Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 132: Thăng Đường




Editor: Aubrey.

“Trói hắn lại!” Dư Thanh Trạch chạy vào, tìm một sợi dây thừng trong kho, cùng Đại Tùng và Đại Chí trói tên bịt mặt này lại.

Trong lúc gã giãy giụa với ý đồ chạy trốn, lại bị Đại Tùng và Đại Chí gắt gao đè lại.

Trói chặt xong, bọn họ mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Lúc này, Nhạc ca nhi cũng đã tỉnh. Thấy bọn họ đã bắt được người, y mừng rỡ, muốn nhìn xem rốt cuộc người này là ai.

“Đánh thức ngươi? Ngươi đi ngủ đi, không cần lo lắng, ở đây đã có bọn ta xử lý.” Dư Thanh Trạch khoác áo giúp Nhạc ca nhi, quan tâm hỏi.

Nhạc ca nhi lắc đầu, khoa tay nói: Không sao, ta muốn xem tên này là ai.

Dư Thanh Trạch thấy y có tinh thần như vậy, nói với Đại Tùng bọn họ: “Gỡ khăn che mặt của hắn ra.”

“Để ta xem, tên này là ai?” Đại Chí đi qua, dùng một tay kéo khăn che mặt của gã xuống.

Kẻ này có một khuôn mặt dài, mũi heo, mắt tam giác, trên cằm có một nốt ruồi to như hạt đậu nành, trông rất gian manh.

Bọn họ quan sát kỹ.

Gia Bảo lắc đầu nói: “Hình như chưa từng gặp bao giờ.”

Đại Tùng cũng gật đầu nói: “Chưa gặp qua, không phải tiểu nhị của Hương Mãn Lâu.”

Đại Chí nói: “Vậy chắc chắn là tìm người bên ngoài, đối với loại chuyện này. Chỉ cần là người thông minh một chút, sẽ không tìm tiểu nhị trong quán của mình.”

“Này!” Đại Tùng đá lên bắp chân tên kia một cái, hỏi: “Tên là gì? Ai phái ngươi tới? Bao thuốc bột kia là thuốc gì?”

Tên kia thấy không còn cơ hội chạy trốn nữa, dứt khoát nằm trên mặt đất, mắt điếc tai ngơ với câu hỏi của Đại Tùng, hoàn toàn không có ý muốn trả lời.

Dư Thanh Trạch nhặt bao thuốc lên, ước lượng, ít nhất khoảng một cân. Hắn mở ra nhìn, màu vàng đất, không biết là loại thuốc gì.

Gia Bảo nhìn, nói: “Hình như là bột ba đậu.” Trước kia, hắn thường xuyên chạy ra tiệm thuốc mua thuốc cho A ma, nên có biết một số loại thuốc.

“Bột ba đậu? Ông nội nhà hắn, quá thiếu đạo đức! Bao lớn như vậy, nếu như hắn thực hiện được, vậy tửu lâu của chúng ta coi như xong!” Đại Tùng đứng lên, đá vào chân gã.

Đại Chí khạc lên người gã một bãi.

Nhạc ca nhi cũng tức giận, dứt khoát bước tới đạp một cái.

Dư Thanh Trạch không ngăn bọn họ, cứ để cho bọn họ đánh gã, hắn gói bao thuốc lại.

Tên kia cố gắng dịch chuyển thân thể, chỉ rên rỉ, không nói được gì.

“Tổ sư nhà ngươi, ngươi có nói hay không?!” Đại Chí lại đá một cái nữa, đá vào bụng của gã, mắng: “Có gan bỏ thuốc, mà không dám nhận sao?!”

Kẻ kia ăn đau, cơ thể co rúm lại, hai mắt hung ác trừng Đại Chí, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Đại Chí thấy vậy, sợ tới mức ngẩn ra. Sau khi phản ứng lại, hắn giận dữ đá thêm một phát nữa: “Nói! Ai phái ngươi tới?!”

Tên kia nhìn chằm chằm Đại Chí, đột nhiên cười rộ lên, tiếng cười trầm thấp quỷ dị. Âm trầm, khiến người nghe cảm thấy ớn lạnh sau lưng.

Bọn họ khó hiểu trước thái độ của gã, tức khắc càng phẫn nộ, tên này đang miệt thị bọn họ.

Tên kia cười một hồi, ngừng lại, sau đó nhìn qua Dư Thanh Trạch, nói: “Nếu đã bị các ngươi bắt rồi, muốn chém muốn giết gì thì tùy, dù sao suốt mười tám năm qua ta cũng là một hảo hán.”

Nghe vậy, bọn họ hiểu là tên này sẽ không khai.

Dư Thanh Trạch tiến lên, vả lên mặt gã hai cái, sau đó bóp chặt cổ gã, ngón tay đè lên động mạch trên cổ gã, dùng sức ngắt.

Một lát sau, mặt gã đỏ lên, thở hổn hển, hô hấp không thông.

“Hảo hán? Đừng vũ nhục hai chữ hảo hán này!” Tay Dư Thanh Trạch dùng sức, nói: “Ngươi không nói là ai sai ngươi tới, muốn gây sự chú ý sao? Ngươi có tin sau khi ta tìm được kẻ kia, sẽ bán ngươi đi không?”

Gã bị bóp chặt yết hầu, không nói được lời nào, chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn Dư Thanh Trạch.

Thấy gã sắp trợn trắng mắt, Dư Thanh Trạch buông lỏng tay một chút, gã lập tức ho sù sụ.

Không chờ gã lấy hơi, Dư Thanh Trạch lại dùng lực, nói: “Nếu ngươi khai, nói không chừng có thể giữ được mạng, nếu không khai, thì đừng mong còn cơ hội nói nữa.”

Khoé miệng của gã khẽ nhếch, đáp: “Giang hồ, có quy tắc, của giang hồ. Nếu ngươi muốn biết, thì tự mình, đi tra.”

“Đừng cho là ta không biết, là Giả Hiếu Nhân chứ gì!” Dư Thanh Trạch gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt gã, nói.

Gã bật cười khanh khách: “Ngươi tự tra đi.”

“Hừ! Đại Tùng, Đại Chí. Tối nay phiền các ngươi trông chừng hắn, sáng mai chúng ta sẽ đưa hắn đến quan phủ.” Dư Thanh Trạch buông tay ra, nói với hai người.

“Được, Dư lão bản. Ngươi yên tâm đi, bọn ta nhất định sẽ trông chừng hắn.” Đại Tùng nói.

Sau đó, bọn họ dẫn gã cột vào một cái ghế ở đại sảnh, trói cả người vào ghế, đề phòng gã chạy trốn.

Sau đó, Dư Thanh Trạch lấy ra một cái chiếu và niệm chăn, trải ra ở đại sảnh cho bọn họ, rồi về phòng ngủ với Nhạc ca nhi.

Sáng hôm sau, Dư Thanh Trạch sai Gia Bảo đi mời Lý đại phu đến, để ông kiểm tra xem gói thuốc bột kia là thuốc gì.

Đồng thời, hắn còn chạy qua tiệm ăn vặt, nghe Sướng ca nhi bọn họ nói không gặp vấn đề gì, bọn họ đang làm điểm tâm, hắn mới yên tâm.

“Dư lão bản, các ngươi ở bên kia như thế nào? Có kẻ nào tới không?” Sướng ca nhi hỏi.

Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: “Đã bắt được rồi, hắn định bỏ thuốc vào lu nước.”

“Thật sao?” Thiết Trụ hỏi.

“Phải, tới hồi nửa đêm, giờ Tý. Các ngươi canh chừng cả đêm vất vả rồi, làm xong mớ điểm tâm này thì đóng cửa nghỉ sớm đi. Hôm nay chỉ bán nửa buổi thôi.” Dư Thanh Trạch nói.

“Không sao cả, chịu được cả buổi tối lận mà. Dư lão bản, ngươi định xử lý tên đó như thế nào? Báo quan sao?” Sướng ca nhi hỏi.

Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: “Báo quan, ta đã kêu Gia Bảo đi mời Lý đại phu rồi, để ông ấy kiểm tra xem thuốc đó là gì. Sướng ca nhi, hôm nay Nhạc ca nhi phải đến nhà Diệp đại phu, phiền ngươi chịu cực một chút, bọn ta đi quan phủ không biết đến khi nào mới về, có thể phải phiền ngươi nấu thuốc cho Nhạc ca nhi.”

Sướng ca nhi đồng ý: “Được, không thành vấn đề, ngươi yên tâm.”

Trước khi Dư Thanh Trạch đi, hắn dặn dò: “Lát nữa cho người qua bên tửu lâu nói với Tiểu Lâm bọn họ hôm nay nghỉ, buổi chiều các ngươi đừng nấu ăn, bán nửa ngày thôi, nghỉ ngơi sớm một chút. Không biết tên kia còn đồng bọn không, buổi tối tốt nhất nên cảnh giác một chút.”

“Được, ta biết rồi.”

Về tửu lâu, Gia Bảo đã mang Lý đại phu đến, Lý đại phu lấy bao thuốc kia, mở ra ngửi thử, nói: “Đây là bột ba đậu, bao này lớn như vậy, chắc chắn sẽ nguy hiểm đến mạng người.”

“Vậy được rồi, cảm ơn Lý đại phu. Bọn ta sẽ đưa tên này đến quan phủ, đến lúc đó, phiền ngài đi theo để xác nhận loại thuốc này.” Dư Thanh Trạch nói.

Lý đại phu gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”

Xong xuôi, bọn họ đi rửa mặt, Nhạc ca nhi mang điểm tâm đến cho bọn họ, mọi người dùng bữa sáng. Thấy đã đến giờ, Dư Thanh Trạch đoán hẳn là Huyện lệnh đại nhân đã đi làm, hắn treo tấm bảng ghi ‘Hôm nay nghỉ bán’ lên trước cửa tửu lâu, rồi dẫn người đến quan phủ.

Trên đường đi, người đi theo càng ngày càng nhiều, có người nhận ra Dư Thanh Trạch, thấy bọn họ áp giải một hán tử bị trói, lập tức chạy qua hỏi có chuyện gì.

Dư Thanh Trạch thành thật trả lời.

Bọn họ nghe có người muốn bỏ thuốc vào lu nước của Tụ Phúc Lâu, đã bị bắt, hiện tại đang bị đưa lên quan phủ. Những ai không có việc gì bận, cũng đi theo xem náo nhiệt.

Đoàn người đi đến huyện nha, Dư Thanh Trạch tới kêu oan, cầm lấy dùi trống gõ ba cái.

Sai dịch trông cửa đi tới hỏi: “Gõ trống làm gì?”

Dư Thanh Trạch đáp: “Sai gia, tối hôm qua có kẻ gian xông vào tửu lâu của thảo dân, muốn bỏ thuốc vào lu nước của tửu lâu để hại người, đã bị nhóm thảo dân bắt được. Vì vậy, thảo dân muốn xin Huyện lệnh đại nhân chủ trì công đạo.”

Sai dịch nhìn người mà bọn họ trói, hỏi: “Có đơn kiện không?”

Dư Thanh Trạch nói: “Chuyện xảy ra quá đột ngột, nhóm thảo dân chưa kịp mời tụng sư viết đơn kiện.”

Sai dịch nhíu mày, nói: “Chờ ta vào trong bẩm báo.”

Sai dịch vào nha môn, vào công đường tìm Huyện lệnh đại nhân, Huyện thừa đại nhân, Huyện úy đại nhân, Chủ bộ đại nhân và sư gia. Bọn họ đều đã ở đây, hắn lập tức bẩm báo lại tình trạng ở ngoài cửa.

Lạc Minh Đạt vừa nghe là đã biết Dư Thanh Trạch bọn họ đã bắt được người, hắn nói: “Cho bọn họ vào.”

Đoàn người kéo vào công đường.

Lạc Minh Đạt thấy quả nhiên là Dư Thanh Trạch bọn họ, lập tức ngồi thẳng dậy, tay phải cầm kinh đường mộc, gõ một cái.

Bang!

“Thăng — đường!”

Nha dịch hai bên cầm mộc côn gõ xuống: “Uy — vu –!”

Dư Thanh Trạch thấy vậy, thuận theo tình thế, kéo Đại Tùng và Gia Bảo bọn họ quỳ xuống hành lễ.

Chờ cho các nha dịch hô xong, Lạc Minh Đạt hỏi: “Người ở bên dưới, gõ trống vì chuyện gì?”

Dư Thanh Trạch cúi đầu, ôm quyền nói: “Khởi bẩm đại nhân, thảo dân sống ở thành tây, thôn Ngưu Đầu, Dư Thanh Trạch, cũng là lão bản của Dư Ký và Tụ Phúc Lâu ở phố Bắc Đại. Nửa đêm hôm qua, tên này đã lẻn vào tửu lâu của thảo dân, muốn bỏ thuốc vào lu nước trong bếp với ý đồ gây rối. Thảo dân thường sử dụng nước trong lu để nấu ăn, nếu như hắn thực hiện được, không biết sẽ có bao nhiêu khách ăn xong bị trúng độc. Cũng may các tiểu nhị trong tửu lâu nhanh nhạy, nghe có tiếng động nên đã bắt hắn ta lại. Thảo dân đã bắt hắn đến đây, xin đại nhân chủ trì công đạo.”

Nói xong, Dư Thanh Trạch dập đầu xuống, những người còn lại cũng làm theo.

Lạc Minh Đạt nghe xong, gõ một cái: “Mang người lên đây.”

Nha dịch hai bên lại hô một tiếng, một nha dịch kéo kẻ kia lên công đường, ấn gã quỳ xuống.

Lạc Minh Đạt hỏi: “Người đang quỳ dưới kia, mau khai báo tên họ, tuổi, quê quán.”

Gã liếc Lạc Minh Đạt một cái, cười như không cười, không trả lời.

Lạc Minh Đạt nhướng mày, nói lại: “Mau khai báo tên họ, tuổi, quê quán.”

Gã vẫn không đáp.

Thái dương của Lạc Minh Đạt nhảy dựng, gõ mạnh một cái: “Nói mau!”

Nha dịch lại hô lên: “Uy — vu –!”

Gã vẫn ngậm miệng, không đáp.

Lạc đại nhân chính thức bị chọc giận, hắn gõ kinh đường mộc: “Dám coi thường công đường, mau kéo ra ngoài đánh hai mươi đại bản cho bản quan!”

Nha dịch nghe lệnh, kéo gã ra ngoài, bắt đầu đánh từng cái.

Lúc này, ngoài công đường có rất nhiều bá tánh quay quanh xem náo nhiệt, thấy gã bị đánh, bọn họ đều trầm trồ khen ngợi.

Trong đó có một hán tử thấy người bị đánh, nói nhỏ với người bên cạnh: “Đại ca, ngươi thấy tên đó có quen không?”

_._._._