Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 130: Câu Cá




Editor: Aubrey.

Giả Hiếu Nhân thấy thái độ của Lạc Minh Đạt có dấu hiệu mềm hoá, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, kề sát tai Lạc Minh Đạt nói lại kế hoạch của mình.

Lạc Minh Đạt nghe xong, không tỏ thái độ gì, chỉ cười cười.

Giả Hiếu Nhân cẩn thận quan sát biểu tình của Lạc Minh Đạt, hỏi: “Lạc thiếu gia cảm thấy thế nào?”

Lạc Minh Đạt chỉ hắn, cười nói: “Đủ bỉ ổi.”

Giả Hiếu Nhân nghĩ là đang khen mình, nói: “Không tính là gì, nếu hắn thức thời, ta sẽ xuống tay nhẹ một chút. Nhưng nếu hắn cố chống đối với ta, vậy đừng trách ta xuống tay vô tình.”

Lạc Minh Đạt nhìn hắn, đẩy tiểu ca nhi bên cạnh ra ngoài, sau đó hỏi: “Vậy sau này mấy món ngon của ta tính sao đây?”

Giả Hiếu Nhân âm trầm cười đáp: “Hắn không có quán, thanh danh bị hủy hoại, cho dù sau này có mở quán lại cũng không có ai đến nữa. Đến lúc đó, ngươi chỉ cần tốn chút tiền tiêu vặt là có thể mời hắn đến phủ của ngươi nấu cơm.”

“Ha ha ha!” Lạc Minh Đạt cất tiếng cười to, cười một hồi, sau đó đập bàn ba cái nói: “Cao minh! Thật là cao minh!”

Hai mắt Giả Hiếu Nhân sáng lên, lại gần hỏi: “Lạc thiếu gia cảm thấy được không?” Hắn dám bảo đảm, dù chuyện này có đến tai quan phủ, hắn cũng sẽ không sợ.

Lạc Minh Đạt cười lắc đầu: “Ta chỉ lo ảnh hưởng đến huyện nha, còn mấy chuyện khác ta không biết.”

Giả Hiếu Nhân dừng một chút, sau đó cười ha ha: “Tất nhiên rồi, Lạc thiếu gia yên tâm.”

“Mỗi bữa ăn của nhà ta toàn mua từ tiệm ăn vặt và Tụ Phúc Lâu, đến lúc đó, ngươi đừng để cả ta và người nhà đều trúng chiêu.” Lạc Minh Đạt lo lắng nói.

Giả Hiếu Nhân cười đáp: “Lạc thiếu gia yên tâm, có gì cũng sẽ báo cho ngươi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Lạc Minh Đạt về đến nhà hơi trễ, Lạc phu lang vẫn còn ở đại sảnh chờ hắn.

“Thế nào?” Lạc phu lang đưa cho hắn một chén canh giải rượu, hỏi.

Lạc Minh Đạt uống, sau đó nói: “Ta đã làm theo ngươi chỉ, sau đó hắn nói…”

Lạc Minh Đạt kể lại kế hoạch của Giả Hiếu Nhân cho phu lang, rồi nói: “Giả Hiếu Nhân này thật đúng là đê tiện, ta không thể làm chuyện vô sỉ như vậy được.”

Lạc phu lang hết nói nổi liếc hắn một cái, nói: “Ta biết rồi, hắn có nói khi nào làm không? Ra tay ở đâu?”

Lạc Minh Đạt lắc đầu: “Chưa nói, hắn nói đến lúc đó sẽ thông tri cho ta. Để tránh mối hoạ tiềm ẩn, có muốn ta đi thăm dò không?”

“Không, ngươi đừng đi, ngươi biết nhiều, sợ đến lúc đó hắn sẽ kéo ngươi xuống nước.” Lạc phu lang nói, sau đó kéo hắn đứng lên, nói: “Đi rửa mặt đi, không còn sớm nữa.”

Lạc Minh Đạt đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt, lúc đi qua Lạc phu lang, Lạc phu lang giữ chặt hắn, nhíu mày nói: “Từ từ.”

“Phu lang, sao vậy?” Lạc Minh Đạt nghi hoặc, ngay sau đó cười hỏi: “Phu lang muốn cùng ta tắm sao?”

Lạc phu lang lại gần, ngửi cánh tay phải của hắn, sau đó cả giận hỏi: “Các ngươi đi thanh lâu?”

Lạc Minh Đạt ngẩn ra, lắc đầu nói: “Không có, bọn ta chỉ ở Hương Mãn Lâu thôi.”

Lạc phu lang nhíu mày nhìn hắn, hỏi: “Vậy sao trên người ngươi có mùi son phấn?”

“Mùi son phấn?” Lạc Minh Đạt nâng tay lên ngửi thử, quả thật có mùi son phấn nhàn nhạt. Bình thường phu lang không dùng son phấn, vậy mà vẫn ngửi ra.

Hắn kinh hoảng ngẩng đầu, nói với Lạc phu lang: “Phu lang, ngươi đừng hiểu lầm, là tại Giả Hiếu Nhân, đang ăn tự dưng mang vào một ca nhi thanh lâu, vừa vào là dán lấy ta, chắc chắn đây là mùi của y. Phu lang, ta không có chạm vào ca nhi kia, ta thề, ta đã đẩy y ra, nhưng y vẫn dính vào người ta, cuối cùng bị ta đẩy ra ngoài.”

Lại là Giả Hiếu Nhân! Trước kia, lúc vừa tới đây, hắn đã dẫn phu quân đến thanh lâu, bị mình bắt được, bây giờ còn dám dẫn một ca nhi vào quán!

Không thể chấp nhận được!

Lạc phu lang nhíu mày, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lạc Minh Đạt, nói: “Ngươi đi rửa mặt đi.”

Nói xong, y xoay người rời đi, muốn tìm Tiểu Rổ hỏi cho rõ ràng.

“Này, phu lang, ta thật sự không có chạm vào y. Ngươi phải tin ta, ta không muốn ngủ trong thư phòng! Thời tiết lạnh như vậy, ta sẽ cảm lạnh mất…” Lạc Minh Đạt ở phía sau liên tục nói.

Lạc Minh Đạt thấy phu lang không về phòng ngủ, để phòng ngừa vạn nhất, hắn nhanh chóng sai hạ nhân chuẩn bị nước ấm, lấy thùng gỗ trong phòng dọn qua phòng nhỏ bên cạnh. Hắn tắm xong, gọi hạ nhân mang ra ngoài, còn mình thì nằm trên giường chờ.

Nhưng chờ một hồi, không thấy phu lang về ngủ, hắn phủ thêm áo bông, hỏi hạ nhân, mới biết y đang ngủ trong phòng nhi tử.

Vào phòng, Lạc Minh Đạt nhìn phu lang đang tựa vào giường ngủ, hắn thở dài, tiến lên bế phu lang lên, chuẩn bị ôm về phòng.

Vừa bế lên, Lạc phu lang chợt tỉnh, thấy là Lạc Minh Đạt, y giãy giụa một chút, muốn xuống.

“Phu lang đừng nhúc nhích, ta ôm ngươi về.” Lạc Minh Đạt nhẹ giọng nói.

Lạc phu lang nhíu mày: “Ngươi thả ta xuống đi.” Y đã hỏi Tiểu Rổ rồi, biết phu quân thật sự không chạm vào người ta, mới yên tâm. Lại nghe nhi tử đang tìm mình, y lập tức tới phòng nhi tử dỗ cho bé ngủ, không cẩn thận ngủ quên.

“Không thả. Nè, ngươi đừng lộn xộn, còn nhúc nhích nữa, ta sẽ làm ngươi ngay tại đây.”

“…Lạc Minh Đạt, ngươi có biết xấu hổ hay không?”

“Ta muốn phu lang của ta, sao gọi là không biết xấu hổ?”

“Ngươi mau buông ta xuống!”

“Hừ! Ngoan, đừng quậy, coi chừng làm Tiểu Bảo tỉnh.”

“…”

Sáng sớm hôm sau, Lạc Minh Đạt đi trước đến nha môn, Lạc phu lang vào thư phòng, mài mực viết một phong thư.

Bên tiệm ăn vặt, từ sáng sớm Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi đã dùng điểm tâm xong, mang lễ vật đến Tiết phủ, hôm nay sẽ bắt đầu trị liệu.

Hai người tới Tiết phủ, quản gia Chính Bá đưa bọn họ tới một căn phòng.

Căn phòng này được trang trí rất ấm áp, Dư Thanh Trạch quan sát, không thấy có chậu than, có thể là vì châm cứu, nên đã làm sẵn lò sưởi. Phòng bên phải có nguyên một tủ thuốc, đều được dán nhãn, ngoài ra còn có một cái bàn dài, trên bàn có không ít thuốc, Diệp đại phu đang phối thuốc. Trong góc có mấy cái ghế dựa, một tấm bình phong, sau bình phong là một cái giường.

“Các ngươi tới rồi, mau ngồi đi.” Diệp đại phu thấy bọn họ vào, lập tức nói: “Ngồi chờ ta một lát, ta sắp xong rồi.”

Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi ngồi xuống, hạ nhân rót trà, bọn họ uống hai ngụm, thấy sắc mặt của Diệp đại phu hồng hào hơn tháng trước, bọn họ yên tâm.

Không bao lâu sau, Diệp đại phu làm xong, ông ngồi đối diện hai người bọn họ, nói: “Sở dĩ ta gọi Dư lão bản đến, là có chuyện cần ngươi phối hợp.”

Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: “Ta hiểu rồi.”

“Được, vậy ta sẽ bắt mạch cho Nhạc ca nhi trước.” Diệp đại phu nói xong, thấy Nhạc ca nhi đã xắn tay áo, đưa cổ tay ra, ông mỉm cười. Sau đó, ông đặt ngón tay lên mạch của Nhạc ca nhi, nghiêm túc chẩn bệnh.

Lần này, thời gian ông bắt mạch khá lâu, quan sát mắt và lưỡi của Nhạc ca nhi, sau đó nói: “So với một tháng trước, lần này khí huyết của ngươi đã tốt hơn rồi, có phải đã ăn rất nhiều đồ bổ không?”

Nhạc ca nhi gật đầu.

Dư Thanh Trạch ở bên cạnh nói: “Ngày nào cũng uống một ít canh tẩm bổ, ta không dám cho y ăn bất cứ món nào có tính hàn, mỗi tối trước khi đi ngủ có ngâm chân.”

Diệp đại phu nghe xong, gật đầu: “Ra là vậy, hoá ra Dư lão bản cũng biết một chút về điều dưỡng thân thể.”

Dư Thanh Trạch cười nói: “Trước kia ta từng nghe đại phu nói, nên nhớ ra.”

“Thật tốt quá, ta sẽ nói tình hình trước. Dựa theo thể trạng hiện tại của Nhạc ca nhi, cần phải phối hợp giữa châm cứu và ngâm dược liệu. Từ hôm nay trở đi, mỗi sáng đến đây châm cứu, khoảng hơn nửa canh giờ, châm cứu liên tục sáu ngày, nghỉ ngơi một ngày, cứ như thế châm cứu một tháng. Sau này sẽ quyết định lại số lần châm cứu, nếu tình hình chuyển biến tốt đẹp, thì sẽ sửa thành hai ngày một lần, chậm rãi kéo dài, sau đó sẽ tiếp tục điều chỉnh. Toàn bộ quá trình điều trị, ta trị bệnh nhanh nhất là năm tháng, lúc đó dựng cung của ca nhi sẽ gần như trở lại bình thường, nếu chậm thì cùng lắm là hai ba năm. Còn tình huống tệ nhất là mặc dù đã trị liệu mà vẫn không mang thai được, cái này, các ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước.”

Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi nghe xong, gật đầu.

Diệp đại phu nói tiếp: “Châm cứu xong, Nhạc ca nhi sẽ cảm thấy mệt mỏi trong một thời gian, nên tốt nhất là ngươi phải thường xuyên dẫn y đến đây. Hoặc có thể, dùng kiệu hoặc xe ngựa đưa y về. Buổi sáng châm cứu, buổi tối pha thuốc tắm, ta sẽ kê khai thuốc, uống mỗi ngày ba lần. Mặt khác, trong một tháng đầu trị liệu, cấm làm chuyện phòng the, nhớ đấy.”

Nhạc ca nhi nghe vậy, đỏ mặt.

Dư Thanh Trạch nghiêm túc gật đầu, nói: “Đã nhớ.”

“Được rồi, Dư lão bản qua cách vách chờ đi, bọn ta phải bắt đầu.” Diệp đại phu nói.

Dư lão bản đứng dậy, vỗ vai Nhạc ca nhi, trấn an y một chút rồi đi ra ngoài.

Diệp đại phu gọi Nhạc ca nhi vào bình phong, định kêu y cởi y phục, Dư Thanh Trạch chợt nhớ ra một chuyện, quay lại gõ cửa.

Diệp đại phu đang bận tay, trợ thủ của ông đành ra mở cửa, hỏi: “Dư lão bản, có chuyện gì vậy?”

Dư Thanh Trạch nói: “Nhạc ca nhi không nói được, nếu y thấy không thoải mái thì sao? Ta có cần nói cho Diệp đại phu biết một vài động tác của y không?”

Diệp đại phu ở bên trong nghe được, cười nói: “Vậy ngươi vào đi.”

Dư Thanh Trạch đi vào, Diệp đại phu nói có thể sẽ có phản ứng, Nhạc ca nhi phối hợp làm theo ông, Dư Thanh Trạch phiên dịch lại, dặn dò thêm một số điều, rồi đi ra ngoài.

Diệp đại phu ở bên trong châm cứu, Dư Thanh Trạch không qua cách vách chờ, mà ở ngoài cửa chờ.

Hơn nửa canh giờ sau, cửa phòng mở ra, hạ nhân gọi Dư Thanh Trạch đi vào.

Dư Thanh Trạch nhanh chóng đi vào, sau bình phong, Nhạc ca nhi đã mặc y phục xong. Hắn đi qua, mang giày giúp y, dìu y xuống, hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Nhạc ca nhi khoa tay, đại khái ý của y là toàn thân rất mệt mỏi.

Giống như Diệp đại phu nói, hai người cảm thấy đúng là vậy thật.

Diệp đại phu phối thuốc, hai người lại chờ thêm một hồi, đợi ông soạn thuốc ngâm người và thuốc uống xong, dặn bọn họ những việc cần lưu ý. Sau đó, ông sai hạ nhân lấy xe ngựa trong nhà đưa hai người về.

Hai người trở lại tửu lâu, Dư Thanh Trạch đưa Nhạc ca nhi đi nghỉ ngơi, rồi bắt đầu nấu thuốc.

Một hồi sau, hạ nhân của Lạc phủ, Nguyên Bảo đến, còn lén lút mang cho hắn một phong thư.

Dư Thanh Trạch đọc xong, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Tiểu Lâm, đi gọi Sướng ca nhi và Thiết Trụ qua đây, ta có việc cần tìm bọn họ thương lượng.” Hắn đi đến đại sảnh, sai Tiểu Lâm đi gọi Sướng ca nhi qua.

Sướng ca nhi và Thiết Trụ nhanh chóng chạy tới, Dư Thanh Trạch dẫn bọn họ và Gia Bảo vào nhà kho, nói lại nội dung mật thư của Lạc phu lang.

“Cái gì? Tên Giả Hiếu Nhân này, sao hắn có thể đê tiện như vậy?!” Sướng ca nhi vừa nghe xong, tức giận nói.

Thiết Trụ cũng lộ vẻ tức giận.

Dư Thanh Trạch nói: “Tạm thời không nói chuyện này, ta tìm các ngươi tới là để thương lượng đối sách. Đúng rồi, Sướng ca nhi, sáng ngày mai phiền ngươi dẫn Nhạc ca nhi đến Tiết phủ châm cứu. Chiều nay ta sẽ đi thuê một chiếc xe ngựa, ta phải ở lại tiệm, đề phòng xảy ra chuyện khi ta không ở đây.”

“Không thành vấn đề.” Sướng ca nhi đáp.

Sau đó, bọn họ thương lượng một hồi, cuối cùng đã quyết định xong.

Nếu Giả Hiếu Nhân dám đến, nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt!