách dọn dẹp, nấu ăn sống ở đó. Như vậy, ngươi còn gì để giải thích?”

Hôm trước, Giả Hiếu Nhân đã ăn bản tử, mông vẫn còn rất đau, còn ở đại lao hai ngày, bây giờ trông rất chật vật. Hiện tại, hắn không còn suy nghĩ được gì nữa, nửa ngày không tìm được cách phản bác, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Thấy thế, Lỗ đại nhân cho Giả phụ một ánh mắt, ý bảo ông giải thích.

Giả phụ vội vàng tiến lên nói: “Đại nhân, thảo dân có chuyện muốn nói.”

“Người nào ồn ào?” Lạc Minh Đạt cao giọng hỏi.

Giả phụ vội vàng chạy vào công đường, quỳ xuống, nói: “Thảo dân Giả Minh Trí, là phụ thân của Giả Hiếu Nhân.”

“Ồ.” Lạc Minh Đạt hỏi: “Ngươi có gì muốn nói?”

Giả phụ nói: “Thảo dân sống trong biệt viện kia, bởi vì ít khi về ở, năm năm trước đã cho thuê. Quản gia và hạ nhân đến đó là để thu tiền thuê, những người sống ở đó hoàn toàn không giống với lời kể của thôn dân là hạ nhân của Giả phủ.”

Thuê?

Dư Thanh Trạch nghiêng đầu nhìn Giả phụ, không hiểu giờ phút này ông còn tìm cái cớ như vậy làm gì.

Lạc Minh Đạt nhướng mày, hỏi: “Thuê? Cho ai thuê? Mau báo tên họ và tuổi, tại sao lúc nha dịch điều tra, ở đó không còn ai nữa?”

Đây chỉ là kế mà Giả phụ nhất thời nghĩ ra, nào biết cho ai thuê? Ông lau mồ hôi, ậm ừ một chút, sau đó thuận miệng bịa một cái tên: “Cho… Một người ở phía bắc thuê, họ Tiền, trong nhà không khá giả gì, hơn bốn mươi tuổi, còn chuyện vì sao hắn dọn đi, thì thảo dân không biết.”

Lạc Minh Đạt nhíu mày, hỏi: “Giả Minh Trí, ngươi có chắc không? Trên công đường, nếu ngươi cố ý nói dối bản quan, bản quan có quyền xử trí ngươi.”

Giả phụ bá đạo một đời, đến bây giờ chợt có hơi chột dạ.

Lạc Minh Đạt này rõ ràng không nể mặt nhà ông, nhà ông vốn cậy vào Lỗ Hoằng Sinh là Tri phủ và đệ đệ của ông là Lễ Bộ Thị Lang. Nhưng hiện tại mối quan hệ này không dựa vào được, hôm trước vốn định hối lộ một chút, nhưng không thành công. Không có chỗ dựa lớn mạnh, Giả phủ ở Thanh Châu chỉ được xem như một gia tộc khá giả mà thôi, còn ở thành Đồng Sơn này, người ta sẽ không thèm nể mặt ông.

Có điều, vì nhi tử, ông vẫn phải đặt cược, gật đầu nói: “Chắc chắn.”

Lạc Minh Đạt không hỏi Giả phụ nữa, mà lớn tiếng nói: “Truyền nhân chứng!”

Vẫn còn nhân chứng?

Giả Hiếu Nhân và Giả phụ bọn họ nhìn ra sau, nhìn xem là ai. Vừa nhìn xong, tâm lạnh đi một nửa.

Ngưu Tam thấy nhân chứng, trong lòng cũng kinh ngạc, sao tìm được bọn họ vậy?

“Thảo dân Trịnh Lương, Trịnh Lưu Thị, bái kiến Lạc đại nhân.”

Một đôi phu phu hơn bốn mươi tuổi tiến lên, quỳ xuống, dập đầu.

Lạc Minh Đạt nói với bọn họ: “Trịnh Lương, Trịnh Lưu Thị, trên công đường, bản quan hỏi các ngươi bất kỳ vấn đề gì, đều phải trả lời thật. Nếu dám lừa gạt bất kỳ điều gì, thẩm án lầm, bản quan sẽ không tha, các ngươi nghe rõ chưa?”

Trịnh Lương và Trịnh Lưu Thị cúi đầu đáp: “Đã rõ.”

“Vậy được rồi, bản quan hỏi các ngươi, năm năm trước các ngươi làm việc ở đâu? Chủ nhân là ai?” Lạc Minh Đạt hỏi.

Trịnh Lương đáp: “Thảo dân và phu lang là hạ nhân của Giả phủ ở Thanh Châu, làm việc ở Giả phủ mười mấy năm. Năm năm trước, phu phu thảo dân phụng theo mệnh lệnh của đại thiếu gia, đến biệt viện phụ dọn dẹp và nấu nướng.”

“Đại thiếu gia mà ngươi ám chỉ là ai? Nói tên đi.”

Trịnh Lương ngẩng đầu nhìn Giả Hiếu Nhân một cái, thấy hắn hung hăng nhìn chằm chằm mình, ông rụt cổ, cúi đầu đáp: “Đại thiếu gia là, Giả, Giả Hiếu Nhân.”

Lạc Minh Đạt hỏi: “Biệt viện mà ngươi nói là biệt viện nào? Nói địa chỉ cụ thể.”

“Là biệt viện cách năm dặm sườn núi ở Thanh Châu.” Trịnh Lương đáp.

Lạc Minh Đạt lại hỏi: “Biệt viện đó ngoại trừ hai phu phu các ngươi, còn người nào ở đó không?”

Trịnh Lương đáp: “Có.”

“Là những người nào?”

Trịnh Lương lại lén nhìn Giả Hiếu Nhân, Giả Hiếu Nhân híp mắt nguy hiểm nhìn ông, lặng lẽ uy hiếp.

Lạc Minh Đạt thấy thế, gõ mạnh một tiếng.

Bang!

“Trịnh Lương, ngươi không cần sợ hắn, thành thật trả lời.”

“Vâng, vâng.” Trịnh Lương bị âm thanh của kinh đường mộc làm hoảng sợ, bất giác cúi thấp xuống, nói: “Bẩm đại nhân, ngoại trừ phu lang của thảo dân, còn có mười bốn hán tử khác, tuổi từ mười tám đến hai mươi bảy. Bọn họ đều là những người không biết đại thiếu gia tìm tới từ nơi nào, trước kia toàn làm lưu manh, trộm cắp, lừa gạt. Thảo dân nghe lúc bọn họ nói chuyện phiếm, có người còn từng từ ngục ra.”

Trịnh Lương càng nói càng cúi thấp, giọng nói cũng nhỏ xuống, nhưng trên công đường vẫn có thể nghe rõ.

“Trịnh Lương, ngươi ngẩng đầu lên, lặp lại lần nữa, nói lớn tiếng một chút.” Lạc Minh Đạt yêu cầu.

Trịnh Lương bất đắc dĩ, không thể không ngẩng đầu nói lại.

“Ngươi lên đây nhìn xem người có nốt ruồi dưới cằm này, ngươi quen chứ? Hắn có từng sống trong biệt viện đó không.”

Trịnh Lương đi bằng đầu gối lên phía trước, chỉ nhìn thoáng qua, rồi lui về vị trí cũ, gật đầu nói: “Bẩm đại nhân, người này tên là Ngưu Tam, là một hán tử từng sống ở biệt viện đó.”

Lạc Minh Đạt gật đầu, lại hỏi Trịnh Lưu Thị: “Theo như lời khai của Trịnh Lương, có chỗ nào sai hay thiếu sót không?”

Trịnh Lưu Thị lắc đầu, đáp: “Không có sai sót.”

Lạc Minh Đạt hỏi: “Tại sao trưa hôm qua các ngươi lại đột ngột rời khỏi biệt viện?”

Trịnh Lưu Thị đáp: “Bẩm đại nhân, trưa hôm qua nhóm thảo dân đang ăn cơm trưa, thì tự dưng hạ nhân thân cận của đại thiếu gia tới, kêu nhóm thảo dân mau chóng rời đi, đi đâu cũng được. Còn phải dọn đồ đạc đi hết, ngay cả bữa trưa cũng không kịp dọn.”

“Hắn có nói nguyên nhân không?”

“Không có, chỉ nói trong vòng nửa khắc phải rời đi hết.”

Nghe vậy, Lạc Minh Đạt gõ mạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Giả Hiếu Nhân, trước tiên là ngươi uy hiếp các tiểu thương, chèn ép tiệm ăn vặt và Tụ Phúc Lâu của Dư Thanh Trạch. Sau đó còn phái Ngưu Tam lẻn vào Tụ Phúc Lâu bỏ thuốc, bây giờ sự thật đã rõ ràng, Ngưu Tam là hạ nhân của nhà ngươi, nhân chứng vật chứng đã có đủ. Chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn lời gì để nói không?”

Bây giờ Giả Hiếu Nhân đã hoàn toàn chết lặng, hai phu phu Trịnh Lương ở biệt viện đã bị tìm ra, giờ có muốn tìm cớ cũng không được.

Hắn nhất thời xụi lơ ngã ngồi xuống mặt đất, nhưng mông của hắn vẫn chưa đỡ đau, không nhịn được nhe răng trợn mắt nằm bò ra phía trước.

Trong lòng Giả phụ sốt ruột, ông quay ra sau, ra hiệu bằng mắt với hạ nhân.

Hạ nhân đó chính là hạ nhân thân cận của Giả Hiếu Nhân, cũng là người đã chạy về Thanh Châu thông báo tin tức.

Hắn bắt được ánh mắt của Giả phụ, gật đầu, sau đó lớn tiếng nói: “Lạc đại nhân, đại thiếu gia nhà thảo dân bị oan. Không phải ngài ấy sai Ngưu Tam đến Tụ Phúc Lâu, mà là một người khác.”

Mọi người nhìn theo giọng nói đó, là một thanh niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi.

Hai mắt Giả Hiếu Nhân sáng ngời, cha còn có hậu chiêu? Hai mắt hắn lại toả ra ánh sáng hy vọng.

Lạc Minh Đạt nhíu mày, lại ra thêm người nào nữa?!

“Người nào? Mau bước vào trả lời.”

Hạ nhân lập tức đi vào nội đường, quỳ xuống, dập đầu, sau đó đáp: “Đại nhân, tiểu nhân tên Ngô Thuận, là hạ nhân thân cận của đại thiếu gia Giả Hiếu Nhân. Người sai Ngưu Tam đi bỏ thuốc tại Tụ Phúc Lâu, không phải là đại thiếu gia nhà thảo dân.”

Lạc Minh Đạt nhíu mày hỏi: “Vậy là người nào?”

Hạ nhân đáp: “Là, là tiểu phu lang của đại thiếu gia nhà thảo dân, Thạch Sanh.”